Động tác này của Giang Trần, làm cho Câu Ngọc công chúa ẩn ẩn cảm nhận được một loại yêu mến đồng dạng như huynh trưởng.
Chỉ là, Giang Trần này, luận tuổi, so với Câu Ngọc còn muốn nhỏ hơn năm sáu tuổi a.
Đông Phương Chỉ Nhược tỉnh lại, chuyện thứ nhất là muốn tìm Giang Trần ca ca. Nhìn thấy Giang Trần cùng Câu Ngọc đến, rất là hưng phấn, lôi kéo tay Giang Trần, ngây thơ nói:
– Giang Trần ca ca, ngươi biết không? Ta ở vương đô, hiện tại đi ra ngoài, đã không muốn ngồi xe ngựa rồi.
– Cái này là vì sao?
Giang Trần nghi hoặc.
– Ta thích cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu.
Đông Phương Chỉ Nhược kéo cánh tay Giang Trần, nhẹ nhàng lay động, năn nỉ nói.
– Giang Trần ca ca, nếu không, ngươi cho ta một đầu Kim Dực Kiếm Điểu, được không?
Tiểu nữ nhi, ưa thích nuôi sủng vật, ưa thích các loại đồ vật phong cách, cái này cũng không kỳ lạ quý hiếm. Cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, so với ngồi xe ngựa phong cách hơn nhiều.
– Kim Dực Kiếm Điểu là linh điểu trí tuệ khai hóa, ta tặng cho ngươi, chỉ sợ ngươi không khống chế được. Như vậy đi, ta đưa ngươi một thú con Thanh Dực Kiếm Điểu, ngươi có thể từ nhỏ chăn nuôi, ta lại cho ngươi một ít đan dược, ngươi chậm rãi nuôi nó. Qua vài năm, nhất định sẽ tiến hóa thành Kim Dực Kiếm Điểu. Chỉ cần dưỡng ra tình cảm, càng thêm tri kỷ.
Không biết sao, Giang Trần đối với Câu Ngọc công chúa, có đôi khi khó tránh khỏi có chút hung ba ba. Nhưng mà ở trên người Đông Phương Chỉ Nhược, Giang Trần kiên nhẫn lại vô cùng tốt.
Ở sâu trong nội tâm hắn, là thực đem Đông Phương Chỉ Nhược trở thành tiểu muội muội đối đãi. Có lẽ, vì Đông Phương Chỉ Nhược là Thái Âm Chi Thể, cùng hắn kiếp trước đồng bệnh tương liên.
Rất là kiên nhẫn cùng Đông Phương Chỉ Nhược du ngoạn một ngày.
Ngày hôm nay, cái gì Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, cái gì thế cục Đông Phương Vương Quốc, Giang Trần hờ hững lờ đi. Chỉ đi dạo cùng Đông Phương Chỉ Nhược.
Câu Ngọc công chúa cũng đi theo tương bồi.
Thẳng chơi đến sắc trời gần tối, Đông Phương Chỉ Nhược còn không có tận hứng. Bất quá nàng là thiếu nữ nhu thuận, biết rõ cô cô không xa vạn dặm đến Giang Hãn Lĩnh, nhất định là có sự tình quan trọng hơn.
– Giang Trần ca ca, cô cô, chúng ta trở về đi. Chơi một ngày, Nhược Nhi cũng mệt mỏi.
Trở lại Ba Giang Thành, sau khi ăn cơm tối, Giang Trần nhìn qua Câu Ngọc công chúa muốn nói lại thôi, mỉm cười:
– Ngươi cũng đi ngủ đi. Giang Hãn Lĩnh này là nơi Giang gia ta sinh sống, đời đời truyền thừa. Trừ khi Giang Trần ta không ở chỗ này, nếu không, gót sắt của Hắc Nguyệt Quốc, tuyệt không có khả năng đạp lên một bước.
Câu Ngọc công chúa có chút chớp động mắt đẹp, phảng phất muốn chảy ra nước, lại hỏi:
– Còn gì nữa không?
– Còn gì nữa?
Giang Trần cười nhạt nói.
– Lý do này còn chưa đủ sao?
– Không đủ.
Câu Ngọc công chúa phảng phất tựa như hờn dỗi.
– Vậy thì tăng thêm Nhược Nhi, lý do này có đủ hay không?
Ánh mắt Câu Ngọc công chúa có chút tối sầm lại, tựa hồ nàng cũng đoán được Giang Trần sẽ nói như vậy, nhưng mà, vẫn nhịn không được muốn hỏi.
Sau khi hỏi, lại nhịn không được có chút thương cảm.
– Nhược Nhi ngây thơ thiện lương, trên thế giới này, không có ai nguyện ý nàng bị thương tổn. Giang Trần, ngươi… Ngươi về sau sẽ lấy Nhược Nhi sao?
Câu Ngọc công chúa nâng khuôn mặt lên, không chuyển mắt nhìn Giang Trần, phảng phất không có đáp án, tuyệt không bỏ qua.
– Ngươi suốt ngày đều nghĩ cái gì a? Lấy Nhược Nhi?
Giang Trần không nhịn được cười.
– Nhược Nhi thiên chân vô tà, ta thấy nàng, tựa như nhìn thấy thân muội muội của mình. Ở đâu có những ý niệm kỳ kỳ quái quái kia?
Giang Trần cũng không phải sĩ diện cãi láo. Hắn đối với Nhược Nhi, hoàn toàn chính xác không có bất kỳ một tia tà niệm. Hắn làm hết thảy, đều là vì tính cách Đông Phương Chỉ Nhược ngây thơ, thiên chân vô tà.
Còn có, Đông Phương Chỉ Nhược là thiên sinh Thái Âm Chi Thể, hai người đồng bệnh tương liên, luôn có thể sinh ra loại tình cảm cộng minh kia.
Chứng kiến Nhược Nhi, Giang Trần liền kìm lòng không được nhớ tới kiếp trước của mình. Che chở Nhược Nhi, cũng là Giang Trần che chở một đạo tình kết bất đắc dĩ kiếp trước.
Về phần đón dâu, Giang Trần không đành lòng nghĩ tới.
Bất luận nam nữ, một khi thân mang Thái Âm Chi Thể, nếu muốn kết hôn sinh con, sinh ra tử tôn, thế thế đại đại cũng sẽ là Thái Âm Chi Thể.
Đây là một loại số mệnh đáng buồn.
Nói cách khác, con gái như Nhược Nhi, nếu sinh con, về sau hài tử cũng sẽ là Thái Âm Chi Thể, căn bản không thể tránh né.
Tuy cái hiện thực tàn khốc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng mà Giang Trần vẫn không đành lòng nói ra sớm như vậy, không đành lòng để cho một thiếu nữ lạc quan như Nhược Nhi, lưng đeo một gông xiềng vốn không nên thuộc về nàng.
…
Hắc Nguyệt Quốc, trong hoàng cung.
Hắc Nguyệt Quốc quốc quân ngồi ở trên Long ỷ, nhìn quanh tứ phương, tinh thần hăng hái.
Tề Tham đã về Hắc Nguyệt Quốc, dung mạo hắn không sâu sắc, nhưng lại là thuyết khách được Hắc Nguyệt Quốc quân nể trọng nhất, giờ phút này, hắn lại có chút chật vật.
Phủ phục trên mặt đất, tao ngộ ở Giang Hãn Lĩnh, một năm một mười bẩm báo cho Hắc Nguyệt Quốc quân.
Hắc Nguyệt Quốc quân khoảng bốn mươi tuổi, dưới cằm có chút râu ria, dung mạo uy nghiêm, khí thế phi phàm, nhất là đôi mắt hổ, nhìn quanh sinh huy, lộ ra thập phần bá khí.
Hai bàn tay vịn trên ghế rồng, mạnh mẽ hữu lực, cho người một loại cảm giác uy mãnh có thể xé rách Mãnh Hổ, chém đứt Cự Thạch.
– Bệ hạ, Giang Trần kia không biết phân biệt. Hạ thần sử dụng mọi thủ đoạn, Giang Trần này nửa điểm cũng không có nghe lọt. Ngược lại nhục nhã hạ thần một phen, nói hạ thần là ếch ngồi đáy giếng. Đối với Hắc Nguyệt Quốc ta, càng là coi rẻ, cực kỳ vô lễ.
Tề Tham cũng biết, mời chào Giang gia là không thể nào thành công. Lập tức thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió, hung hăng khuyếch đại một trận.
Mắt hổ của Hắc Nguyệt Quốc quân bùng ra một tia sát cơ:
– Giang gia này, thật đúng là vô lễ. Trẫm mời chào hắn, là xem trọng hắn. Hắn còn trẻ vô tri, tự cho là có vài phần bàng môn tả đạo, liền không coi ai ra gì! Hắc Nguyệt đại quân ta tập kết, liền trước bắt Giang gia tế cờ!
– Ngô hoàng vạn tuế, Hắc Nguyệt vạn tuế!
Quần thần cùng hô vạn tuế.
Hắc Nguyệt Quốc quân cực kỳ vui mừng, hăng hái nói:
– Hắc Nguyệt Quốc ta chinh phục liên minh 16 nước, liền từ Đông Phương Vương Quốc bắt đầu!
– Bệ hạ, theo tình báo nói, Giang gia kia am hiểu sử dụng Kiếm Điểu đại quân. Loại đại quân không trung tác chiến này, đối với bộ đội mặt đất lực sát thương rất lớn. Đại quân Hắc Nguyệt Quốc ta, phải nghiêm túc đối đãi.
– Hừ, Kiếm Điểu đại quân, tuy lợi hại, nhưng Hắc Nguyệt Quốc ta cũng không phải không có đối sách. Đầu tiên, Hắc Nguyệt Quốc ta cũng có Hắc Ô kỵ sĩ, cũng là thủ đoạn không trung tác chiến. Tuy sức chiến đấu bản thân Hắc Ô bình thường, nhưng mà cùng Hắc Ô kỵ sĩ kết hợp, sức chiến đấu lại hết sức kinh người. 3000 Hắc Ô kỵ sĩ, đủ ngăn cản mười vạn Kiếm Điểu đại quân. Mặt đất còn có các loại cung tiễn tinh nhuệ, phối hợp các loại chiến trận, há sẽ e ngại cái gọi là Kiếm Điểu đại quân? Hơn nữa, chẳng lẽ Giang gia này, dựa vào lực một gia tộc, liền muốn đối kháng toàn bộ đại quân Hắc Nguyệt Quốc ta hay sao?