– Cái này, phải dùng thế nào? –Diệp Vô Thần cầm một quả cầu nhỏ màu đen lên hỏi. Nếu không phải lo nó quá ư nguy hiểm, hắn rất muốn tách ra nhìn xem thứ này dùng cái gì làm thành.
– Dùng tay bóp nát vỏ ngoài, sau đó dùng lực ném ra ngoài là được. –Hoa Thủy Nhu đáp.
– Ồ…
“Rắc” khẽ vang một tiếng, lớp vỏ của quả cầu nhỏ màu đen ấy đã bị dễ dàng bóp nát, sau đó Diệp Vô Thần đá văng cánh cửa, hai ngón tay vung lên, quả cầu nhỏ màu đen bay thẳng ra ngoài, tiếng kinh hô của Hoa Thủy Nhu lúc này mới vang lên, sau đó vô ý thức nhào người lên ngực Diệp Vô Thần, hai tay bịt hai tai.
Sau phút an tĩnh ngắn ngủi, bên tai lại không truyền tới tiếng nổ nên có. Nhìn theo quả Lôi Chấn Tử chìm vào trong hồ nước, trên mặt Diệp Vô Thần lộ ra vẻ quả thế. Điền kiện gây nổ sau khi Lôi Chấn Tử bị bóp vỡ lớp vỏ chính là một va chạm giản đơn.
– Được rồi, không sao đâu, ta ném nó vào trong nước rồi, xem nàng sợ kìa. –Diệp Vô Thần hơi buồn cười nói. Đồng thời thu lấy bốn quả Lôi Chấn Tử còn lại và quả Chấn Thiên Lôi kia.
Khi Hoa Chấn Thiên và Hoa Thủy Nhu rời khỏi Diệp gia thì sắc trời đã tối sầm xuống, Hoa Chấn Thiên trước khi rời đi mặt mày rạng rỡ, Diệp Uy và Diệp Nộ càng là mặt mày hớn hở, lúc tiễn biệt thì lưu luyến không rời, quả thực hận không thể ôm nhau khóc ròng một trận. Chuyện mấy ngày trước còn mắng chửi nhau ngươi chết ta sống trên sân đấu dường như hoàn toàn chưa từng xảy ra. Nếu hai nhà kết làm thân gia, sau này chính là cùng nhau tiến lui, nâng đỡ lẫn nhau, mấy lão hồ ly này sao có thể không dụng mọi khả năng biểu hiện thân thiết một chút chứ..
Ngược lại Hoa Thủy Nhu một lời không nói, thần thái khẩn cấp hận không thể lập tức lôi Hoa Chấn Thiên rời đi. Bộ váy màu vàng nhạt nàng đang mặc lúc này là Ngưng Tuyết lấy về từ chỗ Diệp Thủy Dao, sau đó lại vô cùng xấu hổ bị Diệp Vô Thần cởi chiếc váy dài trước đó ra. Vóc người Diệp Thủy Dao so với Hoa Thủy Nhu đầy đặn cao ráo hơn rất nhiều, cho nên chiếc váy dài đó hiển nhiên có chút thùng thình, vạt dưới càng che phủ hai chân, lúc đi lại nếu không phải nàng lén xách theo, thì bây giờ thậm chí đã lê la trên mặt đất. Hoa Chấn Thiên đương nhiên không có tâm tư chú ý đến những điều này, nhưng Vương Văn Thù liếc mắt một cái liền nhìn ra, đôi mắt một mực ngắm nhìn lên người Hoa Thủy Nhu và Diệp Vô Thần, ánh mắt vô cùng quái dị.
Sau khi tiễn bước cha con Hoa gia, Vương Văn Thù thái độ khác thường, bước chân vội vàng lao thẳng đến tiểu viện của Diệp Vô Thần, sau đó mắt mũi nối đuôi nhau tra xét kỹ càng khắp lượt trong phòng Diệp Vô Thần, nhưng không phát hiện ra chất lỏng hay mùi gì đáng nghi. Lúc này mới vừa ngờ vực vừa an tâm… còn mang theo chút thất vọng rời đi, khiến Diệp Vô Thần rất lâu không nói lên lời.
Mà chuyện Hoa Chấn Thiên dẫn theo Hoa Thủy Nhu bái phỏng Diệp gia đã truyền vào tai Lâm gia với tốc độ cực nhanh, gây nên chấn động không nhỏ cho cả Lâm gia. Bởi vì Hoa Chấn Thiên tuy thường xuyên tới Lâm gia, nhưng chưa từng có lần nào dẫn Hoa Thủy Nhu, đây ý nghĩa cho điều gì? Trong này đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, hơn nữa là nguyên nhân họ không biết. Lâm gia lại lần nữa bắt đầu chấn kinh với thủ đoạn của Diệp Vô Thần. Trong hai ngày ngắn ngủi, không ngờ lẳng lặng làm được đến mức này.
Nếu Hoa gia và Lâm gia kết làm thân gia, điều này đối với Diệp gia mà nói tuyệt đối là một việc xấu, có thể kết làm thân gia với Hoa gia, điều này đối với Diệp gia mà nói tuyệt đối là một việc tốt, bên này mất bên kia mọc, đối với Diệp gia mà nói là một việc cực kỳ tốt. Mà biểu hiện của Hoa Chấn Thiên hôm nay đã nói rõ ràng cho Diệp gia rằng đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, Diệp gia muốn không đáp ứng đều không được. Cho nên tâm tình của Diệp Uy và Diệp Nộ lúc này sung sướng tột độ, nhưng không tránh khỏi một hồi gặng hỏi ra ngô ra khoai với Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần đương nhiên là đối đáp qua loa, nói đơn giản là tình đầu ý hợp với Hoa Thủy Nhu, hợp tính với Hoa Chấn Thiên, hai người nghe xong trợn trắng mắt nhưng cũng chẳng biết làm sao, chỉ đành không can dự vào nữa.
Tối cùng ngày, Lãnh Thu dời đến đình viện của Vương Văn Thù, đồng thời đặc biệt an bài hai nha hoàn chăm lo sinh hoạt thường ngày của nàng. Mà Lãnh Nhai thì…
– Những gì ta từng nói, ngươi đều nhớ kỹ rồi chứ?
– Nhớ kỹ rồi.
– Vậy thì, bây giờ ngươi hãy đi đi. Đừng dừng lại, càng đừng ngoái đầu, trong hai ngày tiếp theo ngươi phải dùng hết khả năng che dấu hành tung, bởi vì nếu phát hiện ngươi đã không còn ở Diệp gia, thì hoàng đế kia nhất định sẽ dùng mọi khả năng truy xét hành tung của ngươi. Còn về mẫu thân ngươi, ngươi hoàn toàn an tâm đi. Nếu khi ngươi trở về phát hiện nàng xảy ra bất trắc, ngươi lúc nào cũng có thể lấy tính mạng ta. Những lời thừa ta không muốn nói thêm nữa, ngươi đi đi, ba năm sau, ta muốn nhìn thấy một Lãnh Nhai mới!
Lãnh Nhai lúc này bận một thân hắc y, trên lưng đeo một chiếc bọc không lớn không nhỏ, đôi mắt sắc bén trong bóng đêm vẫn lấp lánh quang mang khiến người ta sợ hãi. Hắn mặt lạnh tanh gật đầu, nhún người nhảy một cái, trèo ra khỏi tưởng vây phía sau Diệp phủ. Trong tích tắc ngắn ngủi dừng lại giữa không trung, ánh mắt y lưu luyến liếc về ánh đèn nơi xa xa — đó là hướng mẫu thân y đang ở. Sau đó ngoảnh mắt, dốc sức chạy về trước, thân thể rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Diệp Vô Thần đứng ở đó chưa hề rời đi, vài giây sau, hắn bỗng vô thanh vô tức trèo qua tường, đuổi về phía Lãnh Nhai chạy đi, thân ảnh màu trắng trong màn đêm vẫn nhanh đến mức khiến người ta khó có thể nắm bắt. Hai thân ảnh đen kịt theo đằng sau Lãnh Nhai chỉ cảm thấy một bóng trắng vụt qua trước mắt, một cỗ lực lớn đã song song rơi xuống gáy họ, đánh ngất xỉu bọn họ.
– Thật là chỗ nào cũng có mặt, không hổ là… Nam Hoàng tông. –Ngó hai người dưới chân mình, Diệp Vô Thần cười lạnh hừ nói. Trong Nam Hoàng tông tuyệt không có tay mơ, mà hai người này tùy tiện một người nếu đối kháng chính diện với hắn, Diệp Vô Thần dẫu có thể thắng cũng phải tốn rất nhiều thời gian, mà nếu phối hợp với tốc độ của hắn để lẳng lặng đánh lén, hai người có cùng thực lực thập cấp này vốn dĩ không đủ.
Đêm về khuya, lạnh như nước. Lãnh Thu cả đêm không ngủ, vì cho Lãnh Nhai quyết tâm, nàng rắt bọc đồ lên vai y, dùng lực đẩy y ra cửa phòng, sau đó đóng chặt cửa phòng bảo y đi. Mà chính nàng cũng đau khổ nhịn vô số lần xúc động muốn xông ra ngoài nhìn thêm con trai mình mấy lượt, từ khi trời tờ mờ tối đã bắt đầu nhốt mình trong lòng… Lãnh Nhai là hy vọng và gửi gắm cuối cùng trong đời nàng, hiện giờ đã có thể nói là toàn bộ của nàng. Ba năm… Mẹ con họ chưa bao giờ tách nhau lâu như vậy.
– Tiểu Phong, con cần có tương lai của mình, con đường của mình, không thể vĩnh viễn ở bên người ta bị ta liên lụy… Nương chờ con trở về…
Hôm sau, Thiên Long Thành Mộng Yên Lâu.
– 5h15″ sáng sớm hôm qua vào triều nhận phong thưởng, 6h30 ra về. 8h sáng cùng đi bộ với Lãnh Nhai tới Hắc Thụ Lâm ở thành Đông, đúng giữa trưa thì ra, người của chúng ta không thể xâm nhập điều tra. Buổi chiều lại cùng Lãnh Nhai tiến vào Hắc Thụ Lâm, 6h15 về. 7h15 tối dẫn cô bé tên Ngưng Tuyết kia ra ngoài, mua ba chiếc kẹo đường, ba đôi tất, 45″ sau thì về.
Trong nhã gian hương thơm mù mịt, ngoại trừ thanh âm một nữ nhân, đã không còn tạp âm nào khác. Chính giữa căn phòng, một tấm rèm vải màu hồng phấn buông xuống, đằng sau ánh lên một thân ảnh vô cùng uyển chuyển. Một thiếu nữ áo hồng quỳ một gối xuống đất, cúi đầu miêu tả cực kỳ chi tiết về phía thân ảnh đằng sau rèm vải.
– Sáng hôm qua ba lần vào Hắc Thụ Lâm với Lãnh Nhai, còn… còn gánh một gánh phân, dụng ý cụ thể chưa biết. 2h15 chiều trèo tường lẻn vào Hoa gia, sau đó đối ẩm với Hoa Chấn Thiên, 4h ra, đồng thời đúng lúc gặp Lâm gia Lâm Khiếu, giao chiến miệng lưỡi một hồi… 0h15″ đêm, Lãnh Nhai trèo tường ra ngoài. Hướng đi không rõ, người của chúng ta muốn đuổi theo nhưng không biết bị ai đồng thời đánh ngất từ phía đằng sau.
– Bị đánh ngất? Với độ linh mẫn của chúng chẳng nhẽ không phát giác ra có người tới gần? – Cô gái đằng sau rèm vãi rốt cuộc mở miệng, thanh âm nàng hệt như âm thanh thiên nhiên, nghe vào tai như gió mát thổi qua mặt nước, khua lên những gợn sóng lăn tăn.
– Vâng. –Thiếu nữ hồi đáp.
– Nghe đồn Diệp Vô Thần có thể che dấu khí tức của mình, không ai có thể cảm giác được năng lượng của hắn. Mà người ủng hộ Lãnh Nhai, cũng chỉ có hắn. Người đó, có thể là hắn hay không.
– Thuộc hạ cũng cho là như vậy.
– Xem ra, hắn sớm đã phát giác có người đang giám sát nhất cử nhất động của hắn, nhưng làm việc lại không hề giấu diếm, hoàn toàn không sợ bị người ta biết được. Lai lịch của hắn, các ngươi điều tra rõ ràng chưa? –Cô gái đằng sau rèm vải chậm rãi hỏi.
– Chưa có. Chỉ biết hắn chắc chắn đến từ phía Bắc Thiên Long Quốc. Dạo trước kết bạn với Long Chính Dương từ Thiên Liệt Trấn trở về. Bởi vậy giao tình giữa hai người không hề cạn. –Thiếu nữ hồi đáp.
– Phụ thân bảo ta chú ý cặn kẽ hành tung của người này, nếu không có việc gì khác, ngươi lui xuống trước đi. Nhớ phải báo cáo hành tung của hắn với ta mỗi khi có thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
– Vâng… Thuộc hạ còn do thám biết được, đã có người liên hệ với đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch của Thiên Sát Các lấy tính mạng Diệp Vô Thần. Qua thuộc hạ điều tra, biết được người đứng đằng sau là hoàng đế Thiên Long Long Dận.
– Hả? –Cô gái sau rèm cửa hơi hơi kinh ngạc, lập tức sáng tỏ:
– Y làm như vậy không hề kỳ quái. Đào Bạch Bạch đại khái bao giờ tới?
– Muộn nhất năm ngày.
– Mục tiêu Đào Bạch Bạch tiếp chưa từng có người may mắn thoát khỏi. Hắn hoặc bị Đào Bạch Bạch giết, hoặc Đào Bạch Bạch chết, hoặc hắn từ nay chạy trốn trong sự truy sát không ngừng nghỉ của Đào Bạch Bạch. Tạm thời hãy xem hắn có thể vượt qua kiếp nạn này hay không. Nếu có thể, hắn mới có tư cách khiến chúng ta coi trọng.
– Có điều, nghe đồn hắn vẽ sâu dẫn chim mổ ăn, vẽ hoa tự động bung nở. Một khúc “Tiền Trần Ức Mộng” khiến ngàn người rơi lệ, những điều này, đều là thật ư? –Thanh âm của cô gái hơi đổi, chậm rãi hỏi.
– Là thật. Lời đồn không hề có bất kỳ chỗ phóng đại giả dối nào. –Thiếu nữ thành thật trả lời.
– Thật sự là một nam tử hiếm thấy, nếu không phải ta buộc phải sống mãi ở đây, thật rất muốn đi kiến thức một lần.
-…….
…………………………………………� � �.
Đối với Diệp Vô Thần mà nói, bất kể vẽ tranh gì đều dễ như trở bàn tay, đơn giản như lấy đồ trong túi. Dạy người khác vẽ tranh cũng là như vậy, hắn có vô số phương pháp dạy một người ngay cả bút vẽ đều không biết cầm trong thời gian ngắn trở thành một cao thủ thực sự, mà đối với người có thiên phú và tạo nghệ rất cao như Diệp Thủy Dao mà nói thì càng cực kỳ đơn giản.
Chỉ là…
– Dạy ta thổi tiêu. –Diệp Thủy Dao lấy ra một cây Bạch Ngọc Tiêu dài thuột, nhìn hắn nói. Khúc tiêu giục giã không biết bao nhiêu nước mắt khi đó, mỗi lần trước khi nàng đi vào giấc ngủ đều như vang lên trong đầu, khiến nàng dội lại vẻ cô đơn trên mặt Diệp Vô Thần khi hắn thổi khúc tiêu này, lòng đau như kim châm.
Nét mặt Diệp Vô Thần vốn luôn tươi cười lúc này có thể nói là vô cùng đặc sắc. Ánh mắt càng không tự chủ rơi lên làn môi yêu diễm của nàng, nhìn Diệp Thủy Dao đầy nghi hoặc. Rất lâu sau, Diệp Vô Thần mới ấp úng nói:
– Tỷ tỷ, “thổi tiêu” là một môn học rất cao thâm, đệ đệ cũng không phải hiểu lắm, chúng ta tốt hơn hết là vẽ tranh đi.
– Ngươi không bằng lòng? –Diệp Thủy Dao nói.
– Không phải… Sư phụ ta từng nói, hạng kỹ nghệ cao thâm như thổi tiêu chỉ thích hợp dạy cho thê tử của mình, không thích hợp dạy cho tỷ tỷ, cho nên…