Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 622: Thượng cổ vu mạch: Qua Bưu!


Song phương lại thảo luận chi tiết kế hoạch, đến khi xác nhận không còn sơ hở nào nữa mới thôi.

Vì con mồi dẫn dụ Thánh điện – – phú nhiêu hồn khoáng phải đợi thời cơ mới có, gã và Vu võ nhất tộc ước định phương thức liên hệ rồi mới thở phào cáo từ.

“Đợi đã.” Diệp Phong vừa đứng dậy, định đưa chúng nữ và Đao hổ đi khỏi thì thiên vu đột nhiên gọi.

“Thiên vu đại nhân còn gì chỉ giáo?” Diệp Phong lấy làm lạ.

“Phương án lần này cơ hồ do mình các hạ đề xuất, Vu võ nhất tộc không hề hoài nghi thành ý của các hạ, nhưng… việc này quan trọng, một khi sơ sót gì thì Vu võ nhất tộc có nguy cơ diệt tộc.” Lời thiên vu đầy thâm ý, nhưng Diệp Phong hiểu rõ.

Vạn nhất gã là gian tế của Thánh điện, hoặc dù không phải nhưng có mục đích khác thì chưa hẳn không có khả năng sẽ bán đứng Vu võ nhất tộc làm con tốt thí cho mưu đồ nào đó. Kế hoạch do gã đề xuất, muốn giở trò quả dễ như trở bàn tay. Lần này Vu võ nhất tộc phải đối diện với cả Thánh điện, một khi kết hoạch không phát triển như gã nói thì Vu võ sẽ gặp tổn thất không thể bù lại được…

Thiên vu lo lắng cũng có lý. Diệp Phong tuy là truyền nhân của Thần Thông lão tổ nhưng không phải Vu võ thật sự, không có quan hệ gì với Vu võ tộc, bảo thiên vu hoàn toàn tin gã là chuyện không thể nào.

Gã trầm mặc một lúc rồi nhăn nhó: “Vậy thế nào thì thiên vu đại nhân mới hoàn toàn tin Diệp Phong?”

“Bản thiên vu không phải không tin các hạ nhưng việc này quá quan trọng, mong các hạ để lại ít nhất một con tin.” Thiên vu liếc nhìn chúng nữ, hàm ý rất rõ ràng. “Chỉ cần kế hoạch thuận lợi, nữ nhân của các hạ sẽ được Vu võ nhất tộc đối đãi với lễ ngộ cao nhất, tuyệt đối không có vấn đề gì. Yêu cầu này không quá đáng chứ.”

Lời thiên vu khiến sắc mặt Diệp Phong sầm xuống, để một người trong nhóm Thẩm Lan ở lại Vu võ nhất tộc, tuy không hoài nghi họ có dụng tâm gì nhưng thật khó chấp nhận. Kế hoạch lớn thế này, ai biết được sẽ có biến cố gì? Vạn nhất Vu võ nhất tộc vì bị tổn thất mà đổ lên mình gã thì không phải con tin sẽ nguy hiểm phi thường sao?

Dù gã nắm chắc kế hoạch này nhưng cũng tuyệt không muốn chúng nữ mạo hiểm.

“Không được. Tại hạ mang thành ý đến đây, không cần để lại con tin.” Song phương có quan hệ hợp tác nên gã không tiện nổi giận, chỉ lạnh lùng nói: “Thiên vu đại nhân có thể đổi sang cách khác. Hoặc Diệp Phong để lại toàn bộ hơn vạn khối hồn thạch, khi nào xong việc sẽ đến lấy lại.”

“Ha ha! Hơn vạn khối hồn thạch xác thật không nhỏ, nhưng so với cả Vu võ nhất tộc thì cái giá này quá ít…” Chỉ riêng trong kế hoạch, đánh lén vào nơi Thánh điện cất giữ hồn thạch cũng mang lại cho Diệp Phong trăm vạn hồn thạch, chỉ hơn vạn khối không thể khiến thiên vu triệt để tin tưởng.

Thiên vu nghe nói lần trước gã vì một nữ đồng bạn bị trọng thương mà đại phát lôi đình, suýt nữa giết đồng bạn của Trát Mộc, nên y đoán rằng chúng nữ rất quan trọng với gã, quyết định lấy đó làm con tin. Tin rằng vì thế mà gã sẽ không giở trò sau lưng. Từ lập trường Vu võ nhất tộc thì yêu cầu này không có gì quá đáng nhưng Diệp Phong không thể chấp nhận.

Song phương làm găng, không ai muốn từ bỏ kế hoạch tuyệt vời này nhưng cũng không ai chịu lùi một bước. Thiên vu cố nhiên vì an nguy của toàn tộc còn Diệp Phong không đành để vị nữ tử nào mạo hiểm vì mình.

Đột nhiên sau lưng gã loáng lên một thân ảnh bé nhỏ giận dữ chỉ vào thiên vu mắng: “Ca ca thành tâm thành ý đến hợp tác mà các ngươi không tin. Hạ Kỳ Lạp không có tộc nhân như các ngươi. Các ngươi đều là hạng xấu xa.” Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Biến cố đột ngột khiến Diệp Phong ngẩn ra, thiên vu và Trát Mộc cũng sững người trước những lời này? Cái gì? Tiểu nha đầu này cũng thuộc Vu võ nhất mạch?

Nhãn thần thiên vu hơi ngưng lại, thần niệm như muốn nhìn thấu Hạ Kỳ Lạp, xem xét hoàn chỉnh kinh mạch và huyết mạch rồi hít một hơi khí lạnh.

“Thượng cổ vu mạch!? Tiểu nha đầu, ngươi ở đâu?” Thiên vu thần tình vạn phần kích động, thân ảnh mờ đi, đến bên Hạ Kỳ Lạp run giọng hỏi.

Diệp Phong cực kỳ cảnh giác kéo cô ra sau lưng: “Muội ấy đến từ Võ Nguyên đại lục, là một chi Vu võ di tộc. Khi xưa Thánh điện…” Diệp Phong giới thiệu sơ qua lai lịch của Hạ Kỳ Lạp và tộc nhân, thiên vu liền tỏ vẻ kinh hỉ.

“Các hạ nói là ở Võ Nguyên đại lục còn một chi Vu võ có huyết mạch thuần chính?”

“Đúng vậy.” Diệp Phong hồ nghi nhìn đối phương, không hiểu thiên vu có ý gì. Y nói là Hạ Kỳ Lạp và tộc nhân là Vu võ huyết mạch thuần chính, lẽ nào Vu võ nhất tộc tại thánh địa có huyết mạch không thuần chính? Thật sự gã không hiểu huyết mạch thuần chính đó là gì.

“Ha ha ha! Chính là trời giúp Vu võ nhất tộc!” Thiên vu đột nhiên cười vang, hớn hở ra mặt. Cười một lúc y chỉ vào Hạ Kỳ Lạp nói: “Các hạ để nha đầu này lại, hiệp nghị với Vu võ nhất tộc coi như đạt thành.”

“Thiên vu đại nhân có ý gì? Diệp Phong đã nói là không để lại con tin.” Hỗn nguyên khí hải của gã sôi lên, cảnh giác cùng chúng nữ lùi lại mấy bước.

“Con tin? Ha ha! Lẽ nào các hạ hoài nghi mỗ sẽ làm hại tiểu nha đầu?” Thiên vu lắc đầu mỉm cười: “Kỳ thật với thân phận truyền nhân Thần Thông lão tổ thì mỗ đã tin các hạ chín phần. Nhưng hành động lần này quan hệ đến vận mệnh toàn tộc, chỉ một chút mạo hiểm cũng khiến mỗ phải cẩn thận.”

“Bất quá tiểu nha đầu này là thượng cổ vu mạch, việc này rất quan trọng với bản tộc. Ta có thể hoàn toàn tin tưởng các hạ. Ta tin các hạ không đành rũ bỏ tiểu nha đầu mà bán đứng bản tộc, chỉ cần để cô bé lại thì chúng ta có thể toàn tâm toàn ý liên thủ đối phó Thánh điện.”

Thiên vu ngừng lại, sắc mặt từ nhu hòa trở nên quyết liệt: “Hơn nữa các hạ có đồng ý hay không thì tiểu nha đầu này cũng phải ở lại. Việc này không thể thương lượng.”

Hạ Kỳ Lạp như con thỏ kinh hãi, trốn ra sau lưng Diệp Phong, khiếp hãi: “Muội không ở lại, muội muốn ở cùng ca ca.”

“Ha ha! Tiểu nha đầu, trên mình ngươi chảy dòng máu Vu võ nhất tộc, đương nhiên phải quay về với Vu võ, tại đây ngươi sẽ được lợi lộc vô vàn.” Thiên vu bất ngờ tỏ vẻ ôn hòa với Hạ Kỳ Lạp, thậm chí không tỏ vẻ ta đây thiên giai. Còn Hạ Kỳ Lạp bất quá mới là võ hoàng.

“Ta không thích.” Hạ Kỳ Lạp không sợ thiên vu nhưng biết y có đủ sức mạnh chia cắt cô và Diệp Phong, nên nắm chặt áo gã, lắc lắc mạnh.

“Thế nào, Diệp Phong, đã nghĩ kỹ chưa?” Từ mọi góc độ, thiên vu không muốn uy hiếp gã, nhưng sau lưng y là ngàn vạn Vu võ tộc nhân, y phải suy nghĩ cho lợi ích của họ. Y không khuyên Hạ Kỳ Lạp mà nhìn Diệp Phong. Y biết quyền quyết định về cô nằm trong tay gã.

Cưỡng bức Hạ Kỳ Lạp ở lại, chi bằng để Diệp Phong khuyên cô tâm cam tình nguyện ở lại thì có hiệu quả hơn.

“Các vị giữ Tiểu kỳ lạp lại là vì sao?” Diệp Phong trù trừ hồi lâu mới ngẩng lên hỏi.

“Viễn cổ… Thời kỳ mà bản tộc thống trị Võ Nguyên đại lục, có một nhánh huyết mạch là vương tộc của Vu võ. Người thống trị cao nhất bản tộc đều do Vu võ của hệ huyết mạch này đảm nhiệm, được tộc nhân tôn xưng là – – Vu vương!” Ngữ khí thiên vu cực kỳ nặng nề, tựa hồ nhớ lại một đoạn lịch sử đau lòng.

Vu vương? Diệp Phong nghe thấy danh xưng này thì tỏ vẻ kinh ngạc. Tộc nhân của Hạ Kỳ Lạp lúc thấy gã lần đầu đại triển thần uy cũng bái phục mà gọi là “Vu vương”. Như vậy tức là chi Vu võ di tộc ở ngục sơn có quan hệ lớn với Vu vương nhất mạch? Gã cúi đầu nhìn Hạ Kỳ Lạp đang nép cạnh tay, thầm đoán ra sự tình.

“Vu vương từng là cường giả lợi hại nhất bản tộc, đồng thời cũng là chi có Vu võ huyết thống tối thuần chính. Huyết thống này được tộc nhân tôn xưng là – – thượng cổ vu mạch! Công pháp và Thần thông thuật của bản tộc đều do vu mạch này sáng tạo, có thể coi họ là người sáng lập lên Vu võ tộc.”

“Vậy thì vì sao thượng cổ vu mạch lại tiêu vong?” Diệp Phong từ lời lẽ của đối phương là đoán được kết quá, buột miệng hỏi. Hạ Kỳ Lạp cũng hấp háp cặp mắt to, dỏng tai lắng nghe. Thiên vu nói đến việc có liên quan đến cô, tất nhiên phải quan tâm.

“Sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, Võ Nguyên đại lục xuất hiện một loại bệnh quái lại.” Thiên vu buồn bã: “Loại bệnh trí mạng này như trời sinh là khắc tinh của thượng cổ vu mạch khiến đại bộ phận vương tộc đều bị nhiễm. Dù tu vi của người bị nhiễm cao đến đâu, sau cùng đều khó thoát chết.”

“Nên thượng cổ vu mạch vì thế mà đứt đoạn? Nhưng…”

Thiên vu xua tay cắt lời Diệp Phong: “Quái bệnh lan nhanh, bao trùm cả vương tộc. Ngay cả Vu vương tu vi cao nhất cũng bị nhiễm. Sau cùng, để giữ lại chút cốt huyết sau cùng của thượng cổ vu mạch, mọi thành viên nhiễm bệnh của vương tộc được Vu vương dẫn đầu, đi đến quyết định tự rời bỏ địa bàn Vu võ nhất tộc sinh tồn, tự sinh tự diệt ở đại lục.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.