Huyết quan đột nhiên mở toang ra, vô thanh vô tức, không hề có dao động nhưng hút luôn Thần Nam vào, lần này biến cố quá đột nhiên, căn bản không ai kịp chuẩn bị tâm lý.
“Soạt, soạt, soạt.” Hồng Hoang Kỳ rung lên, trong sát na nắp huyết quan đóng lại, nó cũng tiến vào.
“Phụ thân!” Không Không biến sắc, vạn vạn lần không ngờ lại thế này, lúc xưa nó tận mắt thấy huyết quan xử lý Hoàng Thiên, lần này được thấy việc tương tự, làm gì có chuyện không sợ?
Thoáng chốc trong tay nó xuất hiện một thanh thiên kiếm, nhân lúc Hồng Hoang Kỳ ngăn huyết quan lại, kiếm phong sáng chói cắm vào khe hở định hất nắp quan tài lên.
Bất quá, lúc đó nắp quan tài đã khác trước nhiều, huyết quang cuồng loạn lưu chuyển, khí tức kinh hồn dao động kịch liệt, nắp áo quan như ngọn núi vạn cân, nó không lay động nổi mảy may.
“Grào…” Tử Kim thần long gầm lên chấn thiên, nhân hình thân thể biến hình, long thân khổng lồ ảo hóa ra, tử kim thần quang ập vào nắp áo quan.
“A, trả cha đây.”
“Thả cha ra.”
Hai tiểu bất điểm kêu ầm lên, Thương Thiên chi nhãn xạ ra một đạo hủy diệt chi quang đập lên nắp huyết quan.
Mấy hài tử của Thần Nam đều có đặc điểm, bình thường cười đùa gây loạn nhưng lúc quan trọng lại như tiểu lão hổ, mạnh mẽ “không thể hiểu nổi.”
Đây vốn là cổ thiên lộ, sức mạnh của chúng bị áp chế nhưng lúc này tiềm lực không tưởng trong linh hồn hoặc năng lượng hùng hậu ngủ say tỉnh lại, bùng lên sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Dao động vô biên quét ra, thần quang chói lói tỏa rạng như sao trời rơi xuống hóa thành sao bằng bay ngang bầu trời, thanh thế kinh thiên động địa.
Thiên kiếm trong tay Không Không cực kỳ sắc bén, tách được một khe hở trên nắp áo quan.
“A a a…” Huyền Huyền ra khỏi nhục thể Đạm Đài Tuyền, mặc hoàng chỉnh Huyền Vũ giáp có hồn, phát ra thần quang sáng choang, như kim oa oa đạp mạnh cào huyết quan. “Ầm.” Lực xung kích cực mạnh khiến huyết quan lắc lư.
Tác Tác cũng ra khỏi nhục thể Đạm Đài Tuyền, toàn thân ngân sắc thần quang lấp lánh, múa tít một ngọn roi vàng đập vào huyết quan, kim tác dựng đứng, đâm thẳng vào khe hở.
Hai tiểu bất điểm lúc này như ma thần tỉnh lại, phát ra dao động kinh nhân, khiến những thành niên cao thủ chân chính thất sắc.
Tử Kim thần long cũng bị chiến hồn cực mạnh của ba hài tử xung kích, sức mạnh lơ mơ trong thể nồi cuồng bạo hẳn, chiến hồn chi hỏa được đốt cháy, vô tận tử sắc thần quang chói lói, nó vô thức gào lên: “Grào… mẹ nó chứ, lão tử là Tử Phong.”
Cả bốn đồng thời xuất thủ, sức mạnh không thể đoán nổi liên tục oanh kích huyết quan nhưng nắp áo quan chỉ nảy lên vài cái rồi không hề lay động nữa.
Huyết quang như sóng nước từ cự quan phát ra, màu đỏ vô tận thê diễm bao phủ lấy cỗ áo quan.
“Phụ thân phải kiên trì!” Không Không và hai tiểu bất điểm đồng thời kêu lên.
Nhưng cự quan phát ra huyết quang càng lúc càng thịnh như một vầng mặt trời màu máu sáng chói lòa khiến không ai nhìn thẳng vào được.
“Ầm.”
Tiếng nổ vang vọng, huyết quang xung thiên, năng lượng hùng hậu bùng lên, hất bọn Không Không, Tử Kim thần long văng ra xa tít.
Cự quan bay lên cao, phảng phất thật sự hóa thành “Mặt trời máu”, hào quang tà dị dâm vào mắt tất cả.
Không Không và hai tiểu bất điểm gầm lên, định xông tới nhưng Tử Kim thần long chặn lại: “Chúng ta không thể lay động huyết quan, hiện tại xông tới chỉ tổ bị hại.”
“Nhưng vẫn phải xông lên.” Không Không nóng lòng.
Tử Kim thần long chỉ vào thủy tinh khô lâu cạnh đó: “Để mấy bộ khô lâu cùng lên mới được, nhưng thủy tinh khô lâu sao mà kỳ quái, không thèm phản ứng.”
Họ định điều động thủy tinh khô lâu dẫn ngũ sắc khô lâu gia nhập chiến đấu, nhưng chúng trơ trơ như gỗ đá, căn bản không thèm nghe lệnh.
“Ầm, ầm, ầm.”
Trên không vang lên tiếng nổ động trời, huyết quan rung lên bần bật, phảng phất sắp nổ tung, đồng thời truyền lại giọng Thần Nam: “Các hài tử, đừng lo, ta không sao.”
“Oa, cha à, để chúng con giúp.”
“Không được, không ai qua đây, huyết quan này quá tà dị, không như các con tưởng tượng đâu, không ai được đến gần, yên tâm đi, nó không nuốt được ta đâu.”
“Cha thật không sao chứ?”
“Tạm thời không sao.” Thần Nam tựa hồ hơi hư nhược, trên không lại vang lên tiếng quan tài cót két, huyết quan bị hất lên một góc, nửa lá Hồng Hoang Kỳ lộ ra.
Đồng thời, do cự quan bị mở ra, dịch thể như máu tươi tràn ra như nước sông vỡ đê, trên không liền bị nhuộm đỏ, cơ hồ phát sinh nạn hồng thủy.
Huyết thủy chảy tràn trên thinh không, từ cự quan chảy ra chính thị huyết dịch, cảnh tượng như không bao giờ ngừng chảy.
Sau cùng, một vùng biển máu trùm lên, cự quan như một lá thuyền trong đó, quả thật quá tà dị. Huyết quan rất lớn nhưng không thể chảy ra ngần ấy máu tươi.
“Cha, chúng con phải làm gì?”
“Không gì hết… đám toái cốt và toái nhục tựa hồ định ăn ta thật nhưng hiện tại ta diệt được một nửa chúng rồi.”
“Cha đang ăn chúng sao?”
Trong huyết quan im lặng, áo quan lại rung động, tiếng va đập vang lên liên tục.
Trong đó đang xảy ra cảnh giới tử nạp tu di, Hồng Hoang Kỳ hóa thành một phiến cổ tinh không, Thần Nam đứng giữa hư không, bên ngoài vô tận huyết hải lan tràn, sóng màu liên tục lao vào cổ tinh không.
Hắn đánh tan từng đợt sóng nhưng mọi làn sóng máu tiến đến gần thân thể hắn lại trực tiến vào. Hắn không dám tin, đồng thời hơi hoảng sợ, máu tươi chỉ chạm vào người là thấm hết vào da, không chừa lại nửa giọt.
“Ầm.”
Từ bốn phương tám hướng, sóng máu vô tận từ trên đầu ép xuống như sóng biển gầm gào, nhưng đến gần hắn liền tan trong sát na, nhập vào thân thể.
Có không ít toái cốt và toái nhục theo huyết thủy tràn tới, dung nhập vào thể nội hắn.
Hắn cả kinh, hoàn toàn tắt tiếng, vừa nãy Tác Tác hỏi chơi nhưng quả thật chuyện nuốt ngược huyết nhục đang xảy ra mà hắn không sao nói được nguyên nhân là gì.
Huyết nhục và toái cốt đáng sợ trong thân thể hắn từ từ thấm vào thân thể.