Nhạc Yên Nhi vốn đang nước mắt nhạt nhòa, vừa nghe thấy câu này, cô không biết nên khóc hay là giận nữa, cuối cùng, cô đánh vào ngực Dạ Đình Sâm, lau nước mắt, nói
– Người ta đã buồn thế rồi mà anh còn trêu nữa!
– Không phải trêu đâu.
Dạ Đình Sâm không cười nữa, hắn nghiêm túc nói:
– Anh cưới người để mình yêu chiều chứ không phải người chiều mình. Anh là người đàn ông của em, chuyện nuôi em một đời là phải, cho dù anh không làm thì cũng chẳng tới lượt em, trong nhà còn có đầu bếp mà, phải không? Nhưng mà anh muốn nấu cơm cho em, cũng cảm ơn em đã cho anh cơ hội để nấu cơm vì em. Yên Nhi, em hiểu không, có thể nấu cơm cho em cả đời là việc anh cầu còn không được.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì sững sờ.
Cái tên Dạ Đình Sâm này luôn có thể nói lời ngon ngọt một cách rất đàng hoàng mà không khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Thấy cô mãi chẳng nói gì, hắn lo lắng hỏi han:
– Sao thế? Còn buồn à?
– Không, hết rồi, chỉ là em chẳng biết nói sao cả thôi.
Cô vô tội lắc đầu, lông mi vẫn còn vương nước mắt, bộ dáng lúc nào cũng như sắp khóc khiến người khác đau lòng.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn tặng cô một cái ôm thật chặt của người chồng rồi đặt cô lên bàn bếp sạch sẽ, giúp cô xử lý vết thương, dán băng cầm máu xong, hắn mới khom người xuống dọn đống bừa bộn dưới đất.
Nhạc Yên Nhi hổ thẹn xin lỗi:
– Xin lỗi, anh đã đi làm về muộn như vậy rồi, thậm chí chẳng được ăn thứ gì, em lại còn làm loạn hơn, thật ra… em rất vô dụng, phải không?
Nói đến đây, cô lại chực khóc.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại bước tới bên cạnh cô, nhíu mày, sắc mặt khó coi như đang nổi giận.
Nhạc Yên Nhi giật mình, càng khó chịu hơn:
– Anh… anh đừng giận, em biết sai thật rồi, về sau em sẽ ngoan ngoãn học…
Lời còn chưa hết, Dạ Đình Sâm đã dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô rồi nghiêm túc nói:
– Em hữu dụng như vậy thì cần chồng làm gì?
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu gì cả.
– Từ nay về sau, không được suy nghĩ lung tung, cái đầu nhỏ này của em chỉ có thể nghĩ đến anh, không thể tùy tiện nghĩ tới những thứ khác! Không có gì ăn thì anh tự nấu. Em làm bẩn thì anh dọn, không có gì to tát cả, về sau không được tùy tiện khóc như thế, cũng không được coi thường mình.
– Nhưng mà… em thực sự rất vô dụng!
Nhạc Yên Nhi ấm ức bĩu môi, hệt như đứa bé đang tủi thân.
Dạ Đình Sâm đau lòng vuốt tóc cô, vẻ nghiêm túc không duy trì nổi nửa phút, đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn thực sự không thể hung dữ nổi.
Hắn đành phải ghé vào tai cô, nói:
– Ai bảo em vô dụng? Trên giường, em rất hữu dụng.
Câu nói này khiến Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, nước mắt cũng nghẹn lại luôn.
– Em chỉ cần ngày ngày cho anh ăn no, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, những việc còn lại cứ để anh chiều chuộng em thành nữ vương đi.
Nói xong, hắn khẽ hôn lên vành tai cô. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thoáng qua nhưng lại khiến Nhạc Yên Nhi run lên.
– Nhớ rằng lời anh nói có hiệu lực cả một đời.
Hắn nói, đôi mắt phượng đen láy nhìn cô thật sâu, bên trong là dịu dàng và tình cảm tràn đầy.
Đã nói đến thế rồi, Nhạc Yên Nhi còn biết nói gì nữa. Trên thực tế, cô không tìm được bất cứ lời đáp trả nào, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng từ lâu, ngay cả hô hấp cũng khó, làm gì còn sức mà nói chuyện nữa.
Cô chỉ có thể nhìn người đàn ông của mình quét dọn sạch sẽ phòng bếp rồi nấu nước, rửa rau và cà chua.
– Mì thịt băm cà chua kiểu Ý nhé?
Hắn hỏi.
– Vâng.
Nhạc Yên Nhi bất giác trả lời, lời vừa thốt ra, cô cũng xấu hổi cúi đầu. Vốn là cô nấu bữa khuya, giờ chẳng ngờ cô lại thành người ăn ké. Hơn nữa cô cũng không quá đói, vậy mà khi Dạ Đình Sâm hỏi, cô vẫn cứ đồng ý.
– Tối ăn gì rồi?
Dạ Đình Sâm vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa nhìn sang, hỏi.
– Không ăn gì cả, anh không ở nhà, không muốn ăn.
Nhạc Yên Nhi cũng không e dè bày tỏ tình cảm, tuy nhiên do vẫn khá xấu hổ, cô cố ý nhìn đi hướng khác chứ không nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm.
Quả nhiên, vừa nghe vậy, hắn lập tức ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào Nhạc Yên Nhi. Thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng cần cổ thon dài đẹp đẽ đều đã đỏ ửng, hắn không nhịn được, lại ngắm thêm một lát.
Nếu Nhạc Yên Nhi nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm, cô sẽ nhận ra ngoài tình yêu sâu đậm ra, trong mắt hắn còn có một cảm xúc phức tạp khó nói thành lời khác.
Hắn nhíu mày nhưng cũng mau chóng giãn ra, dặn dò:
– Không được thế nữa, dù anh không ở đây cũng phải ăn.
– Anh… sẽ không ở đây à?
Trái tim Nhạc Yên Nhi ngừng một nhịp, cô vội quay đầu hỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người còn ngăn cách một cái nồi, hơi nước sôi bốc lên khiến cả hai đều hư ảo trước mắt nhau.
Cách một tầng hơi nước, cô không thấy rõ sắc mặt hắn nhưng có thể nghe tiếng trả lời rất rành mạch:
– Không đâu.
Nhạc Yên Nhi thở phào, chẳng hiểu vì sao khi nãy cô lại lo lắng như vậy, đáp án này chẳng phải là chắc chắn sao?
Vì sao lại có cảm giác bất an?
Cà chua mau chóng được thả vào chảo để làm sốt, cuối cùng hai đĩa mì thơm phức ra đời.
Dạ Đình Sâm đang định ôm Nhạc Yên Nhi ra ngoài ăn thì một giọng nói bất ngờ vang lên phá tan sự yên tĩnh:
– Ôi! Thơm quá thơm quá thơm quá. Em đói quá đói quá đói quá.
Một đứa bé đứng trước cửa phòng bếp, nó mặc đồ ngủ, hai tay đang vung loạn giống như đang lần tìm đồ ăn.
Mắt của nhóc con còn chưa mở hẳn, bộ dáng mơ màng ngái ngủ, Nhạc Yên Nhi cảm thấy nó đáng yêu chết đi được.
Nhóc kia cuối cùng cũng đi tới nơi tỏa ra mùi thơm, sau đó nó mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hai bát mì Ý trên bàn rồi nuốt nước miếng, giả vờ đáng thương:
– Chị ơi, em đói.
– Dạ Đình Sâm, nó…
Nhạc Yên Nhi cũng xin giúp.
Dạ Đình Sâm híp mắt, hắn không nấu nhiều mà chỉ đủ cho hai người, lấy đâu ra mà cho thằng nhóc này?
Vậy là hắn lấy hai quả cà chua và một ít bánh mì nướng ra:
– Của em.
– Chị ơi, đói.
Nhóc kia không chịu, giọng càng ấm ức hơn.
Nhạc Yên Nhi cũng không nỡ, hai hôm nay Tinh Tinh đã bị cắt phần ăn nên lúc nào cũng kêu đói. Giảm béo là việc lâu dài, nhỡ đâu để đứa nhỏ đói quá thì sao?
– Hay là… để nó ăn phần của em đi, em cũng không đói, hoặc là em ăn cà chua cũng được!
Dạ Đình Sâm nghe thế thì hít sâu, vợ đã nói rồi còn từ chối được sao?
Được sao?
– Ranh con, ăn của anh đi.