Dạ Đình Sâm mỉm cười.
Cảm giác khi vừa tỉnh lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy là cô thật tuyệt.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại nhíu chặt mày lo lắng, chẳng lẽ mấy ngày nay cô đều ngủ như thế hay sao? Làm sao có thể chịu nổi?
Dạ Đình Sâm đau lòng định rút tay về rồi bế cô lên giường.
Nhưng hắn vừa cử động đã khiến người đang ngủ say thức giấc.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Yên Nhi là nhìn đồng hồ báo thức, cô chưa nhìn rõ lúc này là mấy giờ nhưng theo thói quen mấy hôm nay, cô vẫn thường dậy vào khoảng bảy giờ.
Cô nhìn qua rồi đặt đồng hồ xuống, buông tay Dạ Đình Sâm, liêu xiêu bước về phía nhà tắm.
– Ui cha.
Vừa quay người, Nhạc Yên Nhi đã đâm vào tường, Dạ Đình Sâm không kịp lên tiếng cảnh báo cho cô. Cô cứ thế xoa trán, tiếp tục mơ màng đi về phía nhà tắm.
Yên Nhi muốn làm gì vậy?
Dạ Đình Sâm hiếu kỳ xuống giường, không quan tâm tới chuyện vết thương có thể bị nứt ra, hắn chỉ muốn xem cô vợ nhỏ của mình đang định làm gì thôi.
Nhạc Yên Nhi đánh răng rửa mặt rồi đi vệ sinh, trong suốt quá trình này cô đều híp mắt, cũng thật làm khó cho cô khi có thể tìm thấy vị trí chính xác của từng thứ như vậy.
Sau đó, cô lấy một chậu nước ấm rồi lảo đảo bước ra.
Dạ Đình Sâm ngồi về giường, sau đó thấy cô nhóc cởi quần áo cho mình, dùng khăn ấm lau người giúp mình. Chẳng biết vì sao cô có thể làm được như vậy mà không hề động tới viết thương của hắn, còn lau rất cẩn thận nữa.
Bàn tay nhỏ lau từ trên xuống dưới, từ từ tiến vào lôi trì.
Dạ Đình Sâm khẽ nhíu mày, dở khóc dở cười nắm chặt tay cô:
– Không cần làm tiếp nữa.
Đang mơ màng, Nhạc Yên Nhi bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô cảm thấy như nghe được tiếng sấm mùa xuân vang vọng trong đầu mình.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Cô trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt.
Dạ Đình Sâm, tỉnh rồi.
Chắc chắn là hắn đã tỉnh lại, Nhạc Yên Nhi vui mừng tới độ không nói thành lời, chỉ có đôi mắt đẫm lệ.
Bàn tay to lớn của Dạ Đình Sâm lập tức nhẹ nhàng lau mặt cho cô, hắn dịu dàng nói:
– Chăm sóc tôi vất vả lắm hả? Mấy ngày này đều thấy tôi như thế, em có còn nhớ tôi nữa không?
Nhạc Yên Nhi nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn kia khiến cô oán hận cực kỳ.
Vừa mới sáng ngày ra! Vừa mới tỉnh lại đấy! Đã biết chọc ghẹo vậy rồi!!!
Cô chẳng thể nói thành lời, cổ họng nghẹn ứ, nhói đau.
Dạ Đình Sâm không nỡ nhìn nữa, hắn ôm cô vào lòng, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại như chú mèo con bị hoảng sợ, cố gắng giãy giụa:
– Vết thương của anh…
– Bây giờ tôi chỉ muốn ôm em thật chặt thôi.
Giọng nói dịu dàng của hắn hòa vào với không khí trong lành buổi sáng rồi rơi vào tai Nhạc Yên Nhi, khiến cô mềm nhũn.
Cô không giãy nữa mà dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập đều đặn trong lồng ngực đối diện, lúc này, mọi lo lắng trong mấy ngày qua mới hoàn toàn biến mất.
Nhạc Yên Nhi không dám tựa vào hắn lâu, dù sao Dạ Đình Sâm cũng vừa tỉnh lại, hắn cần được bác sĩ khám. Cô cẩn thận đẩy hắn ra, mắt vừa liếc xuống mới nhận ra Dạ Đình Sâm chẳng mặc gì cả!
Nhạc Yên Nhi giật mình che mắt lại, mặt cô đỏ bừng, rầu rĩ nói:
– Anh… sao anh không mặc quần áo?
Dạ Đình Sâm buồn cười, hắn cảm thấy thật vui vẻ nên nhìn cô thật sâu rồi nói:
– Là em cởi hết quần áo của tôi mà.
Nhạc Yên Nhi sững sờ, lúc này cô mới nhớ ra, thật là lúng túng.
Cô bỏ tay che mặt xuống, giả vờ bình tĩnh nhìn lại rồi thản nhiên nói:
– Là em cởi thì sao nào, dù gì… em cũng nhìn rồi, toàn thân anh là của em hết, em nhìn cũng chẳng sao, phải không?
– Ừ, toàn thân tôi là của em hết, em nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.
Vừa sáng sớm mà Dạ Đình Sâm đã đầy sức sống, nào có giống người vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê dài đâu!
Nhạc Yên Nhi dễ xấu hổ, cô thực sự không ở đây thêm được nữa nên ném quần áo vào người Dạ Đình Sâm:
– Mau mặc vào đi, em gọi bác sĩ cho anh.
Nói xong, cô quay người định đi nhưng chẳng ngờ bàn tay hắn lại như một ấn sắt, ấn chặt lấy cổ tay cô.
– Đừng đi, tôi muốn nghe em nói chuyện.
Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, cô không dám quay đầu vì sợ hắn nhìn thấy nước mắt của mình.
Cô sụt sịt, cố gắng không để hắn nghe thấy tiếng khóc rồi mới nói:
– Nghe em nói làm gì? Có phải chưa bao giờ nghe đâu mà.
– Có cảm giác như đã rất lâu rồi không được nghe ấy. Yên Nhi, những ngày vừa qua, tôi nhớ em lắm, rất nhớ, rất nhớ.
Dạ Đình Sâm là một người rất thành thật, những lời nhớ nhung không bao giờ nói ẩn ý, hắn luôn biểu lộ thẳng thắn khiến người ta chỉ muốn thốt lên một câu ‘Không biết lãng mạn là gì’.
Nhưng Nhạc Yên Nhi lại yêu hắn, yêu sâu sắc.
Dạ Đình Sâm đã tỉnh, Nhạc Yên Nhi là người vui mừng hơn bất cứ ai. Trong căn nhà này, cô đã có phong thái của nữ chủ nhân, lại thêm chuyện phó chủ tịch đã đổi người giúp việc thành những người biết nói tiếng Trung, vậy nên việc giao lưu của cô không gặp bất kỳ chướng ngại nào, cô rất nhanh đã làm quen được với họ.
Sau một thời gian tĩnh dưỡng, Dạ Đình Sâm cũng dần hồi phục, trong những ngày này, Nhạc Yên Nhi có tới trang trại Bolton mấy lượt nhưng chỉ gặp Wilson, đồng thời qua lời ông, cô cũng biết chuyện Anjoye tinh thần sa sút, không đồng ý gặp bất cứ ai.
Còn Annie thì không hề biết chuyện ngày hôm đó, cô bé vẫn ngây thơ như cũ, cuộc sống rất vui vẻ.
Mọi thứ dường như đã bình thường trở lại.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy sự bình thản này chỉ là tạm thời mà thôi.
Hôm nay, nhà họ Dạ đón một vị khách bất ngờ.
Nhạc Yên Nhi đang hái hoa ngoài vườn để bày trong thư phòng. Hiện tại, Dạ Đình Sâm đã bắt đầu bận rộn, trong thư phòng của hắn chỉ có hai màu đen trắng nghiêm túc, nhìn có vẻ rất ngột ngạt, nếu thêm chút hoa tươi trang trí hẳn sẽ khiến tâm trạng người ta tốt hơn.
Đúng lúc này, quản gia báo với cô rằng Lâm Đông Lục tới.
Lâm Đông Lục? Vì sao anh ta lại tới đây, chẳng phải anh ta đang đi chữa bệnh sao?
Nhạc Yên Nhi đi vào phòng khách, vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông mặc áo thun trắng và quần jeans, trang phục vô cùng bình thường nhưng không thể che giấu được khí chất ấm áp như gió xuân.
Nhìn từ xa, cô đã hiểu Lâm Đông Lục khi xưa đã trở về rồi.
Anh nghe thấy tiếng bước chân thì đứng bật dậy, quay lại.
Thấy cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười, cùng với một ánh mắt nói lên rất nhiều điều.
Thấy cô an ổn, Lâm Đông Lục cảm thấy mọi thứ khổ sở mình phải trải qua đã lập tức biến mất.
Trước mặt cô, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
– Yên Nhi.
Anh thoải mái gọi tên thân mật của cô, không có cố chấp, chỉ còn lại thân mật và trong sáng.
Nhạc Yên Nhi thắc mắc:
– Chẳng phải anh đang chữa bệnh à? Sao lại ở đây?