Lâm Đông Lục im lặng rũ mi mắt xuống như đang trầm tư.
Trong đầu óc anh ta, nụ cười rạng rỡ và đôi mắt to sáng long lanh như sóng sánh hào quang của Nhạc Yên Nhi hiển hiện không ngừng.
Đối với anh ta, đó chẳng khác nào ánh sáng của sự sống.
Anh ta muốn giữ chặt lấy cô, cả đời này cũng chẳng buông rời! Dù cho phải dùng thủ đoạn nào thì anh ta cũng bất chấp.
Khi lên tiếng lần nữa thì giọng điệu của Lâm Đông Lục đã bình tĩnh đến không ngờ:
– Tôi không quan tâm những chuyện đó, tôi chỉ muốn Yên Nhi trở về bên cạnh tôi thôi! Trong một năm nay, cô ấy đã dùng đủ mọi cách để xuất hiện trong cuộc sống của tôi, để bắt tôi phải tin tưởng năm năm quá khứ, cuối cùng tôi cũng tin rồi, vì sao cô ấy lại không tiếp tục chứ? Làm sao cô ấy có thể không yêu tôi được? Nếu cô ấy không yêu tôi thì vì sao lại cố gắng giúp tôi khôi phục kí ức đến liều mạng như thế? Chỉ là tôi bỏ lỡ mất thời điểm mà thôi.
– Nhưng mà… bây giờ ván đã đóng thuyền, anh và Nhạc Yên Nhi đều đã có cuộc sống mới rồi, sao anh cứ cố chấp không chịu hiểu vậy? Giải thoát cho cô ấy và cả chính mình đi, anh cứ thế này, đến tôi còn sợ nữa là Nhạc Yên Nhi.
Hank cau mày nói.
– Tôi không buông được! Lâm Đông Lục đột nhiên gào lên, rồi hầm hè dộng một đấm vào vách xe trong cơn giận không kìm chế được, khiến cho cả chiếc xe rung lên một cái:
– Dù là ai ngăn cản tôi có được cô ấy thì tôi cũng sẽ không bỏ qua, ăn nói cho cẩn thận đi, tôi không muốn nghe những lời đó lần thứ hai đâu! Hank bị cơn cuồng điên của Lâm Đông Lục dọa sợ.
Bầu không khí trong xe rơi vào một khoảng lặng ngượng ngập, chỉ còn lại tiếng thở của Lâm Đông Lục dồn dập không ngừng.
Một lát sau, dường như Lâm Đông Lục lại khôi phục trạng thái bình thường.
Anh ta mỉm cười:
– Anh trai à, anh phải giúp tôi đấy.
Hank run lên một cái rồi nhìn Lâm Đông Lục với vẻ không dám tin.
Ánh mắt của Lâm Đông Lục rất tỉnh táo:
– Tôi biết anh là con riêng của bố tôi.
Hank cau chặt mày:
– Làm, làm sao mà cậu biết được… Lâm Đông Lục nở nụ cười đầy ẩn ý:
– Tôi điều hành công ty bất động sản Quảng Thịnh nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có phương pháp của chính mình.
Tôi biết anh không thể được thừa nhận vào nhà họ Lâm nên chỉ có thể làm trợ lý của tôi, thế nhưng suy cho cùng thì anh vẫn là anh trai có cùng huyết thống với tôi.
Trước khi bố tôi chết, chẳng phải anh đã hứa với ông ấy là sẽ giúp tôi giành lại quyền hành của Quảng Thịnh hay sao? Ban giám đốc ngang ngược như thế, nếu tôi không thể khôi phục lại trạng thái bình thường thì làm sao ứng phó được đây? Trong giọng nói của Lâm Đông Lục tỏ rõ ý dụ dỗ.
Hank hiểu rằng bây giờ Lâm Đông Lục chỉ muốn mượn sức anh ta để giúp chính mình mà thôi.
Anh ta không nén nổi tiếng thở dài.
– Đông Lục, cậu và Bạch Nhược Mai đã kết hôn rồi, hơn nữa còn không thể li hôn được.
Nếu cậu muốn ngồi vững trên vị trí điều hành của Quảng Thịnh thì biện pháp tốt nhất chính là mượn sức của nhà họ Bạch.
Bây giờ cậu đối xử với Nhược Mai như thế rồi lại một lòng một dạ quan tâm đến Nhạc Yên Nhi, chỉ khiến cho con đường đoạt quyền của cậu khó khăn hơn thôi! Hơn nữa, cô gái mà cậu không nỡ động vào đã ngủ với người khác rồi, chẳng lẽ cậu không hiểu đạo lý rõ ràng như thế ư? Thấy Hank không ủng hộ mình, giọng điệu của Lâm Đông Lục lại trở nên bất nhẫn:
– Thế thì đã làm sao! Con ả khốn nạn Bạch Nhược Mai kia chẳng là cái thá gì, sớm muộn tôi cũng sẽ cho Yên Nhi một danh phận.
Cho dù cô ấy và Dạ Đình Sâm đã phát sinh quan hệ rồi thì có làm sao? Là tôi phạm sai lầm trước! Dù cô ấy có trở nên thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ chấp nhận!
– Cậu chấp nhận cô ấy, nhưng cô ấy có chấp nhận cậu không? Cậu nhìn bộ dạng mình bây giờ đi! Hank cũng không kìm nổi tâm trạng kích động.
Anh ta xoay gương chiếu hậu đến trước mặt Lâm Đông Lục, để Lâm Đông Lục nhìn cho rõ vẻ mặt hung ác và đôi mắt đỏ ngầu.
– Bây giờ cậu có khác gì thằng điên không, cậu dựa vào đâu mà bắt Nhạc Yên Nhi phải gánh vác sai lầm của cậu? Cô ấy sẽ chấp nhận cái dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của cậu hay sao? Lâm Đông Lục nhìn đăm đăm vào bản thân mình, hai tay run rẩy đặt lên mặt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Cuối cùng, tất cả cảm xúc đều biến thành điên cuồng.
Anh ta túm bả vai của Hank mà lắc:
– Đúng vậy, tôi không ra người không ra quỷ! Chính tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi! Cho nên tôi cần Yên Nhi, chỉ khi Yên Nhi trở về bên cạnh tôi thì tôi mới bình thường lại được! Đến lúc đó tôi nhất định có thể cho Yên Nhi một gia đình hạnh phúc viên mãn! Dù tôi đã quên hết chuyện năm năm về trước rồi, nhưng mà tôi yêu cô ấy! Tôi còn yêu cô ấy hơn Dạ Đình Sâm vạn lần! Cô ấy nhất định sẽ chọn tôi! Nói đoạn, Lâm Đông Lục cười lên ha hả như điên như dại.
Hank nhìn anh ta cười vang, đáy lòng tự nhiên lạnh ngắt.
Lâm Đông Lục..
điên thật rồi! … Nhạc Yên Nhi vội vàng rời khỏi cao ốc L.N là vì hôm nay cô có một buổi thử vai rất quan trọng.
Tác phẩm “Hoàng triều vãn ca”
của tác giả văn học mạng Doanh Doanh Nhất Ác rất nổi hiện nay được chuyển thể thành phim, hôm nay sẽ tuyển diễn viên lần đầu tiên.
Câu chuyện này kể về cô con gái nhà quan Thượng Thư tên là Diệp Tâm Quán bị ép phải vào cung làm phi, rồi kiên cường đấu tranh vì sinh tồn trong chốn hậu cung lắm dối lừa và thời đại hoàng quyền biến động, cuối cùng trở thành hoàng hậu, làm chủ hậu cung.
Trong quá trình này, Diệp Tâm Quán bị vô số kẻ phản bội, gặp vô số cảnh chia ly, cha mẹ mất hết, người yêu đi xa, ngay cả người bạn tốt nhất cũng trở nên xa lạ.
Có thể nói đây là một bộ phim tôn nữ chính rung động tận đáy lòng.
Bởi vì nguyên tác cực kì nổi tiếng, cho nên tin tức nó được chuyển thể thành phim và đang tuyển diễn viên vừa được tung ra, thì chỉ ba ngày sau đã đạt tới hai mươi vạn lượt chuyển phát.
Có thể nói bộ phim này là một cái bánh ngon, tất cả mọi người đều biết là nó sẽ nổi như cồn, chỉ còn chờ xem ai có thể tranh thủ chen chân vào được thôi.
Với địa vị của Nhạc Yên Nhi bây giờ thì đương nhiên không thể thử vai nữ chính Diệp Tâm Quán được, cô chỉ thử vai Bùi Ánh Tuyết
– một trong những người bạn tốt của nữ chính mà thôi.
Nhân vật này có tính cách dịu dàng lương thiện, không có tâm cơ, được rất nhiều độc giả yêu thích, kết cục chết thảm cũng khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Tuy đây không phải là nhân vật chính, thế nhưng khi nhận được kịch bản thì thử vai thì Nhạc Yên Nhi vẫn khó mà tin nổi.
Cô cứ hỏi đi hỏi lại Danny:
– Nhân vật ngon thế này mà đến lượt tôi cơ á? Danny này, anh không đi hầu ngủ vì tôi đấy chứ? Trong giới có vài ông lớn không thích gái đẹp mà thích trai xinh, đây chẳng phải là bí mật gì, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói.
Đôi khi Nhạc Yên Nhi vẫn nói đùa với Danny như vậy.
Danny chỉ hận không thể bóp chết cô luôn:
cho cô đấy, chỉ có một lần này thôi, cô mà không diễn được thì lần sau tôi không thèm quan tâm cô nữa đâu! Không cần Danny phải dặn thì Nhạc Yên Nhi cũng biết cơ hội này hiếm có tới mức nào, cô phải quý trọng nó mới được.
May mà cô vội sấp vội ngửa chạy đến nơi vẫn không bị muộn, nhưng khi tới thì người ta đã phát số thứ tự rồi.
Đăng kí xong, Nhạc Yên Nhi giải thích liên tục, nhân viên phát số nhìn liếc cô một cái, rồi cuối cùng vẫn đưa số cho cô.
Sau đó là quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, Thực ra cái nghề diễn viên này nhìn thì vẻ vang vậy thôi, chứ vẫn phải chờ đợi như cơm bữa.
Không được đến muộn trong buổi thử vai, lấy số xong bắt đầu phải chờ, sau vài phút biểu diễn ngắn ngủi thì lại phải chờ tiếp cho đến khi có kết quả.
Dù là những ngôi sao đang hot không cần thử vẫn nhận được vai thì khi quay phim cũng chẳng khác gì.
Mọi người đều phải đến trường quay từ sáu giờ sáng, xếp hàng hóa trang tạo hình xong là bắt đầu một ngày dài chờ đợi.
Cho nên người ta mới nói, nghề chính là đợi chờ, nghề tay trái mới là diễn viên.
Tâm trạng của Nhạc Yên Nhi rất tốt.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu đọc nguyên tác “Hoàng triều vãn ca”