Mỹ nhân yếu đuối khóc như đóa bạch hợp ngậm sương mai, thật quá đáng thương.
Nếu là một người đàn ông bình thường hẳn đã sớm thương xót, mỹ nhân nói gì liền nghe nấy.
Đáng tiếc, cô ta gặp Dạ Đình Sâm.
Hắn không đổi sắc, vẫn lạnh lùng như vũ.
– Vì sao cô nghĩ tôi sẽ giúp cô? Đỗ Hồng Tuyết chẳng ngờ hắn tuyệt tình như vậy, không hề đồng cảm với mình chút nào, thái độ của hắn hệt như đang bàn chuyện làm ăn.
– Tôi…
Đỗ Hồng Tuyết ngập ngừng.
Phải, vì sao mình lại nghĩ hắn sẽ giúp mình? Vì hắn giúp mình hai lần nên mình mới nghĩ bản thân đặc biệt với hắn sao? Bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng.
Cô ta do dự một lát rồi lên tiếng:
– Không phải tôi cảm thấy anh nhất định sẽ giúp tôi, chỉ là tôi hết cách rồi, nếu ngay cả anh cũng không đồng ý giúp thì tôi chỉ đành nhận mệnh thôi.
Lời này rất cao thâm.
“Không đồng ý” chứ không phải là “không thể”, mấy chữ này lập tức đưa chuyện hắn có giúp cô ta hay không thành chuyện ý nguyện cá nhân của hắn.
Dạ Đình Sâm chậm rãi ngước lên rồi nhìn cô ta một lượt.
Ánh mắt lạnh băng như xuyên qua thân thể Đỗ Hồng Tuyết, nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.
Bị nhìn đến chột dạ, Đỗ Hồng Tuyết bỗng nghe hắn nói:
– Tôi có thể giúp cô.
Cô ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy hắn nói tiếp:
Cô ta vội vàng lên tiếng.
– Tránh xa Nhạc Yên Nhi ra.
Đỗ Hồng Tuyết sửng sốt, cô ta hoàn toàn không ngờ Dạ Đình Sâm sẽ yêu cầu như vậy.
– Giữa anh và Nhạc Yên Nhi…
Cô ta muốn hỏi quan hệ giữa họ, nhưng vừa mở miệng đã bị hắn cắt ngang.
– Đó không phải việc cô nên hỏi.
Khuôn mặt cô ta khi trắng khi xanh, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào.
Bàn tay cô ta dần siết thành nắm đấm, Đỗ Hồng Tuyết giấu tay sau lưng, không để ai phát hiện ra.
Ngay từ đầu, trong lòng Dạ Đình Sâm cô ta đã chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi có chỗ nào hơn người, chẳng phải đều là những diễn viên nhỏ sao? Chẳng phải đều kiếm ăn trong giới giải trí sao? Lần đầu tiên, cô ta cảm thấy hận một người.
Joanna mỉm cười nhìn, hoàn toàn không có ý định đỡ lời cho Đỗ Hồng Tuyết.
Đùa à, cái gọi là tình bạn chỉ là thủ đoạn để Joanna tiếp cận Dạ Đình Sâm thôi, cô ta đã sớm quên tình cảm với Mạnh Y Bạch rồi, ngay cả bản thân Mạnh Y Bạch cũng chẳng là gì trong lòng cô ta, huống hồ người này còn chưa biết có phải là Mạnh Y Bạch thật không.
Cô ta tình nguyện thấy Dạ Đình Sâm ghét cô gái này, chí ít cũng bớt một đối thủ cạnh tranh.
Đỗ Hồng Tuyết hít sâu, gật dầu:
– Được, tôi làm được.
Dù gì đi nữa, qua được khó khăn trước mắt mới quan trọng, cô ta chẳng để tâm tới chuyện mình có đến gần Nhạc Yên Nhi được hay không.
– Về chờ tin đi.
Dù quá trình khác với tưởng tượng nhưng ít nhất đã đạt được mục đích, Đỗ Hồng Tuyết không dây dưa nữa mà nói tạm biệt rồi ra ngoài luôn.
Ra khỏi phòng khách, cô ta không quay đầu lại nhưng bước từng bước rất chậm.
Cô ta quyết tâm một ngày nào đó mình sẽ trở về, sẽ lấy một tư cách khác để đứng bên cạnh Dạ Đình Sâm.
Đỗ Hồng Tuyết vừa đi, Joanna đã cau mày nói với Dạ Đình Sâm:
– Đình Sâm, sao anh lại đối xử với Y Bạch như vậy? Trong lòng anh không có cô ấy ư? Dạ Đình Sâm nhìn cô ta:
– Sao cô biết đó là Mạnh Y Bạch? Joanna nghẹn lời:
– Chuyện này…
Tất cả chứng cứ bây giờ đều cho thấy là như thế, chẳng lẽ cô ấy không phải Y Bạch à? Đỗ Hồng Tuyết có phải Mạnh Y Bạch không thì tạm thời chưa nói, ít nhất hắn khẳng định được việc cô ta tìm mình đầu tiên khi gặp rắc rối, vậy phía sau chắc chắn không đơn giản.
Hắn không trả lời Joanna mà đi tới trước bàn làm việc, nhấn điện thoại gọi nội tuyến.
Chưa tới hai phút sau, Trần Lạc xuất hiện, chờ hắn sai bảo.
– Mua lại hợp đồng của Đỗ Hồng Tuyết, sau đó để cô ta tới Hoàn Vũ.
Trần Lạc không hỏi lý do, sau khi nhận lệnh lập tức đi làm việc.
Nhưng Joanna thì không nhịn được, kinh ngạc hỏi:
Hắn vặn lại.
– Em…
Joanna không ngờ lời mình vừa nói đã bị dùng để chặn họng mình.
– Làm cấp dưới của tôi, điều đầu tiên cần học là không nghi ngờ quyết định của tôi.
Dù không cam lòng nhưng Joanna chỉ đành đáp:
– Vâng, em biết rồi.
Đây mới là Dạ Đình Sâm mà cô ta quen, lạnh lẽo vô tình, không cho phép nghi ngờ.
Chẳng lẽ mọi dịu dàng của hắn chỉ dành cho một mình Nhạc Yên Nhi? Joanna không tin! Nhạc Yên Nhi casting xong liền trở về Tinh Huy thương lượng công việc tiếp theo với Danny.
Vừa vào cửa chính, cô đã nhận được một tin nhắn, mải cúi đầu xem, cô không để ý thấy có người trước mặt khiến hai người đâm sầm vào nhau.
Cô cầm điện thoại không chắc làm nó rơi “bộp” xuống đất.
Nhạc Yên Nhi chưa kịp cúi xuống thì có một bàn tay nhanh hơn đã nhặt điện thoại lên, đưa cho cô.
– Xin lỗi, tôi có thể đền cô một cái mới.
Giọng nói trầm rất quyến rũ.
Lúc này, cô mới ngẩng lên nhìn người đụng vào mình, sau đó sửng sốt.
Người đàn ông này cao trên mét tám, mặc quần áo thể thao thoải mái.
Ngũ quan anh ta cực kỳ đẹp, không hề có góc chết, tướng mạo chính là kiểu ngôi sao Hàn Quốc đang hot hiện nay.
Lúc nói chuyện luôn mỉm cười khiến người ta vừa nhìn vào mắt anh ta đã thấy tim đập nhanh hơn.
Đẹp trai không phải quan trọng nhất, quan trọng là Nhạc Yên Nhi biết người này.
Giang Sở Thù, người đang nổi tiếng nhất tại công ty Thiên Ngạn, là một ca sĩ kiêm diễn viên.
Người này vừa đóng phim thần tượng vừa phát hành đĩa nhạc, lượng tiêu thụ album trong năm năm luôn trên trăm vạn, khi vừa ra mắt đã nhận được tất cả các giải thưởng âm nhạc danh giá cho ca sĩ mới xuất sắc nhất, lượng fan tăng theo cấp số nhân, thành tích của tour biểu diễn vòng quanh châu Á còn tốt hơn cả Thiên vương Caster đã debut mười năm.
Gần đây, người này mới đóng xong một bộ phim thần tượng là “Đừng Nói Lời Yêu”, bộ phim đã phá vỡ kỷ lục về lượng người xem của chính bản thân anh ta, tạo ra kỷ lục mới trong mười năm trở lại đây với dòng phim thần tượng.
Mấy năm nay, anh ta chính là người đang rất hot, dù là nhiệt độ hay lưu lượng đều đứng đầu trong những tiểu thịt tươi thế hệ mới.
Nổi danh đến mức như Giang Sở Thù thế này, trong lần đầu gặp mặt, ý nghĩ đầu tiên của Nhạc Yên Nhi chính là: Xin chữ ký! Dù sao cô cũng là diễn viên chuyên nghiệp, nhịn ham muốn xin chữ ký xuống, không làm ra hành vi mất mặt nào.
Nhưng vì bất ngờ nên đầu óc cô cũng chậm chạp hơn, không đáp lời Giang Sở Thù.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thú vị, cười hỏi:
– Nhạc Yên Nhi phải không?