Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 203: Đóng Máy


Hôm sau, Nhạc Yên Nhi trở lại đoàn phim để quay cảnh cuối cùng cho White Lover.

Dựa theo kịch bản, sau khi bị Tiêu Lam đâm, Ôn Tố Tố không qua khỏi, Tiêu Lam bị xử hai mươi năm tù, vốn dĩ còn vài cảnh của nhân vật này nữa, thế nhưng vì những chuyện Tô Phi gây ra nên tất cả những cảnh này đều bị bỏ.

Khi hấp hối, Ôn Tố Tố quyết định hiến trái tim cho người bị bệnh tim bẩm sinh là Thẩm An Nhã để cô ấy có thể khỏe mạnh sống tiếp.

Có thể nói cảnh cuối cùng này chính là cảnh thăng hoa của nhân vật Ôn Tố Tố, vậy nên không chỉ đạo diễn Lộ mà cả Nhạc Yên Nhi cũng đều rất coi trọng.

Quay xong lần đầu, Nhạc Yên Nhi không hài lòng, cô chủ động yêu cầu quay thêm lần nữa.

Tất nhiên đạo diễn Lộ đồng ý.

Trong phòng bệnh, Ôn Tố Tố đeo máy hỗ trợ hô hấp, cô mệt mỏi nhắm mắt.

Lúc này Thẩm An Nhã đẩy cửa vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Tố Tố mở mắt, thấy Thẩm An Nhã mắt đỏ hoe, đau xót nhìn mình.

– Vì sao phải làm vậy? Tại sao lại hiến tim cho tôi? Ôn Tố Tố khẽ nhếch môi, tựa hồ là muốn cười nhưng cô không cười nổi.

“An Nhã, qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn chưa hề nói chuyện với nhau tử tế một lần nào, nhưng đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa rồi.” Dù đã cố gắng nhịn nhưng nước mắt của Thẩm An Nhã vẫn không ngừng rơi:

– Đừng nói lung tung, cậu chắc chắn sẽ được chữa trị, sẽ khỏe hơn, chờ khi nào cậu khỏe, muốn trò chuyện bao lâu tôi cũng sẽ trò chuyện cùng cậu.

Lần đầu tiên Thẩm An Nhã cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, trước đó Ôn Tố Tố có tìm cô rất nhiều lần nhưng cô đều kiếm lý do để không gặp.

Ai ngờ đã không còn cơ hội nữa rồi.

“An Nhã đừng khóc, mình nghĩ đây là chuyện phải vậy rồi.

Cậu thiếu một trái tim khỏe mạnh, mình thiếu một giọng nói, chỉ có chúng ta bổ sung cho nhau mới trở nên hoàn thiện.” Thẩm An Nhã nhớ lại thái độ quá đáng của mình với Ôn Tố Tố trước kia, cô đau lòng khóc thành tiếng:

– Xin lỗi Tố Tố, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi thừa nhận thật ra tôi luôn ghen tị với cậu, tôi là đứa không ra gì, tôi ghen ghét vô cùng nhưng không dám nói ra, còn đổ tại cậu.

Khuôn mặt tái nhợt của Ôn Tố Tố xuất hiện một nụ cười điềm tĩnh.

“Đừng xin lỗi, An Nhã, vận mệnh của chúng ta vốn dĩ là một.” Hai người từng sống cuộc đời của nhau, từng chứng kiến cuộc sống của nhau, sau đó lại yêu cùng một người đàn ông.

Chờ tới khi Ôn Tố Tố qua đời rồi, trái tim của cô sẽ được lấy ra, đặt vào lồng ngực Thẩm An Nhã, để cô ấy có thể tận hưởng cuộc sống cho hết cuộc sống này.

Có lẽ đây chính là một cách kéo dài sinh mệnh khác.

“An Nhã, hãy sống thật tốt cùng với trái tim của mình, được không?”

Thẩm An Nhã nắm chặt tay Ôn Tố Tố, trịnh trọng gật đầu:

– Mạng của tôi cũng là mạng của cậu, Tố Tố, những gì tôi nợ cậu chỉ có thể chờ kiếp sau trả lại.

Có lẽ đã mệt, Ôn Tố Tố từ từ nhắm mắt lại.

Tay cô như đã mất hoàn toàn sức lực, nhẹ nhàng rơi xuống.

Thẩm An Nhã mở to mắt, một lúc lâu sau, như đã chấp nhận sự thật, cô tựa lên người Ôn Tố Tố, khóc to.

Camera từ từ đến gần, có thể thấy khi Ôn Tố Tố nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng của cô đã trượt xuống.

– Cắt! Qua! Giọng của đạo diễn vang lên khiến cho tất cả mọi người đều thoát ra khỏi bầu không khí bi thương vừa rồi.

Nhạc Yên Nhi mở mắt, cô tinh nghịch nháy mắt với Diệp Thiên Hạ, dù cho khuôn mặt vẫn tái nhợt vì trang điểm nhưng không còn cảm giác hấp hối như khi nãy nữa.

Diệp Thiên Hạ cũng lau nước mắt, cô mỉm cười đỡ Nhạc Yên Nhi xuống giường.

Đúng lúc này, nhân viên bên cạnh bỗng hô lên:

– Chúc mừng Ôn Tố Tố đã đóng máy thuận lợi! Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì đạo diễn Lộ đã tự tay tặng cho cô một bó hoa được chuẩn bị từ trước, xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra vì bó hoa bách hợp to này, cô ôm hoa, đứng sững ở đó.

Diệp Hiểu Như thấy dáng vẻ ngốc nghếch này thì cười hì hì chụp vội mấy bức ảnh.

– Chuyện này…

Nhạc Yên Nhi cảm động:

– Cảm ơn mọi người.

Theo như truyền thống, sau khi kết thúc các cảnh quay của vai chính, tất cả các nhân viên sẽ cùng nhau tổ chức nghi lễ đóng máy nhỏ để chúc mừng, cũng coi như là vui vẻ đưa tiễn mỗi một diễn viên.

Trước kia, Nhạc Yên Nhi chỉ quay những phim nhỏ, nhân vật nhỏ, đây là lần đầu cô được nhận một nhân vật quan trọng như vậy, cũng là lần đầu có người thực hiện nghi thức đóng máy cho cô.

Tất cả nhân viên đoàn phim ở chung mấy tháng nay đều đứng xung quanh, họ mỉm cười nhìn cô.

Mặc dù trong thời gian quay phim gặp phải nhiều chuyện không hay, thế nhưng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi vẫn cảm thấy rất vui vẻ vì mình có thể tham gia bộ phim này.

Nhạc Yên Nhi nhìn đạo diễn, chân thành nói:

– Đạo diễn Lộ, cảm ơn ông đã quan tâm chăm sóc mấy tháng nay.

Tuy nói là đạo diễn quan tâm cô đa phần là do nể mặt Dạ Đình Sâm, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn rất biết ơn ông ấy.

Đạo diễn cảm thấy White Lover chính là bộ phim gian nan nhất kể từ ngày mình vào nghề tới nay, từ khi chưa mở máy đã xuất hiện đủ loại vấn đề, không chỉ có đấu tranh nội bộ tới suýt mất mạng người, dù có LN ra mặt trấn áp bê bối nhưng là người chịu trách nhiệm của bộ phim, ông thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nỏi.

Thực sự ông đã phải mang theo cảm giác giày vò đợi bộ phim đi tới ngày chấm dứt, bây giờ chỉ còn chờ từng diễn viên kết thúc vai của mình là ông có thể tạm thở phào rồi tập trung vào phần hậu kỳ.

Cho nên có thể nói rằng khi thấy Nhạc Yên Nhi đóng máy cũng là lúc tâm trạng đạo diễn Lộ tốt nhất.

Ông cười híp mắt với Nhạc Yên Nhi:

– Cô là một diễn viên rất có khả năng, chờ sau khi phim ra mắt, chắc chắn sẽ có tiếng vang lớn đấy.

Nhạc Yên Nhi cũng cười:

  • Là do đạo diễn chỉ dạy tốt thôi.
  • Về sau nếu có phim thích hợp, tôi sẽ đề cử cô xem sao.

Sau đó, mọi người cùng nhau chụp vài tấm ảnh, Nhạc Yên Nhi ký tên mấy chục lần, cuối cùng đã đến lúc cô rời đi.

Diệp Thiên Hạ tự đưa cô ra ngoài.

– Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng xong rồi.

Diệp Thiên Hạ thổn thức.

Nhạc Yên Nhi cũng nói:

– Phải, nói là chỉ có mấy tháng thế nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới quan hệ của Diệp Thiên Hạ và Âu Duyên Tây, cô rất muốn hỏi xem cô ấy có biết gã xử lý Tô Phi thế nào không, nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị cô bỏ qua.

Bây giờ Diệp Thiên Hạ sống rất ổn, mình không cần nhắc lại chuyện cũ làm gì.

Trước khi lên xe, Nhạc Yên Nhi ôm Diệp Thiên Hạ:

– Chị Thiên Hạ, cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc em trong mấy tháng này.

Diệp Thiên Hạ là một diễn viên hiếm có, Nhạc Yên Nhi học tập được rất nhiều từ cô.

Diệp Thiên Hạ vỗ nhẹ lưng Nhạc Yên Nhi, cười nói:

– Chị có cảm giác chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác nữa đấy.

Nhạc Yên Nhi cười:

– Vậy em hết sức mong chờ.

Hai người tạm biệt, Nhạc Yên Nhi lên xe về biệt thự Hoàng Đình.

Dù sao đi nữa cô cũng nên nghỉ ngơi một thời gian.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.