Xế chiều hôm nay, An Tri Ý mới nhìn thấy Dạ Đình Sâm lần đầu tiên, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng câu đầu hắn nói với mình lại là tìm người.
Chẳng lẽ người chống lưng cho Nhạc Yên Nhi chính là Dạ Đình Sâm? Không thể nào! Nhạc Yên Nhi là cái thá gì mà có thể cấu kết với Dạ Đình Sâm chứ? An Tri Ý cô đây tốn hết công sức mới có thể ngủ với giám đốc Lưu để bò lên, Nhạc Yên Nhi thế mà một bước lên trời, dựa thẳng vào chủ tịch của LN? Trong giây lát, An Tri Ý chỉ còn lại không cam lòng và sự ghen ghét ngập tràn với Nhạc Yên Nhi, cô ta hoàn toàn quên mất người đàn ông trước mặt mình nguy hiểm đến nhường nào.
An Tri Ý nặn ra một nụ cười, nói:
– Dạ thiếu, ngài tìm nhầm người rồi, Nhạc Yên Nhi ở đâu thì nên hỏi trợ lý của cô ấy, làm sao em biết được.
Mắt phượng của Dạ Đình Sâm híp lại, ý lạnh thấu xương trong đó khiến tim An Tri Ý đập thình thịch.
An Tri Ý liều mạng tăng thêm dũng khí cho bản thân, giả vờ như chẳng có việc gì, nói tiếp:
– Dạ thiếu nếu không có chuyện gì nữa, vậy em đi nghỉ đây.
Cô ta tự an ủi bản thân rằng không sao cả, dù sao Dạ Đình Sâm cũng không có chứng cứ, hắn đường đường là chủ tịch của LN, sẽ phải để ý tới phong độ, không đời nào chỉ vì một con đàn bà mà làm khó mình.
Nhưng cô ta đã sai lầm.
Có vẻ như Dạ Đình Sâm lười nói thêm với cô ta, hắn chỉ khẽ giơ tay phải lên, lúc này An Tri Ý mới nhận ra Dạ Đình Sâm không tới đây một mình.
Phía sau hắn là ba người đàn ông mặc vest đen trông rất khôi ngô, chẳng chờ An Tri Ý kịp phản ứng, một trong số họ đã đẩy mạnh cánh cửa phòng cô ta ra.
An Tri Ý vốn dựa vào cửa, vì xung lực đột ngột xuất hiện, cô ta ngã nhào xuống sàn.
An Tri Ý đoán chừng eo mình bị thương rồi, cùi chỏ cũng đập mạnh xuống sàn nhà lạnh buốt, cô ta đau đến độ kêu lên.
– Đau quá…
Đáng tiếc ở đây chẳng có ai thương hương tiếc ngọc, thậm chí còn không người nào buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái, mấy người đàn ông mặc vest đen lập tức đi vào, lục soát một lượt giường, toilet, thậm chí cả tủ quần áo, căn phòng lập tức bị xáo trộn lung tung cả lên.
Bọn họ không có thu hoạch gì, tất cả quay lại cung kính báo cáo với Dạ Đình Sâm:
– Thiếu gia, trong phòng không còn ai khác.
An Tri Ý cuối cùng cũng biết sợ, nước mắt ầng ậc, nói vẻ đáng thương:
– Dạ thiếu, em thực sự không biết gì hết.
Dạ Đình Sâm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt An Tri Ý, gằn từng chữ một:
– Tôi không thích nói hai lần, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.
Khoảng cách rất gần, lúc này An Tri Ý mới nhìn rõ trong đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm là vẻ khát máu, lạnh đến độ không có một chút tình cảm nào.
Dường như chỉ cần trả lời sai một câu thôi, hắn sẽ lấy mạng cô ta ngay.
An Tri Ý run lẩy bẩy, người đàn ông này đáng sợ quá.
Nhưng dù cho cô ta có nói ra thì sẽ được bỏ qua hay sao? Không, chỉ có thể gặp phải trừng phạt tàn khốc hơn mà thôi.
Đã vậy, chi bằng kéo dài thêm một ít thời gian, chờ một lúc nữa, giám đốc Lưu thành công, vậy là Dạ Đình Sâm có tới cũng đã muộn rồi.
Người có thân phận như Dạ Đình Sâm không có khả năng cần một đứa con gái đã bị người khác đùa bỡn, đến lúc đó, Nhạc Yên Nhi sẽ thực sự mất đi giá trị.
Cho nên mình không thể nói! An Tri Ý trốn tránh ánh mắt của Dạ Đình Sâm, run rẩy lên tiếng:
– Dạ thiếu, em nói thật, em không biết gì thật mà.
Dạ Đình Sâm thực sự đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống An Tri Ý đang nằm trên sàn, khẽ vẫy tay một cái.
Hai người đàn ông mặc vest lập tức hiểu ý, tới bên cạnh An Tri Ý, lôi cô ta lên như xách một con gà con.
Một người khác thì rút khẩu súng từ trong ngực ra, cảm giác lạnh lẽo từ kim loại kia cho thấy đây là đồ thật.
Dù sao, An Tri Ý cũng chỉ là một nữ diễn viên, bình thường có một chút thủ đoạn âm độc để hãm hại người khác, thế nhưng cô ta cũng coi như có một cuộc sống an nhàn sung sướng, làm sao thấy được súng thật đạn thật thế này, cô ta sợ đến độ trợn mắt lên.
– Anh…
Các người muốn làm gì? Các người phạm pháp…
An Tri Ý đã vô cùng sợ hãi, cô ta liều mạng giãy giụa, đáng tiếc bởi vì thường phải giảm béo quá độ để lên hình, cô ta gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, cánh tay hai người áo đen kia lại cứng rắn như sắt thép, An Tri Ý có dùng toàn lực cũng không khiến họ nhúc nhích một chút nào.
Cạch.
Một người áo đen thuần thục lên nòng súng, sau đó giơ tay lên, dí sát nòng súng đã lên đạn vào thái dương An Tri Ý.
An Tri Ý như bị điểm huyệt, trong nháy mắt, cô ta không còn dám làm gì nữa, chỉ có nước mặt ầng ậc khi nãy giờ đã chảy xuôi theo gương mặt.
– Đừng…
Đừng làm đau tôi, tôi xin các người…
Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói:
– Thiếu gia nhà chúng tôi không kiên nhẫn lắm đâu, tôi khuyên cô, thiếu gia hỏi cái gì thì cô thành thật trả lời cái đó, nếu không, kể cả bây giờ tôi bắn cô, ngày mai cũng chẳng có ai dám hỏi một lời.
An Tri Ý sợ hãi tột độ, nuốt nước miếng ực một cái.
Dạ Đình Sâm thấy cô ta đã bắt đầu ngoan ngoãn hơn, hắn từ từ bước tới, lạnh lùng hỏi:
– Nhạc Yên Nhi ở đâu? An Tri Ý vội vàng suy nghĩ, cô ta không muốn nói thật nên liều mạng cũng hy vọng sẽ có thể đạt được một biện pháp giải quyết tình hình lúc này.
– Tôi đếm ba tiếng, nếu cô không nói, hoặc là nói dối, vậy thì ngày mai cô không cần ra ngoài nữa.
Giọng nói của hắn lạnh như băng, mang theo ý khát máu.
– Tôi…
An Tri Ý định giải thích, thế nhưng Dạ Đình Sâm không muốn nghe lời nói nhảm của cô ta, hắn lạnh giọng đếm:
– Ba.
An Tri Ý cắn môi.
Một giây sau, cô ta lại nghe thấy tiếng đếm lạnh lùng:
– Hai.
Người đàn ông mặc vest đen khẽ cong ngón tay, An Tri Ý cảm thấy mình nghe thấy tiếng lò xo nhảy bên trong súng ngắn rồi.
An Tri Ý cuối cùng cũng sụp đổ, gào khóc khai ra:
– Tôi nói, tôi nói, cô ta ở trong phòng giám đốc Lưu.
Dạ Đình Sâm liếc một cái, người kia rút súng lại.
Hắn bóp cằm An Tri Ý, dường như để hả giận, hắn dùng lực rất lớn, lớn đến độ cô ta thấy như cằm mình sắp bị bóp nát rồi.
– Giám đốc Lưu nào? An Tri Ý đau nhưng không dám biểu lộ ra một chút nào, run rẩy đáp lời:
– Giám đốc Lưu của Công ty Giải trí Hoàn… Hoàn Vũ…
Ông ta… thích… thích Nhạc Yên Nhi, muốn bao cô ấy…
Nhạc Yên Nhi không đồng ý, giám đốc Lưu liền… liền…
Sự tàn ác trong mắt Dạ Đình Sâm lên đến tột cùng:
Lời vừa thốt khỏi miệng, An Tri Ý nhận thấy bàn tay vốn đang dùng lực rất mạnh để bóp cằm mình đã lại mạnh thêm mấy phần.
Dạ Đình Sâm nhịn hết sức mới không bóp chết An Tri Ý.
Ánh mắt hắn như một thanh đao, giọng nói như bị nghiến ra từ trong kẽ răng:
2503.
Dạ Đình Sâm nhìn chằm chặp vào mắt An Tri Ý, nói:
– Nếu như Nhạc Yên Nhi thiếu một sợi tóc, tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết.
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà vội vàng bỏ đi.
Hai người khi nãy kẹp tay An Tri Ý cũng buông cô ta ra, đi theo Dạ Đình Sâm.
An Tri Ý như một tấm vải rách bị quăng xuống đất, không một ai nhìn đến cô ta nữa.
An Tri Ý nằm rạp trên đất, thở hổn hển, có cảm giác như vừa thoát chết.
Dường như giữa hai chân có chút ẩm ướt, cô ta run run cúi đầu, phát hiện ra nửa dưới váy ngủ đã ướt đẫm.