Carmelita, Andrey đều trầm mặc, giống như không nghe thấy Hắc Thiên, Thanh Lâm nói, cũng không tỏ vẻ đồng ý hay phản đối gì cả.
Hai người Hắc Thiên nhìn nhau một chốc, Thanh Lâm ho nhẹ một tiếng, nói:
– Ta đi xem sao.
Nói xong, Thanh Lâm cũng không quản Andrey, Carmelita đồng ý hay không, lập tức đi ra.
– Ai… Kỳ thật, chuyện năm đó cũng trách không được Bryan, quả thật thành chủ làm hơi độc ác. Lúc ở Thôn Vân thành, thành chủ cũng dự định đối phó Bryan, dưới tình huống đó Bryan tựa hồ cũng không thể làm khác, cho nên… cho nên…
Cuối cùng Hắc Thiên không nói cho hết lời, bởi vì lúc này ánh mắt sắc bén của Carmelita đã đặt trên người hắn. Hắc Thiên bỗng tỉnh ngộ lại, bất luận thế nào Wallace đã chết, việc này rất khó nói rõ ràng, nàng và Andrey hình như mới là người bị hại cuối cùng.
Lắc đầu than nhẹ một tiếng, Andrey cười khổ lẩm bẩm nói:
– Hắn làm sao dám đến, cho dù là chúng ta không đối phó hắn, Janus cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trừ việc đó ra, nơi này chính là Hắc Ám thần vực, trong thần hồn đại ca còn có Chủ thần ấn ký, Chủ thần đại nhân nếu phát hiện ra, không biết có trách tội chúng ta hay không.
Sau khi Andrey ngồi trên vị trí thành chủ này, suy nghĩ về các vấn đề so với Carmelita cẩn thận hơn nhiều, không đơn giản chỉ là cừu hận giữa Sainter gia tộc và Hàn Thạc. Tình hình hiện nay cho thấy Chúng Thần đại lục cũng không yên ổn, vào lúc này Hàn Thạc đơn độc một mình tiến đến Hắc Ám thần vực rõ ràng là không thích hợp.
Carmelita sắc mặt hơi đổi nhỏ giọng nói với Hắc Thiên:
– Ngươi cũng đi xem sao, nếu thật là hắn thì hãy đuổi hắn đi!
– Ta vẫn không có khả năng để đuổi hắn đi. – Hắc Thiên cười khổ, lắc đầu.
Carmelita có chút lo lắng, nói:
– Chúng ta không muốn thấy hắn, hắn ở Hắc Ám thần vực cũng không an toàn, ngươi mau đuổi hắn đi!
Hắc Thiên lúc này mới nghe ra được một chút, vừa quan sát Carmelita vừa liếc mắt nhìn Andrey, thấy Andrey âm thầm gật đầu với hắn, mắt Hắc Thiên sáng lên khẽ gật đầu, nói:
– Nếu ta thật sự nhìn thấy hắn thì sẽ đuổi hắn đi.
Nói xong. Hắc Thiên cổ quái nhìn Carmelita và Andrey bình tĩnh rời đi.
Hắc Thiên vừa đi. Carmelita khẽ thở dài oán hận nói:
– Hắn còn tới làm gì. Hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn không phải rất tốt sao…
– Chắc là sẽ không có chuyện gì. Lần trước hắn có thể bình yên vô sự ra khỏi Hắc Ám thần vực, lần này chắc là cũng sẽ không có vấn đề gì đâu. – Suy nghĩ một chút, Andrey mới nhẹ giọng nói.
Trên một đại lộ của Ám Ảnh thành, hai bên đường đều là những cửa hàng san sát nhau.
Thanh Lâm từ Sainter gia tộc đi ra, một mình im lặng dạo bước. Những thần vệ Ám Ảnh thành vừa thấy nàng ta xuất hiện, vội vàng đi qua xin chỉ thị, còn tưởng rằng trong thành xảy ra chuyện gì.
Thanh Lâm xua tay ý bảo bọn họ cách xa mình một chút, đi chưa được vài bước liền phát hiện Hắc Thiên cũng từ Sainter gia tộc đi ra, vừa cười vừa tiến về phía nàng.
– Tình hình thế nào? – Thanh Lâm liếc mắt nhìn Hắc Thiên, điềm đạm hỏi.
– Không có gì, xem ra hai người Carmelita, Andrey vẫn luôn coi hắn là bằng hữu, nhưng bởi vì cái chết của Wallace nên không thể thân mật giống như trước kia thôi. – Hắc Thiên vừa cười vừa tả lại phản ứng vừa rồi của Carmelita, Andrey.
Nghe hắn nói như vậy, Thanh Lâm cũng thầm hiểu, gật đầu không nói thêm gì, hai người hiểu ý nhau cùng bước vào một khu vực ít người lui tới.
Nơi đó chính là Thiên Cơ dược tề trước đây ở Ám Ảnh thành. Sau khi Hàn gia rời đi, mọi thứ vẫn được giữ lại, không có cửa hàng nào có thể mua được nơi này từ Sainter gia tộc.
Có lẽ là vì đã lâu không ai quét dọn nên nó khá cũ và bụi bặm, nhưng Hắc Thiên, Thanh Lâm cũng không để ý, lập tức đi vào.
Sự tích của Hàn Thạc ở Hắc Ám thần vực không ai không biết, mặc dù Hàn gia sớm đã không ở Ám Ảnh thành nhưng chỗ này cũng không có người nào dám phá hư. Trong lòng rất nhiều cường giả Ám Ảnh thành đều sợ nơi này, ngay cả tộc trưởng tam đại gia tộc cũng âm thầm phân phó đệ tử gia tộc, không được phá hư phòng ốc Hàn gia lưu lại ở Ám Ảnh thành.
Ngay cả lúc đối đãi với Sainter gia tộc, tộc trưởng tam đại gia tộc đều không nghiêm túc như vậy, điều này đủ chứng minh Hàn Thạc ở trong lòng bọn họ có phân lượng thế nào.
Sau khi Thanh Lâm, Hắc Thiên đi vào, đột nhiên phát hiện một người đứng dưới một tòa nhà cũ, lúc này đang mỉm cười nhìn bọn họ.
– Bryan, đã lâu không gặp. – Thanh Lâm cười nói.
– Ha ha, quả nhiên là ngươi, ta biết lỗ tai của ta không tệ như vậy!
Hắc Thiên sang sảng cười to, tiến lên vài bước ôm chặt Hàn Thạc, đấm hắn vài ba lần mới buông tha. Chợt sắc mặt hắn nghiêm lại, vừa quan sát Hàn Thạc vừa nói:
– Làm sao thế, bị người ta đánh trọng thương hả? Sao trên mặt lại có một vết sẹo dài như vậy? Ngươi có thể khôi phục tất cả thương thế của Carmelita, chẳng lẽ không thể xóa vết sẹo này sao?
Đường kẻ phân Hàn Thạc thành hai rất dễ thấy, cũng may trên người Hàn Thạc mặc quần áo, bằng không Hắc Thiên, Thanh Lâm sẽ phát hiện bên dưới quần áo cũng có một đường giống như trên mặt, có khe hở không gian dao động mãnh liệt.
– Xóa đi vết sẹo? Chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì.
Hàn Thạc cười cười, không giải thích quá nhiều vấn đề này. Nhìn hai người hắn than khẽ, hỏi:
– Bọn họ còn hận ta sao?
Hắc Thiên, Thanh Lâm có phần xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào cho hắn.
– Ta sớm biết sẽ như vậy, ha ha, bọn họ không tha thứ cũng rất bình thường. Năm đó bởi vì Wallace mà rất nhiều vệ sĩ Hàn gia bị giết. Wallace cũng muốn dồn ta vào chỗ chết, ta không giết hắn, Hàn gia vĩnh viễn không có một ngày bình yên. Ta cũng do bất đắc dĩ!
Hàn Thạc thở dài một hơi, cười gượng:
– Lần này ta đến đây có chút việc cho nên thuận đường gặp các ngươi, nếu bọn họ không muốn gặp ta, vậy thì quên đi.
– Kỳ thật cũng không phải như ngươi nghĩ, Andrey, Carmelita vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu, quan tâm đến ngươi. Nhưng chuyện ngươi giết Wallace cả thành đều biết, nếu Andrey, Carmelita lúc này qua lại với ngươi, tất cả người trong Sainter gia tộc sẽ tìm bọn họ tính sổ.
Hắc Thiên nói:
– Vừa rồi bọn họ lo lắng, sợ ngươi ở Hắc Ám thần vực gặp nguy hiểm, bị Janus tính sổ.
Nói đến đây, Hắc Thiên bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như đang lo lắng điều gì.
Sắc mặt Thanh Lâm cũng khẽ biến, quát hắn:
– Đừng có mà nói hươu nói vượn!
Nàng hiển nhiên biết Hắc Ám Chủ thần thần thông quảng đại, có thể sẽ khiến Hắc Thiên lâm vào vạn kiếp bất phục.
– Không sao đâu, Chúng Thần đại lục tuy lớn, nhưng người dám động vào ta không có mấy người đâu. Ở Hắc Ám, Tử Vong, Hủy Diệt tam đại thần vực càng không có! – Hàn Thạc nhẹ giọng cười cười, lấy thực lực của hắn hiện nay, đúng là không sợ cái gì.
– Ô, thật có tự tin!
Thanh Lâm cười, nói:
– Thời gian qua sự nghiệp của ngươi hình như phát triển rất tốt, nghe nói Vùng đất hỗn loạn cũng thuộc về ngươi, ngay cả Quang Minh thần vực Giles – một trong tam đại Quang Minh thủ vệ cũng bị ngươi xử lý, đúng không? Dù sao ở Ám Ảnh thành cũng quá uất ức, khi nào chịu không nổi nữa, ta đến Vùng đất hỗn loạn đầu nhập, thế nào?
– Chỉ cần ngươi đến Vùng đất hỗn loạn, ta sẽ giơ hai tay tán thành. – Hàn Thạc tự nhiên biết Thanh Lâm nói đùa, thời gian nàng ở lại Ám Ảnh thành đã lâu, năm đó Wallace có ân với nàng, mặc dù Wallace hôm nay mất, cũng vẫn sẽ vì Sainter gia tộc ra sức trả lại phần ân huệ kia của Wallace.
– Uất ức?
Hàn Thạc sửng sốt, nhíu mày nói:
– Ở Ám Ảnh thành với thực lực của ngươi, còn có Hắc Thiên, lực lượng Sainter gia tộc, ai dám gây khó dễ cho các ngươi?
– Tình hình đổi khác rồi… – Hắc Thiên cười khổ, giải thích lại tình thế hiện nay của Ám Ảnh thành cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc yên lặng nghe, chờ sau khi Hắc Thiên nói xong mới gật đầu:
– Thì ra là vậy.
Cũng không nói thêm gì, hắn lấy ra mấy thứ đưa cho hai người, cười nói:
– Mấy thứ này các ngươi nhận lấy đi, những thứ đó cho hai người, còn có một số đồ cho Carmelita, Andrey, tác dụng của từng thứ là…
Lúc ở Vùng đất hỗn loạn, Hàn Thạc giết không ít Thượng vị thần, trong đó cao thủ thực lực đạt tới cảnh giới hậu kì cũng không ít, thần hồn bọn họ bị hắn luyện chế thành viên cầu áo nghĩa, có thể trực tiếp dung hợp lực lượng thâm ảo bên trong thần hồn tiến vào linh hồn của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngoài hai loại này ra, còn có một số thần lực dược tề gia tăng thần lực, có thể trợ giúp Hắc Thiên, Thanh Lâm đột phá.
– Này, những thứ này rất quý, ngươi làm sao có được? – Hắc Thiên nghe Hàn Thạc nói xong tác dụng, sắc mặt chợt biến đổi, bật thốt.
– Cũng không quý lắm, ta còn rất nhiều.
Không để ý Thanh Lâm, Hắc Thiên kinh ngạc, Hàn Thạc nói:
– Đừng nói với Carmelita và Andrey là do ta đưa cho, ta sợ bọn họ không nhận. Hôm nay Andrey sở dĩ trấn áp không được những người đó, là vì thực lực không đủ mạnh, thứ này đối với hắn rất trọng yếu.
Cũng không để Thanh Lâm, Hắc Thiên kịp cự tuyệt, Hàn Thạc cười ha ha nói:
– Chúng ta vất vả lắm mới có thể gặp mặt, theo ta, hôm nay mọi người không say không về.
Lời nói vừa ra, rượu ngon, món ngon, giống như ảo thuật từ trong hư không hiện ra, Hàn Thạc cùng hai người ăn uống vui vẻ.
Andrey còn đang xử lý sự vụ Ám Ảnh thành, đột nhiên, một gã thần vệ im lặng xuất hiện, quỳ trước mặt Andrey, nói:
-Thành chủ đại nhân, tộc trưởng Kinson, Keysan, Brielle tam đại gia tộc đồng thời phái người tiến đến, nói là đồng ý hợp lực lượng gia tộc vào thần vệ, nhận điều hành chi phối của chúng ta.
– Cái gì?
Andrey kinh hãi nói:
– Ta tốn thời gian lâu như vậy, ba nhà kia đều thờ ơ, đẩy tới đẩy lui, hôm nay làm sao lại đột nhiên đáp ứng.
– Thuộc hạ cũng không biết. – Tên thủ hạ này lắc đầu.
Andrey ngạc nhiên, hồi lâu sau đột nhiên nhớ tới gì đó, thấp giọng lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ là…
Đại Ma Vương