Hi Du Hoa Tùng

Chương 898: Lăng Ba tiên tử đến đây


Lão Hoàng đế khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: “Tiện nhân này lại đang làm trò gì vậy, khanh dẫn người vào trước xem sao”

Lưu Phong lại âm thầm độn xuất ý thức cẩn thận cảm ứng. Bởi vì ở trong này hắn cảm ứng được một lực lượng giống như đã từng quen biết.

“Là Dục Ma khí tức—!”

Lưu Phong liền nhanh chóng đưa ra kết luận.

Ngay khi hắn chuẩn bị đi vào thì từ trong cung phát ra vài tiếng kêu thảm thiết. Lập tức có đạo máu tươi vọt lên trời cao: “Cẩu Hoàng đế, Lưu Phong, sớm hay muộn ta sẽ tới báo cừu—!”

“Mau đuổi theo—!” Lão Hoàng đế giận quát một tiếng ý bảo Chân Long vệ truy bắt.

Lưu Phong vội vàng nói: “Vô dụng thôi Hoàng gia gia. Đó là Huyết độn, trừ phi di nương của Tôn nhi ra tay, nếu không thì không ai có thể truy bắt được”

Lưu Phong lúc này đã rõ vì sao mụ dâm đãng lại không chịu ảnh hưởng của Dục Ma khí tức trong cơ thể của mình. Thì ra thân thể của ả đã sớm bị một Dục ma chiếm cứ rồi. Hơn nữa hắn phỏng chừng Dục Ma chiếm cứ thân thể Trần Hoàng hậu có tu vi dục vong vượt xa Dục Ma ngày trước bị hắn hấp thu. Nếu không thì ả cũng không có khả năng che dấu cho tới hôm nay mới để hắn phát hiện.

Tuy nhiên nghe khẩu khí này thì ả sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến báo thù. Khi đó rõ ràng một không làm, hai không ngừng ngay cả ả cũng hấp thu luôn. Đến lúc sau này đối phó với nữ nhân của mình chẳng phải càng thêm thuận buồm xuôi gió hay sao. (LP=PL có khác, đầu óc toàn abcxyz: 31:)

“Tôn nhi nói xem nên làm gì bây giờ?” Lão Hoàng đế xua tay ý bảo Xích Long dừng việc đuổi bắt.

Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng gia gia, Hoàng hậu dường như bị Dục Ma chiếm cứ thân thể. Bởi vì di nương giải trừ Sinh Tử kết làm tinh thần của nàng bị hao tổn nên lúc này mới hiện ra nguyên hình. Tôn nhi nghĩ chờ nguyên khí của nàng khôi phục thì khẳng định sẽ lại tìm chúng ta trả thù. Đến lúc đó chúng ta quăng một mẻ lưới bắt nàng. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này Hoàng gia gia nhất định phải cẩn thận”

“Ha hả—!”

Lão Hoàng đế mỉm cười rồi nói: “Nàng nếu dám tới, ta sẽ khiến cho nàng có đi mà không có về.” Có Vu Thiên của Hoàng Đình Đấu Ti giữ gìn an toàn thì lão còn có gì phải sợ. Trừ phi là Thu Sương Tiên tử ra tay giết lão còn người khác thì cứ nằm mơ đi.

Ngừng một chút, lão Hoàng đế nói với Xích Long: “Bố cáo cho thiên hạ, nói là Hoàng hậu nương nương đã mắc bệnh bỏ mình”

Lưu Phong âm thầm bật cười, lão gia hỏa này vĩnh viễn đều dùng một chiêu. Hễ hậu cung gặp chuyện không may thì cứ là bạo bệnh bỏ mình, thật sự là rập khuôn. Tuy nhiên cái đó và hắn không liên quan.

“Hoàng gia gia, giờ không còn sớm. Thân thể của người cũng vừa mới khôi phục, không nên mệt nhọc mà sớm đi nghỉ ngơi” Lưu Phong giả bộ quan tâm vài câu rồi cáo từ rời đi.

Đợi sau khi Lưu Phong rời đi, Vu Thiên mới hiện ra bên cạnh lão Hoàng đế. Lão pha chút thâm ý mà nói: “Bệ hạ, tu vi của Trịnh vương dường như đã mạnh đến mức khó tin. Hơn nữa, Tử Hư Chân Long khí cũng hùng hậu hơn rất nhiều. Xem ra hiện tượng dị biến thiên văn lúc trước tám chín phần chính là do Trịnh vương tu luyện mà ra”

Lão Hoàng đế hơi kinh hãi vội hỏi: “Thượng tôn Vu Thiên, ngươi có vài phần chắc chắn?”

“Ít nhất chín thành—!” Vu Thiên lãnh đạm nói.

Lão Hoàng đế khẽ cau mày: “Xem ra, hắn đã chiếm được ưu đãi gì đó từ Tiên tử. Thật sự là đủ giết trẫm”

“Cũng chưa tới lúc. Quan hệ của trẫm cùng Trịnh vương không tồi. Trẫm nghĩ hắn bây giờ còn chưa đến mức âm mưu chuyện soán vị.” Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi: “Tương lai Tế Thiên tháp xây tốt thì ngươi nói lực lượng của Ma thần có thể thắng được Thu Sương Tiên tử?”

Vu Thiên trầm tư một chút rồi nói: “Bệ hạ, nếu trước kia thì ta khẳng định sẽ nói cho ngài không thành vấn đề. Nhưng mà hiện giờ.”

Vu Thiên nói đầy sâu xa: “Ta cảm thấy được vị thân phận của vị Thu Sương Tiên tử này khác thường a. Ta không có một điểm nắm chắc a?”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Lão Hoàng đế có chút căng thẳng: “Quả nhiên ngay cả Đại Ma thần cũng không là đối thủ của nàng? Điều này có thể được sao? Dù gì thì nàng chỉ là một người tu chân.”

“Tu chân?”

Vu Thiên khẽ cười rồi tiếp tục: “Bệ hạ, mới đầu ta cảm thấy được Thu Sương Tiên tử chỉ là một tiên nhân. Nhưng mà hiện tại đã khác, tổ tiên Long tướng quân ở trong mắt nàng dường như đều không tính là gì. Cho nên ta cảm thấy thân phận chân thật của nàng tuyệt đối không chỉ là tiên nhân đơn giản như vậy.”

“Đương nhiên, chuyện cũng không nghiêm trọng như ngài tưởng tương” Vu Thiên khoan dung nói: “Bất kể nàng là ai thì ta nghĩ khả năng đấu được Đại Ma thần đều không lớn”

Mật thất của Tĩnh Vương gia.

Trong khoảng thời gian này liên tiếp tin dữ đến khiến lão tức giận không thôi. Khi tung chuyện Ân Quý phi và Lưu Phong thì Vương cho rằng dưới áp lực lớn lao của dư luận mà lão Hoàng đế không kìm nổi sẽ trở mặt với Lưu Phong. Tối thiểu cũng sẽ trừng trị hắn. Nhưng điều khiến Vương ngàn vạn lần không hề nghĩ tới là sự nhẫn nại của ông bạn già hiện giờ vượt xa dự đoán của mình. Chẳng những không làm gì Lưu Phong mà còn hợp sức với hắn để cùng dập tắt đám cháy.

Điều khiến Vương không tưởng được chính là không ngờ chỉ sau vài ngày ngắn ngủi thì Lưu Phong đã phản công lại, đã khống chế dư luận đế quốc khiến cho hình tượng của hắn lại còn cao đẹp hơn. Một ít người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội thậm chí còn đưa hắn thành thần tượng của mình.

Tĩnh Vương gia dường như bây giờ mới hiểu được, kỳ thật hướng phát triển của dư luận đế quốc cũng sớm nằm trong tay Lưu Phong. Có điều hắn lựa chọn cơ hội khi nào thì tiến hành phản công.

Trước mắt việc lưu hành Bát Quái tuần san và báo chí trong đế quốc tuy rằng không có chứng cớ nào có thể chứng minh là bị Lưu Phong khống chế. Nhưng người biết rõ thì đều nói mấy thứ đó chính là hắn.

“Vương gia, chuyện của Lí Hàn thuộc hạ đã điều tra xong, không biết hiện tại người có tiện nghe.” Ngay lúc Tĩnh Vương gia đang dễ nổi cáu thì Bạch Thọ mang tin tức Lí Hàn đến đây. Hắn thấy Tĩnh Vương gia có vẻ đang nổi giận đùng đùng thì có chút sợ hãi, không dám trình với lão tin dữ.

“Tin tức tốt, hay là tin tức xấu?” Tĩnh Vương gia bình tĩnh hỏi.

Bạch Thọ thoáng do dự một chút rồi hạ giọng: “Cái này. Vương gia, tin tức không được tốt lăm”

“Thật khốn nạn—!”

Tĩnh Vương gia lập tức nổi giận mắng: “Toàn lũ phế vật, toi cơm. Ta nuôi các ngươi có ích lợi gì, một chút chuyện cỏn con đều làm không xong. Ngoại trừ việc báo tin dữ thì các ngươi còn có thể làm được gì nữa đây”

Bạch Thọ toát mồ hôi trán nhưng cũng không dám nói gì, cứ khom người mãi.
Tĩnh Vương gia trút giận một hồi, nỗi khó chịu trong lòng dường như giảm đi không ít, thản nhiên hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là tin dữ gì?”

“Vương gia, kỳ thật không gay go như ngài tưởng tượng” Bạch Thọ vội vàng nói: “Cẩm Y Vệ đã phát hiện thi thể Lí Hàn. Tuy nhiên phía Yến vương dường như cũng không có hành động gì.”

“Ý của ngươi là?” Tĩnh Vương gia chớp mắt vài lần.

Bạch Thọ vội vàng tiếp lời Tĩnh Vương gia, cẩn thận nói: “Vương gia. Theo ý thuộc hạ phân tích, hẳn là Yến vương không biết được tin tức hữu dụng gì từ Lí Hàn cho nên mới đau lòng mà giết hắn đi”

“Ngươi làm sao lại khẳng định Yến vương không có được tin tức hữu dụng?”

Tĩnh Vương gia thở dài một tiếng nói tiếp: “Bổn vương hiện tại lo nhất là Yến vương đã biết hết tất cả. Nếu hắn đem chuyện này nói cho bệ hạ, nói cho Lưu Phong thì mọi việc của bản vương đều đã bại lộ. Đến lúc đó bản vương chỉ có thể ra tay hành động trước”

“Vương gia, người lo quá sẽ rối trí a.” Bạch Thọ cẩn thận nói: “Vương gia, người nghĩ xem a. Nếu Yến vương thật sự moi được từ Lý Hàn kế hoạch của chúng ta thì làm sao hắn lại giết chết Lý Hàn. Hẳn là hắn sẽ giữ Lí Hàn làm nhân chứng a. Nếu không thì chỉ dựa vào lời hắn liệu bệ hạ có thể tin tưởng?”

“Ân, không tồi—!”

Trên mặt Tĩnh Vương gia lộ ra vẻ tươi cười tiếp tục: “Ha hả, Bạch Thọ. Xem ra ngươi cũng có lúc thông minh. Phân tích của ngươi không tệ, thực có đạo lý. Xem ra Lý Hàn quả thực không nói ra điều gì. Nếu không hiện tại hắn không chết.”

Trầm ngâm một chút, Tĩnh Vương gia nói: “Căn dặn cho kẻ dưới phải đặc biệt chiếu cố người nhà Lí Hàn, không thể có sai sót chỗ nào. Bản vương đối với người của mình luôn luôn không tệ. Lý Hàn vì đại nghiệp của bản vương mà chết. Cho nên người nhà của hắn chính là người nhà của bản vương. Bản vương nhất định phải thay Lí Hàn hảo hảo chiếu cố bọn họ.”

“Vương gia yên tâm, người nhà Lí Hàn hiện giờ được hưởng thụ mọi thứ vinh hoa phú quí như trước kia. Đúng rồi Vương gia. Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Thọ hỏi.

Tĩnh Vương gia cũng không có trả lời Bạch Thọ mà lại hỏi: “Bạch Thọ, ta hỏi ngươi. Ngươi cảm thấy tổ chức Hắc đạo trong đế quốc có quan hệ gì với Lưu Phong không?”

Bạch Thọ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mới đây thuộc hạ đã tra không thấy bọn họ có liên hệ gì với Lưu Phong. Tuy nhiên thuộc hạ xem ra, tổ chức Hắc đạo này tuyệt đối không có liên quan tới Lưu Phong. Hoặc là nói tổ chức Hắc đạo này vốn không bị Lưu Phong khống chế”

“Đúng vậy, hiện tại ta cũng lo lắng vấn đề này.” Tĩnh Vương gia sâu kín nói: “Lưu Phong này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại làm việc mưu tính sâu xa, thật sự là không thể khinh thường. Hiện tại ta mới biết được, hắn đã nắm giữ chặt chẽ quyền nói ra của dư luận đế quốc. Hơn nữa tổ chức Hắc đạo, tuy rằng trên danh nghĩa là bất chính, nhưng cũng làm nghĩa cử. Ở trong dân chúng thuộc tầng lớp thấp nhất của đế quốc hơi có chút ảnh hưởng.”

“Vương gia, người để ý đám dân đen làm gì? Bọn họ có thể tạo được gì tác dụng gì?” Bạch Thọ không quan tâm lắm.

“Ngu xuẩn—!”

Tĩnh Vương gia cười khẩy nói: “Ngươi quả nhiên là ngu xuẩn. Các ngươi đều bỏ qua tầm quan trọng của dân chúng thiên hạ đối với Hoàng quyền. Đế quốc có thể vận hành ổn định tiếp, nếu không có quảng đại dân chúng ủng hộ thì điều đó là không có khả năng. Về điểm này, nhận thức của Lưu Phong thực sự đúng chỗ. Theo tình huống hiện tại mà xem, hắn cũng đã sớm xác định muốn đoạt vị”

“Vương gia, rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Thọ lại hỏi.

“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là nghĩ biện pháp mau đoạt đủ Hổ phù của Tứ Đại Quân Đoàn vào tay rồi nói sau. Nếu không, đơn giản với lực lượng của chúng ta phỏng chừng rất khó đối phó với Lưu Phong, Yến vương” Tĩnh Vương gia trầm tư một chút lại tiếp tục: “Phân phó cho kẻ dưới nói với những người trrong triều đều yên lặng một ít, đừng gây thêm chuyện cho bản vương. Trong khoảng thời gian này chúng ta phải nghỉ ngơi lấy lại sức, ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp lật Yến vương trước.”

Không kể việc xây Tế Thiên tháp thì kinh đô tạm thời bình an vô sự. Lưu Phong lại chuẩn bị đi Phong Thành một chuyến để hoàn toàn xác định việc xây dựng Tây Dương học đường.

Hắn hy vọng trong vòng nửa năm, hoặc là một năm ở trong vùng Phong Thành của mình dựa vào nhân tài người Tây Dương chiêu mộ được mà có thể lập ra mấy xưởng luyện sắt lớn, quân xưởng.

Hắn hy vọng sau này Thần Thánh Quân Đoàn có thể dùng súng ống tự mình sản xuất.

Ngay lúc hắn chuẩn bị đi, Phỉ Nhi công chúa ở Toàn Thủy bên kia biên giới sai Lăng Ba đưa tin nói là thời gian tới Cao Ly vương sẽ định ngày lập Thái tử nối ngôi. Hy vọng Lưu Phong tìm cơ hội để đến giúp nàng một tay.

Lưu Phong nghe Lăng Ba tiên tử nói xong, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nàng trở về nói cho Phỉ Nhi, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ đến”

“Như thế nào mà chỉ nói một câu như vậy là đã muốn đuổi ta đi?” Lăng Ba tiên tử hừ một tiếng rồi nói: “Chàng là không có lương tâm. Lúc trước người ta theo chàng là hy vọng có thể mỗi ngày ở bên cạnh chàng. Nhưng hiện tại thực trái khoáy, chàng khiến ta đi trợ giúp cái gì Phỉ Nhi công chúa. Hàng ngày ngay cả cái bóng của chàng cũng đều không thấy. Hiện giờ thật vất vả mới nhìn thấy chàng, thì ngược lại chàng liền nói câu đầu tiên như vậy rồi khiến ta trở về.” Nói xong, Lăng Ba làm ra vẻ buồn rầu thương tâm rõ là tội nghiệp. (omg: 7:)

Lưu Phong hơi hơi động tâm bèn đi tới bên cạnh Lăng Ba an ủi: “Ha hả, cứ như nàng nói thì ta là kẻ bạc tình rồi. Được rồi, đừng giận nữa. Kỳ thật, ta cũng không nghĩ để nàng rời khỏi mình. Nhớ đến buổi ban đầu ngày đó thì ta cũng vô cùng mong ước. Nhưng hiện tại là thời kì khác thường. Bên mình Phỉ Nhi không có cao thủ tọa trấn không được, cho nên ta mới để nàng sang giúp nàng ta. Chờ nàng ta lên làm Cao Ly nữ vương, đến lúc đó thì nàng có thể trở lại được rồi”

“Thế chàng còn nhớ những ngày sung sướng trước kia sao, người ta bây giờ đã lâu mà không có.” Lăng Ba tiên tử đột nhiên đỏ mặt nói.

Lưu Phong cười hắc hắc, tự nhiên biết ý của nữ nhân, từ phía sau vòng hay tay chụp lấy chùm tuyết lê của nàng mà cười: “Đêm nay ở lại, ngày mai nàng hãy đi.”

“Hừ—!”

Tới lúc này trên mặt Lăng Ba tiên tử mới vui vẻ một ít, cười nói: “Xem ra chàng còn có chút xíu lương tâm” (mịa, ta khinh cái lương tâm của nó)

Nói xong, nàng hai tay ôm lấy cổ Lưu Phong cười nói: “Đêm nay ta nhất định phải dùng hết tuyệt kĩ của mình hấp khô chàng, để cho chàng biết sự lợi hại của ta”.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.