Từng cơn cuồng phong cuộn lên trên Cốt hải, sau đó lại rơi xuống, Đinh Hạo đưa mắt nhìn, thấy vô số hài cốt.
Mặc dù sớm biết rằng bên trong Cốt hải có vô số hài cốt, số lượng không kể hết. Nhưng lúc này cưỡi trên mình Tổ Vu Đế Giang bay trên Cốt hải, tận mắt nhìn thấy hài cốt vô biên, Dương Lăng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc đã chết bao nhiêu người mới tạo thành một Cốt hải như thế này.
Tòa Thông Thiên Tháp cuối cùng này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?
Nhìn đông đảo hài cốt khó khăn đứng lên, rồi không lâu sau đó lại bị từng cơn cuồng phong xé thành mảnh nhỏ, nhìn màn bụi vụ dày đặc trên Cốt hải, Dương Lăng lắc đầu. không biết tại sao Thượng cổ Vu sư lại dựng tòa Thông Thiên Tháp cuối cùng ở sâu bên trong Cốt hải. Trong thời gian ngắn, hắn không biết bên trong Thông Thiên Tháp ẩn chứa bí mật gì. Nghi hoặc, hắn chỉ huy Tổ Vu Đế Giang tăng tốc độ, “Hưu} một tiếng xẹt qua bầu trời Cốt hải, bay thẳng tới Thông Thiên Tháp.
Khác với Thông Thiên Tháp ở các Vị Diện còn lại, bên ngoài Thông Thiên Tháp này không có bất cứ binh lính nào canh giữ, ngoại trừ hài cốt vỡ nát thì ngay cả một bộ khô lâu đầy đủ cũng không còn. Nếu như không đoán sai, đó là do đặc thù của Vong linh vị diện. Chỉ sợ ngay cả Chúa Tể năm đó phong ấn Vong linh vị diện cũng không nghĩ được rằng còn có người có thể đạt được truyền thừa của Minh Vương. Dựa vào việc lĩnh ngộ lực lượng bổn nguyên của Vong linh vị diện mà lao được vào bên trong.
Bầu trời âm u tăm tối, một quái vật thân chim mặt người lơ lửng trong không trung; nhưng khác với Tổ Vu Đế Giang, cả người mọc đầy hoa văn cây cối, hợp làm một với rừng rậm mênh mông, chân đạp Thanh Long đang giương nanh múa vuốt, khí thế bức người. Từ xa nhìn lại cũng thần bí giống như rừng rậm nguyên thủy, lại giống như những cây cổ thụ chọc trời tràn đầy Sinh mệnh năng lượng.
Tổ Vu Cú Mang.
Trên tòa Phương tiêm bi trước cửa tòa Thông Thiên Tháp cuối cùng này, Dương Lăng thấy được phù điêu của Tổ Vu Cú Mang, tìm được một đoạn Thông Thiên Vu quyết cuối cùng. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tương sinh tương khắc; sau khi sống lại Tổ Vu Cú Mang, không chỉ tập trung Tổ Vu ngũ hành; tập trung đầy đủ mười hai Tổ Vu, liên thủ thi triển Đô Thiên Thần Sát Đại Trận.
Cốt hải vô biên, là nơi thuộc về tất cả Vong linh. Tổ Vu hệ Mộc, lại tượng trưng cho Sinh mệnh lực.
Nhìn đám Vong linh vừa mới có một loạt ngã xuống, lại có một bọn mạnh mẽ sinh ra, Dương Lăng trầm ngâm một chút, rồi xoay người đẩy cửa Thông Thiên Tháp ra, bước vào bên trong. Cũng giống như các tòa Thông Thiên Tháp khác, hai bên thành lầu khắc đầy hình ảnh của Tổ Vu Cú Mang lúc còn sống, ghi chép sự tích của hắn.
“Ồ, đây là…” sau khi đi đến một bức phù điêu khổng lồ, nhìn cuộc đại chiến trên đó, Dương Lăng không thể không dừng lại.
Trong bức hình, Tổ Vu Cú Mang ẩn mình trên một ngọn cây, tay trái giơ một thanh Vu Khí đen nhánh, tay phải bắt Vu ấn, môi khẽ nhếch lên, như là đang mặc niệm vu quyết gì đó, trong nháy mắt toát ra từng cây đằng mạn cuốn lấy đám Đại ác ma cùng hung cực ác. Không trung thoáng hiện lên những tia sáng màu đen, chiếu thẳng vào Mi tâm đám Đại ác ma đang không có cách nào nhúc nhích.
“Tổ Vu Cú Mang, nắm giữ tất cả thực vật trong thiên hạ”
Dương Lăng gật đầu, kết hợp các bức Phù Điêu, hắn nhanh chóng hiểu được Thần thông của Tổ Vu Cú Mang. Tổng hợp thực lực, thì Tổ Vu Hình Thiên cầm cự phủ trong tay là mạnh mẽ nhất trong mười hai Tổ Vu. Nói về công kích từ xa, không ai có thể so sánh được với Tổ Vu Huyền Minh cầm Huyền Minh Cốt Tiến trong tay. Thực lực của Tổ Vu Cú Mang cũng không quá nổi bật, nhưng lại có Sinh mệnh lực không bao giờ cạn kiệt, và khả năng khống chế thực vật, nếu như chiến đấu trong rừng rậm nguyên thủy thì sẽ như hổ thêm cánh.
Dừng lại một chút, Dương Lăng tiếp tục đi về phía trước, hắn vốn định đi lên đỉnh Tháp sống lại Tổ Vu Cú Mang. Nhưng không ngờ được mới đi đến tầng hai đã phát hiện ra máu huyết và Hồn phách của Tổ Vu Cú Mang. Còn đường đi thông tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp lại bị một cánh cửa đá khắc đầy Phù văn huyền ảo chặn lại, điều này khác hẳn các Thông Thiên Tháp còn lại.
“Kỳ lạ, tầng cao nhất rốt cuộc có bí mật gì?” Dương Lăng sau thoáng ngạc nhiên, liền đứng im quan sát cánh cửa đá khắc đầy phù văn. Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ ra tòa Thông Thiên Tháp cuối cùng này lại khác các nơi khác nhiều như vậy.
Thông Thiên Vu quyết, Đại Vu chiêu hồn.
Sau một lúc suy nghĩ, Dương Lăng bắt tay hành động, lấy ra Đại Vu Thai, bắt Vu Ấn, thi triển Chiêu hồn thuật cao cấp sống lại Tổ Vu Cú Mang đã mất đi vô số lần. Dưới tác dụng của Vu thuật vô thượng, Nguyên thần và máu huyết của Tổ Vu Cú Mang nhanh chóng dung hợp lại cùng với Hồn phách trong Thông Thiên Tháp. Từ từ, trong không trung hiện lên một ảo ảnh thân chim hình người khổng lồ, dưới cố gắng không biết mệt mỏi của Dương Lăng, hình ảnh càng lúc càng rõ ràng.
Dát….
Trong nháy mắt khi Tổ Vu Cú Mang rít lên một tiếng, đã hoàn toàn sống lại; cánh cửa đá đi thông đỉnh Thông Thiên Tháp đột nhiên được mở ra, lộ ra một con đường u tối. Hai bên vách tường không ghi khắc lại các bức phù điêu về Tổ Vu Cú Mang, mà khắc đầy phù văn. Trong không trung tràn ngập một cỗ Năng lượng ba động mịt mờ, tương tự như Vu Lực.
Nhìn con đường u ám trước mặt, Dương Lăng thu lấy Tổ Vu Cú Mang vừa sống lại vào Không gian Vu tháp, lập tức rút Chiến Hồn Đao ra, từng bước đi tới trước. Vừa khẩn trương, vừa kích động, hắn cảm giác được một tiếng kêu gọi thân thiết. Thông đạo rất tăm tối, đối với người bình thường mà nói có lẽ nửa bước khó đi, nhưng đối với Dương Lăng mà nói không ảnh hưởng gì, không lâu sau hắn đã thuận lợi đi hết con đường, đi tới đỉnh Tháp cao vút trong mây.
Khác với trong tưởng tượng của hắn, đỉnh Thấp rất đơn giản, trên sàn nhà trống trải khắc đầy Phù văn huyền ảo, ở giữa đặt một chiếc bàn đá, trên mặt bàn để một cuốn sách cổ xưa. Bên cạnh là một pho tượng tóc đen mắt đen đang quỳ không nhúc nhích, hai tay nắm lấy một nắm đất, đang cúi đầu nhìn xuống. Nhìn từ bên cạnh thấy như hắn đang nhìn nắm đất trong tay, hoặc như đang cầu khẩn. mặc dù chỉ là một pho tượng lạnh như băng, nhưng ánh mắt rất sống động. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thượng cổ Vu sư?
Dương Lăng nghi hoặc đi tới, vừa định giở cuốn sách trên mặt bàn. không biết là chạm phải cơ quan hay Cấm chế, mà những bức Phù văn trên mặt đất đột nhiên tản mát ra một tia ngân quang, pho tượng lạnh như băng lập tức từ từ dịch chuyển, hóa thành một Hắc y nhân mặt mày tái nhợt.
“Mười hai tòa Thông thiên triệu hoán đại trận, rốt cuộc đã mang đến Vu Tháp từ thời Thượng cổ. Tộc nhân đến từ cố hương, chào mừng ngươi đã đến” Hắc y nhân mặt mày tái nhợt, giọng nói rất trầm ổn, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng kinh hoảng, đừng ngạc nhiên, đây chỉ là huyễn tượng của ta lưu lại trong Thứ nguyên Không gian này mà thôi. Lúc ngươi đến được đây, có lẽ Bổn tôn của ta đã mang theo tộc nhân trở lại cố hương; có lẽ vẫn còn lưu lãng trong Không gian; có lẽ đã Hồn phi phách tán.“
Huyễn tượng? Dương Lăng cả kinh, nhìn xem đám phù văn đang tản mát ra từng tia sáng màu bạc, chợt hiểu ra đây là một đạo Cấm chế huyền ảo. không biết có phải là do Năng lượng sắp hết, hay là tại sao, tia sáng mà Cấm chế tản mát ra càng lúc càng mờ, huyễn tượng do thạch điêu hóa thành càng lúc càng mờ nhạt.
“Cấm chế rất nhanh sẽ biến mất, thời gian đã không còn nhiều lắm, Tộc nhân hãy đón nhận truyền thừa mà ta lưu lại, ngươi sẽ hiểu được mọi nghi hoặc trong lòng” Hắc y nhân vừa nói vừa bắt một Vu ấn huyền ảo, trong nháy mắt, từ Mi tâm phát ra một luồng sáng chói mắt, “Hô” một tiếng xẹt qua không trung, bắn thẳng vào Ấn ký hình tháp trên Mi tâm Dương Lăng. Ngay lập tức, trong đầu Dương Lăng có thêm một đoạn ký ức xa lạ, chưa kịp cẩn thận xem xét, Hắc y nhân đã vươn hai bàn tay đầy sẹo ra, giao nắm Hoàng thổ đặt vào tay hắn.
“Tấm da dê trên mặt bàn ghi chép Thông Thiên Vu quyết đầy đủ. Chỉ có chủ nhân của Vu thuật, mới có thể lĩnh ngộ đầy đủ, trở thành Thông Thiên Vu Tôn bảo vệ Tộc ta” Thân hình Hắc y nhân càng lúc càng mờ nhạt, hắn tận dụng chút thời gian còn lại nói tiếp: “Nhớ kỹ, Linh hồn mới là điều căn bản của một Vu Sư, mười hai Tổ Vu là điểm mấu chốt để ngươi trở thành Thông Thiên Vu Tôn… Nắm hoàng thổ này là nắm đất mà chúng ta đã lấy trên dòng Hoàng Hà trước khi rời khỏi quê hương. Ta hy vọng ngươi tiến giai đến Thông Thiên Vu Tôn, đừng quên quê hương xa xôi của chúng ta. Đừng quên mang hài cốt của Tộc nhân phải lưu lãng bên ngoài về đến bên cạnh Hoàng hà, để cho các dũng sĩ được nghỉ ngơi bên dòng sông mẹ.“
“Đời người như mộng ảo. Ha ha ha, có thể thấy được được Vu Tháp, dù là Linh hồn có bị tiêu tan, ta cũng không hề hối tiếc“
“Gặp lại sau, Tộc nhân yêu quý của ta. Nếu có một ngày, ngươi dựa vào đại thần thông của Vu Tháp, tìm được Thi hài của ta. Đừng quên mang ta về sườn núi cao nhất bên cạnh Hoàng Hà, khi ngươi thắp lên mộ ta ba nén hương, cũng là lúc Linh hồn của ta được nghỉ ngơi hoàn toàn” Thân hình của Hắc y nhân càng lúc càng mờ, giơ tay vẫy chào Dương Lăng rồi “Ông” một tiếng trở lại thành một pho tượng lạnh như băng. Nhưng trên người đã xuất hiện vô số vết nứt, một cơn gió lạnh thổi qua, liền biến thành một đống tro bụi, biến mất trong không trung.
Đời người như mộng ảo?
Đang cầm nắm đất Hoàng hà ở cố hương trong tay, nghĩ đến vô số ngôi mộ của các Vu Sư bên trong Không gian Vu tháp, nghĩ đến Yêu Cơ Tát Lạp đã Hồn phi phách tán, lại nghĩ đến cha mẹ ở trên Trái đất, hai mắt Dương Lăng đỏ lên. Lưu lãng thiên nhai, lá rụng về nguồn. Dù cho đã trở thành Ma thú Chủ Thần cao cao tại thượng, dù cho một ngày nào đó tiến giai đến Vu Tôn cường đại, hắn cũng không thể nào quên được vùng quê thôn dã năm nào, không thể quên được con đường mòn gập ghềnh quanh co và dòng sông nhỏ trong suốt, không quen được cha và mẹ già.