Sau khi hiểu được Thợ săn Công hội là chuyện gì xảy ra, không ít Dong binh bản năng cảm giác được điều không ổn, liền tụ tập lại một chỗ bàn tán.
“Hắc hắc, Thợ săn Công hội ngoại trừ không có nhiệm vụ hộ tồng thương đội, thì các nhiệm vụ còn lại đều tương tự như Dong binh chúng ta, đây không phải là cố ý cướp sinh ý của chúng ta sao?”
“Đúng, Duy Sâm Trấn không có Dong binh công hội, đến lúc đó chúng ta làm thế nào cạnh tranh với Thợ săn của bọn họ?”
“Hừ, sợ cái gì, chuyện lớn như vậy, Dong binh công hội tự nhiên sẽ ra mặt xử lý. Có lẽ chỉ sau hai ngày là Thợ săn Công hội này sẽ biến mất”
Đọc công cáo vài lần, đám Dong binh phản ứng không giống nhau, có người càng đọc càng kích động, hai mắt đỏ bừng, hận không được phải giơ trường kiếm đến đại náo Thợ săn Công hội; có người thì sắc mặt tối tăm, xé rách công cáo trong tay làm hai nửa, hàn quang léo lên trong mắt; có người liếc mắt không nói một lời, cười lạnh rồi uống cạn chén Lang mỗ tửu.
Mặc dù cực kỳ bất mãn, nhưng bởi vì thực lực của Dương Lăng, đám Dong binh đều không dám coi thường vận động. Dù sao, cũng không ai muốn có kết quả như Tật phong Dong binh đoàn.
Tuy nhiên, mặc dù không dám coi thường vọng động, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ chỉ biết trợn mắt mà nhìn. Đưa tin tức truyền về Dong binh công hội ở Mông Đặc Sâm, tự nhiên sẽ có người ra mặt xử lý.
Thực lực của Dương Lăng rất cường đại, nhưng so sánh với Dong binh công hội phát triển mấy trăm năm thì không đáng giá nhắc đến. Chỉ cần xuất động Dong binh đoàn cao nhất trong truyền thuyết, thì đừng nói là Thợ săn Công hội, mà ngay cả Ma thú lĩnh có thể đứng vững hay không cũng là một nghi vấn rất lớn.
Cùng lúc đám Dong binh bàn tán thì trong phòng họp của Duy Sâm tòa thành cũng truyền ra một trận tranh cãi kịch liệt.
Nhìn Duy Áo Lạp đưa lên bản kết quả kiểm tra năng lực tổng hợp của Thợ săn, Dương Lăng lắc đầu cười khổ, nhíu chặt mày. Một ngày qua đi, Thợ săn báo danh cũng không ít, khoảng chừng hơn 800 người. Đáng tiếc, hầu như tất cả đều là Thợ săn một sao, thực lực quá yếu. Cho dù miễn phí tặng Liệp ma tạp phiến cho bọn họ, thì với năng lực của họ cũng không thể sử dụng.
Muốn nhanh chóng mở rộng ảnh hưởng của Thợ săn Công hội thì cần phải có rất nhiều Thợ săn cấp thấp, nhưng cũng cần phải có rất nhiều Thợ săn cao cấp cường đại. Nếu không cho dù có người đưa ra yêu cầu ở Thợ săn Công hội, thì sợ rằng cũng không có ai hoàn thành được. Nhiều lần đều xuất hiện tình trạng như vậy, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng sự tin tưởng của mọi người với Thợ săn Công hội.
Mặc dù ngày thành lập Công hội đã nêu ra rất nhiều nhiệm vụ, nhưng trên thực tế thì hầu hết đều là yêu cầu do chính Công hội đưa ra, ví dụ như thu mua Ma thú tinh hạch, trứng Ma thú, ấu thú.
Yêu cầu của chính Công hội chỉ là một giọt nước trong đại dương, muốn nhanh chóng phát triển thực lực của Công hội thì cần phải có được thật nhiều yêu cầu từ bên ngoài. Không có Thợ săn trình độ cao thì tự nhiên sẽ khó có thể hấp dẫn yêu cầu có thù lao hậu hĩnh, khó có thể nhanh chóng mở rộng ảnh hưởng của Thợ săn Công hội.
“Lĩnh chủ đại nhân, nếu không chúng ta đến các đại thành thị như Mông Đặc Sâm hoặc Ba Phạt Lợi á thử xem?” Thấy Dương Lăng vừa nhìn vừa lắc đầu, Duy Áo Lạp phụ trách kiểm tra tự nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Đến các đại thành thị của loài người chiêu mộ cao thủ?
Vừa nghe Duy Áo Lạp nói như vậy, hai mắt Dương Lăng sáng lên, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu. Trên Thái Luân đại lục, những người tuổi trẻ gia đình có tiền thì hầu hết đều lựa chọn các chức nghiệp như Dong binh hay Ma pháp sư, không có bao nhiêu người nguyện ý làm một tên Mạo hiểm giả lưu lãng khắp nơi mà thu nhập chẳng đáng là bao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.vn
Ngoài ra, cân nhắc một Thợ săn cấp bậc cao hay không, không đơn thuần chỉ là xem Đấu khí hay ma lực trong cơ thể hắn cao bao nhiêu, mà là xem xét năng lực tổng hợp như khả năng truy tung con mồi, chạy trốn, bố trí bẫy, công kích từ xa và kinh nghiệm săn thú. Phải có can đảm và kiên nhẫn hơn người, thì không phải một tên có Đấu khí hoặc ma lực cao thâm là có thể trở thành một Thợ săn xuất sắc.
Trầm ngâm một lát, Cổ Đức nói: “Đại nhân, ta cho rằng đến các đại thành thị chỉ tốn công mà thôi, còn không bằng chiêu thu đông đảo các bộ lạc bản xứ ở sâu trong rừng rậm. Bọn họ rất quen thuộc rừng rậm, càng quen thuộc quy luật hoạt động của Ma thú và kỹ thuật săn bắt”
Bởi vì nắm giữ được phương pháp tu luyện Ma pháp hoặc Đấu khí thì ở tình huống bình thường, đám Quý tộc rất dễ dàng tu luyện thành công. Nhưng là, bọn họ sẽ gia nhập Ma pháp sư Công hội, hoặc là gia nhập Chiến sĩ Công hội, tệ nhất cũng sẽ gia nhập Dong binh đoàn thực lực cường địa, tuyệt đối sẽ không làm một tên Mạo hiểm giả lưu lãng khắp nơi.
Có chút bình dân vì sinh kế có lẽ phải gia nhập hàng ngũ Mạo hiểm giả, nhưng bởi vì sự yếu kém cố hữu, bọn họ khó có thể nắm giữ Ma pháp hoặc Đấu khí cao thâm. Cho dù kinh nghiệm săn bắn có phong phú đến đâu, nhưng thực lực hạn chế, năng lực tổng hợp có hạn, cũng khó có thể trở thành Thợ săn cao cấp, có lẽ thực lực cả đời chỉ có thể dừng lại ở Thợ săn một sao hoặc hai sao.
Cứ như vậy, còn không bằng chiêu mộ các Bộ lạc bản xứ bên trong rừng rậm cả ngày tiếp xúc với Ma thú, vừa có thể tránh lãng phí thời gian, vừa có thể chiêu thu đủ số Thợ săn cần thiết trong thời gian ngắn, nhanh chóng tăng ảnh hưởng của Thợ săn Công hội lên.
Tuyển mộ Bộ lạc bản xứ bên trong rừng rậm?
Cổ Đức nhắc nhở liền khiến cho Dương Lăng nhanh chóng nghĩ đến Dã man nhân được xưng là chiến sĩ của núi rừng. Có lẽ trong mắt người thường thì Dã man nhân còn kém một tên Kiếm sư, nhưng nói đến năng lực truy tung, chạy trốn và săn thú bên trong rừng rậm, bọn họ sẽ hơn xa kiếm sư lớn lên trong các đại thành thị.
“Lĩnh chủ đại nhân, chỉ cần nghĩ biện pháp vẽ Ma pháp trận nhỏ, có lẽ chúng ta sẽ có biện pháp để cho Thợ săn cấp thấp sử dụng được Liệp ma tạp phiến, nhanh chóng đề cao năng lực tổng hợp của bọn họ” Trầm tư cả nửa ngày, Trưởng lão địa tinh lớn tiếng nói ra ý nghĩ của mình.
Thợ săn cấp thấp không thể sử dụng Liệp ma tạp phiến là bởi vì trong cơ thể bọn họ không có đủ Ma lực. Nhưng chỉ cần sử dụng Ma thú máu huyết vẽ một Ma pháp trượng tích tụ năng lượng trên một viên tinh thạch, thì có lẽ có thể để cho Thợ săn cấp thấp nhất cũng có thể sử dụng Liệp ma tạp phiến, qua đó ngay lập tức đề cao thực lực của bọn họ.
“Đúng, mô phỏng đại lượng Ma pháp trận, cứ như vậy là có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề” Cổ Đức lớn tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, chỉ cần có thật nhiều Liệp ma tạp phiến, chỉ cần mỗi một Thợ săn đều có thể sử dụng, thì tự nhiên có thể nhanh chóng tăng cường thực lực của Thợ săn cấp thấp”
Nhớ đến khả năng của tộc Địa tinh, mọi người đều tán đồng, càng nói càng hưng phấn. Chỉ có Dương Lăng là lắc đầu, Ma pháp trận của Địa tinh rất cường đại, nhưng đến nay vẫn không thể chế tác lớn, muốn trong thời gian ngắn thu được đột phá lớn thì không khác gì si tâm vọng tưởng.
Ngoài ra, cho dù Trưởng lão địa tinh thành công đạt được đột phá, chính mình cũng không thể cung cấp nhiều Liệp ma tạp phiến. Cho dù cả ngày cả đêm làm việc thì cũng chỉ có thể luyện chế hơn 20 tấm Liệp ma tạp phiến, không cso khả năng phát cho mỗi một Thợ săn một cái.
Tuy nhiên, mặc dù biết rõ không có khả năng, nhưng Dương Lăng cũng không ngu đến mức đả kích tin tưởng của mọi người. Ra lệnh cho Cổ Đức đi nhanh vào trong rừng rậm tuyển mộ Dã man nhân liền nhanh chóng rời đi, chuẩn bị ở một mình một chỗ cẩn thận nghĩ lại kế hoạch phát triển lâu dài của Thợ săn Công hội.
Mặc dù đã thành lập Thợ săn Công hội, nhưng rất nhiều hệ thống còn chưa hoàn thiện, có không ít chỗ phải tiến hành từng bước. Cổ Đức tinh minh hơn người, kinh nghiệm phong phú, đáng tiếc hắn quá bận rộn, chạy suốt ngày. Cho dù năng lực có cao đến đâu cũng có chỗ quên.
Vưu Na rất thông minh, ở việc cụ thể thì thường có cách giải thích độc đáo, nhưng kinh nghiệm còn thiếu, còn không đủ khả năng đảm đương một mình. Để cho nàng hỗ trợ hoàn thiện một ít hệ thống thì còn có thể, nhưng để nàng tự mình nghĩ ra một hệ thống vận hành mới, vậy là làm khó cho nàng rồi.
Nếu có Hải Nhi Bối Lý ở đây, thì đã tốt hơn rồi.
Xoa xoa thái dương, Dương Lăng không khỏi nhớ đến Hải Nhi Bối Lý tinh minh xinh đẹp. Là người phụ trách của Bố Lạp Đức thương hội, nói về năng lực tính toán và lập kế hoạch thì sợ rằng ngay cả Cổ Đức cũng không phải đối thủ của nàng. Đáng tiếc, với thân phận của nàng không có khả năng làm mưu sĩ cho mình.
Ngay khi Dương Lăng vừa nghĩ vừa đi nhanh ra khỏi phòng họp thì một tên binh lính chạy thật nhanh đến: “Đại nhân, đại sự không ổn, một đám người đang gây loạn bên trong Công hội, người vây xem càng lúc càng nhiều, Tạp Lỗ Tác đại nhân đã không khống chế nổi”
Gây loạn ở Công hội?
Chẳng lẽ Dong binh công hội xung đột lợi ích với Thợ săn Công hội ra tay nhanh như vậy?
Kinh hãi, Dương Lăng không dám chậm trễ, dẫn theo đám người Cổ Đức và Duy Áo Lạp cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến Thợ săn Công hội bên cạnh Đa Não Hà. Mặc dù hiểu được sau khi thành lập Thợ săn Công hội thì sớm muộn cũng sẽ phát sinh xung đột với Dong binh công hội, nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến rằng ngày đó lại đến nhanh đến như vậy.
Giục ngựa chạy như điên, không lâu sau mọi người liền chạy đến Thợ săn Công hội bên bờ Đa Não Hà. Còn chưa đến cửa đã nghe được tiếng khóc.
“Thác Lợi Á, ngươi sao lại rời bỏ chúng ta mà đi, mẹ con ta biết làm sao bây giờ”
“Ai, thật đáng thương, vừa gia nhập Thợ săn Công hội đã gặp phải chuyện không may này”
“Không phải nói là bồi thường 1000 Tử tinh tệ sao? Như thế nào lại nói vòng vo, chẳng lẽ các ngươi lừa à?”
“Đúng vậy, thật là quá đáng, trên công cáo rõ ràng nói sẽ bồi thường 1000 Tử tinh tệ, sao bây giờ lại như vậy”
Trong đám người có một cô gái mặc quần dài màu trắng nước mắt đầy mặt, lưng cõng một đứa trẻ con nằm cạnh một tên tuổi trẻ lớn tiếng khóc rống lên. Người này nằm không nhúc nhích trên mặt đất, đồng tử lạc thần, sắc mặt tái nhợt, nhìn bộ dạng thì thấy đã sớm ngừng thở.
Được Tạp Lỗ Tác giải thích, rất nhanh, Dương Lăng rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra, sau một ngày bận rộn, chính khi hắn chuẩn bị uống miếng nước chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, bên ngoài có một đám người lao vào. Có Thợ săn vừa gia nhập Công hội, cũng có đám Dong binh tụ tập trên trấn, sau khi đặt thi thể của Thác Lợi Á xuống liền gây náo loạn, muốn hắn phải ngay lập tức đưa ra 1000 Tử tinh tệ.
Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, vợ của Thác Lợi Á lưng cõng một đứa nhỏ hơn một tháng tuổi lớn tiếng khóc rống lên, nói Công hội nói dối, người đã chết mà không bồi thường. Kêu khóc thật lớn, căn bản không để cho hắn cơ hội hiểu rõ tình hình.
Bên trong Công hội còn có không ít Thợ săn đang chờ đợi báo danh và kiểm tra, nghe vợ Thác Lợi Á gây rắc rối như vậy, tất cả đều chạy đến. Không rõ tình huống cụ thể, nhìn người đàn bà lệ rơi đầy mặt, nhìn đứa nhỏ trên lưng nàng, đều chỉ trích Tạp Lỗ Tác là người phụ trách duy nhất ở hiện trường.
Ma Thú Lĩnh Chủ.