Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 154: Hỏa miêu


Dưới thủ đoạn cứng rắn của Dương Lăng, các dong binh đoàn đều không dám phản kháng. Chưa nói đến quân đoàn ma thú cường đại của Dương Lăng, chỉ riêng mấy trăm vệ binh cường hãn được trang bị trọng giáp, đằng đằng sát khí cũng đủ làm người khác khiếp sợ, thực lực loại này người bình thường không có khả năng chống lại.
“Mục Nhĩ Bá Kỳ, sau khi Cổ Đức quay lại, để cho hằn tra rõ nguyên nhân, tới cùng thì chuyện gì đã xảy ra!”
Sau khi phân phó mọi thứ ổn thỏa, Dương Lăng nhanh chóng quay về biệt viện của mình, đối với sự việc này cứ để Cổ Đức ra tay là tốt nhất, Dương Lăng không muốn phí tinh lực bận tâm cho việc nhỏ này.
Có được thiên địa linh khí sung túc, Tánh mạng thụ miêu ở trong sân đã cao hơn Dương Lăng cả một cái đầu, nhưng muốn thu được tánh mạng chi tuyền thì cần phải có một thời gian dài nữa.
Ngồi xuống dưới gốc tánh mạng thụ miêu, Dương Lăng chợt nghĩ ra một chủ ý. Linh khí trong không gian của Vu tháp rất sung túc, nếu có thể đem thụ miêu thu vào bên trong vu tháp, dùng linh khí sung túc cung cấp cho nó không chừng tốc độ tăng trưởng sẽ nhanh hơn a!
Nhưng mà tánh mạng thụ miêu chỉ mới vừa sinh trưởng được vài năm, căn bản là không thể so sánh với những cổ thụ đã sống vài ngàn năm có được linh tính, không biết có thể đem nó thu vào bên trong vu tháp hay không?
Dương Lăng trích máu của mình nhỏ vài giọt lên tánh mạng thụ miêu, quả nhiên Dương Lăng phát hiện không có cách nào thuần hóa được nó, thử nửa ngày cũng không có chút động tĩnh gì. Mặc dù tánh mạng thụ miêu có phát ra loáng thoáng một cổ ba động, nhưng nó thực sự quá yếu, hầu như không đáng kể.
Chẳng lẽ Vu tháp chỉ dùng để thuần hóa ma thú và khô mộc chiến sĩ, không thể dùng vu tháp giống như một không gian giới chỉ, bất kì đồ vật nào cũng thu vào được ư?
Sờ vào không gian giới chỉ đang treo trên ngón tay của mình, Dương Lăng nghi hoặc không tài nào giải thích được. Tới bây giờ, ngay cả việc chế tạo một chiếc không gian giới chỉ ra sao hắn còn chưa rõ, nói chi đến Vu tháp huyền ảo kia.
Suy nghĩ mãi không ra, Dương Lăng đành chấp nhận giả thuyết không gian của Vu tháp và không gian của giới chỉ hoàn toàn không giống nhau.
Không gian bên trong Vu tháp linh khí sung túc, chỉ cần lấy máu thuần hóa ma thú có linh tính là có thể đem thu ma thú vào bên trong, còn không gian giới chỉ bên trong không hề có linh khí, không thể đem một sinh vật sống bỏ vào trong. Nhưng trên một khía cạnh khác, nếu đem bỏ vào đó thi thể củng với tinh hạch, vô luận để bao lâu, chúng vẫn không bị biến đổi.
Hơn nữa, khi sử dụng Vu tháp, phải hao phí một lượng lớn máu huyết và tinh thần lực, còn sử dụng không gian giới chỉ, chỉ cần tốn chút tinh thần lực. Dương Lăng cũng có nghe nói đến một số loại không gian giới chỉ trân quý, phải hao phí ma lực mới có thể sử dụng, nhưng Dương Lăng cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua loại bảo vật trân quý như thế bao giờ.
Chẳng lẽ sử dụng Vu thap giống như cách sử dụng của không gian giới chỉ, chỉ cần hao phí tinh thần lực là có thể thu được vật không có linh tính vào?
Sau khi suy nghĩ kĩ, Dương Lăng trong lòng quyết định thử thu một khối đá vụn vào trong Vu tháp. Quả nhiên, không cần phải hao phí máu huyết, cũng không cần hao phí tinh thần lực, Dương lăng có thể dùng tinh thần lực trục tiếp đem khối đá vụn thu vào bên trong Vu tháp, nhưng khi vừa vào bên trong, dường như có một sức lực vô hình ngăn cản bài xích mảnh đá vụn, làm cho Dương lăng phải hao phí không ít tinh thần lực, so với việc thuần hóa mười con Hấp Huyết biên bức còn mệt mỏi hơn.
Thu một khối đá nhỏ như thế đã gặp không ít khó khăn, nếu thu hết mọi vật trong sân, không biết sẽ phải hao tốn bao nhiêu tinh thần lực đây?
Thầm lắc đầu, Dương Lăng hiểu được sự việc này chỉ có ba cách giải thích. Một là không gian bên trong Vu tháp chỉ có thể thông qua vu lực thu vào những vật có linh tính còn sống, thứ hai là do công lực mình còn yếu, và cuối cùng chính là bản thân Dương Lăng chưa hiểu hết về Vu tháp, không có biện pháp sử dụng thích hợp.
Sau khi hao tốn một lượng lớn tinh thần lực đem tánh mạng thụ miêu thu vào bên trong tháp. Dương Lăng lập tức đem ý thức của mình tiến vào bên trong vu tháp.
So với lần trước, không gian bên trong Vu tháp dường như lại rộng thêm hơn một chút, tựa hồ do tự động hấp thu năng lượng từ ngoại giới mà không ngừng lớn lên. Tuy nhiên, cái hồ nước ở giữa phiến lục địa bên trong Vu tháp không có gì biến hóa, hai thú một sừng một lớn một nhỏ đang ở gần đó đùa giỡn. Thấy thân ảnh của Dương lăng hiện ra, tiểu thú một sừng hưng phấn chạy lại bên Dương Lăng, vươn đầu liếm liếm lòng bàn tay phải của hắn.
Sờ sờ đầu của tiểu thú một sừng, Dương Lăng đến gần bên bờ hồ đem tánh mạng thụ miêu đặt xuống. Chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn có một trực giác, cái hồ chứa nước xanh biếc này cùng với tánh mạng năng lượng có một mối quan hệ nào đó. Nếu đặt tánh mạng thụ miêu ở bên cạnh rất có thể nó sẽ sinh trưởng nhanh hơn so với đặt trước cửa Vu tháp.
Nếu ý thức mình đang bên trong Vu tháp, có thể dùng tinh thần lực để đem ma thú ở bên ngoài thu vào trong này không nhỉ ?
Dương Lăng lướt đi vài vòng trong Vu tháp, kiểm tra bên trong thấy tất cả ma thú bao gồm giác phong thú, tà nhãn cùng với quân đoàn con nhện đều ở trong này đang hấp thu bạch vụ. Nhớ tới Vưu Na vẫn còn lưu lại bên ngoài, Dương Lăng trong lòng vừa động, phóng ra ý thức triệu hồi Vưu Na vào bên trong Vu tháp.
” Á! Dương đại ca, người ta…. người ta đang……. “
Vưu Na sắc mặc đỏ bừng, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Lăng, đang xấu hổ cầm vài món quần áo che trước người. Cả người Vưu Na không một mãnh vải, trên mái tóc dài còn vương lại vài giọt nước, dường như vừa mới tắm xong. Vưu Na hai chân thon dài, da thịt từ trên xuống dưới nhẵn nhụi, trắng nõn, lã lướt những đường cong mê người hiện ra lồ lộ.
Sau khi hạ ý thức triệu hồi Vưu Na, nhìn thấy ánh mắt cùng thân thễ lõa lồ của Vưu Na, Dương lăng xấu hổ không thôi, nhanh chóng quay người lại. Sau lưng vang lên tiếng loạt xoạt, Vưu Na rất nhanh đã mặc lại y phục.
“Dương đại ca, người tìm ta à?” Sau khi mặc sửa sang lại y phục, Vưu Na nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Lăng.
“Ân, Vưu Na, ngươi xem nơi này như thế nào?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng đang ngượng cười của Vưu Na, lại nhìn thấy đôi chân dài trằng như tuyết của nàng lộ ra bên ngoài cùng với một mùi ưu hương nhàn nhạt thổi qua, Dương Lăng bỗng cảm thấy tim đập thình thịch. Có lẽ đây chính là mị lực trời sinh của Thiên hồ, ngay từ khi sinh ra Vưu Na đã bất đồng so với các chủng tộc khác, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều sinh ra mị lực, phong tình vạn chũng. Thứ mị lực này là mị lực trời sinh, hoàn toàn phát ra một cách tự nhiên không giống so với người khác.
Mặc dù đã tới Vu tháp không gian, nhưng Vưu Na vẫn chưa cẩn thận quan sát. Nghe Dương Lăng nói, nàng mới quay mình xem xét chung quanh. Thấy hồ nước trong suốt, nàng nhẹ nhàng nuốt lấy một ngụm, nước suối mát vào bên trong cơ thể làm cho mình cảm thấy thanh lương thư thái, tinh thần có một chút rung lên.
Sau khi quay vài vòng xem xét, Vưu Na phát hiện tiểu thú một sừng tinh nghịch đã chui vào trong ngực nàng, tai bộ ngực mềm mại căng tròn, đưa cái mũi hít hít, hưởng thụ mùi thơm trên cơ thể Vưu Na, không có một điểm sợ hãi người lạ.
Thú một sừng?
Ngoài ý muốn qua đi, Vưu Na tươi cười nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của tiểu tử tinh nghịch nói: ” Dương đại ca, nơi này rất tốt. Chẳng biết vì sao ta cảm thấy không gian ở đây ma lực cực kỳ sung túc, có thể làm cho ta đề cao tốc độ tu luyện”.
Ma lực sung túc?
Trầm tư suy nghĩ một lúc, vẻ mặt Dương Lăng đầy tiếu ý, nhưng không nói lời nào. Sau khi hấp thu một lượng lớn năng lượng bên ngoài, Vu tháp không chỉ tản mác bạch vụ dày đặc, mà còn ẩn chứa rất nhiều năng lượng hỗn độn tinh thuần. Đối với chính mình sau khi hấp thu sẽ chuyển hóa thành vu lực tinh thuần, còn đối với ma pháp sư hấp thu thì sẽ chuyển hóa thành ma lực tinh thuần.
Nếu Vưu Na có thể đem hỗn độn này chuyển hóa thành ma lực, vậy liệu mình có thể làm được tương tự như vậy không?
Thế giới ma pháp rất kỳ diệu, không giống như Dương Lăng tuy không có vu lực huyền ảo cường đại, nhưng nếu tu luyện đến đỉnh cao thi cũng là một lực lượng vô cùng kinh khủng. Nhớ tới những lới giải thích của Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão, Dương Lăng quyết định thử một phen, bèn nhanh chóng ngồi xuống.
Là người đã đạt đến đẳng cấp thánh giai ma pháp sư, Khắc Lỗ Y Phu đối vơi ma pháp có một cách am hiểu độc đáo riêng. Căn cứ vào giải thích của lão, trong thiên địa tràn ngập các loại ma pháp nguyên tố, chỉ cần có thể dùng tinh thần lực của mính tác động lên chúng, đem bọn chúng ngưng tụ lại với nhau, như vậy có thể phát ra các loại ma pháp.
Tuy nhiên, dù Dương Lăng am hiểu đạo lý của ma pháp, nhưng thử cả nửa ngày cũng không có kết quả gì. Vô luận làm mọi cách, nhưng Dương Lăng ngay cả một hỏa cầu nhỏ cũng không thể phát ra.
Dù là ma pháp hay Vu lực, cả hai đều có liên quan ít nhiều đến tinh thần lực, Dương Lăng khó hiểu tự hỏi chính mình, dù tinh thần lực của mình không cường đại lắm, nhưng vẫn hơn nhiều so với một ma pháp học đồ, nhưng không biết vì sao, một hỏa cầu nhỏ cũng không phát ra được.
Không lẽ là do hộ thể vu lực của mình ngăn cản, làm cho bản thân không cách nào hấp thu ma pháp nguyên tố xung quanh chuyển hóa thành ma lực?
Sau khi cẩn thận kiểm tra lại thân thể, Dương Lăng trong lòng vừa động, đem vu lực đang tự động vận chuyện trong cơ thể ngừng lại, dồn hết tinh thần lực khổng lồ của mình tản mát ra khắp xung quanh cảm nhận các ma pháp nguyên tố đang chuyển động trong không khí.
Quả nhiên, sau khi khai mở tất cả linh giác, rất nhanh Dương Lăng kinh hãi phát hiện trong không khí tràn ngập các ma pháp nguyên tố ba động bất đồng. Có số thì giống như từng đoàn từng đoàn đốm lửa nhảy nhót, có số lại giống như đám mây trắng lúc tụ lại lúc tan ra….
Dựa vào phương pháp mà Khắc Lỗ Y Phu đã hướng dẫn, Dương Lăng kiệt lực hấp thu các hỏa nguyên tố xung quanh, sau đó đem chúng ngưng tụ tại phía trên ngón trỏ bàn tay phải. Từ từ, đầu ngón tay truyền đến từng trận cảm giác ma pháp, sau cùng hô lên một tiếng, xuất hiện một tia sáng phiêu diêu, hình thành một ngọn lửa nho nhỏ.
Hắc hắc nguyên lai là như thế!
Hiểu rõ được phương pháp, Dương Lăng y cách củ mà làm, trên mười đầu ngón tay, nhanh chóng phóng ra mười ngọn lửa yếu ớt, mỏng manh, chập chờn trong bóng đêm phát ra một vòng sáng yếu ớt.
Sau khi hấp thu một bộ phận ma lực Dương Lăng cẩn thận thể ngộ những điểm khác biệt của nó với Vu lực.
Vu lực tinh thuần, hết lần này đến lần khác không ngừng cải tạo cơ thể, hơn nữa còn là căn bản của Vu thuật. Còn ma lực, mỗi khi vận dụng làm cho năng lượng xung quanh ba động, có thể dẫn phát các nguyên tố ma pháp trong thiên địa thi triển những ma pháp đầy uy lực. Duy có một điều tiếc là ma lực đối với chính cơ thể của ma pháp sư không cải tạo.
Sau khi làm quen với bản chất của ma pháp cùng với uy lực của nó, Dương Lăng chậm rãi đứng lên, đem Vưu Na xem xét vài vòng xung quanh không gian bên trong Vu tháp. Sau khi đã thuần hóa, Dương Lăng có thể hiểu rõ được ý nghĩ của Vưu Na, không lo nàng tiết lộ bí mật của mình.
Minh hữu có thể phản bội, ngay cả bộ hạ thân tính của mình cũng có khả năng bán đứng mình, nhưng căn cứ giải thích trên tấm bia đá, ma thú bị thuần hóa tuyệt sẽ không bao giờ chống lại mệnh lệnh của chủ chúng. Là Vu sư, nắm trong tay linh hồn của ma thú, hay nói khác đi đã đem ma thú biến thành một phần bản thể của mình. Nếu Dương Lăng không may bị sát hại, thì ma thú của Dương Lăng cũng không tránh khỏi cái chết!
Sau khi dạo vài vòng bên trong Vu tháp, Vưu Na càng xem càng thích, quyết định ở lại bên trong tĩnh tâm tu luyện, để có thể trong thời gian ngắn củng cố thực lực đồng thời gia tăng thêm thiên phú dị năng. Đối với thiên hồ các nàng, cánh cửa đột phá chỉ có thể có thông qua quá trình tu luyện, một khi đột phá, sẽ nắm giữ các ma pháp uy lực cường đại.
Thấy Vưu Na thích không gian bên trong Vu tháp, muốn được ở lại bên trong này tu luyện, Dương Lăng thở dài một hơi. Dù sao, nàng so với giác phong thú, tà nhãn, các ma thú cấp thấp khác nhau rất nhiều, Vưu Na là một sinh linh có trí tuệ mang hình thái loài người, nhìn từ bên ngoài, so với loài người, không có gì quá bất đồng. Dương lăng thật sự không muốn để Vưu Na lưu lại trong này.
Mặc dù biết Vưu Na không có khả năng kháng lại mệnh lệnh của chính mình, nhưng Dương Lăng thực sự không muốn giữa hai người lại xẩy ra mâu thuẫn. Thậm chí Dương Lăng còn có ý nghĩ, đến một thời điểm thích hợp, sẽ để Vưu Na cùng tu luyện huyền ảo Vu thuật cùng với mình, giúp mình thống lĩnh đại quân ma thú cường đại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lang chu vương cùng với Tà nhãn bạo quân đều là ma thú vương giả, mặc dù cũng có trí lực, có thể thống lĩnh các tộc nhân của mình tác chiến, nhưng lại không có khả năng ứng biến linh hoạt, hay tổng thống lĩnh cả đại quân, nếu so với loài người thì hoàn toàn kém xa.
Dương Lăng hy vọng đến một ngày mình có thể có thật nhiều thời gian rãnh rỗi, đi thu phục các ma thú cao giai, hay tập trung tu luyện vu thuật, cố tìm ra bí mật của thượng cổ Vu sư một cách nhanh nhất, tìm kiếm con đường có thể trở về địa cầu.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.