Dịch giả: nhatchimai0000
Biên: hungprods
Mặc dù không biết tất cả những người khác nằm ở trên sàn thuyền Vụ Chu sống chết ra sao, nhưng Liễu Minh ngồi một đống còn sống sờ sờ ra như vậy, đạo sĩ trung niên không thể không nhìn thấy.
Thế nhưng vị Trương sư thúc này căn bản không để ý tới hắn, liền như một trận gió thổi qua, chỉ tóm lấy hai người Tiền sư tỷ rồi chạy mất dạng.
Điều này làm cho lòng hắn chán nản, cũng chỉ có thể tìm thủ đoạn tự cứu lấy bản thân mà thôi.
Liễu Minh nghĩ tới đây, vốn đang ngồi xếp bằng bất động, thân hình bỗng đổ cái “Bịch!” một tiếng xuống sàn thuyền.
Cùng lúc đó, khí tức và máu huyết đang lưu chuyển trong cơ thể bỗng chốc trở nên như có như không.
Đây chính là hiệu quả khi hắn thi triển bí kỹ Bế Tức.
“Oanh!” một tiếng nổ thật vang lên.
Rút cuộc khí tức khủng bố ở bên trong quả cầu ánh sáng cực lớn trên không trung cũng đột ngột tăng lên rồi nổ tung ra, một trận gió nóng quét khắp bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi thứ trong phạm vi gần dặm xung quanh bị luồng gió nóng này thổi qua đều trở nên hư hư thực thực, thậm chí hai kiện Khí cụ phi hành là thuyền gỗ của Phong phỉ và Vụ Chu, một cái bị đánh tan ngay tại chỗ, còn cái kia bị cuốn đi lộn nhào bảy tám vòng rồi cũng vỡ vụn ra.
Liễu Minh tức thì cảm thấy dưới thân trống rỗng, bản thân cùng với tất cả đệ tử Man Quỷ Tông khác đều từ không trung ngã xuống đất.
Hắn cả kinh, cũng không dám khu động Pháp lực bay lên không, khi sắp tiếp đất chỉ có thể tung một sợi dây thừng đen nhánh vừa thô vừa to từ trong tay áo ra, bắn xuống phía dưới.
“Phập!” một tiếng.
Liễu Minh thoáng cái bị văng xiên đi vài thước, chẳng những tốc độ rơi xuống bỗng chốc chậm lại hơn phân nửa, hơn nữa còn tránh được những viên đá xanh thoạt nhìn rất cứng ở phía dưới nữa.
Nhưng dù là như vậy, hắn từ trên cao như vậy rơi xuống, vẫn phải khẽ nhếch miệng lên, chỉ cảm thấy toàn thân không một chỗ nào không đau.
Cũng may cốt cách hiện tại rắn chắc hơn rất nhiều so với trước kia, may mắn không bị gãy cái xương nào.
Hắn còn tỉnh táo mà đã thành ra như vậy, thì kết cục của những đệ tử Man Quỷ Tông khác có thể biết trước được.
Vài tên đệ tử Man Quỷ Tông gần đó nằm mềm nhũn trên mặt đất, máu tươi chảy thành dòng dưới chân, rõ ràng khí tức đã tuyệt. (tắt thở)
Lúc này, chỗ quả cầu ánh sáng nổ tung ra, con Yêu vật nửa Giao một lần nữa hiện ra, bên ngoài mấy vết cháy xém cũng không thấy chút thương tích nào mới, ngược lại trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, một cái móng vuốt bỗng nhiên trảo một trảo xuống phía dưới.
“Vèo!” một tiếng.
Thi thể phu nhân điều khiển phi kiếm lúc trước, lúc này từ trên mặt đất phóng lên trời, nhoáng lên một cái đã nằm trong bàn tay của con Yêu.
Con Yêu vật nửa Giao há to cái miệng lớn, thoáng cái đã táp đi hơn nửa đầu phu nhân, sau khi nhấm nuốt mấy cái liền kêu lên một tiếng cao vút, sau đó nó há miệng phun ra một quả cầu lửa đỏ thẫm xuống dưới, rồi cắp theo thi thể vị phu nhân đầm đìa máu tươi hóa thành một cơn gió đen bay mất.
Phương hướng nó bay đi đúng là phương hướng đầu đà chạy trốn.
“Oanh long long!”, một chuỗi những tiếng nổ vang lên.
Quả cầu lửa nhìn như bình thường nhưng khi rơi xuống mặt đất phía dưới lại hóa thành một cột lửa phóng thẳng lên trời
Sóng lửa cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng, hóa thành một biển lửa màu đỏ tím hừng hực.
Tất cả những thứ bị sóng lửa nuốt vào, bất luận là cây cối hay đất đá đều lập tức tan thành tro bụi.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Hiển nhiên có vài tên tà tu Phong phỉ vẫn còn sống, bọn chúng vùng vẫy trong ngọn lửa một hồi rồi cũng biến thành tro tàn.
Không hổ là Yêu thú Hóa Tinh Kỳ, một kích tiện tay lại có uy năng kinh khủng như vậy.
Mà Liễu Minh khi thấy quả cầu lửa hạ xuống, cũng biết đại sự không ổn, bèn bất chấp Xích Giao có quay lại hay không, nhanh chóng từ trên người móc ra vài tấm Phù Lục, một hơi tạo ra xung quanh cơ thể mấy tầng hào quang mênh mông, lại vỗ Dưỡng Hồn Đại gọi Bạch Cốt Hạt ra.
Bạch Cốt Hạt và hắn tâm niệm tương thông, vừa mới xuất hiện trong màn hào quang lập tức há miệng phun ra Âm khí lạnh lẽo cuồn cuộn, khó khăn lắm mới ngăn cản được ngọn lửa màu đỏ tím một chút, rồi cõng Liễu Minh chạy một mạch về phía xa.
“Phanh!” một tiếng.
Khi hắn và Bạch Cốt Hạt khó khăn lắm chạy ra khỏi biển lửa, tầng hào quang cuối cùng trên người Liễu Minh cũng hao hết uy năng mà vỡ vụn ra.
Liễu Minh thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn biển lửa phía sau, trên mặt đầy vẻ kinh sợ.
Vừa rồi nếu hắn chỉ cần chậm trễ một chút, e rằng cũng phải táng thân tại chỗ này.
Thế nhưng vài tấm Phù lục phòng ngự mình vừa mua được, tất cả đều được sử dụng hết, điều này làm cho hắn cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có những Phù Lục đó, chỉ sợ lần này hắn khó mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, sau đó liền cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Cốt Hạt.
Chỉ thấy con Quỷ vật này phun ra nhiều Âm khí trong thời gian ngắn như vậy, cũng trở nên rất mệt mỏi lừ đừ.
Liễu Minh vì phòng ngừa vạn nhất, cũng không lập tức triệu hồi Bạch Cốt Hạt, mà đưa tầm mắt nhìn về phía biển lửa vẫn đang rào rạt thiêu đốt, trên mặt lộ ra chút tiếc nuối.
Biển lửa này lợi hại như thế, toàn bộ những thứ như Phù Khí hay Linh Thạch trên người những người khác đương nhiên đều không cách nào may mắn thoát khỏi, nếu không nói không chừng mình còn có thể kiếm chút ít tiện nghi.
Về phần những đệ tử Man Quỷ Tông khác vẫn lạc nơi đây, so với chuyện hắn đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu mạng người biến mất trên Hung đảo, ngoại trừ trong lòng có chút cảm thán ra, trái lại cũng không xuất hiện cảm giác bi thương gì cả.
Sau một phen suy tính, Liễu Minh lệnh cho Bạch Cốt Hạt chui xuống dưới đất, còn bản thân thì nhanh chóng bước tới chỗ vị phu nhân rơi xuống.
Tuy thi thể vị phu nhân kia đã bị con Yêu Giao xách đi, nhưng thanh đoản kiếm màu xanh chắc chắn sẽ rơi xuống loanh quanh đâu đây.
Đã là đồ mà Linh Sư dùng để ứng phó đại địch thì nhất định là Linh Khí rồi, hơn nữa cõ lẽ phẩm giai sẽ không quá thấp.
Loại bảo vật này đối với hiện tại hắn đương nhiên không thể vứt bỏ được. Bất chấp sự mạo hiểm về chuyện đầu Xích Giao kia còn có thể quay lại, hắn cũng phải tìm tòi một phen xem sao.
Cũng may hắn nhớ rất rõ chỗ vị phu nhân rơi xuống trước đó, trong chốc lát đã đến phụ cận, hắn mới nhìn qua một vòng đã thấy thanh kiếm màu xanh đang cắm ngập một nửa vào một tảng đá.
Hắn đại hỉ, định bụng vọt qua.
Nhưng đúng lúc này, đằng sau gốc cây đối diện một bóng người nhoáng lên, thình lình cũng có một người đi ra, vừa nhìn thấy Liễu Minh cũng xuất hiện phía đối diện, sắc mặt cũng theo đó ngưng trọng lại.
Trong lòng Liễu Minh giật nảy lên, thần sắc nghiêm túc nhanh chóng đánh giá người này vài lần.
Nam tử này mặc một bộ trường bào màu xám, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, mặt mũi tỏ ra tháo vát lanh lợi, tay cầm một cái chùy ngắn đen sì, cũng âm tình bất định đánh giá Liễu Minh.
“Phong phỉ!”
Liễu Minh vừa nhìn rõ khuôn mặt đối phương, lập tức đã đoán ra, trong lòng khẳng định trận chiến này không cách nào tránh khỏi rồi.
Tuy không biết đối phương làm cách nào cũng có thể bảo trụ được tính mạng từ trong biển lửa, nhưng rõ ràng cũng đến đây vì thanh Linh Khí đoản kiếm này.
“Tiểu tử, vốn ngươi có thể giữ được tính mạng, đã xem như vận khí không tệ. Nhưng hiện giờ đụng phải đại gia ta, lại coi như xui xẻo rồi.” Nam tử áo bào xám bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, tay cầm chùy ngắn đột nhiên vung lên, đập xuống phía Liễu Minh xa xa, tiếp đó tay kia lại bấm niệm pháp quyết, vung xuống phía dưới, hai đạo Phong Nhận một trước một sau bắn ra.
Một tiếng trầm đục vang lên trong không trung.
Một khối khí trắng xóa như sao băng bay thật nhanh đến chỗ Liễu Minh.
“Phanh!” một tiếng.
Cánh tay Liễu Minh vươn ra, sợi dây đen nhánh cuốn ra, đánh bay khối không khí kia ra ngoài, sau đó thân hình hắn lắc lư mấy cái, hai đạo Phong Nhận lóe lên rồi bay sượt qua cơ thể, chém hai thân cây nhỏ đằng sau thành hai đoạn.
Nam tử áo bào xám thấy vậy, đồng tử co rụt lại, lay động Phù Khí chùy ngắn, lập tức một màn sáng màu đen từ phía trên nổi lên, chắn phía trước người.
Sau đó nam tử này ném cây chùy ngắn xuống mặt đất, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm.
Sau một khắc, trên người nam tử có từng đạo phù văn màu vàng chập chờn tuôn ra, đồng thời hư không phụ cận cũng bắt đầu ‘ông ông’ cộng hưởng, từng sợi ánh sáng màu vàng xuyên qua hư không hiện lên, nhanh chóng ngưng tụ lại trên không trung.
“Nguyên lực xao động, pháp thuật đẳng cấp cao!” Liễu Minh vừa thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, hai tay cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi giơ lên, lúc này âm thanh “Vù!” “Vù!” … liên tiếp vang lên.
Từng đạo Phong Nhận bắn ra, trong nháy mắt đã có bảy tám đạo, hơn nữa ánh sáng màu xanh đằng sau vẫn chớp động không ngừng, hiển nhiên còn rất nhiều Phong Nhận đang theo sát phía sau.
Mặc dù uy lực pháp thuật đẳng cấp cao rất kinh người, nhưng pháp thuật càng cao giai, thời gian phóng thích lại càng dài, Liễu Minh tuyệt sẽ không để cho đối phương có cơ hội này.
Phù Khí của nam tử áo bào xám tạo ra màn sáng mặc dù dày đặc, nhưng bị nhiều Phong Nhận chém lên như vậy, cũng chỉ chèo chống được một lát rồi vỡ vụn ra.
Nam tử áo bào xám kinh hãi, vội vàng thi pháp rồi hơi lăn một vòng tránh đi, nhưng dưới sự cắn trả của Pháp lực, không nhịn được há miệng phun ra một bụm máu.
Nhưng gã chưa kịp đứng dậy, rất nhiều Phong Nhận đã từ tay Liễu Minh bắn ra, ép cho gã không có thời gian sử dụng thủ đoạn phòng ngự khác, mà chỉ có thể liên tục tránh né.
Ngay từ đầu gã còn muốn đợi Liễu Minh thi pháp gián đoạn, có thể trì hoãn lại được một chốc, nhưng sau khi thấy Phong Nhận càng lúc càng nhanh, đối phương thi pháp thậm chí ngay cả khẩu quyết cũng không đọc lên, rút cuộc vô cùng sợ hãi nghẹn ngào thốt lên:
“Thuật Phong Nhận Đại viên mãn, thuấn phát (*) pháp thuật, ngươi vậy mà đã ngưng kết thành Thuật Ấn rồi!”
(*) Ngay lập tức phát ra.
Vừa nói xong lời này, nam tử áo bào xám lại không hề do dự quay người lại, chạy như điên về phía sau, ngay cả Phù Khí chùy ngắn kia cũng không dám nhặt lên.
Liễu Minh đằng sau thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, hai tay đồng thời giơ lên, tiếng xé gió lại vang lên, lúc này lại có ba đạo Phong Nhận cùng lúc bắn ra.
Những tốc độ Phong Nhận này không ngờ còn nhanh hơn gần nửa so với lúc trước, chỉ trong chớp mắt đã đến sau lưng nam tử áo bào xám.
Người này mặc dù thân pháp vô cùng linh hoạt, nhưng lúc này đây chỉ có thể miễn cưỡng né được hai đạo, đạo thứ ba lập tức xuyên thủng qua cơ thể, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống không dậy nổi nữa.
“Phốc!” một tiếng.
Trong đất bùn gần đó một đường ánh sáng xám xịt lao ra, lập tức xuyên thủng đầu nam tử áo bào xám, làm cho tiếng kêu đột ngột im bặt lại, chết không thể chết hơn được nữa.
Đúng là Bạch Cốt Hạt đã chạy tới chỗ phụ cận, cuối cùng cũng chui từ mặt đất lên xuất thủ.
Lúc này Liễu Minh mới yên tâm, ung dung tới chỗ đoản kiếm màu xanh, cầm lấy rồi rút ra.
Chỉ thấy thanh đoản kiếm dài không quá nửa xích, nhưng mặt ngoài lại tỏa ra ánh sáng màu xanh mênh mông, dường như còn có tí ti hàn khí phát ra. Lúc nó ở trong tay Liễu Minh còn giãy giụa không thôi, trông như cố gắng thoát ra.
“Quả nhiên là Linh Khí! Chủ nhân cũ đã vẫn lạc mà vẫn có thể có Linh tính như vậy, xem ra phẩm giai tuyệt đối không thấp.” Trong lòng Liễu Minh vui vẻ, vội vàng lấy từ trên người ra một hộp ngọc, cẩn thận đặt đoản kiếm vào trong đó rồi đút vào trong tay áo.
Lúc này, Bạch Cốt Hạt cũng dùng hai càng lớn kẹp mấy thứ đồ từ thi thể nam tử áo bào xám đưa tới.