Dịch giả: hungprods
Liễu Minh thấy vậy hơi bất an, phải biết rằng nếu tông môn có chuyện gì quan trọng cần báo cho mình biết, đương nhiên sẽ phái đệ tử đích thân tới đây, nhưng trước mắt lại xuất hiện một phong thư, thật sự quá mức kỳ lạ.
“Chẳng lẽ là…”
Trong đầu Liễu Minh bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, lông mày nhướng lên đi tới lấy phong thư ra khỏi khe cửa, lại dùng thần niệm quét qua một lượt, sau khi không phát hiện ra chấn động nào dị thường mới bóc phong thư ra, đọc lướt qua một lượt, sắc mặt bỗng hơi đổi.
“Không ngờ hai người bọn họ lại tìm đến, không phải nói sau khi trở về sẽ lập tức cao chạy xa bay sao, chẳng lẽ Bạch gia bên kia đã xảy ra chuyện gì?!” Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, hai tay chà xát vào nhau, lập tức một ngọn lửa bùng lên đốt phong thư thành tro tàn.
Sau đó hắn bay lên trời, bay thật nhanh về phía ngoài sơn môn Man Quỷ Tông.
Giây lát sau, Liễu Minh đã hạ xuống một khu kiến trúc ở vùng ngoài rìa sơn mạch, sau đó tiến vào trong đại sảnh một tòa lầu các, gặp hai người quen cũ đã chờ ở đây hơn mười ngày rồi.
Hai nam tử áo vàng một cao một thấp, đúng là hai người Cốc Tam và Quan lão đại của Bạch gia.
Hai người này vừa thấy Liễu Minh bước vào trong lập tức cả kinh, vội vàng đứng dậy, Quan lão đại có chút do dự hỏi:
“Ngươi là Thiếu Chủ?”
“Mới hơn một năm không gặp, hai vị đã không nhận ra tại hạ sao!” Liễu Minh mỉm cười đi tới, chủ động ngồi xuống trên một cái ghế khác.
“Thực sự là Thiếu Chủ rồi, đúng là tốt quá. Dáng vẻ hôm nay của Thiếu Chủ khác rất nhiều so với trước đây, tưởng tượng khi gia chủ trông thấy chắc chắn cũng sẽ rất bất ngờ.” Quan lão đại nghe thế, vẻ kinh ngạc trên mặt nhanh chóng biến mất, vội vàng tiến lên một bước cung kính nói.
Cốc Tam một bên cũng vội vàng tiến lên chào, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ phức tạp.
Khi hai người bọn họ đưa Liễu Minh đến Man Quỷ Tông, thực sự không nghĩ thiếu niên trước mắt có thể vượt qua nghi thức Khai Linh, trở thành một gã Linh Đồ Thượng Môn.
Hôm nay gặp nhau một lần nữa, thân phận ba người thoáng cái đã có khác biệt rất lớn.
“Tướng mạo của ta hiện giờ thay đổi là vì nguyên nhân trong việc tu luyện mà thôi. Nhưng các ngươi vì sao lại đến đây, chẳng lẽ phía Bạch gia đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Liễu Minh giải thích qua loa hai câu, sau đó mới điềm tĩnh nói.
“Thì ra là thế! Kể từ khi gia chủ biết chuyện Thiếu Chủ thành công trở thành Linh Đồ Man Quỷ Tông, toàn bộ trên dưới Bạch gia đều mở tiệc chúc mừng ba ngày ba đêm, thậm chí không lâu trước đây đại tiểu thư còn vì chuyện này mà đặc biệt trở về nhà một chuyến. Mặt khác, sở dĩ hai người chúng ta lần này đến đây chính là vì phụng mệnh gia chủ đưa tới cho Thiếu Chủ một phong mật thư viết tay.” Quan lão đại nói như vậy, sau đó liền lấy ra từ trong ngực một phong thư sơn đen, hai tay cung kính dâng lên.
“Đại tiểu thư! A, các ngươi nói là đại tỷ Bạch Yên Nhi của ta a! Như vậy đi, trước tiên các ngươi hãy đi theo ta, chúng ta tìm một nơi khác yên tĩnh rồi thong thả nói chuyện với nhau.” Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt quét qua xung quanh một vòng, sau đó cũng không lập tức mở phong thư ra mà trái lại nói như thế.
Quan lão đại và Cốc Tam đương nhiên không có ý kiến, không ngớt lời đồng ý.
Liễu Minh dẫn hai người rời khỏi lầu các, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, lúc này một đám mây xám tro ngưng tụ ra phía trước người, sau khi bảo hai người bước lên liền thúc giục Thuật Đằng Không bay thật nhanh về phía một đỉnh núi nhỏ hẻo lánh phía xa xa.
Sau thời gian ước chừng dùng hết một chén trà nhỏ, Liễu Minh mang hai người Quan lão đại sắc mặt trắng bệch đáp xuống một đỉnh núi trơ trọi.
Hai chân bọn chúng vừa mới chạm xuống đất, thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra mà ngã lăn xuống.
Mà ánh mắt hai người nhìn về phía Liễu Minh, càng tràn đầy vẻ sợ hãi và kính nể.
“Tốt rồi, nơi đây rất trống trải, có lẽ không ai khác có thể nghe được chúng ta nói chuyện. Hiện giờ có thể nói một chút, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước các ngươi không phải nói một khi trở lại Bạch gia, sẽ lập tức bỏ xứ mà đi sao? Vì sao lại ở đây đưa thư cho gia chủ Bạch gia vậy?!” Liễu Minh phe phẩy phong thư trong tay, cực kỳ thong thả hỏi.
“Liễu huynh đệ cứu mạng, chuyện hai người chúng ta gây nên đã bị đại tiểu thư phát hiện, hơn nữa thân thể còn bị đại tiểu thư gieo xuống cấm chế, hiện giờ tính mạng đã nguy cấp lắm rồi.”
“Đúng vậy, ngoại trừ phong thư này, đại tiểu thư còn lệnh chúng ta mang đến cho Liễu huynh đệ một vật khác, nói ngươi nhìn thấy sẽ hiểu.”
Điều khiến cho Liễu Minh cảm thấy bất ngờ chính là sau một khắc, hai người Quan lão đại liền “Bịch bịch” hai tiếng trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa nói.
“Sao, các ngươi biết rõ ta họ Liễu, hơn nữa nữ tử tên Bạch Yên Nhi kia cũng đã biết rõ chuyện ta thay thế Bạch Thông Thiên ư? Làm sao nàng ta lại biết, các ngươi cẩn thận nói cho ta!” Mặc dù Liễu Minh luôn luôn trầm tĩnh, nhưng sau khi nghe xong lời này, sắc mặt cũng hơi đổi.
“Vâng! Hai người chúng ta từ khi trở lại Bạch gia một lòng muốn giải trừ chất độc trên người, hy vọng có thể tự do rời khỏi Bạch gia. Cũng may sau khi tin tức Liễu huynh đệ tiến giai Linh Đồ truyền đến, gia chủ lại càng tín nhiệm hai người chúng ta hơn trước kia rất nhiều, cuối cùng một ngày mấy tháng trước đây cũng tìm được cơ hồi lén tìm hiểu phương thuốc đó. Nhưng ngay khi chúng ta vừa mới suy nghĩ xong xuôi tất cả kế hoạch, đúng lúc mang theo vợ con rời đi lại vừa vặn bắt gặp tiểu thư Yên Nhi về nhà. Đại tiểu thư cũng là Linh Đồ, không biết đã thi triển pháp thuật gì với chúng ta, hai người chúng ta sau một hồi mê man liền bất tri bất giác nói ra tất cả mọi chuyện. Nhưng sau khi tiểu thư Yên Nhi nghe xong, chẳng biết tại sao lại không xử lý chúng ta, chỉ gieo xuống người chúng ta cấm chế rồi tự động rời đi. Vài ngày sau, gia chủ lệnh chúng ta đưa tin cho Liễu huynh đệ, tiểu thư mới để cho chúng ta cùng nhau mang phong thư này tới đây. Về phần tên tuổi của công tử, cũng không biết là Đại tiểu thư dùng thủ đoạn gì điều tra ra, sau đó cũng nói cho hai người chúng ra biết.” Quan lão đại nhanh chóng kể lại, vừa nói vừa móc ra một thứ trông giống thẻ tre đưa ra.
Hai hàng lông mày Liễu Minh nhíu lại, sau khi bảo hai người đứng dậy liền đưa tay nhận lấy thẻ tre, cẩn thận quan sát, sau đó đã nhanh chóng phát hiện ra trên thẻ tre này có khắc rõ một đạo Linh văn dài hẹp cực nhỏ, thoạt nhìn có vẻ không đơn giản chút nào.
Lúc này, hắn đương nhiên không còn ù ù cạc cạc không biết gì về những đồ vật của tu luyện giả như lúc mới nhập môn nữa, sau một hồi suy nghĩ bỗng nhiên một tay bấm niệm pháp quyết, đánh một đạo pháp quyết lên thẻ tre.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Thẻ tre khẽ rung lên, sau đó tự động giãy giụa khỏi tay bay vút ra, xoay quanh một vòng trên không trung rồi bỗng nhiên từ trên đó tỏa ra một vầng hào quang năm màu, sau khi ngưng tụ lại liền hóa thành một bóng dáng nữ tử trẻ tuổi cao hơn một xích.
Tuy nhiên hình bóng nàng này lại cực kỳ mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn rõ được khuôn mặt có vài phần khả ái, sau khi vừa mới hiện ra đã lập tức mở miệng nói chuyện:
“Là Liễu đạo hữu a! Tiểu muội Bạch Yên Nhi, hiện tại là tỷ tỷ trên danh nghĩa của đạo hữu đang thay thế tên bất lực Bạch Thông Thiên kia. Vốn sau khi biết rõ chuyện của Liễu huynh, tiểu muội phải đích thân thượng môn thăm hỏi một phen, nhưng đáng tiếc trong tông vừa mới có chuyện quan trọng cho gọi, trước hết cũng chỉ có thể dùng Phù giản lưu trữ tin tức này nói chuyện cùng đạo hữu một chút. Tốt rồi, Pháp lực tiểu muội thấp kém, trong Phù giản không thể chứa quá nhiều thông tin, chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề. Bạch Thông Thiên kia nếu như đã chết trong tay một tên tiểu tặc cướp đường phàm tục, đương nhiên là do phúc duyên của hắn quá ít ỏi, không thể trách người khác. Tuy nhiên đạo hữu có thể trở thành Linh Đồ Man Quỷ Tông, cũng là nhờ sử dụng một lượng lớn tài nguyên của Bạch gia để đổi lấy một danh ngạch, có nên cho Bạch gia một công đạo hay không? Nếu không tiểu muội chỉ cần nói việc này cho quý tông, chỉ riêng một tội danh lừa gạt Thượng Môn, tối thiểu Liễu đạo hữu cũng không chạy thoát được đâu. Tuy nhiên nếu làm như vậy, cũng không có bất kỳ lợi ích nào đối với Bạch gia chúng ta, cho nên tiểu muội có một đề nghị nho nhỏ…”
Bóng dáng Bạch Yên Nhi chậm rãi nói, còn Liễu Minh thì mặt không hiện lên chút cảm xúc nào đứng tại chỗ lắng nghe, không thể nào đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
“… Như thế thì song phương đều đạt được lợi ích không nhỏ, ta tin tưởng Liễu huynh sẽ không cự tuyệt. Nội dung phong thư cha ta viết cho ngươi là một vài điều kiện chi tiết hơn. Chỉ cần đạo hữu đồng ý, những chuyện khác không cần hỏi, chỉ cần tiếp tục là Bạch Thông Thiên là được rồi. Mặt khác, Quan Đại, Cốc Tam gây nên chuyện như thế, mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng Bạch gia cũng không thể giữ lại bọn họ, thôi thì chính thức tặng cho đạo hữu làm người hầu. Về phần cấm chế trên người bọn hắn, ta chỉ vận dụng một cái ảo thuật nho nhỏ mà thôi, kỳ thật cũng không chính thức động tay động chân gì cả. Đương nhiên nếu Liễu huynh cảm thấy phiền toái cứ tiễn đưa bọn hắn ‘lên đường’, tiểu muội cũng sẽ không có bất cứ điều gì phàn nàn. Tốt rồi, những điều nên nói ta đã nói hết, nếu Liễu huynh không có bất luận phản hồi gì, ta cũng sẽ mặc định đạo hữu đã đồng ý với chuyện này. Khách khách, mặc dù Bạch gia không có một gã đệ tử chính thống, nhưng có thể thêm một vị Linh Đồ chính thức, cũng coi như là một chuyện nhân họa đắc phúc đi.”
Sau khi bóng dáng nàng này phát ra mấy tiếng cười khẽ cuối cùng, chợt lóe lên mà tan biến đi.
Thẻ tre đang lơ lửng trên không trung cũng nhanh chóng tự động hóa thành một quả cầu lửa, trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Liễu Minh thấy vậy mới sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.
“Liễu huynh đệ… Không… Liễu công tử, hai người chúng ta bằng lòng nhận công tử làm chủ nhân, từ nay về sau trung thành tận tâm với công tử, tuyệt không hai lòng.”
“Sau này nếu chủ nhân có chuyện gì cần ra sức, Cốc Tam tuyệt đối không từ chối nửa câu, tận tâm tận lực hoàn thành.”
Lúc Quan lão đại nghe được Bạch Yên Nhi nói không hạ cấm chế trên người bọn họ, vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong câu nói để Liễu Minh tiễn đưa bọn hắn “lên đường”, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, liếc nhìn nhau rồi không nói hai lời quỳ rạp xuống đất, vội vàng thề thốt.
Hiển nhiên hai người thực sự sợ Liễu Minh nghe theo lời Bạch Yên Nhi, thuận tay lấy đi tính mạng của bọn hắn.
“Hai vị đứng lên đi, Liễu mỗ sao có thể vô duyên vô cớ lấy đi tính mạng các ngươi. Bất kể có nói như thế nào, lúc trước nếu không gặp được các ngươi, ta cũng không thể nào có cơ duyên trở thành Linh Đồ. Tuy nhiên, vì đề phòng vạn nhất, ta cũng không thể thả các ngươi rời khỏi đây được.” Liễu Minh thấy vậy, nhướng mày nói.
“Chỉ cần công tử có thể yên tâm, dù có dùng bất cứ phương pháp gì, hai người chúng ta cũng không dám oán hận một câu!” Quan lão đại nghe thế, không cần suy nghĩ vội vàng nói.
Cốc Tam bên cạnh nghe vậy, cũng liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
“Nếu đã như vậy, Liễu mỗ sẽ dùng một vài phương pháp.” Liễu Minh nghe xong lời này, khẽ gật đầu, ngón tay xoay tròn một vòng, sau đó bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái châm màu bạc rất nhỏ, nó nhoáng lên một cái liền biến thành một tia sáng màu bạc đâm thẳng vào trong cơ thể hai người.
Quan lão đại và Cốc Tam đương nhiên không dám tránh né, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể tê rần một trận, không biết đã bị cây châm bạc đâm vào bao nhiêu lần rồi.
Sau một lát cánh tay Liễu Minh co lại, cây châm bạc cũng biến mất không thấy đâu nữa, hơn nữa trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:
“Tốt rồi, bộ Ngân Châm Thứ Mạch này của ta sẽ ẩn núp trong cơ thể các ngươi mấy năm. Trong thời gian này, các ngươi hãy giúp ta đi làm vài chuyện. Chỉ cần xử lý tốt, ta sẽ giải trừ thuật này cho các ngươi, hơn nữa còn giúp trông nom người nhà của các ngươi đang ở Bạch gia. Sau đó hai người các ngươi muốn đi đâu, ta cũng sẽ không ngăn trở chút nào.”