Dịch giả: hungprods
Giả Thể tu, Minh đả thương đối thủ
Xuất Luyện hồn, Liễu vây khốn địch nhân.
==========================
Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên trong rừng cây cách đó không xa, ba gã nam đệ tử mặc quần áo và trang sức của Man Quỷ Tông đi ra, tất cả đều chừng hai mươi tuổi, khi vừa nhìn thấy Liễu Minh đang cõng sọt cá đứng cạnh hồ nước, trong lòng cả ba đều cảm thấy nao nao.
Liễu Minh thấy vậy khẽ chau mày, nhưng cũng chỉ gật đầu một cái, vẫn tiếp tục thúc giục thuật Đằng Không, một đám mây màu xám tro bắt đầu thành hình dưới chân.
Lúc này, ánh mắt thanh niên đứng giữa trong ba gã nhìn lướt qua cây gậy trúc cắm nghiêng bên cạnh hồ nước và mấy miếng vảy cá của con quái ngư rải rác trên mặt đất xung quanh, lúc này hai mắt sáng lên, cánh tay khẽ chuyển động, một bàn tay đeo bao tay màu vàng đánh một chưởng vào không trung về phía Liễu Minh.
“Phốc” một tiếng.
Lúc này một khối không khí vàng rực bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh cả kinh, hai chân không do dự hơi chuyển động, lập tức từ đám mây xám tro nhảy xuống, đứng vững vàng trên một mô đất cách đó mấy trượng.
Mà đám mây mới ngưng tụ kia, sau một tiếng trầm đục cũng bị khối không khí vàng rực một kích đánh tan.
“Ba vị sư huynh, đây là ý gì!” Liễu Minh nhìn chằm chằm vào ba gã đệ tử, sắc mặt lạnh lẽo hỏi.
“Ha ha, vị sư đệ này không cần tức giận. Ta chỉ muốn hỏi một chút, có phải Ưng Chủy Ngư ở nơi đây đã bị sư đệ bắt được hay không?” Gã thanh niên trắng nõn đứng giữa, nghe vậy liền cười lên mấy tiếng, nói.
Hai gã thanh niên bên cạnh cũng chạc tuổi gã vừa mở miệng, ánh mắt không chút che giấu vẻ tham lam nhìn về phía sọt cá sau lưng Liễu Minh.
“Đúng thì sao, không đúng thì sao!” Liễu Minh cũng đang đánh giá ba người, thản nhiên nói.
“Đúng thì tốt rồi. Quả thực là vô cùng trùng hợp, ba huynh đệ chúng ta cũng nhận nhiệm vụ bắt sống Ưng Chủy Ngư, hôm nay người đã tới nơi này, chắc sư đệ cũng không để cho ba người chúng ta đi không công một chuyến chứ!” Thanh niên trắng nõn ngáp một cái rồi nói.
“A, ý của ba vị là sao?” Trong lòng Liễu Minh thở dài một hơi, hỏi.
Từ khi hắn một mình nhận nhiệm vụ điểm cống hiến tới nay, đây đã là lần thứ ba Liễu Minh gặp phải loại chuyện này.
Chỉ có điều hai lần trước chỉ gặp phải hai gã đệ tử Man Quỷ Tông, sau đó bọn chúng đều bị hắn đánh cho bầm dập mặt mũi. Tuy nhiên trước mắt lại có tận ba người, lần này có lẽ khá phiền toái rồi.
Trách không được hơn phân nửa những đệ tử tông môn kia, khi nhận nhiệm vụ điểm cống hiến đều kết bè kết đảng cùng hợp tác hành động.
Hắn dùng Tinh thần lực quét qua một lượt, có thể cảm ứng đại khái được chấn động Pháp lực của hai người đứng hai bên không khác lắm so với mình, nhưng chấn động Pháp lực của thanh niên trắng nõn đứng giữa lại rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Mà Liễu Minh sau bốn tháng khổ tu đã một lần nữa sắp tu thành tầng thứ hai Minh Cốt Quyết rồi. Nói một cách dễ hiểu thì thanh niên trắng nõn đứng giữa kia tám chín phần mười là một đệ tử Linh Đô trung kỳ, không phải dễ đối phó như hai người bên cạnh.
Trong lúc Liễu Minh đang thầm phân tích thực lực đối phương, thanh niên trắng nõn đã cười cười trả lời:
“Rất đơn giản, nhiệm vụ tông môn này được mười điểm cống hiến, ba mươi viên Linh Thạch. Sư đệ hoặc là bồi thường cho mỗi người chúng ta hai mươi viên Linh Thạch, hoặc là giao luôn con Ưng Chủy Ngư này cho chúng ta, ta sẽ đền bù cho sư đệ hai mươi viên Linh Thạch. Sao hả?”
“Hai mươi viên Linh Thạch? Xem ra ba vị thực sự muốn mạnh mẽ tranh đoạt rồi. Chẳng lẽ các vị không sợ phạm vào môn quy ư!” Liễu Minh mặt không đổi sắc, nói.
“Nếu sư đệ cảm thấy chúng ta đang mạnh mẽ tranh đoạt, vậy thì chúng ta sẽ mạnh mẽ tranh đoạt. Về phần môn quy, ha ha, sư đệ không cần lo lắng. Bổn môn có quy định cấm đệ tử tranh đấu, nhưng trên thực tế lại ngầm ủng hộ tất cả đệ tử các chi trong tông làm theo quy tắc mạnh được yếu thua, chỉ cần không trực tiếp động thủ trước mặt các vị sư thúc sư bá hay là đệ tử chấp pháp, căn bản sẽ không gặp bất cứ chuyện gì cả. Ha ha, xem ra sư đệ mới nhập môn không bao lâu, vẫn chưa hiểu rõ những việc này. Tuy nhiên sau khi trải qua chuyện hôm nay, sư đệ sẽ có được một bài học nhớ đời đó, ha ha.” Một gã đệ tử khác đầu hơi to hơn bình thường, lúc này cười ha hả, dùng giọng điệu trào phúng nói với Liễu Minh.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Nếu như vị tiểu sư đệ này không muốn chủ động giao ra Ưng Chủy Ngư, vậy chúng ta cũng chủ động lên đi. Nếu chậm trễ e rằng sẽ có những người khác tới đây, đến lúc đó khó xử lý ra.” Thanh niên trắng nõn hừ lạnh một tiếng nói.
Vừa dứt lời, hắn lại tung ra hai quyền, lập tức lại có hai luồng ánh sáng vàng rực bay vút tới Liễu Minh.
Hai gã đệ tử kia cũng cực kỳ ăn ý, miệng nói lẩm bẩm, khoát tay lên, một chùm tơ trắng bắn ra.
“Thuật Chu Ti!”
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, lập tức đã nhận ra lai lịch của thuật này.
Pháp thuật này có thể vây khốn địch thủ, có thể nói là một trong những pháp thuật thường dùng nhất mà đệ tử Man Quỷ Tông trợ giúp nhau trong lúc tranh đấu.
Hắn hít sâu một hơi, Hổ Giảo Hoàn trên cổ tay sáng ngời lên, tiếp theo hai bắp chân bỗng nhiên phình to ra, gân xanh ngoài da nổi cộm lên, toàn bộ cơ thể lập tức biến thành một cái bóng xanh lao đi.
“Xoẹt”, “Xoẹt” hai tiếng, chùm tơ trắng hóa thành một tấm lưới chừng vài thước chụp xuống, hai luồng ánh sáng màu vàng cũng gào thét lao tới, nhưng toàn bộ đều rơi vào khoảng không.
Sắc mặt thanh niên trắng nõn phía đối diện lúc này hơi đổi.
Đúng lúc này, “Phanh!” một tiếng động thật lớn vang lên.
Một gã vừa mới thi triển thuật Chu Ti, cả khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất.
Còn Liễu Minh thì đang thu lại nắm đấm được một tầng khí đen bao bọc từ trong bụng gã đệ tử kia, quyền biến thành chưởng đập lên cổ, khiến cho tên đệ tử này ngất đi.
Hắn nhờ vào thuật Khinh Thân và bí kỹ gia tốc, trong nháy mắt đã tới trước mặt đối phương rồi tặng cho luôn gã hai kích.
“Lữ sư đệ… Tiểu tử thối, ta muốn giết ngươi!”
Thanh niên có đầu hơi to đứng đối diện, vừa thấy đồng bạn trong nháy mắt đã bị Liễu Minh đánh bại, không khỏi kinh sợ hét lớn một tiếng, lập tức rút ra một cái xích (*) sắt đen nhánh bên hông, hung hăng bổ một cái về phía Liễu Minh.
(*) không phải xích (chó) đâu nhé, xích ở đây như kiểu cái thước ấy.
Ánh sáng màu vàng mặt ngoài xích sắt lóe lên, một sức mạnh vô hình lập tức cuồn cuộn đè xuống người Liễu Minh.
Nhưng thân hình Liễu Minh lại uốn éo một trận, rất nhanh đã tránh được sức mạnh vô hình này, hơi lay động một cái đã nhảy tới bên cạnh thanh niên đầu to.
Thanh niên kinh hãi, đang muốn thu lại Phù Khí hộ thân, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.
Một nắm đấm được khí đen nhè nhẹ vờn quanh hung hăng tống vào dưới bụng thanh niên, khiến cho hai mắt gã trợn ngược lên, sau đó liền nằm thẳng cẳng trên mặt đất không nhúc nhích.
Hai đệ tử nội môn Man Quỷ Tông này đều hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn dừng lại ở cảnh giới Linh Đồ trung kỳ, xem ra tư chất tu luyện khá kém cỏi.
Hai người thấy Liễu Minh còn trẻ tuổi, biết là đệ tử mới nhập môn, trong lòng rất khinh thường, đương nhiên sẽ bị hành động nhanh như điện xẹt của Liễu Minh được thuật Khinh Thân và bí kỹ gia tốc một kích đánh bại.
“Ngươi… Ngươi là Thể tu?” Thanh niên trắng nõn đối diện thấy tận mắt hai gã đồng bạn trong nháy mắt đã bị Liễu Minh tay không đánh bại, trên mặt lộ vẻ như đang gặp quỷ vậy, nghẹn ngào nói ra một câu.
“Thể tu, có thể.” Liễu Minh nghe xong trong lòng hơi xao động, nhưng mặt vẫn không đổi sắc chậm rãi đi về phía đối phương.
“Hừ, cho dù ngươi là Thể tu, tuổi còn trẻ như vậy thì có thể tu luyện được bao lâu.” Con người thanh niên trắng nõn đảo một vòng, sau đó thái độ ít nhiều khôi phục lại vẻ bình thản, nhưng bao tay màu vàng bỗng nhiên mờ đi rồi biến thành tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng chắn phía trước, đồng thời tay kia liên tục bấm niệm pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm liên hồi.
Trong nháy mắt, một vầng sáng màu xanh lam sáng ngời lên, một băng trùy óng ánh dài nửa xích nhanh chóng hình thành trên tay kia của gã.
Liễu Minh thấy thế, đồng tử co rụt lại, bàn chân giẫm mạnh, lần nữa hóa thành một cái bóng màu xanh lao vút đi.
Thanh niên trắng nõn thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hai tay khẽ động, băng trùy liền hóa thành một đường ánh sáng màu lam lạnh lẽo bắn ra.
Với uy lực của thuật Băng Trùy, cộng thêm luồng khí cực lạnh kia, nếu Liễu Minh thực sự bị bắn trúng cho dù không chết, nhưng chỉ e cũng lập tức bị thương nặng, không thể động đậy.
Nhưng phần eo Liễu Minh chỉ uốn éo một cái, thân hình trông như một con rắn không xương đột nhiên vặn vẹo.
Băng trùy kia vừa vặn bay sượt qua bên cạnh đầu vai hắn.
Đúng lúc này, trên mặt thanh niên trắng nõn hiện lên vẻ xảo trá, pháp quyết trong tay đột nhiên biến đổi, miệng hô lớn một tiếng: “Bạo!”.
“Phanh” một tiếng, băng trùy lóe lên, sau đó lập tức hóa thành một luồng băng vụn màu xanh da trời bắn tung tóe, một dòng khí cực lạnh dập dờn tản ra.
Trong lòng Liễu Minh thất kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, cổ tay đột nhiên run lên, một tấm thuẫn tròn khá nhỏ hiện lên, che chắn toàn bộ đầu vai hắn.
Nhưng động tác này của hắn vẫn hơi chậm một chút.
Liễu Minh chỉ cảm thấy đầu vai phát lạnh, sau đó tê dại đi, lúc này đã bị phủ một tầng sương trắng, thân hình vốn đang lao đi bất giác trì trệ lại.
Mặt mũi thanh niên trắng nõn hiện lên vẻ tươi cười, tiếng chú ngữ thay đổi, sau đó một tay giơ lên búng ra một sợi dây màu trắng vừa thô vừa to, trên đường bay đi đã biến thành một tấm lưới lớn hơn trượng, chụp xuống đầu Liễu Minh.
Cùng là thuật Chu Ti, nhưng uy thế khi được thi triển trong tay thanh niên trắng nõn lại cách biệt một trời một vực với hai gã đệ tử Man Quỷ Tông đang nằm đo đất kia.
Bước chân Liễu Minh đột ngột dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tấm lưới đang rơi xuống, miệng nhanh chóng lẩm bẩm vài câu pháp quyết, hai tay giơ lên, hai quả cầu lửa to bằng nắm đấm lập tức bắn ra.
Một quả bắn lên tấm lưới, còn một quả lại bay thẳng về phía thanh niên trắng nõn ở cách xa mấy trượng.
“Phốc” một tiếng, tấm lưới chưa kịp rơi xuống đã biến thành tro tàn trong ngọn lửa cuồn cuộn.
Thanh niên bên kia thấy một màn như vậy cực kỳ hoảng sợ, lập tức điên cuồng rót Pháp lực vào tấm thuẫn ánh sáng do Phù Khí biến thành.
Cho dù là một Hỏa Đạn bình thường, nhưng nếu bị đánh trúng ở khoảng cách gần như vậy, gã cũng không dám cam đoan Phù Khí của mình có thể chống chịu được.
“Ầm”, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa trước người thanh niên trắng nõn vung vãi khắp nơi.
Tấm thuẫn ánh sáng màu vàng kia sau khi lay động kịch liệt một hồi liền phát ra mấy tiếng ‘rắc rắc’, sau đó trên mặt ngoài của nó tức thì xuất hiện mấy vết nứt rất nhỏ.
Thanh niên trắng nõn thấy vậy nên trong lòng hơi thả lỏng, khi đang định tiếp tục công kích Liễu Minh, chợt cảm thấy hông bị xiết chặt lại, một sợi dây mảnh màu đen chẳng biết từ lúc nào đã quấn quanh người.
“Luyện Hồn Tác!”
Thanh niên trắng nõn vừa thấy sợi dây màu đen đã cực kỳ sợ hãi, vội vàng sờ vào kiện Phù Khí hình bao tay màu vàng định làm gì đó, nhưng lúc này đã chậm mất rồi.
Sợi dây màu đen dường như một con độc xà nhanh chóng quấn quanh người gã mấy vòng, sau đó đột nhiên siết chắt lại, khí đen bên hông thanh niên bốc lên, một trận đau nhức kịch liệt khiến cho gã không tài nào làm được bất cứ hành động gì.
Giờ phút này Liễu Minh nghênh ngang đi tới, không nói hai lời cho gã một chưởng vào gáy. Thanh niên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hôn mê tại chỗ.
Liễu Minh thở phào một hơi, sau đó mới vận Minh Cốt Quyết, tập trung Pháp lực trong cơ thể vào khu vực đầu vai.
Khí đen nhàn nhạt cuộn lên một hồi, băng sương ở chỗ đầu vai hắn nhanh chóng tan ra thành nước, trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.