Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Sáu người Thần Vô Thương nghe vậy ngần người, ngoại trừ Đạo Tề Thiên ra, không ngờ bọn họ không phát hiện được gì cả.
Ngay sau đó, hư không trước mặt bảy người chậm rãi mở ra, một bóng người áo xanh từ trong đó bước ra.
Không để ý tới Đạo Tề Thiên, ánh mắt Lục Thanh trước tiên nhìn vào hai người:
– Chẳng hay hai vị có khỏe không?
Giọng Lục Thanh hết sức bình thản, nhưng phản ứng của sáu người lại không giống nhau.
Vẻ mặt Liệt Diễm hơi phúc tạp, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, gật gật đầu. Viêm Vận lai thoải mái cười nói:
– Tất cả đều tốt, cũng thật không ngờ chỉ trong mười ba năm ngắn ngủi, ngươi lại có được uy danh vang dội trên Đại Đạo Tinh Không như vậy. Hiện tại, ta cũng không phải là đối thủ…
Lục Thanh cười bình thản, cũng không đáp lại, mà bốn người Thần Vô Thương nhìn Lục Thanh với ánh mắt vô cùng kiêng kỵ.
Bởi vì lúc này bọn họ phát hiện ra, khí tức Lục Thanh so với lúc trước càng nội liễm hơn, càng thêm thâm sâu khó lường, chẳng kém gì Đạo Tề Thiên hiện tại chỉ có điều so với uy danh của Đạo Tề Thiên. Lục Thanh vẫn còn kém hơn không ít.
Đạo Tề Thiên quét mắt nhìn một vòng, sau đó lên tiếng nói:
– Vùng đất Thần cầm sắp sưa mở ra, đến lúc đó, mọi người ai lo phận nấy…
Sáu người gật gật đầu không nói mà lúc này Viêm Vận chợt vung tay, một bóng người cường tráng lập tức xuất hiện trước mặt sáu người.
– Tổ Long! Không đúng, cảnh giới Bỉ Ngạn…
Bốn người Thần Vô Thương kinh hô thất thanh, ngay cả Đạo Tề Thiên, trong mắt cũng lộ Vẻ hơi kinh ngạc. Phong Lôi!
Lục Thanh thoáng động trong lòng, nhưng cũng không lên tiếng.
– Không ngờ Viêm Tổ lại bồi dưỡng ra được một tên hậu bối đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn. Tổ Long của Tinh Vực Thần Long quả thật không giống bình thường. Nói vậy đây là hậu bối của bà năm đó cũng bị trấn áp đây sao? Thật không ngờ đến ngày nay, y lại đạt tới thành tựu nhu vậy…
Lúc này, lão nhân áo vàng bên cạnh cười nói.
Người này là Võ Tổ của Tinh Vực Thiên Võ, Đại Năng Bỉ Ngạn, một thân tu vi Võ Đạo sâu không lường được. Bản Nguyên Võ Đạo chính là hủy diệt, khí hủy diệt tiêu diệt vạn vật. Đại Phá Diệt Chưởng dưới thể không hai.
Mà lúc này. Lục Phong Lôi không để ý tới lão, lại cúi đầu với Lục Thanh:
– Lục đạo hữu. Viêm Lôi có lễ…
Lục Thanh hít sâu một hơi, khi nghe Viêm Lôi nói nhưng lời này, hắn đột nhiên phát hiện tâm thần của mình có vẻ nặng nề. Bất quá trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, đáp lại:
– Viêm đạo hữu khách sáo.
Bốn người Thần Vô Thương tỏ ra kinh ngạc, biến hóa rất nhỏ giữa Lục Thanh và Viêm Lôi, cùng với vẻ mất tự nhiên sau khi Cổ Phượng Hoàng Liệt Diễm của Tinh Vực Phượng Hoàng gặp Lục Thanh, bốn người đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng, đồng thời ý niệm xoay chuyển trong lòng, trở nên cảnh giác với ba người Viêm Vận.
– Ầm…
Lúc này, vùng đất Thần cấm toát ra một cỗ dao động vô hình, dao động này không có tiếng động, nhưng lại truyền trực tiếp vào trong đầu mọi người.
– Vùng đất Thần cấm sắp mở ra…
Sắc mặt Đạo Tề Thiên ngưng trọng, chín người đồng thời xoay người lại, nhìn chăm chú về phía hư không Hỗn Độn.
Chín Đại Năng Bỉ Ngạn ở đây là chín nhân vật đỉnh phong của Đại Đạo Tinh Không hiện tại lúc này đang tập trung bên ngoài hư không Hỗn Độn.
Khí Hỗn Độn màu xám chấn động, lôi đình từ trong xông ra, không gian sụp đổ nuốt chửng tất cả linh khí nguyên khí Một cỗ khí thế hủy diệt Tinh Không Từ trong đó truyền ra, dường như ngay sau đó sẽ lập tức bạo phát.
Ánh mắt Lục Thanh ngưng trọng, hư không Hỗn Độn này gây cho hắn cảm giác nguy cơ sâu nặng. Không ai biết được rốt cục trong hư không Hỗn Độn vô bờ bến này ẩn chứa bí mặt gì.
Nhưng hiện tại Lục Thanh đã biết, vùng đất Thần cầm này là trung tâm của cả Đại Đạo Tinh Không.
Chăng lẽ Đại Đạo Tinh Không là từ trong hư không Hỗn Độn biến hóa mà ra?
Trong lòng Lục Thanh nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng đúng lúc này, rốt cục hư không Hỗn Độn kia đã hoàn toàn bạo phát.
– Ầm…
Trên khu vực hư không Hỗn Độn kia, nơi lôi đình đang nổ ầm ầm, chậm rãi nứt ra chín cơn trốt xoáy màu xám. Chửi cơn trốt xoáy này xoay tròn theo một quy tích huyền ảo, nhìn không thấu.
Trên mắt Đạo TềThiên lộ ra vẻ khó hiểu:
– Chín là con số cực hạn, ở Đại Đạo Tinh Không, chín tên Đại Năng Bỉ Ngạn đã là tận cùng.
Lòng thầm kinh hãi tám người Lục Thanh không hề nghi ngờ lời nói của Đạo Tề Thiên.
Đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, có thể sinh ra mối liên hệ với Đại Đạo Tinh Không. Toàn bộ biến hóa trong Đại Đạo Tinh Không, mỗi giờ mỗi khắc đều không tránh khởi cảm ứng của mọi người. Tự nhiên bọn họ mơ hồ biết được, cực hạn của Đại Đạo Tinh Không hẳn là chín.
Vượt qua số lượng chín Đại Năng Bỉ Ngạn, có lẽ Đại Đạo Tinh Không sẽ không chịu đựng được nữa.
Như vậy cảnh giới Tề Đạo thì sao?
Cảnh giới Bỉ Ngạn. Đại Đạo Tinh Không đã không thể chịu đựng được quá nhiều, nếu là cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết, vậy làm sao có thể chịu được?
– Các vị. Đạo mỗ đi trước một bước.
Đạo Tề Thiên khẽ cười một tiếng, lập tức bước ra một bước.
Hư không sụp đổ vô tận trước cơn trót xoáy màu xám kia dường như không thể gây trở ngại cho lão chút nào. Lúc này lão bước ra một bước, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài cơn trốt xoáy, sau đó quay lại khẽ cười với tám người, mới bước vào trong.
Bất chợt cơn trốt xoáy màu xám kia chậm rãi biến mất, mà hư không Hỗn Độn cũng yếu đi một chút.
– Chúng ta vào thôi…
Bốn người Thần Vô Thương nhìn nhau, đồng thời cất bước. Không bao lâu sau, trên hư không Hỗn Độn lại giảm đi bốn con trối xoáy.
Giờ phút này, bên ngoài vùng đất Thần cấm chỉ còn lại bốn người Lục Thanh.
– Lục đạo hữu chúng ta đi thôi.!
Viêm Vận nhìn Lục Thanh một cái, lập tức trầm giọng nói:
– Hãy nghe ta một lời, bên trong hư không Hỗn Độn phải biết tự lượng sức mình…
Lục Thanh hơi chấn động trong lòng, gật gật đầu.
– Đi thôi!
Viêm Vận gọi Viêm Lôi, sau đó bước ra một bước, biến mất trong một cơn trót xoáy. Viêm Lôi cung kính thi lễ với Lục Thanh:
– Lục đạo hữu cẩn thận…
Dứt lời, thân hình Viêm Lôi chợt lóe, một tiếng long ngâm kinh Thiên động địa vang lên.
Tiếng long ngâm này chấn động cả Đại Đạo Tinh Không, chỉ trong thoáng chốc, hư không sụp đổ phía trước hư không Hỗn Độn lập tức bị uy nghiêm vô biên này trấn áp, trước ba cơn trót xoáy sau cùng hoàn toàn trở nên bình lặng.
Lại thêm một cơn trót xoáy biến mất, bên ngoài vùng đất Thần cấm chỉ còn lại hai người Lục Thanh.
Mọi người đã đi hết, thần sắc Liệt Diễm lúc này càng thêm bình tĩnh, ánh mắt nàng đã nhìn thẳng về phía Lục Thanh, không còn tránh né.
– Lục đạo hữu, tất cả nhưng chuyện trong quá khứ đã qua đi, hiện tại hai ta đều là Đại Năng Bỉ Ngạn. Hư không Hỗn Độn này chúng ta còn phải đi thăm dò một phen, nếu không có chuyện gì nữa, vậy bản tổ đi trước một bước…
Liệt Diễm bước ra một bước, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Lục Thanh hơi sửng sốt, nở một nụ cười khổ. Hiện tại xem ra tất cả đã chàm dứt một cách vô cùng triệt để.
Đạo Tề Thiên!
Trong lòng Lục Thanh lại trở nên hết sức nặng nề. Giờ phút này, nghĩ lại hết thảy những chuyện liên quan tới Đạo Tề Thiên, trong lòng Lục Thanh lại cảm thấy thắc thỏm không yên. Người này quả thật thâm sâu khó lường, quả không hồ là đệ nhất nhân năm xưa của Đại Đạo Tinh Không, nhất cử nhất động đều hết sức thâm sâu, tính toán chặt chẽ.
Trong Đại Đạo Tinh Không này, chẳng lẽ không ai có thể nhìn thấu lão?
Sau đó. Lục Thanh chậm rãi nhìn về phía cơn trót xoáy màu xám, rót cục bước ra một bước.
– Ầm…
Ngay tức khắc, toàn bộ hư không Hỗn Độn chấn động, một cỗ khí tức khổng lồ nháy mắt truyền khắp Đại Đạo Tinh Không.
Khí tức này không thể ngăn cản, phá tan mọi trở ngại, len lỏi vào khắp các ngõ ngách Đại Đạo Tinh Không.
Hàng ngàn hàng vạn sinh linh phủ phục xuống đất, đối với sự xuất hiện của cỗ khí tức khó hiểu này, bọn họ lộ ra vẻ kính sợ như thần linh. Đây là nỗi sợ đến từ sâu trong hồn phách, không thể dùng ý chí ngăn cản.
Nhưng cỗ khí tức này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ sau mười mấy lần hô hầp đã biến mất không thấy.
Ở vùng đất Thần cấm, hư không Hỗn Độn vốn sục sôi lúc này cũng đã trở lại yên tĩnh.
Khí Hỗn Độn màu xám chậm rãi lưu chuyển dựa vào hư không Hỗn Độn. Lúc này, toàn bộ hư không Hỗn Độn giống như một chiếc kén lớn, đứng sừng sững giữa Đại Đạo Tinh Không, chậm rãi vỗ đập.
B én trong hư không Hỗn Độn.
Tâm thần Lục Thanh tiến vào trong đó, cẩn thận trước nay chưa từng có, lực Kiếm Đạo Thời Không màu vàng xám toát ra, chiếu sáng hư không xung quanh.
Hỗn Độn!
Bên trong Hỗn Độn vô bờ bến, khắp nơi đều thấy khí Hỗn Độn mênh mông bất ngát. Khí Hỗn Độn hết sức tinh thuần, bên trong ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Chỉ có điều sức mạnh này không có ý thức, nếu không khó có thể tưởng tượng rốt cục sẽ sinh ra thứ gì đó mạnh mẽ đến bậc nào.
Lục Thanh đi vào trong Hỗn Độn, bước ra một bước là vượt qua hàng chục vạn dặm. Bên trong Hỗn Độn vô tận khác với lúc trước, cũng không có lôi long Hỗn Độn ngưng tụ, giống như đã bị khoảng Hỗn Độn này tiệp nhận.
Lục Thanh đi một cách vô định, trải qua hơn tháng.
Hôm ấy bỗng nhiên Lục Thanh cảm thấy chấn động, lập tức ngừng lại, kiếm chỉ vẽ ra một cái trước mặt, một khe nứt Thời Không cao một trượng lập tức hiện ra. Chỉ có điều trong hư không Hỗn Độn này, hết thảy dường như đã bị hạn chế. Lúc này trong khe nứt Thời Không kia, một bóng người màu trắng bước ra.
– Nhược Thủy…
Lục Thanh kêu lên.
– Lục Đại ca…
Nhược Thủy giật mình, lập tức xoay người lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngơ ngác.
– Làm sao vậy?
Lục Thanh tiến lên một bước, vạch ra một cỗ lực Kiếm Đạo Thời Không, ngăn cách hai người và hư không Hỗn Độn.
Nhược Thủy lắc lắc đầu:
– Không biết nữa, nhưng vừa rồi thiếp cảm thấy bỗng nhiên sinh ra cảm giác khao khát, dường như bên ngoài có thứ gì đó đang thu hút thiếp vậy.
Nhược Thủy ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
– Nếu có thể lấy được thứ đó, thực lực của thiếp nhất định sẽ tăng thêm một bước. Lục Thanh lộ vẻ kinh ngạc:
Vậy nàng cảm ứng được thứ gì? Nhược Thủy đò bừng mặt, khẽ đáp:
– Thiếp cũng không biết, chỉ có cảm giác, có lẽ đang ở hướng này.
Dứt lời. Nhược Thủy đưa tay chỉ vào sâu trong hư không Hỗn Độn.