– Đao tốt!
Trên mặt Lục Thanh lộ vẻ tán thưởng, nhưng lập tức lại lộ vẻ tiếc hận.
Giờ phút này, chỉ thấy tay phải cầm kiếm của hắn chậm rãi nàng lên, hướng về phía Tinh Không trước mặt điểm ra.
– Cái gì!
Cổ Kiếm Nguyệt kinh hô ra tiếng, hắn bỗng nhiên phát hiện, nếu như hắn đối mặt với Lục Thanh, như vậy một cái điểm này, hắn tránh cũng không thể tránh, giống như huyển ảo vô cùng vô tận, bao quát tất cả kẽ hở trên người ở trong.
Tại sao có thể như vậy!
Năm tên chắp sự Tinh Vực rốt cuộc cũng là Đạo giả Trường Mệnh, tự nhiên cũng có chút nhắn lực, bọn họ kinh hãi phát hiện một kiếm này, nếu bọn họ đối mặt thì chỉ có một con đường chết.
Không có bất cứ tu vi gì, cũng không có một tia Phong Mang Kiếm Ý nào, chỉ là lăng không chỉ ra. Lục Thanh nói:
– Đi thôi
– Ong…
Mang theo tiếng kiếm ngân xuyên kim phá thạch. Liệt Kim thần kiếm kia cuối cùng dọc theo quỹ tích của Lục Thanh chỉ ra, hướng tới đao quang ngàn trượng đang rơi xuống kia phá không mà đi.
Tinh Không rực rỡ, chỉ thấy một đạo kiếm quang ám kim sắc chợt lóe lên rồi biến mất. Lập tức. Huyền Băng đao quang đóng băng thấu xương đang hạ xuống kia liền đột ngột ngưng trệ ở Tinh Không.
Một tiếng rên rỉ, đao quang ngàn trượng kia tấc tấc vỡ vụn, cuối cùng lộ ra Nhiếp Cuồng Sinh bên trong.
Nhiếp Cuồng Sinh lúc này, vẻ mặt ngốc trệ, dường như có chút không thể tin cúi đầu nhìn Lãnh Tuyết Đao trong tay, trên Lãnh Tuyết Đao, đao quang âm đạm, thân đao như tuyết kia, giờ phút này giống như mất đi linh tính, không còn có chút cao ngạo nào của lúc trước.
– Ngươi, rốt cuộc là ai?
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thanh. Nhiếp Cuồng Sinh thanh âm khàn khàn nói
Nhìn bộ dáng của hắn như thế. Lục Thanh hạ giọng nói:
– Ta là ai, ngươi không phải đã sớm biết rồi sao? Một Tên Kiếm Giả mà thôi.
– Kiếm Giả?
Nhiếp Cuồng Sinh lẩm bẩm nói.
– Đây là Kiếm Đạo sao?
– Tiền bối!
Giờ phút này, thần sắc của Cổ Kiếm Nguyệt lại kích động, mang theo năm tên chấp sự Tinh Vực đi tới trước mặt Lục Thanh.
Lúc này, Liệt Kim thần kiếm kia lại phát ra tiếng kiếm ngân không muốn, không ngừng vờn quanh người Lục Thanh, đối với Cổ Kiếm Nguyệt tới gần, lại không để ý tới chút nào.
– Tốt lắm, ngươi trở về đi. Kiếm Giả trước phải là trung trinh. Thân kiếm có linh, cũng phải như thế, vừa rồi một kiếm kia, ngươi nhớ kỹ, sau này ắt có ngày tiến hóa.
Lục Thanh giơ tay vỗ vỗ lên thân Liệt Kim thần kiếm, thần kiếm kia run rẩy mấy cái, cuối cùng không tình nguyện rơi vào trong tay Cổ Kiếm Nguyệt, lập tức khiến Cổ Kiếm Nguyệt có chút xấu hổ.
Không phải sao? Thần kiếm của mình luyện hóa thành chủ, giờ phút này không ngờ không muốn nhận chủ nhân. Nhìn khắp sáu đại Tinh Vực, lấy thân phận hộ pháp Tinh Vực của lão, nhất định sẽ trở thành một trò cười lớn, toàn bộ cường giả Kiếm Đạo của Đại Đạo Tinh Không, sợ rằng sẽ xem thường lão.
Nhưng lúc này, Cổ Kiếm Nguyệt cũng không quản được nhiều như vậy. Bởi vì giờ phút này, lão đã có thể kết luận, người trước mặt nhất định là một cường giả cái thế Kiếm Đạo thông thiên. Thánh Giả Kiếm Đạo cảnh giới Mệnh Hà!
Thánh Giả Mệnh Hà, cho dù là sáu đại Tinh Vực cũng không nhiều lắm, mỗi một người đều là cường giả cái thế có thể trấn áp một phương Tinh Hệ.
Trong ấn tượng của Cổ Kiếm Nguyệt. Tinh Vực Cổ Thần của lão, ngoại trừ Tinh Chủ và bốn tên thái thượng trưởng lão cảnh giới Mệnh Hà, một trăm lẻ tám đại thần nhật Tinh Hệ, tổng cộng cũng chỉ có một trăm lẻ tám tên Thánh Giả Mệnh Hà.
Đừng nhìn số lượng rất nhiều, Cổ Kiếm Nguyệt biết, Tinh Vực Cổ Thần của lão, dân cư đầu chỉ một ngàn vạn, cho dù mười người có một người bước vào Đại Đạo Ngũ Nguyên, cũng ước chừng có hơn một trăm vạn Đạo giả. Nhưng, trong trăm vạn Đạo giả này cũng chỉ có một trăm lẻ tám Thánh Giả Mệnh Hà, cho dù còn có Thánh Giả lánh đời, cũng tuyệt đối sẽ không quá một trăm năm mươi người.
Một trăm năm mươi năm Thánh Giả này, trong ba Đại Đạo, ba nghìn tiểu đạo cũng chỉ chiếm một trăm năm mươi đạo. Một trăm năm mươi đạo, theo Cổ Kiếm Nguyệt biết. Tinh Vực Cổ Thần của lão cũng không có tồn tại Thánh Giả Kiếm Đạo.
Một tên Thánh Giả Kiếm Đạo, nếu tới Tinh Vực Cổ Thần của lão, vậy sẽ gây lên sóng gió như thế nào, không ai biết, nhưng Cổ Kiếm Nguyệt cũng hiểu được, đó chính là nhất mạch Kiếm Đạo của Tinh Vực Cổ Thần nhất định sẽ nghênh đón đại hưng chân chính.
Lúc này lão cũng bất chấp cái khác, cho dù ba người này theo Tổ Long và Cổ Phượng Hoàng Từ vùng đất Thần cầm tới, cũng không quan trọng nữa, chỉ cần mời mấy người này về, lão tin tưởng, vào ngày Cổ Thần luận đao ba năm sau, nhất mạch Kiếm Đạo của lão nhất định có thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi, mở ra thần nhật Tinh Hệ, thành tựu tòa thần nhật Tinh Hệ thứ một trăm lẻ chín.
Đến lúc đó, tương lai Kiếm Đạo, tất nhiên trường thịnh bất suy, Thiên thu vạn thế!
Mà đối diện với ánh mắt nóng cháy của Cổ Kiếm Nguyệt. Lục Thanh lại không chút để ý, hắn nhìn về phía Nhiếp Cuồng Sinh nói:
– Đao Đạo của người, không tồi, chỉ là. Đao Đạo của ngươi cũng không kiên ngưng, còn không đủ tinh thuần, vạn pháp quy tông, đạo nào cũng có chỗ tương thông, ngươi hãy tự hiểu lấy.
– Tinh thuần, ý chí, vạn pháp quy tông!
Nhiếp Cuồng Sinh ngâm khẽ vài câu, đao quang vốn đã tắt lại lần nữa bốc lên, chỉ có điều. Huyền Băng đao quang vốn bạo ngược, hiện tại xem ra, lại thiếu một cỗ lệ khí, mà trở nên nhu hòa.
Chẳng qua Lục Thanh có thể nhìn ra, đao quang này mặc dù nhu hòa, nhưng Đao Ý Phong Mang ẩn chứa trong đó lại càng thêm kiên ngưng.
– Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Lãnh Tuyết Đao vào vỏ. Nhiếp Cuồng Sinh cung kính hướng về phía Lục Thanh thi lễ.
– Việc hôm nay, vãn bối lập đạo thệ, Nếu như tiết lộ, thân từ đạo tiêu!
– Ầm ầm ầm…
Tinh Không, vô duyên vô cớ sinh ra một tiếng sấm rền.
Khẽ a một tiếng. Lục Thanh cũng cảm thấy một cỗ khí tức của Hỗn Độn, nhưng khí tức nảy chỉ lóe lên rồi biến mất cũng không có dừng lại, cho dù Lục Thanh cũng không hoàn toàn nắm được.
Mà đồng thời sáu người Cổ Kiếm Nguyệt cũng nhìn nhau, đồng thời lập đạo thệ.
– Đạo thệ, tên đầy đủ Đại Đạo chi thệ, chính là thề ước nghiêm khắc nhất của Đại Đạo Tinh Không, đặc biệt là đối với Đạo giả mà nói Đại Đạo thệ ước gần như có thể khống chế hết thảy. Bảy người này, đều có thể tin tưởng.
– Ngoài ra. Đại Đạo Tinh Không này, lấy sáu đại Tinh Vực làm chủ, phân biệt là Tinh Vực Cổ Thần. Tinh Vực cổ Ma. Tinh Vực Thiên Vũ. Tinh Vực Thần Long. Tinh Vực Phượng Hoàng, cùng với Tinh Vực Tinh Thú quỷ dị cường hoành nhất. Xung quanh còn có nhiều Tinh Vực đều tồn tại phụ thuộc vào sáu đại Tinh Vực, nhùng Tinh Vực này khuyết thiếu linh vật, tu luyện không đổi, sáu đại Tinh Vực ở nhưng Tinh Vực này thiết lập đạo cấm, chỉ có Đạo giả chân nhân đạt tới Phá Phàm thất trùng thiên vượt qua lôi kiếp mới có thể thông qua thông đạo Tinh Vực đi tới sáu đại Tinh Vực.
Dừng một chút. Viêm Vận lại nói:
– Đại Đạo quy tắc, không giống với Thời Không quy tắc của Đạo Tề Thiên. Ởnơi này. Đại Đạo Ngũ Nguyên. Phá Phàm, Trường Mệnh, Mệnh Hà, Bỉ Ngạn, Tề Đạo mỗi một đại cảnh giới, biến hóa của chín tầng tiểu cảnh giới đều có khác biệt. Cái này cần ngươi chậm rãi cảm ngộ, nơi này không có cái gọi là pháp tắc, chỉ có Đạo Ý hệ thuộc tính, đổi lại là Thế giới Thời Không của Đạo Tề Thiên chính là pháp tắc thuộc tính. Chỉ có chân nhân Đạo giả Phá Phàm thất trùng thiên, vượt qua Đại Đạo lôi kiếp mới có thể cảm ngộ, cũng tương đương với nhất kiếp Kiếm Hoàng của Kiếm Đạo.
Khẽ gật đầu. Lục Thanh có chút hiểu được. ỞĐại Đạo thế giới này, hết thảy sự việc càng thêm thuần túy, không có phân chia cảnh giới và lực lượng nhiều như Thế giới Thời Không của Đạo Tể Thiên, nhưng giữa cảnh giới với nhau, chênh lệch giữa mỗi một tầng càng thêm lớn.
Đây quả thật là một phương thế giới rộng lớn. Đại Đạo Tinh Không! Uyên thâm khó lường, giống như không có điểm cuối. Ởtrước mặt Đại Đạo Tinh Không này. Lục Thanh lại một lần nữa cảm thấy sư nhỏ bé của mình.
Đồng thời, Lục Thanh hơi liếc mắt nhìn Lục Thiên Thư bên cạnh. Giờ phút này, hắn có chút bội phục Đạo Tề Thiên, muốn diễn hóa Đại Đạo, vậy rốt cuộc là ý tưởng kinh thế hãi tục cùng thủ đoạn thông thiên như thế nào, bởi vậy có thể thấy được. Đạo Tề Thiên lúc trước ở Đại Đạo Tinh Không này, cũng tuyệt đối là nhân vật kinh Thiên động địa.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Lục Thanh, khóe miệng Lục Thiên Thư lộ ra ý cười, lại rất nhanh tiêu tan.
– Tiền bối, vãn bối Nhiếp Cuồng Sinh, thật tâm mời ba vị Tiền bối tới Tinh Vực Thiên Vũ của ta. Sư tôn tại hạ, là Thánh Chủ Tinh Hệ Đao Thánh của Tinh Vực Thiên Vũ. Vãn bối có thể bảo chứng, ba vị tiền bối nhất định sẽ trở thành khách nhân tôn quý nhất của Tinh Hệ Đao Thánh ta, Vãn bối Đao Đạo học nghệ không tinh, sư tôn tại hạ, nhất định có thể khiến tiền bối hài lòng.
Nói tới đây, ánh mắt của Nhiếp Cuồng Sinh lại rơi đến trên người Lục Thanh, mắt lộ vẻ thành khẩn.
– Tiền bối Tinh Vực Cổ Thần ta đồng dạng như thế!
Bên cạnh, Cổ Kiếm Nguyệt ngược lại có chút nóng này, đối với Kiếm Đạo nhất mạch Tinh Vực Cổ Thần hắn mà nói có thể sinh ra một tên Thánh Giả Kiếm Đạo, không thể nghi ngờ là vô cùng quan trọng, điều này khiến hắn làm sao có thể buông tha.
– Cổ Kiếm Nguyệt, ngươi ở Tinh Vực Cổ Thần có địa vị gì! Ngươi căn bản không thể đại biểu bất cứ một Tinh Hệ gì đưa ra lời mời!
Nhiếp Cuồng Sinh nhướng mày lập tức phản bác.
– Nhiếp Cuồng Sinh ngươi….. Nguồn: http://truyenfull.vn
– Được rồi.
Lục Thanh khoát tay, vô hình có một cổ đại thế uy nghiêm tràn ra, càng thêm hòa hợp nhất thể với Đại Đạo Tinh Không xung quanh.
– Hai đại Tinh Vực, ta đều sẽ bái phỏng, chỉ có điều không phải hiện tại
Trên mặt lộ vẻ tiếc hận, nhưng Cổ Kiếm Nguyệt cũng biết. Thánh Giả Mệnh Hà như vậy, nói một không hai không miễn cường được, tự có ý chí uy nghiêm, cho nên cũng không cường cầu nữa mà trở tay lấy ra một quả hạt châu rất tròn xanh thẳm, lăng không đưa vào tay Lục Thanh.
– Đây là tinh đồ của Tinh Vực Cổ Thần ta, tiền bối đi tới Tinh Vực Cổ Thần ta mong rằng có thể đến Tinh Hệ Pháp Thánh Kiếm Đạo tinh một chuyến. Kiếm Đạo tinh ta nhất định quét đường nghênh đón!
Nói xong, sáu người Cổ Kiếm Nguyệt cũng không dừng lại nữa, đi lên Tinh Chu, lập tức. Tinh Chu ngàn trượng lại phun ra tinh quang rực rỡ, biến mất ở cuối Tinh Không. Sáu người Cổ Kiếm Nguyệt như thế. Nhiếp Cuồng Sinh cũng đành phải thôi, rất nhanh Tinh Không tĩnh mịch mỹ lệ này chỉ còn lại ba người Lục Thanh.
– Ta phải đi bế quan rồi.
Mở miệng trước, lại là Lục Thiên Thư, hoặc là, hiện giờ hẳn là xưng là Đạo Tề Thiên.
Đạo Tề Thiên lúc này dường như đã lây nhiễm khí tức của Đạo Tề Thiên áo xám dưới Thời Không Luân Bàn khi trước, một thân lại có một khí chất ngang ngạnh khác, bạch bào chạm gối, hết sức tự nhiên.
– Lúc trước…
Lục Thanh nhíu mày nói.
– Lúc trước…
Trên mặt Đạo Tề Thiên lộ vẻ hoài niệm.
– Hết thảy, đều đã kết thúc rồi, Thế giới Thời Không không còn tồn tại nữa. Tiểu tử, không thể không nói, tính tình của ngươi, cuối cùng có thể khiến ngươi đạt được một ít kết quả ngoài dự kiến của ta.