Nháy mắt đã trôi qua bảy ngày.
Keleisha suất lĩnh đội Satan vừa đi tìm “chìa khóa” vừa chém giết u hồn để sưu tập mảnh vụn pháp tắc. Mặc dù trong một lần ác chiến, quốc độ giả Sarah đã chết nhưng phối hợp giữa các thành viên trong đội ngày càng thuần thục, thuận lợi giành được không ít mảnh vụn.
Keleisha được phân tám mảnh, Pato ba mảnh, Quero một mảnh, Malton một mảnh, Anlier và Phil Smithers không có mảnh nào. Phương án phân chia như thế rõ ràng là Keleisha chiếm lợi ích to lớn nhưng không một ai dám nói gì.
Một mặt thì Keleisha quá mạnh, mọi người cho dù liên thủ cũng không địch lại được. Một mặt thì đặc tính của du hồn quá khó chơi, thiên phú của Keleisha lại có năng lực khắc chế tương đối với du hồn. Nếu như bọn họ tự ý thoát ly đội ngũ đi đơn độc, cho dù là quốc độ đỉnh phong Pato muốn giết du hồn cấp quốc độ cũng khá khó khăn. Hơn nữa, không phải mỗi một du hồn cấp quốc độ đều ngưng tụ ra mảnh vụn pháp tắc, chẳng may có sơ xuất gì thì rất có thể sẽ bước lên vết xe đổ của Sarah.
Còn về Anlier và Phil Smithers thì căn bản không dám có dị nghị gì cả. Chẳng qua Keleisha cũng từng hứa, chỉ cần hai người có thể thăm dò được du hồn có giá trị hoặc tung tích của “chìa khóa” thì có thể nhận được mảnh vụn pháp tắc.
Thực ra Anlier và Phil Smithers cũng rõ, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, cho dù có lấy được mảnh vụn pháp tắc thì cũng không có sức giữ. Cách duy nhất là cứ ôm chặt lấy bắp đùi của Keleisha.
Nếu như không phải còn một chút giá trị lợi dụng, nếu không phải vùng đất U Phù mới chỉ là ngoại giới, sinh mạng của bọn họ đã sớm lụi tàn trong tay đám cường giả này.
Chẳng qua, hấp thu hoặc lĩnh ngộ mảnh vụ pháp tắc cần thời gian rất dài, cho nên Keleisha không dám hấp thu trực tiếp. Dù sao thì những “đồng đội” này đều là mấy kẻ lòng có tư tâm, hơn nữa nàng còn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Đến lúc đó, cho dù không có phần thưởng của Sariel thì với những mảnh vụn này, nàng cũng coi như giành được thu hoạch lớn.
“Keleisha đại nhân! ta phát hiện ra một nhóm du hồn!” Anlier đi trước dò đường đã chạy trở về, hổn hển báo cáo cho Keleisha. “Số lượng… đại khái khoảng năm đến sáu trăm con. Trong số đó chắc hẳn phải có du hồn siêu giai, ta cảm giác được cái uy áp kinh người kia cho nên không dám kề cận. Nếu như không phải có lân phiến của đại nhân giúp ta che dấu thì khả năng đã bị phát hiện.”
“Tốt lắm!” Keleisha đứng thẳng người lên, số lượng năm sáu trăm hoàn toàn có thể nuốt gọn. “Ta nói được làm được, lần này nếu như kiếm được mảnh vụn pháp tắc, ngươi sẽ có một cái.”
“Đại nhân, ta chỉ hy vọng có thể bình an rời khỏi nơi này.” Anlier cười khổ nói: “Hy vọng đại nhân có thể che chở cho ta. Mảnh vụn kia ta xin cung phụng cho ngài.”
Keleisha thấy Anlier thức thời như thế thì rất vừa lòng: “Được, ta sẽ bảo vệ ngươi trong phạm vi sức lực cho phép.”
Câu nói này tuy không được uy tín lắm nhưng Anlier biết trong mắt đối phương, mình chỉ là một con kiến. Một con kiến như nàng không dám nghi ngờ điều gì cả, chỉ vội vàng nói tạ ơn.
Keleisha phát lệnh: “Đi thôi, mọi người, đã đến lúc săn giết du hồn!”
Cùng lúc này, ở một nơi khác, Trần Duệ và Leslie đang chậm rã phi hành trên không trung.
“Leslie, địa đồ ngươi đưa có thể giúp chúng ta càng dễ tìm được nơi tụ tập của du hồn hơn, có thêm thiên phú nặc tung và phân thân thủy hệ sẽ trở thành thủ đoạn dẫn dụ hay nhất. Có ngươi giúp ta xé lẻ lũ du hồn kia ra, ta có thể nhẹ nhàng đánh tan chúng. Chỉ trong bảy ngày này mà chúng ta đã thu được hai mươi mốt mảnh vụn rồi!” Trần Duệ cất lời tán thưởng với Leslie.
Leslie khiêm tốn nói: “Đa tạ chủ nhân khen ngợi. Biểu thị trên bản đồ thực ra chỉ là một số địa điểm quần thể du hồn hay hoạt động mà ta do thám được lúc trước, có điều thực lực của ta có hạn cho nên không dám chọc vào chúng. Chủ nhân mới thực sự là cường giả, không ngờ lại có thể diệt sát du hồn cấp bán thần.”
Mấy ngày này Trần Duệ liên thủ với Leslie, săn giết một lượng lớn du hồn. Đặc biệt là hôm qua, bọn họ không ngờ còn tìm được một du hồn cấp bán thần, Trần Duệ thi triển “Xích Cực Tinh Biến” chém chết du hồn kia, đạt được tinh cầu pháp tắc cấp bán thần còn trân quý hơn cả mảnh vụn.
Khác với mảnh vụn cấp quốc độ, tinh cầu cấp bán thần là một thứ hoàn chỉnh, bên trong có chứa pháp tắc càng cường đại cũng càng hoàn chỉnh hơn, giá trị vượt xa mảnh vụn rời rạc. Hơn bán thần một bước chính là ngụy thần, khi đó không thể gọi là mảnh vụn pháp tắc nữa mà là chân đế chi lực do pháp tắc diễn hóa ra, tiếp cận với “họ của Thần” hơn, được xưng là ngụy thần cách. Chẳng qua, cho tới hiện tại, Trần Duệ còn chưa gặp được du hồn ngụy thần cấp, không biết có phải là do chịu hạn chế của quy tắc đặc thù nào hay không.
“Cái nơi thần bí này không biết là một địa phương như thế nào? Nó có nhiều du hồn cường đại như vậy, gần như vô cùng vô tận! Cho dù chỉ tính du hồn cấp ma đế thôi thì cũng đã là lực lượng khủng bố rồi chứ chưa nói tới du hồn siêu giai. Nếu thả đám này ra bên ngoài, muốn phá hủy toàn bộ thế giới cũng không phải là điều không tưởng. Không biết nơi này là do dị lực hình thành hay là do linh hồn biến dị của ai đó làm ra sau khi vẫn lạc.” Đây là nghi hoặc lớn nhất của Trần Duệ khi tiến vào vùng đất U Phù.
“Nhìn cái mảnh vụn pháp tắc kia có thể thấy loại linh hồn thể này là do cường giả sau khi vẫn lạc hình thành, hơn nữa những cường giả này sinh tiền còn có thực lực vô cùng cường đại, nếu không sau khi chết cũng không hình thành linh hồn thể. Nơi này kém nhất cũng là du hồn cấp ma đế.”
Trần Duệ hít một hơi khí lạnh: “Nếu vậy thì, nhân số tử vong vào một ngày nào đó trong quá khứ còn vượt xa số lượng du hồn này? Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”
Leslie lắc đầu. Trần Duệ đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Ngươi đã từng nghe qua 'Hoàng hôn của chư thần' chưa?”
“Hoàng hôn của chư thần?” Leslie sửng sốt. “Ta từng đọc qua một số ghi chép không hoàn chỉnh trong cổ tịch. Truyền thuyết kể rằng, thế giới từng hứng chịu một tai họa vô cùng to lớn, ngay cả chư thần cũng vì nó mà lâm vào hôn mê. Nhưng truyền thuyết này có phải là thật hay không thì không ai biết cả. Chư thần quả thực đã rất lâu rồi chưa từng ban phát thần tích, có lẽ cùng là vì truyền thuyết kia.”
Trần Duệ nhíu mày. Điều Leslie kể cũng không khác biệt với những gì hắn biết được từ Katherine. Chư thần tuy đã lâu không ban phát thần tích nhưng khái niệm thời gian của thần linh trong truyền thuyết đó cũng không giống với thế giới bình thường. Thần linh chỉ ngáp một cái thì thế giới cũng đã trải qua trăm ngàn năm rồi. Cứ lấy ngay tinh hệ trong siêu cấp hệ thống làm ví dụ, tinh hệ chân chính muốn hình thành cũng phải mất trăm triệu năm thậm chí là lâu hơn nhưng tính theo thời gian của “Trần Duệ” thì cũng chỉ mấy năm mà thôi.
Cho nên, ai cũng không dám khẳng định các thần linh trong truyền thuyết là chỉ ngủ gật hay thực sự hôn mê.
“Đúng rồi, chủ nhân, danh từ mảnh vụn pháp tắc này ta từng nhìn thấy từ trên một quyển bút ký tàn khuyết cổ xưa.” Leslie dường như nghĩ tới điều gì đó. “Quyển bút ký kia có miêu tả về sinh mạng Tinh Nguyên, mảnh vụn pháp tắc, bí thuật sáng tạo và hủy diệt.”
Sinh mạng Tinh Nguyên… Nguyên tinh? Bí thuật sáng tạo và hủy diệt… Ngân tráp? Trần Duệ dường như đã sờ tới được then chốt nào đó, vội hỏi: “Bút ký kia là do ai viết?”
“Bút ký kia bị tàn khuyết không hoàn chỉnh, bên trong chỉ đề cấp tới một từ là 'Bí Hoăng' dường như là tên người nhưng không biết có phải tác giả hay không.”
Bí Hoăng? Trần Duệ cũng chưa từng nghe qua danh tự này bao giờ. Mặc dù hiện tại hắn có được lực lượng đối kháng với bán thần nhưng kiến thức về cái thế giới này thì không hơn không kém một tên ma đế. Nếu như có cơ hội, hắn phải đi gặp thổ nguyên tố quân vương hoặc Augustine Las để tìm hiểu.
“Từ giờ cho tới lúc các ngươi tập hợp không còn lâu nữa.” Điều trọng yếu trước mắt vẫn là ngân tráp và Tiffany, Trần Duệ không tiếp tục lãng phí tinh lực đi hỏi mấy thứ này nữa. “Ta cho ngươi bảy mảnh vụn để nộp cho nhiệm vụ trước, sau đó chúng ta xác định địa điểm tập hợp, ta sẽ vận dụng tiềm hành thuật lẩn đi phía sau ngươi. Nếu về sau gặp được Tiffany thì phải tùy cơ hành sự.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Trần Duệ và Leslie đi một đường không kinh không hiểm nhưng đám Keleisha lại khác. Một nguy hiểm vô cùng lớn đang bao quanh bọn họ.
Dưới sự chỉ dẫn của Anlier, đội Satan tìm được một quần thể năm đến sáu trăm du hồn nhưng vừa mới bắt đầu chiến đấu thì số lượng du hồn lại bạo tăng gấp mười và còn không ngừng tăng lên. Đám du hồn xếp thành từng lớn vây đám người vào giữa. Càng đáng sợ hơn là, bọn họ đã cảm nhận được khí tức của du hồn cấp bán thần nhưng lại không chỉ có một con!
Đội Satan không khỏi kinh hãi, vội vàng tựa lưng vào cùng một chỗ, kết trận phòng ngự.
Keleisha cảm giác được du hồn dường như được thứ gì đó hấp dẫn tới, mà tiêu điểm lại chính là Anlier vừa đi “dò đường”. Keleisha phẫn nộ quát: “Đó là cái bẫy! Anlier!”
Anlier nở nụ cười quỷ dị: “Keleisha, ngươi luôn tự phụ cho mình là đúng, bây giờ mới phát hiện ra đây là cái bẫy sao?”
“Ngươi không phải là Anlier! Ngươi là ai! Không đúng, lạc ấn ta lưu lại trên người Anlier không hề thay đổi, đây là…” Keleisha bỗng dưng phản ứng lại. “Khôi lỗi thuật! Beelzebub vương tộc!”
“Còn nhớ trận chiến ở Tử Vong chi hải năm đó chứ? Không ngờ ta lại gặp được ngươi cũng ở chỗ này và còn mang thân phận là địch nhân của ta! Nữ nhân ngươi phái ra đi dò đường đã sớm bị ta phát hiện và biến thành khôi lỗi. Ta đã nhờ đồng đội của ta thi triển thiên phú che giấu khí tức để tránh tiết lộ hơi thở của khôi lỗi. Các ngươi cứ thế mà từng bước bị dẫn vào bẫy. Hãy từ từ mà hưởng thụ những phút giây cuối cùng cuộc đời đi. Cuối cùng thì ta cũng có thể báo được mối thù năm đó rồi!”
“Weixierna!” Keleisha cắn răng nghiến lợi thốt ra một cái tên.
“Ha ha…” Tiếng cười ngừng hẳn do Anlier đã bị Keleisha hóa thành tro bụi.
Weixierna không hề bịa chuyện đe dọa bọn họ. Du hồn càng lúc càng nhiều, số lượng vượt quá một vạn, riêng bán thần đã có tới sáu con.
Mọi người đều biến sắc mặt, hiện tại căn bản không phải lựa chọn công kích hay phòng ngự mà ngay cả vấn đề chạy trốn giữ mạng cũng trở thành vấn đề.
Keleisha cắn răng, vươn tay túm lấy Phil Smithers. Lực lượng vừa vận chuyển, thân thể Phil Smithers lập tức tỏa ra ánh sáng nóng rực, nhiệt độ nháy mắt đã tăng lên một mức độ đáng sợ. Những con du hồn cấp ma đế không ngờ lại cứ thế mà bị hòa tan.
“Keleisha đại nhân…” Phil Smithers cảm giác thân thể mình phình trướng như bóng bay, tùy thời có thể nổ tung thành thịt vụn.
Mấy cường giả cấp quốc độ Pato, Quero và Malton thấy rõ một màn trước mắt. Keleisha dùng bí thuật thôi phát thiên phú tinh thần hỏa diễm của Phil Smithers, biến hắn thành một “quả bom hạt nhân”. Xem ra, Keleisha đã sớm âm thầm để ý đến điều này nên khi chuyện mới vừa xảy ra đã túm lấy Phil Smithers đầu tiên.
Nhưng mà bán thần cấp trong đám du hồn cũng kịp thời bao vây lại, chỉ dựa vào lực bạo phát tinh thần của Phil Smithers thì khó mà thoát thân được.
Keleisha cũng hiểu rõ điều này. Chuyện liên quan đến mạng sống, nàng không dám keo kiệt. Mảnh vụn pháp tắc kiếm được trong thời gian qua xuất hiện trong lòng bàn tay, Keleisha tiêu hao nguyên khí và tín ngưỡng chi lực của bản thân nhanh chóng tan chúng vào thể nội của Phil Smithers. Năng lượng trong cơ thể Phil Smithers nháy mắt cuồng bạo hơn gấp mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần… Không lâu sau, Phil Smithers biến thành một quả cầu nhiệt lực cuồng bạo.
Đám người Pato cảm giác được khí tức kinh người kia, sợ hãi lùi về phía sau.
“Oanh!”
Hồng quang chói lòa, một cỗ sóng nhiệt đáng sợ tỏa ra bốn phía. Tinh thần chi lực hỏa hệ dung hợp thêm mảnh vụn pháp tắc lúc kích phát nổ tung sẽ tạo thành lực sát thương vô cùng cường đại với du hồn loại linh hồn thể này. Trong phạm vi quang mang đánh tới, du hồn nhanh chóng tiên tan thành làn khói. Những du hồn cấp bán thần kề cận trung tâm vụ nổ cũng bị xé nứt toác, nhất thời khó mà phục nguyên được.
Thân hình của Keleisha bị dư âm vụ nổ xung kích bay đi nơi xa. Ba người Pato cũng bị vụ nổ chấn bay đến gần như hồn phi phách tán, thân thể bay ngược đi, rất nhanh chìm trong đám du hồn còn sống.