Cầm Đế

Chương 278: Pháp Lam khánh điển


“Sư huynh, nếu như chúng ta có thể thực sự sử dụng lực lượng của Pháp Lam Thất Tháp, như vậy, Phong ấn có phải không thể bị phá vỡ hay không? Hoặc là nói, mọi người trong quá trình duy trì Phong ấn có cảm giác được Vị Diện Mẫu Yêu kia đánh sâu vào hay không?”.

Áo Bố Lai Ân lắc đầu nói:

“Pháp Lam chưa bao giờ ghi lại điều này. Chúng ta cũng không cảm giác được sự tồn tại của Mẫu Yêu. Nhưng ta có thể khẳng định đúng là, nếu như chúng ta có thể sử dụng hoàn toàn lực lượng của Pháp Lam Thất Tháp thì như vậy Phong ấn sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất trước mắt, chính là muốn xem ngươi có thể dựa vào thận phận Đông Long truyền nhân đến điều động lực lượng của Pháp Lam Thất Tháp hay không. Nếu như có thể, chúng ta sau này cũng không cần lại lo lắng vấn đề Phong ấn nữa”

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

“Ta rõ rồi. Không biết ta khi nào có thể tới di tích tại trung tâm Thất Tháp?”.

Áo Bố Lai Ân do dự một chút, nói:

“Hay là chờ một chút đi. Chúng ta đã truyền thư cho tám Quốc gia trên Đại lục, Quân Chủ các quốc rất nhanh sẽ tụ tập tại Pháp Lam xem lễ trở thành Ám Tháp Tháp Chủ của ngươi. Khi ngươi chính thức trở thành Tháp Chủ rồi đi đến Di tích Thần Long sẽ tốt hơn”

Diệp Âm Trúc cũng không thể hiện ra tâm trạng lo lắng, gật đầu nói:

“Tốt, như vậy cứ theo lời Sư huynh. Tuy nhiên Sư huynh lần này làm cho tám vị Quân Chủ trên Đại lục đến đây là muốn để cho bọn họ sớm chuẩn bị sao?”

Áo Bố Lai Ân trịnh trọng nói:

“Âm Trúc, ngươi hẳn là biết, lúc trước Mẫu Yêu tạo ra lực phá hoại cường đại cỡ nào. Pháp Lam mặc dù có được thực lực cường đại, nhưng là chúng ta cũng không biết Pháp Lam bây giờ có thực lực so với Đông Long Đế Quốc lúc trước như thế nào. Theo ta suy đoán, chúng ta tuyệt đối không mạnh hơn Đông Long trước kia. Cho nên, một khi Phong ấn bị phá vỡ, thả Mẫu Yêu đi tới Thế giới này của chúng ta, như vậy tai nạn sẽ phủ xuống. Dựa theo tình huống Phong ấn bây giờ nếu không có chuyển biến trong ba mươi năm chắc chắn bị phá vỡ, khi đó, chúng ta phải có được Quân đội tập hợp toàn bộ lực lượng mạnh nhất của Đại lục. Vì hòa bình của Đại lục chúng ta phải chuẩn bị thật tốt. Lần chiến tranh này Lam Địch Á Tư không thể thống nhất Đại lục, cũng làm nguyên khí mỗi nước đại thương. Chúng ta lần này mời Quân Chủ các nước tới đây, một là xem lễ ngươi trở thành Ám Tháp Tháp Chủ, conf laij là để bọn họ taapj trung lực lượng tinh nhuệ. Nhanh chóng đóng quân xung quanh Pháp Lam, tùy thời chuẩn bị ứng biến”.

Diệp Âm Trúc đã sớm đoán được tình huống là như thế này, nhưng vẻ mặt trang trọng của Áo Bố Lai Ân cũng vẫn còn làm lòng hắn hơi trùng xuống, gật đầu. Diệp Âm Trúc nói:

“Chuyện như vậy sẽ do Sư huynh chủ trì, lúc đó, Cầm Thành, Thú Nhân Tộc đều sẽ gia nhập trong đó”.

Áo Bố Lai Ân thả lỏng được vài phần, khẽ thở dài:

“Thực ra, chúng ta hy vọng nhất cũng chính là có thể duy trì Phong ấn, Âm Trúc, mấy ngày này ngươi trước hết hãy chuẩn bị một chút đi”

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

“Được. Sư huynh, ngươi đáp ứng vận chuyển tài nguyên tới Cầm Thành khi nào có thể lên đường? Nếu là làm chuẩn bị, sớm hơn muộn, bắt đầu càng sớm, chúng ta mới càng có lợi”

Áo Bố Lai Ân nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, nói:

“Lúc nào cũng có thể, ta đã cho người chuẩn bị, kể cả các loại Tài liệu Ma pháp, Ma tinh hạch, Ma pháp thủy tinh. Pháp Lam sẽ dùng hết khả năng cung cấp cho Cầm Thành, hy vọng sớm có ngày chứng kiến các chế tạo tinh tế của các Đại sư Ải Nhân tộc và Địa Tinh bộ lạc. Âm Trúc, vẫn còn có việc ta muốn thương lượng cùng ngươi một chút”.

Diệp Âm Trúc nói: “Người nói”.

Sau khi do dự một lát Áo Bố Lai Ân nói:

“Ma đạo pháo trận của Cầm Thành để lại cho chúng ta ấn tượng rất sâu sắc, loại vũ khí này uy lực thật cường đại, mặc dù phải có ma tinh hạch phẩm chất tương đối cao. Nhưng nếu có thể trang bị tại bên trong Pháp Lam thành, tương lai Phong ấn bị phá vỡ, nhất định có thể ngăn cản tác dụng do Mẫu Yêu sinh ra. Pháp Lam có thể cung cấp toàn bộ tài liệu thậm chí là tiền công. Ngươi xem, Cầm Thành có thể làm cho Pháp Lam một nhóm Ma Đạo pháo được không?”

Diệp Âm Trúc nhíu mày, nói:

“Sư huynh, Người cũng biết, Ma Đạo Pháo làm ra rất khó khăn. Cầm Thành kiến thiết nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một chút mà thôi. Chế tạo nó tiêu hao tài nguyên cũng là rất lớn, hơn nữa, Pháp Lam thành có Pháp Lam Thất Tháp bảo vệ, cho dù là cửa có trang bị thêm mấy trăm khẩu Ma Đạo Pháo, thì cũng không thể nào so sánh với năng lực phòng ngự của Thất Tháp”.

Áo Bố Lai Ân có vẻ đã sớm đoán được sẽ bị Diệp Âm Trúc từ chối, lạnh nhạt cười nói:

“Lực lượng duf chỉ nhiều hơn một chút cũng vẫn tốt hơn. Huống chi, đối với trước mắt mà nói, chúng ta còn chưa có năng lực hoàn toàn điều khiển Thất Tháp. Như vậy đi, chế tạo Ma Đạo Pháo này Pháp Lam nguyện xuất ra hai lần tài liệu. Ngươi xem thế nào? Hơn nữa Pháp Lam có thể lập khế ước, tương lai bất luận tình huống thế nào Cầm Thành vĩnh viễn đều là đồng minh của Pháp Lam”.

Áo Bố Lai Ân đã nói đến mức này, Diệp Âm Trúc cũng không thể từ chối được nữa. Dù sao Pháp Lam bây giờ đối với Cầm Thành mà nói vẫn còn tuyệt đối mạnh mẽ.

Đột nhiên, Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động nghĩ tới một khả năng:

“Sư huynh, ý của ngươi là chỉ cần Ma Đạo Pháo chỉ cần hỗ trợ Pháp Lam tăng lên lực công kích nếu như Mẫu Yêu xuất hiện trong tương lai mà thôi, có phải như vậy không”

Áo Bố Lai Ân gật đầu:

“Đúng là như thế”.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

“Đã như vậy, ta có thể đáp ứng ngươi, hơn nữa có thể cam đoan Cầm Thành sẽ cố gắng hết mức chế tạo Ma Đạo Pháo, nhưng là ta có một điều kiện”.

Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói:

“Ngươi nói đi, còn cần càng nhiều tài liệu hơn sao? Việc này dễ thương lượng”. Pháp Lam tài phú chỉ có hắn rõ ràng nhất, đó chính là tích trữ ngàn vạn năm, cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Diệp Âm Trúc nói:

“Về mặt tài liệu ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không keo kiệt. Điều kiện của ta là vị trí Ma Đạo Pháo phải do Cầm Thành chúng ta quyết định Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể phát huy lực công kích lớn nhất của Ma Đạo Pháo, mới có thể phối hợp tốt với hệ thống giám sát toàn phương vị”.

Áo Bố Lai Ân nhìn Diệp Âm Trúc, hắn luôn cảm giác có chút không ổn, nếu như trước ngày hôm qua có lẽ hắn còn có thể cẩn thận lo lắng một chút. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, sự đề phòng của hắn đối với Diệp Âm Trúc đã giảm rất nhiều, gật đầu nói:

“Được, điểm ấy ta có thể đáp ứng”.

Diệp Âm Trúc cười nói:

“Sư huynh, ngươi không sợ sau khi Ma Đạo Pháo chế tạo xong, có một ngày ta khống chế chúng trực tiếp oanh kích Pháp Lam sao?”

Áo Bố Lai Ân không có sợ hãi nói:

“Ngươi chẳng lẽ còn không biết sao? Có lẽ Ngươi còn không biết, một khi Pháp Lam Phong ấn chịu công kích đến một trình độ nhất định, như vậy sẽ trực tiếp bị phá vỡ. Cho nên ở đây Ngươi mới có thể chứng kiến Pháp Lam Thất Tháp luôn phải phát ra Ma pháp Bình Chướng. Chính là vì ngăn cản công kích từ bên ngoài. Ngươi đặt Ma Đạo pháo ở bên trong Pháp Lam, trừ phi Ngươi muốn nhìn Đại lục hủy diệt, huống chi nếu như ít nhất điểm tín nhiệm ấy cũng không có, thì ta cũng sẽ không mời Ngươi đến Pháp Lam rồi. Nói như thế nào Ngươi cũng sẽ không thương tổn Giáo phụ tương lai của Hài tử”.

Nói đến cuối cùng, Áo Bố Lai Ân lại làm ra vẻ mặt hơi khoa trương một chút, làm cho các vị Tháp Chủ đều nở nụ cười.

Chỉ là, bọ họ cũng thật không ngờ Diệp Âm Trúc muốn đặt Ma Đạo Pháo tại bên trong Pháp Lam thành?

Mặc dù địch ý của hắn đối với Pháp Lam đã giảm rất nhiều, nhưng phòng bị cũng vẫn nên còn.

Ba ngày sau, Diệp Âm Trúc thông qua Truyền Tống Trận bố trí bên ngoài Pháp Lam thành để trở lại Cầm Thành, nối liền giao thông giữa Pháp Lam và Cầm Thành.

Đối với Truyền Tống Môn, Diệp Âm Trúc cũng không có giấu diếm sáu vị Pháp Lam Tháp Chủ. Ngược lại chủ động giới thiệu huyền bí trong đó cho bọn họ. Dù sao, hắn phải lợi dụng Truyền Tống Môn này đem tài nguyên của Pháp Lam vận chuyển về Cầm Thành, hơn nữa đang ở Pháp Lam, thì hành động này như thế nào có thể giấu diếm được?

Ngày thứ tư, nhóm vật tư đầu tiên Pháp Lam cung cấp bắt đầu được vận chuyển về Cầm Thành. Khi Diệp Âm Trúc nghe Tô Lạp đọc danh sách nhóm vật tư này, cả người không khỏi hóa đá trong giây lát.

Các loại trong danh sách đó cũng không phải rất nhiều, nhưng có thể khẳng định là vài thứ này có giá trị đã không cách nào dùng kim tiền tính được.

Bao gốm hơn mười loại kim chúc hiếm có như Bí Ngân, Ma Ngân, Tinh Kim, Kim Cương Tinh đều dùng đơn vị tấn để tính, cho dù là Khắc Kim quý báu nhất thì Pháp Lam cũng cung cấp một trăm cân.

Các loại Ma pháp Bảo thạch, Ma Thú tinh hạch cũng dùng túi để tính, vượt qua phẩm chất Thất Giai chừng ba nghìn khối.

Mà Áo Bố Lai Ân nhìn thấy dáng vẻ ngây người của Diệp Âm Trúc, liền cố ý tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói:

“Đây chỉ là nhóm đầu tiên, chỉ cần Cầm Thành có thể sử dụng, những thứ này vẫn còn”

Khi nhóm vật tư đầu tiên được chở đi, Diệp Âm Trúc để Ly Sát điều khiển Cầm Đế hào cũng quay về Cầm Thành, về phần đi làm gì cũng chỉ có hắn và Ly Sát biết được.

Mười ngày sau, Ly Sát mới thông qua Truyền Tống Môn trở lại Pháp Lam nhưng để Cầm Đế hào ở lại Cầm Thành.

Mấy vị Pháp Lam Tháp Chủ cũng hỏi Diệp Âm Trúc tại sao để cho Cầm Đế hào rời đi, Diệp Âm Trúc cho bọn họ giải thích rất đơn giản. Cùng ở tại đây không bằng để Cầm Đế hào gia nhập kiến thiết Cầm Thành. Dựa vào tốc độ bay và năng lực vận chuyển, tại Bố Luân Nạp sơn mạch tiến hành vận chuyển vật tư hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Cầm Thành không thiếu Ma pháp cao thủ, như An Nhã cũng đủ sức để điều khiển Cầm Đế hào.

Cũng trong ngày Ly Sát mang theo Cầm Đế hào rời khỏi Pháp Lam, tám vị Quân Chủ cũng lục tục tới Pháp Lam.

Diệp Âm Trúc rốt cục biết tại sao Pháp Lam lại giàu có như vậy, Đại lục bát quốc, kể cả Phật La Quốc đang trong cảnh khốn khó, cũng vì lần này Pháp Lam Khánh điển mang đến rất nhiều lễ vật. Trong đó cụ thể là gì hắn không nhớ rõ, dù sao trong đó đều rất quý giá.

Đến Pháp Lam trước hết chính là Quân chủ của mấy Quốc gia có đường biên giới với Pháp Lam, trong đó tự nhiên bao gồm Mã Tây Mạc Đại Đế của Lam Địch Á Tư cùng Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế của Mễ Lan Đế Quốc.

Cùng lúc khi các Quân chủ tiến đến, Pháp Lam cũng bắt đầu an bài. Trong lịch sử Pháp Lam chưa từng xuất hiện tình huống một vị Ma pháp sư bên ngoài đảm nhiệm Tháp Chủ, Diệp Âm Trúc kế thừa vị trí Ám Tháp Tháp Chủ có thể nói trước nay chưa từng có.

Nhưng tình huống này được sáu vị Tháp Chủ còn lại toàn bộ tán thành, nên không ai có thể đưa ra ý kiến phản đối. Dù sao trong Pháp điển Pháp Lam đối với điểm này cũng không có quy định gì.

Áo Bố Lai Ân nói cho Diệp Âm Trúc, sau khi Khánh điển kết thúc, bọn họ nhất định phải bắt đầu tiến hành củng cố Phong ấn, khi đó cũng là lúc Diệp Âm Trúc tiến vào di tích hạch tâm.

Ám Tháp. Nguồn: http://truyenfull.vn

“Tô Lạp, đừng như vậy, tâm trạng có thể ảnh hưởng đến Hài tử”.

Diệp Âm Trúc ôm thân thể mềm mại nhưng hơi lạnh lẽo của Tô Lạp vào trong lòng mình, nhẹ giọng an ủi.

Tây Nhĩ Duy Áo tới, Mã Tây Mạc cũng tới. Mặc dù cũng không có gặp mặt, nhưng sau khi Tô Lạp nghe được tin tức, tâm trạng trở nên suy sụp đi nhiều. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, thế nhưng, trong thời gian cuối cùng lúc ở Lam Địch Á Tư thành, Mã Tây Mạc không ngờ làm cho nàng cảm thụ được sự tồn tại của tình thân.

Miễn cưỡng cười, Tô lạp lắc đầu nói:

“Ta không sao”.

Diệp Âm Trúc nhẹ vuốt ve mái tóc dài màu lam của Tô Lạp:

“Đồ ngốc, nếu như ngay cả nàng có tâm sự hay không ta cũng không nhìn ra, như thế nào là trượng phu của nàng? Thực ra, bản tính Mã Tây Mạc cũng không tệ, chỉ là ông ta quá ham muốn đối với quyền lực. Từ Quân vương thì thấy ông ta là một vị Minh quân, có thể nói là một đời Minh quân. Thực ra đánh giá trong lòng ta đối với ông ta thậm chí còn cao hơn Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc”.

“Thế nhưng ông ta lại hại chết mẫu thân và Đệ đệ”.

Tâm trạng Tô Lạp trở nên kích động. Nhớ lại lại tất cả đau khổ khi còn nhỏ, thân thể của nàng không thể không chế được mà run lên.

Ôm sát Tô Lạp vào người. Diệp Âm Trúc nói:

“Ta cũng không phải thay ông ta bào chữa. Cho dù nói như thế nào, ông ta rốt cuộc vẫn là phụ thân của nàng. Không có ông ta nàng không có khả năng đi tới Thế giới này. Dù cho ông ta đối với nàng không có một chút tình cảm, ta vẫn phải cảm ơn ông ta. Bởi vì, ông ta đem cho ta bảo bối quý giá nhất đến Long Khi Nỗ Tư, không phải sao? Tô Lạp, nàng đã cho rằng mình và ông ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, như vậy, sao không thản nhiên đối mặt chứ? Vì Hài tử của chúng ta, vứt bỏ toàn bộ mối hận trong lòng đi. Chỉ coi ông ta như là một người bình thường. Có lẽ tâm trạng sẽ dễ chịu rất nhiều”.

Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không là nói thay cho Mã Tây Mạc. Thế nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ, khi rời Lam Địch Á Tư thành Mã Tây Mạc thể hiện ra rất nhiều cảm xúc, cũng từ khi đó, hắn rốt cuộc xem như là đã chấp nhận thân phận Nhạc phụ này. Lúc này hắn nói như vậy, chính là mong muốn Tô Lạp có thể không cảm thấy bi thương.

Tô Lạp lặng lẽ gật đầu, một tia oán hận trong mắt không có giảm bớt bao nhiêu. Vết thương khi còn nhỏ vẫn là quá sâu.

Mặc dù Tây Nhĩ Duy Áo cũng đã đi tới Pháp Lam, nhưng bây giờ Diệp Âm Trúc đã có thân phận khác xưa. Tự nhiên không tiện một mình đi gặp hắn. Hai ngày sau, tám vị Quân Chủ rốt cục cũng đến đông đủ. Khánh điển quyết định đêm đó bắt đầu.

Pháp Lam, quảng trường Ma đạo

Nơi này là nơi các Ma pháp sư Pháp Lam tập hợp mỗi khi có chuyện quan trọng tuyên bố, hoặc là Khánh điển, đều tiến hành ở đây.

Pháp Lam đã có vài chục năm không có náo nhiệt như ngày hôm nay. Trời còn chưa tối, một bsân khấucao lớn đã dựng lên

Đây không phải là một cái sân khấu bình thường. Mặc dù sân khấu chỉ có ba trăm thước vuông, nhưng toàn bộ sân khấu lại hoàn toàn dùng tài liệu Ma pháp dựng thành.

Các Kỵ Sỹ Pháp Lam trở thành công tượng tạm thời. Bọn họ làm việc với hiệu suất tương đối cao, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc dùng không đến ba canh giờ.

Bên trong Pháp Lam thành không có tạp vụ, nhưng khi sân khấu dựng xong, tròn ba vạn người đến từ Pháp Lam mười hai Kỵ sỹ đoàn đã vây quanh cả quảng trường Ma đạo. Khi mặt trời bắt đầu ngả về Tây, các Ma pháp sư của Pháp Lam cũng lục tục xuất hiện.

Ở chỗ này, các Ma pháp sư có thuộc tính được phân biệt rất rõ ràng, do Thất Tháp chỉ huy mà Ma pháp sư căn cứ Ma pháp thuộc tính của mình mà chia làm tám loại Ma pháp bào.

Thủy hệ Lam sắc, Hỏa hệ màu đỏ, Phong hệ thanh sắc, Thổ hệ hoàng sắc, cùng với Tinh thần hệ màu xám, Ám ma hệ màu đen, Không gian hệ màu bạc và Kuang minh hệ kim sắc.

Các Ma pháp sư có cùng thuộc tính phân biệt đứng chung một chỗ, chia làm tám phương trận do các Pháp Lam Kỵ Sỹ hộ vệ từ từ tiến vào.

Ngày trước Pháp Lam Khánh điển đều là tiến hành như vậy, chỉ là ngày hôm nay đã có chút đặc thù. Bởi vì, ngoại trừ Pháp Lam Kỵ Sỹ và các Ma pháp sư bên ngoài còn có thêm một đoàn thể khác.

Nhân số không nhiều lắm, chỉ có khoảng chừng nghìn người. Nếu như không phải trong bọn họ có Bỉ Mông cự thú thân thể cực kỳ cường tráng làm nổi bật hẳn lên, mà Pháp Lam lại không có danh sách chiến đấu, thì rất dễ bị coi như là Pháp Lam Kỵ Sỹ.

Một trăm tên Bỉ Mông cự thú, ba trăm Tử Thần Long Lang Kỵ binh, hai trăm Cự Long Kỵ Sỹ, còn có đại biểu tinh nhuệ các tộc. Số lượng một nghìn, lại chiếm vị trí tốt nhất tại quảng trường Ma đạo chính là các Chiến Sĩ đến từ Cầm Thành.

Diệp Âm Trúc được phép mang một trăm tên hộ vệ tiến vào Pháp Lam thành. Nhưng ngày hôm nay thì khác, những Chiến Sĩ này đều là trực hệ của Diệp Âm Trúc, Áo Bố Lai Ân cùng mấy vị Tháp Chủ khác thương lượng qua, đặc biệt cho phép một nghìn Chiến Sĩ Cầm Thành tham dự trong buổi lễ long trọng này.

Những Chiến Sĩ Cầm Thành này và các Pháp Lam Kỵ Sỹ đều có giao chiến, thậm chí hầu hết Pháp Lam Kỵ Sỹ nhìn bọn họ với ánh mắt cừu hận. Nhưng việc này không ảnh hưởng đến bọn họ, bất luận là Tử Thần Long Lang Kỵ binh hay Bỉ Mông cự thú Quân đoàn, hoặc là Cự Long Kỵ sỹ đoàn, đây đại biểu lực lượng mạnh nhất của Cầm Thành. Thực lực của ba Quân đoàn trên tuyệt đối không kém hơn so với Pháp Lam Kỵ Sỹ, thậm chí còn cường đại hơn.

Bọn họ giống như không có thấy ánh mắt của các Pháp Lam Kỵ Sỹ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến vào Pháp Lam, đi vào quảng trường.

Ở trong sân khấu cao ba mươi thước rộng ba trăm thước vuông, đại biểu tám Quốc đều đã đến. Giống như tình thế trên Đại lục, Tám Quốc như trước chia làm hai, mặc dù bên phía Lam Địch Á Tư phương là năm Quốc gia, nhưng bọn họ không cách nào cùng chống lại được bên phía Mễ Lan Đế Quốc.

So sánh với Mã Tây Mạc cao lớn, thì Tây Nhĩ Duy Áo nhìn qua sẽ thấp bé rất nhiều. Nếu như nói khí thế trên người Mã Tây Mạc tỏa ra bốn phía, như vậy, Tây Nhĩ Duy Áo lại làm người ta cảm thấy rất dễ dàng gần gũi.

Tây Nhĩ Duy Áo luôn mỉm cười, do bên phía Mễ Lan nói thì đây được coi là Thân hòa lực, nếu để cho Mã Tây Mạc đánh giá thì chính là đắc ý.

“Đã lâu không gặp rồi, Mã Tây Mạc”.

Tây Nhĩ Duy Áo chủ động đi tới.

Nơi này là Pháp Lam, hắn cũng không sợ Mã Tây Mạc sẽ có hành động gì bất lợi đối với mình. Phải biết rằng, bất luận Quốc gia nào, đều chỉ được phép mang theo mười tên tùy tùng vào Pháp Lam thành mà thôi.

Mã Tây Mạc lạnh lùng nhìn Tây Nhĩ Duy Áo, lạnh lùng nói:

“Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua sẽ ngươi gặp lại ở chỗ này”.

Tây Nhĩ Duy Áo bật cười nói:

“Vậy ngươi mong muốn cùng ta gặp mặt ở đâu đây? Thủ đô của Mễ Lan Đế Quốc sao? Thẳng thắn mà nói, ta thực sự rất hoan nghênh đó. Nếu như có một ngày, Mã Tây Mạc huynh đích thân tới Mễ Lan thành, tiểu đệ nhất định ra cửa thành nghênh đón”.

Một người Đế Vương, nếu như tới thủ đô Đế Quốc, như vậy, chỉ biết có hai cách giải thích, một là hủy diệt đối thủ, hai là bị đối thủ hủy diệt. Kẻ ngu si cũng biết Tây Nhĩ Duy Áo là có ý gì, hắn đang châm chọc Mã Tây Mạc, hoan nghênh Mã Tây Mạc trở thành tù nhân của Mễ Lan.

“Tây Nhĩ Duy Áo, ngươi không nên quá đắc ý. Lần đó nếu không phải do may mắn, chỉ sợ bây giờ ngươi đang ở trong Lam Địch Á Tư thành” Một gã dáng người cao lớn đứng bên cạnh Mã Tây Mạc, bụng to như đang mang thai, trên đầu không một sợi tóc tức giận nói.

Người này chính là Quân Chủ của Ba Bàng vương Quốc Hách Nhĩ Nam Đức, hắn có cái đầu bóng lưỡng hơi giống như Binh chủng Bàng Bối Cự Hán mạnh nhất Ba Bàng Đế Quốc. hắn cótính tình còn nóng nảy hơn nhiều so với Mã Tây Mạc thì.

Lần chiến tranh này, Ba Bàng vương Quốc tổn thất mặc dù không lớn, nhưng Quốc lực lại giảm nhiều, chống đỡ một cuộc đại chiến như vậy, kinh tế trong nước đã rất suy giảm.

Tây Nhĩ Duy Áo cũng không tức giận, mỉm cười nói:

“May mắn cũng là một phần của thực lực, ngươi nói có đúng hay không? Mã Tây Mạc huynh”.

Mã Tây Mạc không có lên tiếng, mặc dù khi chiến tranh kết thúc, hai bên cũng không có phân ra thắng bại, nhưng không ai biết, cuộc chiến tranh này bên phía Lam Địch Á Tư Đế Quốc đã thất bại.

Tây Nhĩ Duy Áo xoay chuyển ánh mắt, vốn đang ôn hòa lập tức trở nên sắc bén:

“Đức Lạp Ngõa Lai, chúng ta cũng là đã lâu không gặp!”.

Lời vừa nói ra, ánh mắt của A Tư Kha Lợi Quốc Quân Chủ và Ba Lặc Mạc Quốc Quân Chủ bên cạnh Tây Nhĩ Duy Áo đều trở nên lạnh lùng.

Nếu như không phải Phật La Quốc, ba quốc bên phía Mễ Lan sao có thể gặp nguy cơ to lớn như vậy. Có thể nói, lần chiến tranh này lúc ban đầu chính là xuất hiện do Phật La Quốc. Bởi vì, người Phật La phản bội, đầu tiên tại thất Quốc Thất long khiến Mễ Lan Đế Quốc suýt nữa bị lật thuyền. Thứ nhì, Phật La phản bội minh hữu, khiến Mễ Lan Đế Quốc phải chống đỡ hai đại bộ lạc của Thú Nhân tộc công kích. Hơn nữa còn hình thành uy hiếp rất lớn ở phía Đông Mễ Lan. Chính là bởi vì bọn họ mới khiến Mễ Lan Đế Quốc bất ngờ không kịp đề phòng suýt nữa gặp phải nguy cơ diệt vong.

Vẻ mặt Đức Lạp Ngõa Lai trở nên mất tự nhiên. Mặc dù bây giờ Phật La đã ổn định qua việc bán Lãnh thổ, thế nhưng Mễ Lan Đế Quốc lại luôn nhìn chằm chằm, binh lực Quân đoàn Phương Đông của họ tăng lên rất nhiều so với trước kia, rất có khả năng đánh vào Phật La.

Đức Lạp Ngõa Lai cũng không muốn đắc tội với Lam Địch Á Tư, cũng không dám đắc tội Mễ Lan, trong khoảng thời gian ngắn, vị Quốc vương này nhất thời lâm vào cảnh khó cả đôi đường. Có lẽ đây là kết cục của kẻ phản bội.

“Chào ngài. Tây Nhĩ Duy Á Bệ Hạ”. Đức Lạp Ngõa Lai miễn cưỡng nói.

Hừ lạnh một tiếng. Tây nhĩ Duy Áo nói:

“Ta rất tốt, ta vĩnh viễn đều nhớ kỹ các tướng sĩ Mễ Lan Quân đoàn Phương Đông là chết như thế nào mà”.

Nói xong câu đó hắn không nhìn các Quốc vương bên phía Lam Địch Á Tư, xoay người đi đến bên cạnh đài xem lễ.

“Người này cũng quá kiêu ngạo rồi”.

Hách Nhĩ Nam Đức phẫn nộ định đuổi theo, lại bị Mã Tây Mạc ngăn lại.

Mã Tây Mạc lạnh nhạt nói:

“Nếu như lần chiến tranh, người thắng là chúng ta, chỉ sợ các ngươi còn kiêu ngạo hơn so với hắn. Nếu đã thua, phải chấp nhận cái giá của thua trận, chúng ta lần này tới, không phải cùng Mễ Lan đối địch”.

Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn khiến phía chân trời trở nên đỏ rực như lửa, ánh chiều tà đẹp đẽ khiến người ta có cảm giác mộng ảo, nhất là ở ở trong Pháp Lam Thất Tháp, cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Quang mang nhàn nhạt lóe ra. Diệp Âm Trúc trong mắt lóe ra vẻ nhu hòa, cùng sáu vị Tháp Chủ khác từ từ tiến vào trong quảng trường Ma đạo Sự xuất hiện cảu bọn họ xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, toàn bộ ánh mắt đều hướng đến chỗ bọn họ.

Ngày hôm nay, Diệp Âm Trúc vẫn mặc một bộ Ma pháp bào trắng. Mà sáu vị Tháp Chủ kia đều mặt trang phục có màu sắc riêng của bọn họ. Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân Ma mặc bộ Mapháp bào kim sắc không thể nghi ngờ là chói mắt nhất, tại ánh nắng chiều chiếu xuống,lóe lên quang mang chói mắt. so sánh với ánh sáng vàng rực rỡ trên người hắn, thì Thần Nguyên Ma pháp bào màu trắng của Diệp Âm Trúc cũng không hấp dẫn ánh mắt, thế nhưng tất cả mọi người dự lễ đều biết hôm nay hắn mới là nhân vật chính.

Người có mặt tại đây bất cứ là đến từ Cầm Thành, đến từ Pháp Lam hay tám vị Quốc vương, bất luận bọn họ đối với Diệp Âm Trúc là yêu thích, đố kỵ, căm hận hoặc tâm trạng khác, bọn họ cũng không thể không biết một điểm, chính là sự xuất sắc của thanh niên này, mới hai mươi mấy tuổi tình thế Đại lục thay đổi theo sự xuất hiện của hắn, tạo thành một cơn lốc trên Đại lục.

Thấy Diệp Âm trúc xuất hiện tâm trạng phức tạp nhất có lẽ phải là Quốc vương A Tạp Địch Á quốc. Tại trong toàn bộ ghi chép về Diệp Âm Trúc, cũng viết một điều hắn đến từ A Tạp Địch Á quốc. Ngay cả đăng ký tại Ma pháp công hội cũng là tại A Tạp Địch Á quốc. Thế nhưng nhân tài này lại sớm đã không thuộc về A Tạp Địch Á. Có thể nói hắn đã không thể dùng hai chữ nhân tài để hình dung.

Đương nhiên. Bây giờ vị Quốc vương này đã không có khả năng mơ mộng hắn trở lại Quốc gia mình, hắn chỉ có thể suy nghĩ, nếu như, trước đây người này ở trong nước phát triển, và có lượng cường đại như vậy. Như thế, bây giờ A Tạp Địch Á còn có thể nhỏ yếu khiến các Quốc gia trên Đại lục không hề coi trọng nữa không?

” Hoan nghênh các vị tới Pháp Lam. Ta đại biểu Pháp Lam, bày tỏ lòng cảm kích với các vị Quốc vương”. Áo Bố Lai Ân đi tới trung tâm quảng trường, từ từ hành lễ với hai bên lễ đài.

Người dự lễ mặc dù chia làm hai phía, nhưng bọn họ ai cũng không dám tiếp nhận lễ này của Áo Bố Lai Ân, vội vàng đều đứng lên hoàn lễ Quang Minh tháp Tháp Chủ.

Áo Bố Lai Ân mỉm cười, bất luận là Ma pháp bào trên người hay là bản thân lão đều phát ra khí tức thần thánh làm kẻ khác sùng kính.

“Ngày hôm nay, đối với Pháp Lam mà nói là một ngày rất quan trọng”.

Nói đến đây, Áo Bố Lai Ân dừng lại một chút, trong đôi mắt toát ra đôi chút, như là nhớ lại vậy.

“Không lâu trước đây, Pháp Lam xảy ra một chuyện bất hạnh, trải qua sự điều tra kỹ càng của chúng ta phát hiện Ám Tháp Tháp Chủ Tư Long đã từng sát hại sư phụ của hắn tại nhiều năm trước, cũng chính là Pháp Lam Ám Tháp Tháp Chủ đời trước, Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư. Việc này làm ta rất khiếp sợ, mà cũng là bởi vì hắn gây xích mích khiến Pháp Lam xuất binh đánh Cầm Thành. Đây là Pháp Lam sai lầm, Pháp Lam sẽ không cần che dấu. Ở chỗ này, ta đại biểu Pháp Lam ngỏ lời xin lỗi với Cầm Thành”.

Vừa nói, Áo Bố Lai Ân trong một đêm lại hành lễ lần thứ hai. Lúc này đây, hắn cũng không phải hướng về phía Diệp Âm Trúc mà là hướng chỗ Đại quân Cầm Thành. Hắn hành động như vậy lập tức khiến địch ý của Chiến Sĩ Cầm Thành đối với Pháp Lam có điều giảm đi đôi chút, dù sao Áo Bố Lai Ân có thể nói là người đứng đầu Pháp Lam!

“.Khi sáu vị Tháp Chủ còn lại chúng ta chạy tới Cầm Thành, Tư Long đã bị Cầm Đế Diệp Âm Trúc dùng thực lực cường đại chém đầu. Khi đó chúng ta mới biết được trước đây Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư mặc dù bỏ mình nhưng Linh hồn ông lại bị Tư Long Phong ấn. Dù sao ông đã từng là thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay của Pháp Lam, Linh hồn cũng không phải dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Mà Cầm Đế Diệp Âm Trúc đúng là được truyền thụ Linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư, cũng là đệ tử cuối cùng của Đại sư, giết Tư Long chính là vì thanh lý môn hộ”.

Những người không biết nội tình bên trong dĩ nhiên không biết, lúc này Áo Bố Lai Ân đã tận lực sửa lại thời gian. Thực ra từ lúc bọn họ cứu được Mã Lệ Na cũng đã biết những việc này.

“Tư Long đã chết, nhưng Pháp Lam Thất Tháp cũng không có khả năng vô chủ, trải qua chúng ta thương lượng, hơn nữa thân phận đặc thù của Diệp Âm Trúc, cuối cùng chúng ta sáu vị Tháp Chủ nhất trí quyết định, do Diệp Âm Trúc kế thừa vị trí Ám Tháp Tháp Chủ. Đây không chỉ khẳng định thực lực của hắn, đồng thời cũng bởi vì sự tôn kính của Pháp Lam đối với Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư. Chúng ta tin tưởng, Đại sư trên trời có linh thiêng cũng muốn thấy xuất hiện như vậy”.

Nghe Áo Bố Lai Ân nhắc tới Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, vẻ mặt của Diệp Âm trúc lập tức trở nên ngưng trọng. Một câu nói sau cùng này của Áo Bố Lai Ân, Diệp Âm Trúc rất tán thành. Nếu như Linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không bị diệt, ông cũng mong muốn mình trở thành Ám Tháp Tháp Chủ. Điểm này Áo Bố Lai Ân nói rất đúng.

“Pháp Lam đã thật lâu không có cử hành một buổi lễ long trọng”.

Áo Bố Lai Ân tiếp tục nói:

“Chúng ta không có nhiều nghi lễ, nhưng trở thành Pháp Lam Tháp Chủ lại cần thông qua một khảo nghiệm. Khảo nghiệm này cho dù là chúng ta lúc trước kế thừa vị trí Tháp Chủ cũng đều đã từng trải qua, đó chính là, thông qua Bảo tháp khảo nghiệm. Đây là việc mà bất kể một vị Pháp Lam Tháp Chủ cũng không thể né tránh, bởi vì chỉ có vượt qua khảo nghiệm mới có năng lực mượn năng lực của Bảo tháp để bảo vệ Pháp Lam, bảo vệ Phong ấn viễn cổ. Âm Trúc”

Áo Bố Lai Ân nhìn sang Diệp Âm Trúc, gật đầu với hắn. Mặc dù nhìn không thấy nhưng Diệp Âm trúc có thể cảm giác được, khẽ gật đầu. Một khắc sau, thân thể hắn như được vật gì đó nâng lên, bay lên lễ đài cao ba mươi thước kia.

Ba mươi thước độ cao, có thể nói là cũng không có gì khó khăn với hầu hết người có mặt ở đây. Rất nhiều người chỉ cần vận chuyển Đấu Khí nhún người nhảy là có thể đạt được, Phong hệ Ma pháp sư càng có năng lực mượn sức gió trực tiếp bay lên. Thế nhưng, nếu muốn giống Diệp Âm Trúc y bay lên thong thả như vậnhưng lại không có phát ra bất cứ năng lượng nào, vậy không phải mỗi người đều có thể làm được.

Sáu vị Pháp Lam Tháp Chủ đều lẳng lặng mà nhìn, mặc dù bọn họ sớm đã biết kết quả, nhưng chưa đến quá trình đó, bọn họ vẫn có chút khẩn trương, dù sao lúc trước bọn họ kế nhiệm Tháp Chủ cũng đã trải qua khảo nghiệm này. Đều làm bọn họ tiếp nhận qua loại thống khổ này, cái này hoàn toàn đến từ lễ rửa tội ở Tinh thần thế giới, cũng không phải người thường có thể chịu được.

Nhè nhàng hạ xuống trên lễ đài, vẻ mặt Diệp Âm Trúc rất bình tĩnh, hắn trực tiếp ngồi xuống giữa đài, quang mang chợt lóe, Cổ Cầm màu trắng đã nhẹ nhàng xuất hiện trên tay hắn.

Mỗi một vị Quốc vương đều có thể mang theo mười tên tùy tùng, mà trong mười người mà Mã Tây Mạc mang đến có hai cha con, là cha con Khắc Lôi Tư Ba.

Biết phụ thân sẽ theo Mã Tây Mạc đến Pháp Lam xem lễ, Khắc Lôi Na gần như là đã cầu xin để có một xuất. Đương nhiên, nàng cũng không phải cầu xin phụ thân mình, mà là trực tiếp tìm tới Mã Tây Mạc Đại Đế. Không biết có phải là do Tô Lạp rời đi khiến Mã Tây Mạc rất quan tâm người con gái nuôi này, nên đã đồng ý.

Một khoảnh khắc trước đây, nàng rốt cuộc lần thứ hai thấy được nam nhân vẫn luôn quanh quẩn trong trí nhớ mình. Ngay cả Khắc Lôi Na tự mình cũng không biết là tâm trạng gì, nhưng có thể khẳng định, lần thứ hai nhìn thấy người này, sự vui sướng trong lòng nàng đã không thể khống chế được, mà người này là đầu sỏ gây nên nguy cơ của Quốc gia mình.

“Ba ba, cái gì là khảo nghiệm đến từ Bảo tháp? Hắn muốn làm gì?”.

Mang theo tâm trạng phức tạp, nhìn Diệp Âm Trúc anh tuấn như thần khẽ bay lên đài, Khắc Lôi Na nhịn không được hỏi phụ thân. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào mắt của Diệp Âm Trúc. Trong tiềm thức, có lẽ là mong muốn hắn có thể liếc mắt nhìn mình, thế nhưng lúc trước mới gặp hắn thì cặp mắt đó trong suốt, thế nhưng, hắn lúc này lại như không nhìn thấy gì hết.

Khắc Lôi Tư Ba truyền âm nói:

“không được nói gì hết, thời khắc này đối với Pháp Lam cực kỳ quan trọng. Về phần cần làm như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Có người nói, Pháp Lam Thất Tháp đều có Ma lực của mình cũng hạch tâm của Pháp Lam. Bảy vị Tháp Chủ thực ra chính là bảy vị thủ hộ Thất Tháp, đương nhiên phải được Bảo tháp tán thành mới được. Mà tán thành này rốt cuộc là quá trình gì, thì đừng nói ta không biết, sợ rằng Bệ Hạ cũng không biết. Bởi vì, đây là lần đầu tiên Pháp Lam trong trăm nghìn năm qua công khai nghi thức kế thừa Tháp Chủ với bên ngoài. Xem ra, thực lực Diệp Âm Trúc so sánh cùng lần trước tại chúng ta Lam Địch Á Tư lại tiến bộ rất nhiều rồi! Ai, vì sao nhân tài như vậy, cũng không phải thuộc về Đế quốc chúng ta chứ?”.

Khắc Lôi Na nhíu mày nói:

“Không, không phải hắn không thuộc về Lam Địch Á Tư chúng ta. Mà là bởi vì chúng ta cho tới bây giờ cũng không tranh thủ hắn! Công chúa tỷ tỷ không phải là thê tử của hắn sao? Có mối quan hệ này, lẽ nào chúng ta sẽ không có thể cùng hắn hóa thù thành bạn sao? Mễ Lan Đế quốc cũng không có Công chúa trở thành thê tử của hắn nữa”.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.