Chung Cực Truyền Thừa

Chương 500: ?


Lâm Dịch rõ ràng cảm giác được, nhân số trong đó, chỉ sợ chừng vạn người! Hơn nữa thực lực cũng không kém, yếu nhất đấy, cũng có cấp độ nhập quan!

Lâm Dịch dạo chơi một vòng. Lập tức trông thấy đại môn của công trình này có một tấm bản, trên đó các hàng chữ to, trên đó có bốn chữ, Diệu Diệu Sinh Huy.

– Minh Vân Tụ Bảo Các?

Lâm Dịch nói thầm một tiếng, liền đi qua.

Cửa ra vào, có hai gã đại hán cấp tinh ah đang đứng, thủ hai bên, thấy Lâm Dịch đi tới, một tên trong đó đi lên phía trước, thản nhiên nói:

– Phí vào cửa, mười linh thạch.

Lâm Dịch nghe vậy sững sờ một chút, nhưng sau khi thấy một gã đi phía sau móc linh thạch đưa cho tên giữ cửa còn lại. Sau khi đi vào, Lâm Dịch cũng cười cười, trở tay lấy linh thạch ra đưa cho đối phương.

Đối phương dùng thần thức quét qua một cái, sau đó lui qua một bên, cho Lâm Dịch đi vào.

Vừa đi vào cửa, có người đi ra chào đón, đưa cho Lâm Dịch hai món đồ vật.

Một kiện là trường bào áo choàng đen, một kiện là mặt nạ che mặt, sau khi đưa cho hắn hai dạng này, đối phương cũng mặc hai món này. Lâm Dịch dùng thần thức vô ý thăm dò thực lực của đối phương, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, áo choàng đen của đối phương, có cấm chế ưực kỳ lợi hại, ngăn cản thần thức của mình ở bên ngoài, cho nên không dò xét được!

Lâm Dịch lập tức kinh ngạc, phải biết rằng, tu vi tâm thần của hắn hiện giờ, đã có thể sánh ngang với cường giả áo xám, với thực lưc của hắn, lại không cách nào phát hiện ra sâu cạn của đối phương? Làm sao có thể?

– Áo choàng và mặt nạ có cấm chế tiêu tán sau hai canh giờ, trước kia cấm chế biến mất, mà vẫn chưa thành giao, có thể đi tới đây đổi, nếu như lên lầu, cũng có thể đi tìm tất cả những người có trách nhiệm trên đó mà đổi.

Một âm thanh khàn khàn trong miệng của đối phương truyền ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lâm Dịch lập tức sững sờ một chút, nhưng sau đó nhận hai vật này. Còn đối với phương đã quay người đi đến một bên một trong phòng nhỏ. Lâm Dịch mới phát hiện, thì ra trong phòng có năm sáu gã đang mặc áo choàng đứng đợi, thời điểm có người tiến lên, bọn họ đều tiến lên đưa mặt nạ và áo choàng cho đối phương.

– Xem ra, đây là biện pháp người giao dịch bảo hộ cho khách nhân.

Lâm Dịch suy đoán, quay đầu nhìn lại…Quả nhiên, trong sảnh của lầu một, cho dù là người bày hàng, hay người mua sắm, đều có bộ dáng như nhau, cho nên không phân rõ ai là ai

Lập tức, Lâm Dịch cũng mang mặt nạ và áo choàng vào, ngay cả chân cũng được trường bào che phủ, mang mặt nạ lên, sau đó đi vào bên trong.

Mọi người bốn phía đều ăn mặc giống như nhau, Lâm Dịch trà trộn vào trong đó, chỉ trong chốc lát, đã không phân được ai là ai.

– Cấm chế này đúng là tiện lợi, không dò xét được không tính, còn không cách nào tập trung…Mặc dù cấm chế chỉ tạm thời, nhưng người có thể sáng tạo ra cấm chế này, thực lực cũng rất cường hãn.

Lâm Dịch âm thầm khiếp sợ.

Thế lực sau lưng phường thị Minh Vân, xem ra rất phi phàm!

Nhưng sau đó, Lâm Dịch không để ý tới…Bởi vì cường giả trong Thiên Giới quá nhiều, không cách nào tưởng tượng nổi, hơn nữa Lâm Dịch cũng không muốn là kẻ địch với thế lực sau lưng phường thị, cho dù thực lực của bọn họ có mạnh hơn nữa, cũng không quan hệ gì tới Lâm Dịch.

– Trước tiên thu mua linh dược và nội đan năng lượng đã, sau đó hỏi thăm phương pháp rời khỏi Tây Bắc Thiên, liền rời đi.

Trong nội tâm Lâm Dịch có kế hoạch, sau đó đi vào trong đám người, tìm mua.

Quả nhiên, đi vào trong đó, không qua bao lâu, đã gặp được nhiều món đồ ngoài tam giai, đại đa số trong đó, đều ngoai tứ giai.

Yêu thú tứ giai, năng lượng tương đương với cấp tinh anh, đối với Lâm Dịch hiện tại mà nói, giống như muối bỏ biển, dạo một vòng, cũng không có thứ gì đáng mua sắm, Lâm Dịch quay đầu nhìn lên cầu thang, sau đó đi lên.

Lầu hai còn nhỏ hơn lầu một đôi chút, nhưng số lượng người cũng không ít, Lâm Dịch di chuyển một vòng, lại phát hiện linh dược và nội đan tứ giai chiếm đa số, mặc dù cũng có chút ít nội đan ngoài ngũ giai, nhưng không có thuộc tính tương xứng với Lâm Dịch. Lâm Dịch nhíu mày, sau đó bước lên tầng ba.

Tầng ba nhỏ hơn tầng hai không ít, đến nơi này, đồ vật mua bán rất đa dạng.

Có công pháp, có binh khí, có linh dược, có nội đan, thậm chí có đan dược đã luyện tốt rồi.

Nhìn đan dược đã luyện tốt, Lâm Dịch mới nhìn thấy lần đầu tiên, nhìn viên đan dược màu đỏ như móng tay cái, Lâm Dịch có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa năng lượng không thua gì cường giả cấp bậc áo tím.

– Không hổ là đan dược đã loại bỏ tạp chất trong linh dược, linh lực trong đó quả nhiên kinh người!

Trong nội tâm của Lâm Dịch có hơi kinh ngạc nghĩ tới…

Nhưng những đan dược này không có thuộc tính tương xứng với hắn, sau khi xem một lúc, hắn đã bỏ đi nơi khác.

Đẳng cấp đồ nơi đây cao hơn lầu hai một đẳng cấp, đại bộ phận đều là ngũ giai.

– Nội đan yêu thú Thủy thuộc tính này bán thế nào?

Lâm Dịch phát hiện một khỏa nội đan Thủy hệ, con mắt sáng lên, đi qua hỏi.

Người bán nội đan ngồi ở phía sau quầy, cũng mặc áo choàng và mang mặt nạ, không thấy rõ bộ dáng.

– Mười lăm vạn linh thạch.

Người nọ khàn giọng nói ra, nhưng rõ ràng là âm thanh giả dối.

Lâm Dịch có chút nhíu mày…Nội đan yêu thú ngũ giai, chính là nội đan có cường độ nang lượng áo tím, nhưng giá tiền này quá mắc, dù sao, lúc trước Lâm Dịch mua một quả nội đan tứ giai, cũng không vượt quá mười vạn.

Nội đan thần thú tứ giai, cũng tương đương với nội đan yêu thú ngũ giai.

– Có thể bớt chút ít được không?

Lâm Dịch nhíu mày, nói ra.

Người nọ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Dịch, sau đó thản nhiên nói:

– Muốn mua liền mua, không mua mời đi. Mười lăm vạn linh thạch, thiếu một cũng không bán.

Lâm Dịch nhíu mày một chút, sau khi ngẫm lại, quyết định quay người rời đi.

Hôm nay nội đan ngũ giai không có quá nhiều lực hấp dẫn với hắn, nếu muốn tăng năng lượng tốt nhất, nội đan lục giai là lý tưởng nhất, nếu như hắn bán thấp một chút, Lâm Dịch còn xem xét mua lại, nhưng cái giá đối phương quá cao…Nội đan ngang cấp, lần trước hắn mua chỉ có mười vạn, lúc này đã tăng lên tới một nửa, cho dù Lâm Dịch không thiếu tiền, nhưng cũng không phải kẻ xem tiền như rác.

Sau khi đi dạo lầu ba một vòng, Lâm Dịch cũng mua được một ít…Một quả nội đan yêu thú ngũ giai, mười một vạn linh thạch, ba gốc linh dược tương nội đan ngũ giai, tổng cộng ba mươi vạn, nói đúng ra…Lâm Dịch ở lầu ba, đã tiêu hao bốn mươi mốt vạn linh thạch.

Sau đó, Lâm Dịch bước lên lầu bốn.

Thời điểm đi lên lầu bốn, lại phát hiện lối vào lầu bốn, có người thủ ở đó, thấy Lâm Dịch đi lên, liền chắn trước người của hắn.

Lâm Dịch nhíu mày, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

– Lầu bốn chính là phòng đấu giá, muốn đi vào, phải giao nạp một ngàn linh thạch làm phí vào bàn.

Một người trong đó mở miệng nói ra.

– Một ngàn linh thạch?

Lâm Dịch lập tức nhíu mày, mười linh thạch hắn còn tiếp nhận, nhưng cái này là một ngàn linh thạch…Với hắn mà nói tuy không nhiều lắm, nhưng nếu là phí vào bàn, thì có chút cao.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 500


– Chuyện cười ư? Lời tôi nói giống chuyện cười lắm à?

Dạ Đình Sâm hờ hững nhướng mày, giọng nói của hắn trong trẻo lạnh nhạt, rõ ràng hắn đang cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào địa ngục chốn nhân gian.

Trương Lan nhíu chặt mày lại, nhất thời bà ta không hiểu Dạ Đình Sâm có ý gì.

– Cảm ơn ý tốt của bà Trương, nhưng tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội để hợp tác đâu.

– Tại sao? Chủ tịch Dạ là người làm ăn, vụ này có thể kiếm ra bao nhiêu tiền, cậu chắc hẳn phải biết chứ, vụ làm ăn lợi nhuận ổn định không thua lỗ như thế, sao cậu lại không làm?

– Bởi vì…

Dạ Đình Sâm nhếch môi, giọng nói của hắn chẳng khác gì thần chết chốn địa ngục.

– Bởi vì bà, không thể hợp tác với tôi được.

– Tôi…

Trương Lan đang định hỏi điều gì đó nhưng mới thốt ra được một từ thì bà ta đã hiểu chuyện gì rồi.

Dạ Đình Sâm…

Không định bỏ qua cho bà ta!

Trương Lan cau mày lại, nói một cách gấp gáp:

– Chủ tịch Dạ, bây giờ chúng ta là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chắc cậu không đánh mất lý trí đấy chứ?

– Bayer chính là Lâm Viễn Đường, nếu như bà đã biết bí mật lớn như thế, bà nghĩ tôi sẽ để bà đi nói lung tung hay sao?

– Tôi không có chứng cứ…

Nhất thời, bà ta không biết nên làm thế nào, bèn nói lại câu nói vừa nãy Dạ Đình Sâm dùng để chất vấn bà ta.

Trương Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này bà ta mới nhận ra lòng trả thù Lâm Viễn Đường của bà ta quá dữ dội, thế nên mới quên mất Dạ Đình Sâm không chỉ là một con cáo già mà còn là một mãnh thú ăn thịt không chớp mắt!

– Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, một truyền mười mười truyền trăm, câu này chắc là bà đã từng nghe rồi. Nếu như bà đã nói Lâm Đông Lục giam bà lại, vậy thì cứ tiếp tục bị giam đi, chắc hẳn bà đã quen rồi đúng không?

Dạ Đình Sâm cười lạnh, dưới ánh đèn mù mờ, cả cơ thể hắn tỏa ra hơi thở của sự tử vong.

Hắn nhìn khuôn mặt do sợ hãi mà tái nhợt của bà ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong không sâu không cạn rồi quay người bỏ đi.

Những chuyện tiếp theo không cần hắn nhúng tay nữa, vì Trần Lạc sẽ xử lý tốt.

Dạ Đình Sâm xoay người đi lên tầng, bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi ở tầng dưới, hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, định gõ cửa nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Giờ này chắc hẳn cô đã ngủ rồi, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng… hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cho dù không thể kể ra những chuyện phiền phức mình gặp phải, chỉ cần ôm cô thôi cũng tốt lắm rồi.

Nhưng… bây giờ không được.

Hắn liếc nhìn cánh cửa, trong mắt hiện lên vẻ do dự không chắc chắn nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm định quay gót bỏ đi.

– Dạ Đình Sâm… là anh à?

Giọng nói của Nhạc Yên Nhi đột nhiên truyền từ trong phòng ra, trong giọng nói của cô ẩn chứa sự cẩn thận dè dặt.

Cơ thể của Dạ Đình Sâm khựng lại.

Nhạc Yên Nhi ngồi phía trong cánh cửa, không biết cô đã duy trì tư thế ngồi trên đất này bao lâu, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Khi yêu sâu đậm một người, ta sẽ quen thuộc với mọi thứ của người đó, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Dạ Đình Sâm, cô liền biết hắn đang không vui, e là vẫn đang giận cô.

Nhưng cô đâu hề biết, Dạ Đình Sâm đang gặp phải một chuyện còn khó xử hơn.

Cô tựa vào cánh cửa định đứng dậy, nhưng hai chân cô đã tê cứng cả rồi,cô lảo đảo ngã xuống dưới đất, đầu gối đập thật mạnh xuống sàn nhà, cơn đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh.

“Shhh…”

Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cô kêu đau thì vội vàng vặn chìa khóa, vừa đẩy cửa đi vào hắn liền thấy Nhạc Yên Nhi quỳ trên mặt đất hồi lâu mà không bò dậy được.

Hắn nhíu chặt mày, hắn không nói lời nào mà bước lên trước, bế ngang Nhạc Yên Nhi lên.

Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ đi vào, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện diện trên gương mặt kia, cô liền hiểu.

Hắn… đang lo lắng cho cô.

– Em… em không sao…

Cô vội nói.

Nhưng Dạ Đình Sâm không để tâm đến lời cô nói mà kiểm tra luôn vết thương của cô luôn.

Đầu gối của đã cô đỏ hết lên, thậm chí còn có cả máu bầm.

– Em chỉ biết làm người khác lo lắng thôi sao?

Hắn cáu kỉnh gầm lên.

Vì chuyện của Trương Lan nên hắn không khống chế được tâm trạng của mình mà hét ra tiếng.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn hắn.

Cả căn phòng nháy mắt chìm trong yên lặng.

Dạ Đình Sâm nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt của cô thì mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng, hắn không nhịn được nhẹ giọng nói:

– Xin tôi, anh không…

Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết thì Nhạc Yên Nhi đã nhẹ nhàng rướn người lên trước níu lấy cổ của hắn.

Đầu của cô vùi thật sâu vào bả vai của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.

– Người nên nói xin lỗi là em, em biết anh yêu em quan tâm em, chỉ có anh là quan tâm em nhất. Em sai rồi, em không nên cãi nhau với anh, không nên động vào máy tính của anh. Thấy anh không vui, em lại càng buồn hơn.

– Dạ Đình Sâm… đừng giận em nữa nhé.

Cô nhẹ giọng nói, phảng phất như một đứa trẻ.

Trong nháy mắt, hắn mềm lòng.

Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bây giờ, ôm lấy cô, lòng hắn… như được ngâm trong nước nóng, nó đang ấm lên dần dần, dường như không còn quá khó chịu nữa rồi.

– Là anh đã quá nặng lời, em không sao chứ.

Hắn định đẩy Nhạc Yên Nhi ra để kiểm tra vết thương trên chân cô nhưng lại bị cô ôm thật chặt.

– Em còn tưởng anh sẽ không để ý đến em nữa.

Giọng nói buồn bã của cô vang lên.

Dù gì chính cô đã tự ý động vào máy tính của hắn, gửi email giả, đó thật sự là những hành động vô cùng quá đáng.

Cô biết Dạ Đình Sâm coi trọng công việc thế nào, vì thế cô cũng hiểu những việc làm đó của mình quá đáng biết bao.

Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì trái tim run lên, giờ nó đã mềm nhũn cả rồi.

– Sao thế được?

Giọng nói của hắn bình thản, ẩn chứa sự lười nhác cao quý và sủng ái vô tận.

– Buổi tối… có thể đừng rời xa em không, em sợ. Anh không ở đây, cả căn phòng lạnh như băng, em không muốn ngủ một mình.

Cô nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.

Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi, dù cô gọi thế nào cũng không có ai mở cửa, đợi đến lúc chín giờ, tất cả người làm nữ đều rời đi hết, đây là quy định của nhà họ Dạ, có điều thỉnh thoảng quản gia sẽ qua kiểm tra, hỏi xem cô có nhu cầu gì không.

Cô ngồi đằng sau cánh cửa, mở hết tất cả đèn trong phòng lên, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Cô đang sợ hãi…

Cô sợ Dạ Đình Sâm không để ý đến mình nữa, sợ hắn giận cô mãi mãi, nếu như ngày mai cô còn tự bỏ đi thì hậu quả…

Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, giờ lòng cô rối như tơ, cô cảm thấy bản thân mình như đang bị dày vò vậy.

Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Dạ Đình Sâm lại xuất hiện, cô giống như một người đã ở rất lâu trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng cô bừng lên một tia hy vọng.

Cô không dám cãi nhau với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ muốn nói chuyện tử tế với hắn

mà thôi. Mọi chuyện nhất định còn cách giải quyết, tại sao hai người không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau cơ chứ?

Cô ngước mắt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Nhưng Dạ Đình Sâm mím môi lại, hắn nói:

– Lát nữa anh còn phải ra ngoài, không thể ở cùng em, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?

Giọng nói của hắn đã mềm nhẹ hơn.

– Là… là vì chuyện của Quảng Thịnh sao?

Cô hỏi với giọng sợ hãi, trong thâm tâm, cô vẫn rất lo lắng cho Lâm Đông Lục.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì con ngươi co lại, nhưng nó nhanh chóng giãn ra.

Lần này hắn không kích động nữa mà chỉ bình tĩnh đáp:

– Không phải, còn có vài chuyện khác cần anh xử lý. Em ở đây đợi anh, được không?

– Được, em sẽ đợi anh.

Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng cần thời gian để bình tĩnh lại thì mới có thể nói chuyện tử tế với hắn được

Dạ Đình Sâm xoa bóp đầu gối cô một lúc rồi lật chăn ra để cô nằm xuống, nhìn cô điềm tĩnh khép lại hai mắt mới quay gót rời đi.

Hắn lái xe tới bệnh viện và không hề bất ngờ khi nhìn thấy xe của phu nhân Minh Tú.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.