Chung Cực Truyền Thừa

Chương 331: Gặp lại


Nhưng không có cách nào, mặc dù nàng là Đại trưởng lão Thủy hệ cũng không có quyền lợi đại biểu cho Cổ Năng làm ra quyết định. Dù sao Vân Băng là người quan trọng để đạt được miếng thần khí bông tai kia. Nếu đem thần khí so sánh với hạnh phúc của Vân Băng, không thể nghi ngờ nó trọng yếu hơn rất nhiều…ít nhất đối với địa phương như Cổ Năng là vậy.

Nhưng nàng cũng là Đại trưởng lão Thủy hệ, cũng là mẫu thân của Vân Băng a. Có mẫu thân nào nhìn nữ nhi của chính mình chịu thống khổ mà làm như không thấy không? Có lẽ có…thế nhưng không phải nàng.

Cho nên chỉ cần có chút thời gian thì nàng sẽ đi qua tiếp chuyện với con gái…suốt đoạn thời gian gần ba mươi năm qua không phải nàng không nghĩ tới chuyện đưa con gái ra ngoài. Thế nhưng lực lượng toàn thân của Vân Băng đã bị phong ấn, căn bản không có năng lực ly khai Cổ Năng một mình, thậm chí rời khỏi Bổn Nguyên Chi Tháp cũng không thể. Mặc dù chính mình là Đại trưởng lão Thủy hệ thế nhưng bởi vì có quan hệ mẫu tử với Vân Băng cho nên suốt khoảng thời gian ba mươi năm qua, những thế lực của nàng đều bị bớt đi rất nhiều…Bởi vì nó có liên quan tới sự tình của Vân Băng.

Hiện giờ chứng kiến mẫu tử Vân Băng gặp lại nhau, hốc mắt nàng không khỏi ươn ướt…

Mãi lâu sau, cảm xúc của Lâm Dịch và Vân Băng mới hơi bình phục một chút.

Vân Băng ôm chặt lấy Lâm Dịch, đôi mắt đẹp nhìn chằm chặp vào hắn…dường như nàng muốn đem thời gian ba mươi năm qua bù đắp lại.

– Mẫu thân…

Lâm Dịch dùng thanh âm khàn khàn gọi một tiếng ôn nhu. Vân Băng gật đầu, nước mắt lại trào ra lần nữa.

– Tốt, vào phòng rồi nói sau.

Mỹ phụ trung niên hít sâu một hơi, nàng thoáng lau qua lệ khóe mắt, ôn nhu nói.

Vân Băng nghe vậy liền vội vàng phản ứng, nàng lập tức nhớ ra nơi này chính là Cổ Năng, Lâm Dịch ở đây vô cùng nguy hiểm. Vân Băng khẩn trương nhìn bốn phía…thật tốt, thời gian dài như vậy vẫn không có ai xuất hiện. Vân Băng kéo tay Lâm Dịch nói:

– Dịch nhi. Đi theo mẹ.

Lâm Dịch ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để Vân Băng dẫn hắn vào phòng. Đại trưởng lão Thủy hệ cùng đi vào sau cùng, đóng cửa phòng lại.

Gian phòng rất là rộng lớn…giống như trong suy nghĩ trước kia của Lâm Dịch, diện tích vô cùng lớn. Một chiếc giường lớn màu trắng, vài cái bàn ghế bày biện cực kỳ gọn gàng. Mà khi Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lên, trên vách tường toàn là những bức họa truy nã…đó là một bức họa một nam tử và hai hài tử. Nam tử mày kiếm mắt sáng, một thân khí tức nho nhã khiến người khác không nhịn được sinh lòng muốn thân cận. Hài tử lớn hơn chút môi hồng răng trắng, hết sức đáng yêu, bên tai trái còn đeo một bông tai màu trắng. Hài tử nhỏ hơn cũng đồng dạng trắng trẻo mập mạp, đáng yêu phi thường.

Không cần phải nói, đó tự nhiên là chân dung của ba người Lâm Cường, Lâm Dịch và Lâm Yến.

Lâm Dịch nhìn bức tranh này, hắn biết rõ mẫu thân cùng phụ thân và muội muội của chính mình không lúc nào không tưởng niệm tới nhau. Trong lòng lập tức càng đau xót hơn.

So với chính mình, phụ thân và muội muội, mẫu thân không thể nghi ngờ vô cùng đáng thương. Thử nghĩ xem, một nữ nhân sinh xong hai hài tử lại bị bức bách phải rời xa thân nhân của nàng. Đó là sự tàn khốc tới mức nào? Dù nói thế nào ba người Lâm Dịch, Lâm Yến cùng Lâm Cường đều một mực ở chung một chỗ. Lâm Cường nói dối hai hài tử rằng mẫu thân đã qua đời, điều này khiến cho hai đứa bé không tưởng niệm chút nào. Thế nhưng Vân Băng biết rõ hết thảy thì sao? Suốt ba mươi năm qua, không một đêm nào nàng ngủ an giấc. Nửa đêm tỉnh lại, có lúc nào không phải nước mắt dính đầy áo gối? Loại tưởng niệm xa xôi như thế so với bất kỳ tra tấn tàn khốc nào của thế gian càng khiến ruột gan của nàng đứt từng khúc.

Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Dịch không khỏi sinh ra một cỗ oán hận với Cổ Năng đã tạo thành chuyện này.

– Dịch nhi…Phụ thân con cùng Yến nhi…có khỏe không?

Vân Băng kéo tay Lâm Dịch, dù thế nào cũng không muốn buông ra. Nàng vô cùng sợ hãi Lâm Dịch sẽ giống như trong giấc mơ cứ như vậy mà biến mất trước mặt nàng…quả thực nàng không cách nào tiếp nhận một lần chân thật như vậy mà lại trở thành vỡ mộng.

Lâm Dịch thương yêu nhìn mẫu thân, hắn nắm chặt đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, hy vọng như vậy có thể an ủi mẫu thân một chút. Trong miệng nói:

– Phụ thân và Yến nhi đều rất tốt, mẫu thân không cần phải lo lắng.

– Vậy là tốt rồi…vậy là tốt rồi…

Nghe được cả nhà đều rất tốt, Vân Băng thì thào nói, tuy Lâm Dịch chỉ nói hai câu thế nhưng đã giúp cho nàng gạt bỏ tảng đá lớn ở trong thâm tâm, nhẹ nhàng buông xuống.

Suốt nửa ngày sau, đột nhiên Vân Băng nói ra:

– Đây này là bà ngoại của con.

Lâm Dịch nghe vậy nhìn về phía Đại trưởng lão Thủy hệ…Ánh mắt Đại trưởng lão Thủy hệ nhu hòa nhìn hắn, trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo cũng có dấu vết vừa khóc xong. Lâm Dịch tự nhiên hiểu rõ sự tình năm đó, Đại trưởng lão Thủy hệ cũng đã từng giúp đỡ người nhà chính mình, huống chi nàng chân chính là ba ngoại của mình, hắn lập tức đứng dậy, sau đó quỳ gối xuống trước mặt Đại trưởng lão Thủy hệ nói:

– Bà ngoại…

Lâm Dịch quỳ xuống khiến tâm Đại trưởng lão Thủy hệ hoàn toàn nhũn xuống. Trong đôi mắt đẹp ẩn chứa nước mắt, nàng nói liên tục:

– Hảo hài tử, hảo hài tử…Nhanh, nhanh… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Bàn tay Đại trưởng lão Thủy hệ nâng Lâm Dịch đứng dậy. Đại trưởng lão Thủy hệ ngẩng đầu nhìn ngoại tôn cao hơn một cái đầu so với mình, suy nghĩ phức tạp trong lòng.

– Hài tử…con đến đây như thế nào?

Mãi lâu về sau, Đại trưởng lão Thủy hệ mới hỏi một câu ôn nhu. Bây giờ còn đang ở Cổ Năng, mà Lâm Dịch ở Cổ Năng sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao đi nữa mục tiêu của Cổ Năng chính là Lâm Dịch.

Lâm Dịch không giấu diếm chút nào đối với bà ngoại và mẫu thân…hắn lập tức bắt đầu chậm rãi thuật lại từ khi ly khai Hi Mạn trấn…thời gian từ từ trôi qua.

– Sắp tới rồi.

Hai đạo bạch mang phá không trên bầu trời, nhìn lại gần hơn, thì ra là hai người Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na.

Ở bên ngoài kết giới vẫn là tuyết trắng bay tán loạn, một mảnh trời đất mờ mịt không có chút dấu hiệu sinh mạng nào. Hai người Khắc Lôi Tư và Đổng Ni Na phi hành suốt nửa giờ liền đi vào một ngọn núi cao.

– Người nào.

Một thanh âm lập tức vang lên.

Hai người Khắc Lôi Tư dừng lại, lập tức đứng yên trên không trung. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau cùng Khắc Lôi Tư cất cao giọng nói:

– Phong hệ Khắc Lôi Tư và Thủy hệ Đổng Ni Na phụng mệnh tới đây.

Thanh âm kia trầm mặc trong chốc lát, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn, một đạo bạch mang bắn ra từ trong ngọn núi rơi xuống trước mặt hai người. Đó là một gã thanh niên tuấn tú.

Vừa thấy được Khắc Lôi Tư cùng Đổng Ni Na, người nọ bật cười nói:

– Hai vợ chồng các ngươi thật quá chậm chạp. Mau tới, rồi đi thật nhanh.

Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

– Chờ một chút.

Khắc Lôi Tư đột nhiên kêu lên. Thanh niên kia sững sờ một lát rồi quay đầu lại nhìn hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 331: Gặp lại


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 331: Gặp lại

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lạc Huyên nhìn căn nhà ma nơi mà mình ở được hơn một tuần, không ngờ lại có
chút tiếc nuối. Mặc dù chỉ là hơn một tuần ngắn ngủi, nhưng cô cũng đã trải
qua rất nhiều chuyện, dường như thời gian cô đến Thuần An hai năm cũng không
nhiều bằng những chuyện mà cô đã trải qua trong hơn một tuần này.

– Còn đang nghĩ gì thế? Chúng ta mau đi thôi.

Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên có chút lưu luyến, vẫn chưa chịu rời đi, nên lên tiếng
cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Lạc Huyên lấy lại tinh thần, gật gật đầu nói:

– Vâng, chúng ta đi thôi.

– Lạc Huyên, cô có biết núi Kỳ Dương ở đâu không?

Diệp Mặc mặc dù không biết núi Kỳ Dương ở đâu, nhưng hắn tin rằng người biết
đến núi Kỳ Dương rất nhiều, chỉ cần hỏi là được. Cũng giống như lúc đầu hắn
không biết đến Thần Nông vậy, chỉ cần lên lên mạng tra một chút là biết ngay.

Lạc Huyên lắc lắc đầu, nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt kỳ quái:

– Em không biết, anh Diệp, lẽ nào anh muốn đi đến chỗ đó, anh cũng không biết
sao? Em ở Thuần An hai năm rồi, mặc dù không đi ra ngoài nhiều, nhưng những
ngọn núi nổi tiếng của Hoa Hạ em cũng đã từng nghe qua, thực sự là chưa từng
nghe thấy có ngọn núi nào tên là Kỳ Dương cả, hôm qua em còn tưởng rằng đó là
một nơi em chưa từng đến.

Diệp Mặc giật mình, chắc là không phải bị Tư Hồng lừa đấy chứ, nhưng lúc đó
lời nói và thái độ của Tư Hồng, không thể nào là đang lừa hắn cả. Bởi lúc đó
anh ta muốn nói chuyện với em gái của hắn là Diệp Lăng mà, không ngờ lại không
để ý đến việc hắn không biết núi Kỳ Dương, hắn còn nghĩ rằng một khi đã có tên
của ngọn núi đó rồi, chỉ cần đi hỏi người khác thì chắc chắn có thể biết được
ngọn núi đó ở đâu, giống như đi hỏi về Vô Lượng sơn vậy.

– Không sao, đợi lát nữa anh đi hỏi người khác thì sẽ biết thôi. Một khi đã
tồn tại ẩn môn, thì chắc chắn là ngọn núi nổi tiếng, không thể có chuyện không
có người biết được.

Mặc dù Lạc Huyên không biết nhưng Diệp Mặc cũng chỉ cho rằng vì Lạc Huyên chưa
tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều thôi.

Nhưng những người mà Lạc Huyên và Diệp Mặc hỏi, thậm chí là cả lên mạng để
tra, nhưng cũng không có người nào biết đến núi Kỳ Dương.

Lạc Huyên hơi nghi ngờ hỏi:

– Anh Diệp, có lẽ người đó đã lừa anh rồi cũng nên, em nghe nói đến rất nhiều
ngọn núi nổi tiếng. Ngũ Nhạc, Võ Đang, Nga Mi vân vân, nhưng chưa hề nghe nói
đến núi Kỳ Dương

Diệp Mặc cũng không dám khẳng định nói:

– Anh nghĩ người đó không dám lừa anh đâu, nhưng từ những gì chúng ta hỏi và
điều tra được, quả thực là không có ngọn núi nào là núi Kỳ Dương hết. Chuyện
này đúng thật là ký quái.

Nếu như muốn biết núi Kỳ Dương ở đâu, Diệp Mặc cũng có thể đi Yến Kinh hỏi Đàm
Giác và Loan Thanh Phong, nhưng Diệp Mặc không muốn làm như vậy. Hai người này
chưa chắc đã muốn nói ình nghe, hơn nữa Diệp Mặc cũng không muốn gặp lại Đàm
Giác. Cho dù Diệp Mặc không đi hỏi hai người đó, hắn nghĩ Trương Chi Hối chắc
là sẽ biết về chuyện này, đến lúc đó đi hỏi Trương Chi Hối là được rồi.

– Anh Diệp. Bây giờ anh định đi đâu?

Lạc Huyên nhìn thái độ của Diệp Mặc, thì biết là chuyện đi tìm núi Kỳ Dương
không thành rồi.

– Anh muốn đi Ninh Hải một chuyến, sau đó sẽ đi tìm một người bạn cũ để hỏi
xem rốt cuộc núi Kỳ Dương ở đâu.

Kế hoạch đổ bể rồi, trong lòng Diệp Mặc cũng có chút không thoải mái. Hắn thấy
Tư Hồng cũng đã tự hủy huyệt Đan Điền của mình rồi, sao có thể dám lừa hắn
chuyện này chứ?

Nếu chỉ là một mình, Diệp Mặc chắc chắn sẽ đạp kiếm bay thẳng đến Ninh Hải,
nhưng bây giờ lại dẫn theo cả Lạc Huyên, giữa ban ngày ban mặt đạp kiếm bay đi
như vậy e rằng hơi khoa trương. Hơn nữa với nguyên khí bây giờ của hắn mà dẫn
theo Lạc Huyên cùng bay thì có hơi vất vả.

Mặc dù biết Diệp Mặc có thể đạp kiếm bay, nhưng Lạc Huyên cũng không hỏi Diệp
Mặc tại sao phải đi máy bay đến Ninh Hải. Một khi Diệp Mặc đã chọn ngồi máy
bay đi, thì chắc chắn là phải có nguyên nhân của nó.

Sân bay Thuần An tương đối nhỏ, nhưng lượng người đi lại ở đây lại tương đối
lớn, hơn nữa bên ngoài sân bay cũng đã được mở rộng thêm.

Mặc dù lúc Diệp Mặc và Lạc Huyên đến sân bay Thuần An là vảo buổi sáng sớm,
nhưng sân bay cũng không hề yên tĩnh vắng lặng, du khách đến càng ngày càng
đông.

– Anh Diệp, anh nhìn cái gì vậy?

Lạc Huyên ở đằng sau Diệp Mặc, nhìn thấy Diệp Mặc vừa đến sân bay là đã chú ý
ngay đến một phụ nữ trung niên đang ngồi ở sảnh sân bay đọc báo.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

– Lạc Huyên, em có nhìn thấy người phụ nữ ở gần cửa sổ đang chăm chú đọc báo
đó không?

Lạc Mâu gật gật đầu

– Nhìn thấy rồi, như vậy thì sao chứ anh Diệp.

– Em có thầy người này quen không?

Diệp Mặc lại tiếp tục hỏi.

Lạc Huyên kỳ quái lắc đầu

– Em chưa từng gặp qua người này, hơn nữa cũng không có bất cứ cảm giác quen
thuộc nào.

Nói như vậy nhưng Lạc Huyên vẫn cẩn thận quan sát người phụ nữ trung tuổi
niên, chắc chắn là cô không quen chị ta.

– Anh đoán chắc là em quen cô ta, người đó nếu không phải là đại sư tỷ thì
cũng phải nhị sư tỷ của em. Chắc là cô ta đã từng dịch dung

Diệp Mặc nói một cách chắc chắn. Bởi hắn có thể cảm nhận hơi thở từ trên người
cô ta rất giống với hơi thở của Lạc Huyên. Chắc chắn bọn họ cùng tu luyện một
loại võ công.

Lạc Huyên lộ ra vẻ khiếp sợ, còn chưa kịp nói câu gì, người phụ nữ trung niên
đó đột nhiên quay đầu lại nhìn, nhìn dáng vẻ thì chắc là chị ta đã chú ý đến
việc Lạc Huyên quan sát chị ta.

Trong cái khoảnh khắc chị ta nhìn thấy Lạc Huyên, ánh mắt đột nhiên lộ ra niềm
vui bất ngờ. Nhưng ánh mắt ấy lập tức biến thành lo lắng. Tuy rằng sự biểu cảm
của ánh mắt chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự quan
sát của Diệp Mặc. Nên hắn càng khẳng định người phụ nữ này có mối quan hệ với
Lạc Huyên.

Nhưng từ sau khi người phụ nữ này nhìn thấy Lạc Huyên. Chị ta lại lập tức quay
đầu lại, rồi xoay người rời đi.

Lạc Huyên không kịp nói gì với Diệp Mặc, lập tức đi theo, bây giờ cô đã xác
định được người phụ nữ này chính là đại sư tỷ Lạc Nguyệt của cô, cô có thể
nhận ra được ánh mắt của đại sư tỷ.

Diệp Mặc lại không đi theo, hắn chú ý quan sát xung quanh, xác định không có
người bám theo, lúc này mới đứng sang một bên chờ Lạc Huyên. Hắn chắc chắn
rằng người phụ nữ đó chính là đại sư tỷ của Lạc Huyên, hơn nữa Lạc Huyên cũng
đã nhận ra rồi. Nếu như là nhị sư tỷ của cô, thì nhất định cô sẽ hơi do dự một
chút, thậm chí còn phải hỏi mình rồi mới dám đi theo.

Người phụ nữ đó đi đến một góc khuất nhỏ yên tĩnh, quan sát bốn phía xung
quanh, sau đó đợi Lạc Huyên đến, Lạc Huyên vừa bước đến, đã lập tức kéo tay cô
vội vàng hỏi:

– Lạc Huyên, em thật là quá to gan, không ngờ không hóa trang không gì hết mà
lại dám xuất hiện ở sân bay như thế này, lẽ nào em không muốn sống nữa?

– Đại sư tỷ, đúng là chị rồi.

Lạc Huyên mừng rỡ kêu lên, ôm chầm lấy người phụ nữ này, mặc dù chị ấy không
nói gì, nhưng trong lòng luôn lo lắng ình, bây giờ gặp được đại sư tỷ rồi,
trong lòng đương nhiên là vô cùng vui mừng rồi.

Lạc Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, chị ta vẫn luôn lo lắng cho Lạc Huyên, bây
giờ có thể nhìn thấy Lạc Huyên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được ít nhiều.
Nhưng chị ta lập tức dựng Lạc Huyên đứng thẳng dậy nói:

– Lạc Huyên, người đàn ông ở bên cạnh em là ai? Em nhất định không được giống
như Lạc Phi đấy nhá, nếu như sư phụ biết được hai trong số ba người chúng ta
đã thất thân, thì bà ấy sẽ đau lòng chết mất.

Lạc Huyên mặt đỏ bừng, lập tức nói:

– Đại sư tỷ, chị nói linh tinh gì vậy, anh Diệp không phải là loại người như
chị nghĩ đâu, anh ấy rất tốt, hơn nữa anh ấy đã cứu em mấy lần, “Liên Sinh
Đan” lần trước dùng để cứu chị cũng là của anh ấy cho đấy.

– Cậu ta là ai? Không ngờ lại có được loại đan dược quý giá đến như vậy? Hơn
nữa tại sao cậu ta lại cứu em, đàn ông mà xum xoe đối tốt với phụ nữ tuyệt đối
không phải là chuyện gì hay ho, Lạc Huyên, em nhất định không được tin vào đàn
ông.

Lạc Nguyệt lập tức cảnh báo.

– Đại sư tỷ, chị thật là, “Ní La Kinh” cũng là do anh Diệp tìm về giúp đấy,
sao chị lại có thể nói anh ấy như vậy chứ. Mặc dù em không biết đàn ông có
phải là thứ gì hay ho tốt đẹp không, nhưng anh Diệp chắc chắn là một người
tốt.

Lạc Huyên lập tức lên tiếng phản đối lời của Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt kinh ngạc nhìn Lạc Huyên, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

– Lạc Huyên từ trước đến giờ em chưa từng cãi lời chị bao giờ, bây giờ em lại
vì cái anh Diệp gì đó mà lại dám cãi lời chị đến hai lần, anh Diệp gì đó của
em thực sự tốt vậy sao?

Lạc Huyên hơi xấu hổ, vò vò tà áo, nói:

– Đại sư tỷ, em, em thật sự không biết phải nói với chị như thế nào. Nhưng dù
sao thì em cũng vẫn tin anh ấy, anh ấy không phải là người xấu, hơn nữa người
nhận ra chị lúc nãy cũng là anh Diệp.

– Cái gì? Vừa rồi không phải là em nhận ra chị sao? Không ngờ cậu ta lại có
bản lĩnh như vậy, lẽ nào cậu ta đã từng gặp chị?

Lạc Nguyệt lập tức trở nên cảnh giác.

Bỗng nhiến giống như nghĩ ra điều gì đó, Lạc Nguyệt lại cảnh giác nói:

– Lạc Huyên, em nói anh Diệp đó của em giúp em tìm “Ní La Kinh”? Hơn nữa cậu
ta còn nhận ra chị, buổi tối hôm đó người xuất hiện ở ngoài “Doanh Hoa Quan”
có phải là cậu ta không? Lạc Huyên, em đúng là còn quá nhỏ. Nhất định không
được tin lời của người lạ.

Càng nói vẻ mặt của Lạc Nguyệt càng trở nên nghiêm túc, chị ta càng nghĩ càng
thấy giống, có lẽ gã họ Diệp đó đã theo dõi Lạc Huyên đến “Doanh Hoa Quan”,
sau đó giả làm Lạc Phi lấy trộm “Ní La Kinh” cuối cùng còn giả vở giả vịt ở
cạnh Lạc Huyên, hoàn toàn là để lừa Lạc Huyên.

– Đại sư tỷ, chị đừng nghĩ lung tung, anh Diệp không phải là người như vậy
đâu, đừng nói đến một quyển “Ní La Kinh” cho dù là một nghìn một vạn quyển “Ní
La Kinh” thì cũng không có chút giá trị nào trong mắt anh Diệp đâu. Đại sư tỷ,
em xin chị đừng gán những lời xấu xa cho anh Diệp, anh ấy thực sự là người
tốt, là người đàn ông tốt nhất mà em gặp được.

Cuống quít lên, không ngờ Lạc Huyên lại dám nói như vậy với đại sư tỷ, nói
xong dường như cô phát hiện ra là không đúng, khuôn mặt lại đỏ bừng bừng.

Tự tận đáy lòng mình Lạc Huyên không muốn giữa đại sư tỷ và anh Diệp có bất cứ
hiểu làm gì, ngoài sư phụ ra thì đại sư tỷ là người mà cô kính trọng nhất, còn
anh Diệp thì lại là người mà cô sùng bái nhất, hơn nữa còn cứu cô mấy lần, đối
với cô tốt như vậy. Lại nói “Ní La Kinh” kia căn bản là anh Diệp không hề để ý
tới, “Bồi Khí Đan” quý giá đến như vậy anh Diệp cũng còn có thể cho cô được,
thì cần gì phải để ý đến một cuốn “Ní La Kinh”

Huống hồ, anh Diệp cũng đã nói “Ní La Kinh” bây giờ cũng không còn chút giá
trị nào, giá trị thực sự nằm trong hai tờ giấy màu vàng đó, mà hai tờ giấy đó
mình đã tặng cho anh ấy rồi, thì anh ấy còn hứng thú gì với “Ní La Kinh” nữa,
nhưng lại không thể nói những lời này với đại sư tỷ được, lần đầu tiên khiến
cho cô cảm thấy áy náy, đó chính là vì Diệp Mặc mà đi lừa đại sư tỷ của mình.

– Ay….

Lạc Nguyệt thở dài, nhưng cũng không nói gì, chị ta nhìn ra rồi, tiểu sư muội
của mình đã sùng bái anh Diệp đó đến tận xương tủy rồi, chị ta có nói gì thì
cũng uổng công thôi. Chỉ là từ tận trong đáy lòng chị ta vẫn luôn hi vọng
người lấy trộm “Ní La Kinh” và người muốn chị ta và Lạc Huyên chết là người
khác chứ không muốn người đó là sư muội Lạc Phi của mình.

– Mấy ngày hôm nay em đều ở cùng với anh Diệp đó sao?

Lạc Nguyệt thuận miệng hỏi một câu, chị ta thấy sư muội của mình vẫn còn là
một trinh nữ, điều này chứng tỏ bọn họ hẳn vẫn chưa làm những chuyện không nên
làm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.