Cửu Đỉnh Ký

Chương 621: Trên Hồ Bạch Mã (hạ)


Chỉ thấy xa xa giữa những tầng mây trên không trung đang uốn lượn một con thần long, chính là con yêu long Tử Tích ở Đại Duyên Sơn. Vẩy rồng màu tím giữa những tầng mây cũng phản xạ hàn quang lạnh buốt, làm cho phía dưới không ít người trên Cửu Châu lần đầu thấy yêu long phải kinh hô từng cơn. Không chỉ ở bờ bên này, cả những người ở bờ bên kia hồ Bạch Mã cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy xa xa hai ngọn lửa thật lớn đang phi hành. Nhìn kỹ, chính là hai con bất tử Phượng Hoàng thật lớn.

– Hai con bất tử Phượng Hoàng.

– Lại có hai con à?

– Là bất tử Phượng Hoàng của Hình Ý Môn.

Vô số tiếng kinh hô vang lên. Giữa cái nhìn chăm chú của muôn người, hai bất tử Phượng Hoàng bay về phía tòa lầu mà Đằng Thanh Sơn đang tạm thời ở.

Hiển nhiên sự hiện thân của hai bất tử Phượng Hoàng và yêu long khiến cho những người ở đây vô cùng kích động.

– Nhìn kia, còn có một con yêu long nữa!

– Đúng, ở phía nam, màu đen.

Vô số người nhìn lên trời, cẩn thận quan sát. Quả nhiên họ phát hiện giữa mây mù đang có một con yêu long đen tuyền. Trên lưng con yêu long này đang có một ông lão gầy gò ngồi khoanh chân, chính là Đại trưởng lão Thần Miếu Man Tộc Man Hoang. Ông già đang cúi đầu nhìn xuống hồ Bạch Mã:

“Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam nhất quyết sinh tử sao? Lúc trước, không phải họ liên thủ đánh Thần Miếu ta à?! Lần này lại tự giết lẫn nhau! Ngoại giới quả nhiên là hỗn loạn.”

Bên bờ hồ Bạch Mã, giữa đám người liếc mắt nhìn không tới cuối, có lẫn vào không ít cường giả, thậm chí có cả hư cảnh.

– Thanh Sơn, trận chiến này, đối thủ của ngươi là Bùi Tam, hy vọng ngươi có thể thắng.

Vân Mộng Chiến Thần lưng hùm vai gấu, tóc bạc phơ, cũng đang lẫn vào trong đám đông lặng lẽ nhìn.

Cách Vân Mộng Chiến Thần chỉ vào khoảng ba dặm, giữa đám người, có một chỗ trống rỗng, nơi trống trải đó chỉ có một người đứng. Người này một thân trường bào màu xám bạc, lưng đeo một thanh tử kiếm, khuôn mặt lãnh khốc. Cho dù y chỉ đứng yên nhưng lại trông như một thanh cự kiếm, làm cho người ta sợ hãi không dám đến gần.

Người này chính là Hoàng Phủ Ngọc Giang, Minh Nguyệt Đảo.

Từ sau khi bị Đằng Thanh Sơn đả kích lần thứ hai, Hoàng Phủ Ngọc Giang cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Vì Đằng Thanh Sơn bay về phía nam, nên khi ly khai Minh Nguyệt Đảo hắn cũng một mạch đi về phía nam, rốt cục cũng tới được Cửu Châu Đại Địa. Tới Cửu Châu Đại Địa, hắn mới biết được cái gì là phồn hoa, cái gì là nơi chật hẹp nhỏ bé.

– Trong khu vực của ta, trong phương viên ba mươi bốn dặm, có tới mười sáu vị hư cảnh.

Hoàng Phủ Ngọc Giang trong lòng run lên.

– Đây là Cửu Châu à?

Đạt tới hư cảnh, ở Minh Nguyệt Đảo coi như vô địch rồi.

Nhưng hư cảnh trên Cửu Châu Đại Địa, lại còn thua xa người vô địch.

“Đằng Thanh Sơn!”

Hoàng Phủ Ngọc Giang hướng mắt nhìn tòa lầu xa xa ven hồ.

“Thì ra ngươi đã là cường giả tuyệt đỉnh trên Cửu Châu rồi. Hôm nay, đối thủ của ngươi cũng vô cùng cường đại như ngươi. Nhưng ta tin ngươi hẳn sẽ thắng!”

Hoàng Phủ Ngọc Giang lặng lẽ thầm nhủ trong lòng. Bị Đằng Thanh Sơn liên tục đả kích hai lần, Hoàng Phủ Ngọc Giang sớm đã nhận định Đằng Thanh Sơn là một kỳ tích rồi.

Do đó y rất tin tưởng Đằng Thanh Sơn.

Trên Cửu Châu Đại Địa, hoặc là người thường, hoặc là vũ giả lợi hại, hoặc là cường giả hư cảnh, thậm chí không ít yêu thú hư cảnh nhận được tin đều tề tụ ở bờ hồ Bạch Mã. Trong lúc nhất thời, bờ hồ Bạch Mã trở thành một biển người đông nghịt, tụ tập hơn phân nửa cường giả tuyệt đỉnh trên cả Cửu Châu.

– Là Thiên Thần cung!

– Người của Thiên Thần cung tới rồi.

Không ít người kinh hô. Chỉ thấy xa xa, Lôi Điện Thần Ưng đang phi hành đến. Bùi Tam mặc bộ trường bào màu vàng nhạt, nắm tay con gái từ từ bay tới, bên cạnh là những đệ tử của Bùi Tam: Tô Mông Đặc, Lý Triều, Ô Hầu, còn có huynh đệ “Bùi Hạo”. Về phần Bùi Tam, hiển nhiên khá nhiều người bên bờ hồ Bạch Mã đã gặp y rồi.

Giữa không trung.

Bùi Tam quay đầu nhìn con gái, Bùi Tuyết Liên cũng nhìn cha.

– Cha, con đợi người về. Người mà về, trong vòng ba năm con sẽ lấy chồng.

Bùi Tuyết Liên nói.

Bùi Tam không khỏi cười vui:

– Ngươi cuối cùng cũng chịu lập gia đình rồi.

Trải qua một lần dang dở tình cảm lúc thanh niên nên Bùi Tuyết Liên chưa hề bàn đến việc hôn nhân. Mặc dù bà đã lớn tuổi, nhưng đối với cường giả thì một khi đạt tới tiên thiên, vóc người, dung mạo… hầu như đều có thể bảo trì không chút biến hóa.

Do đó, trong việc kết hôn của tiên thiên cường giả thì tuổi tác cũng không phải là vấn đề lớn.

– Ừm.

Bùi Tuyết Liên gật đầu, nhìn cha.

– Ha ha… A Triều.

Bùi Tam nhìn về phía đồ đệ bên cạnh, cười nói:

– Hay là đợi trận chiến này chấm dứt, ta sẽ tổ chức đám cưới cho hai người các ngươi, như thế nào?

Lý Triều và Bùi Tuyết Liên lập tức hơi sững sờ, liếc mắt nhìn nhau.

Lý Triều mặc dù tuổi rất lớn, nhưng lại luôn luôn cô độc một mình.

Về phần cảm tình giữa hai người… Thật là khó nói rõ, dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

– Ha ha…

Bùi Tam không khỏi cười to.

– Chờ ta trở lại, ta làm lễ thành hôn cho các ngươi.

Nói xong Bùi Tam quay đầu bay về phía hồ Bạch Mã.

Căn lầu trên bờ hồ Bạch Mã.

Đằng Thanh Sơn vốn đang bình tĩnh ngồi uống trà, thấy Bùi Tam bay về phía hồ Bạch Mã, không khỏi nhìn qua Lý Quân bên cạnh, đưa tay cầm lấy tay Lý Quân.

– Huynh phải đi rồi.

Đằng Thanh Sơn trầm giọng.

– Muội đợi huynh trở về.

Lý Quân nhẹ giọng đáp.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua cha Đằng Vĩnh Phàm và mẫu thân Viên Lan, cũng nhìn con trai Hồng Vũ, con gái Hồng Lâm, kể cả nha đầu Tú Tú còn chưa biết gì.

Đối mặt với sự quan tâm lo lắng của thân nhân, Đằng Thanh Sơn chỉ mỉm cười:

– Chờ ta trở lại!

Nói xong Đằng Thanh Sơn bước một bước, liền bay ra khỏi căn lầu.

– U…

– Hống…

Chỉ thấy phía trên căn lầu, bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh và Phượng Hoàng mẹ, còn có cả Lục Túc Đao Trì, thậm chí cả Cuồng Phong Ưng đều nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn chúng khẽ mỉm cười, rồi đáp nhẹ lên mặt nước hồ Bạch Mã.

Lúc này cả bờ hồ Bạch Mã nhanh chóng an tĩnh lại, chẳng mấy chốc không còn một chút thanh âm nào.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn ở phía nam hồ Bạch Mã, còn Bùi Tam thì ở phương bắc hồ Bạch Mã, hai người đều đi trên mặt nước, bước từng bước tới giữa. Tốc độ hai người không cao, nhưng loại bước chân này lại ẩn chứa ma lực kỳ dị.

– Oang oang…

Trên mặt hồ dợn lên những cơn sóng. Những cơn sóng không ngừng biến hóa, làm cho không ít người đang xem cuộc chiến cảm thấy dường như cả thiên địa đều biến mất, chỉ còn lại có những làn sóng gợn phức tạp, cùng với hai người Bùi Tam và Đằng Thanh Sơn từ từ đi tới.

– Thủ đoạn thật là lợi hại.

Hoàng Phủ Ngọc Giang kinh ngạc đến ngây người.

– Đây là, thực lực tiếp cận với Chí Cường Giả sao?

Vũ Phụng của Vũ Hoàng môn giữa không trung không khỏi lẩm bẩm.

Mặc dù muốn phản bác, nhưng vừa há mồm ra Liễu Hạ lại không biết phải nói cái gì.

Trên cả bờ hồ Bạch Mã, ngoại trừ những cường giả hư cảnh, thì tinh thần của những tiên thiên dưới hư cảnh và người thường đều bị ảnh hưởng, mắt họ dán vào “mặt nước gợn sóng” ẩn chứa ma lực. Từ hai nơi sinh ra sóng gợn là Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, cả thiên địa tựa hồ đều trở nên không còn màu sắc gì nữa, đều biến thành hư vô.

Vù.. vù…

Đằng Thanh Sơn nghe tiếng gió, cầm thanh Luân Hồi thương, lặng lẽ đi tới.

– Chiến!

Mặc dù Đằng Thanh Sơn không cố ý nhìn đối phương Bùi Tam, nhưng tinh thần lại có thể cảm ứng được khí tức cường đại từ phía đối diện. Trong khi từ từ đạp bước trên mặt hồ, tâm tình Đằng Thanh Sơn cũng từ từ biến hóa, trở nên rất bình tĩnh, trở nên không có lấy một chút rung động nào, còn tinh thần thì hoàn toàn bình tĩnh.

Bước từng bước. Hai người đều đi chầm chậm như thế!

Họ đều biết khi thực lực tương đương, thì trong lúc chiến đấu, tâm tình, trạng thái là vô cùng trọng yếu. Do đó cả hai đều lấy việc bước từng bước chậm rãi để không ngừng điều chỉnh, không ngừng hợp nhất thân khí thần, cho đến lúc đạt tới trạng thái tốt nhất!

Chỉ khi gặp phải đối thủ chính thức, hai người mới phải làm như vậy.

Cũng không biết đã bao lâu.

Dừng lại!

Khi Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam còn cách xa nhau khoảng nửa dặm thì họ đều ngừng lại, nhìn nhau.

Vì đạp nước sinh ra sóng, nên khi Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam dừng bước, những làn sóng dần dần tung tóe rồi tiêu tan. Tinh thần ngàn vạn người nãy giờ bị ảnh hưởng cũng đã tỉnh táo lại. Hầu như trong nháy mắt, vốn thiên địa biến mất vào hư vô, bây giờ đã trở lại cho những người này.

Mọi người đều nhìn nhau khiếp sợ.

– Vừa rồi, ngươi có phát hiện không, thiên địa chung quanh không còn, chỉ còn lại họ và mặt hồ gợn sóng.

– Đúng, ta tưởng là chỉ ta bị ảo giác, ngươi cũng bị như thế à?

Qua trò chuyện, ngàn vạn người hoảng sợ phát hiện được tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng. Ai nấy đều cảm thấy khó tin, lực “mị hoặc” đạt tới mức như thế, quả thực quá ghê gớm.

Trên hồ Bạch Mã.

Gió thổi, tâm tình Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam đều đã đạt tới trạng thái viên mãn hoàn toàn, về mặt tinh thần cũng không còn lo lắng gì khác, họ chỉ còn lại có một việc: “chiến”!

Xa xa đang xem cuộc chiến, người trong gia đình Đằng Thanh Sơn đều lo lắng cho Đằng Thanh Sơn. Còn bên phe Thiên Thần cung giữa không trung, Bùi Tuyết Liên cùng với mấy người khác cũng đều lo lắng cho Bùi Tam. Họ đều biết rõ mặc dù thân nhân mình là nhân vật tuyệt đỉnh trên Cửu Châu Đại Địa, nhưng hai người lại không hề chắc chắn có thể đánh bại đối thủ.

Trận chiến này sẽ vô cùng nguy hiểm.

– Không biết tại sao, Đằng Thanh Sơn!

Bùi Tam đạp mặt nước, hướng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, cười khẽ nói:

– Bây giờ mặc dù tâm tình của ta đã viên mãn, nhưng ta lại có một loại cảm giác đặc thù, kích động như lúc ta tham dự kỳ thi Ma Ni Tự tuyển đệ tử khi còn là chú bé ở kiếp trước, thấp thỏm không yên.

– Trận này còn chưa bắt đầu, nhưng ta rất chờ mong, rất thấp thỏm.

Bùi Tam mỉm cười. Tuy là nói như vậy, nhưng vẻ mặt hắn lại vẫn bình tĩnh không đổi.

– Ta cũng giống như vậy. Ngoại trừ Bùi Tam ngươi ra, trên Cửu Châu Đại Địa này không một người nào có thể làm cho ta cảm thấy thấp thỏm.

Đằng Thanh Sơn nói đến đây, tinh thần cũng buông lỏng vô hạn.

Khu vực chung quanh phương viên vài dặm đều nằm trong cảm ứng của Đằng Thanh Sơn, đến cả quỹ tích của gió cũng cảm ứng rõ ràng.

Đột nhiên vù, theo tiếng gió thổi tới, những bông tuyết phiêu đãng rơi xuống. Những bông tuyết dần dần nhiều hơn, nhanh hơn, không ngừng rơi xuống. Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam giống như hai thần linh trong tuyết.

– Vèo!

Bùi Tam trong nháy mắt đeo quyền sáo vào hai tay, mỉm cười:

– Đằng Thanh Sơn, hai quyền sáo này tên là Đồ Phật! Ta phải đi khắp trời nam đất bắc, thu thập vô số vật liệu trân quý luyện chế thành, sau đó dùng thế giới lực luyện hóa hơn trăm năm, mới đạt cấp độ bây giờ.

Binh khí được thế giới lực luyện hóa đều có linh tính.

Cho dù bị tổn hại, khi chủ nhân dùng thế giới lực luyện hóa, cũng có thể sửa chữa. Đương nhiên nếu chủ nhân chết, người khác tìm được lại không thể sửa chữa.

– Thanh trường thương ta tên là Luân Hồi, vốn là do chính tay cha ta và ngoại công ta luyện chế. Sau đó thương hơi bị tổn hại, ta nhờ bạn ta Vân Mộng Chiến Thần “Mục Đào” hỗ trợ luyện chế lại. Sau đó trải qua thế giới lực ta luyện hóa, đạt tới trình độ này.

Đằng Thanh Sơn từ từ nói, đồng thời nhè nhẹ vuốt ve Luân Hồi thương.

Những tua đỏ trên Luân Hồi thương pha lẫn mùi máu tanh lạnh lùng.

Cường giả hư cảnh Hạt Tử Kiếm Thánh Thiết Ngũ của Thanh Hồ Đảo, Thân Công Phục của Xạ Nhật Thần Sơn đều chết trên cây thương này, có vết máu của cường giả hư cảnh.

Nói như vậy xong, hai người không nói gì nữa.

Vù… vù…

Cả bờ hồ Bạch Mã, ngàn vạn người đều dần yên tĩnh, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, hai người Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam đều đã cầm binh khí. Mặc dù chưa xuất thủ, nhưng những người đang xem cuộc chiến lại thấy cảm giác hồi hộp càng lúc càng tăng, thậm chí còn làm cho người ta không thể thở được.

Giữa hồ, ngoài thân hai người cũng dần dần tản ra nhiều tia thế giới lực không khống chế được.

Khi thế giới lực vừa mới tỏa ra, hai mắt Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam trong nháy mắt trở nên sắc bén như một tia chớp.

– Hống…

Một hư ảnh Thần Viên màu đen cao lớn xuất hiện sau lưng Bùi Tam, tựa như một con thần viên thật, đến cả mặt của Thần Viên cũng rõ ràng. Có thể thấy cả vài cái răng trong cái miệng rộng hoác. Lúc này con Thần Viên gầm gừ Đằng Thanh Sơn, rồi Bùi Tam với cặp mắt đỏ như máu, giống như một con mãnh thú tuyệt thế trong nháy mắt xông tới!

– Ầm ầm…

Khí thế cuồng mãnh làm cho hồ nước chung quanh trong nháy mắt khuấy bốc lên vài chục trượng, bọt sóng vô tận hòa với bông tuyết trên trời.

Sau khi Bùi Tam động thủ, Đằng Thanh Sơn mới đột nhiên bộc phát!

– Ngang…

Thanh Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn phát ra thanh âm chói tai. Trong nháy mắt cả thiên địa đều giống như bị khoan phá, hồ nước vô tận chung quanh bị mãnh liệt chia thành mảnh nhỏ. Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn giống như một con cự long nổi trên mặt nước giữa hồ Bạch Mã, gầm gừ xông về phía Bùi Tam.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.