Long Cương Vệ ra oai sấm sét
Đảo Thanh Hồ chịu thiệt rút lui
Cổ Ung liên lụy lão đui
Đại thành cường giả ngậm ngùi một phen
(Thơ: Everest)
– Cổ Ung! Nhanh, chạy về phía bắc.
Hạt Tử Kiếm Thánh vội cho truyền âm Cổ Ung.
Đằng Thanh Sơn chạy trước Hạt Tử Kiếm Thánh một chút, nếu Cổ Ung chạy loạn, kết quả sẽ bị Đằng Thanh Sơn một búa bổ thẳng vào người. Cổ Ung mặc dù có thần giáp hộ thể nhưng mặt vẫn để hở, với thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn, búa hắn tuyệt đối sẽ bổ vào mặt Cổ Ung.
Hạt Tử Kiếm Thánh ở phía bắc của Đằng Thanh Sơn, Cổ Ung chạy về phía bắc… như vậy, có thể kéo gần khoảng cách với Hạt Tử Kiếm Thánh.
– Dạ, sư tổ.
Cổ Ung lâm nguy bất loạn. Trong nháy mắt định ra phương hướng tốt nhất, chạy về phía bắc hơi chếch mạn tây một chút. Y chỉ thoát ra hơn mười trượng, hai đạo lưu quang một xoắn vào nhau cùng phủ xuống.
'Lão già này thật là giảo hoạt.' Đằng Thanh Sơn giận đến ấn đường giật giật. Khi Cổ Ung bỏ chạy như vậy, làm ưu thế vượt lên trước của Đằng Thanh Sơn không còn nữa. 'Nhưng tốc độ của ngươi có bằng được với tốc độ của lưu quang của lưỡi phủ ta không?' Khi đó Đằng Thanh Sơn còn cách Cổ Ung hơn mười trượng.
– Veo!
Đằng Thanh Sơn bất lưu tình xáng một búa vào đầu hắn. Chỉ thấy một lưỡi phủ vẽ thành hình bán nguyệt nhanh chóng bao phủ lấy Cổ Ung. Hạt Tử Kiếm Thánh biến sắc, cơ hồ như một phản xạ có điều kiện, đâm tới một côn. Một luồng ánh sáng màu đen bắn thủng lưu quang lưỡi phủ. Lưu quang trên lưỡi phủ vỡ vụn, nhưng vẫn bao phủ lấy Cổ Ung.
Trong lúc chạy, Cổ Ung đã khôn ngoan cúi đầu, đồng thời song chưởng che mặt lại.
– Bang!
Bảy tám luồng hào quan từ lưỡi phủ vỡ tan rồi bổ vào người Cổ Ung. Y như một nắm đất bị ném văng lên, một vòi máu từ miệng y phun ra.
– Vèo.
Hạt Tử Kiếm Thánh ôm lấy Cổ Ung, đồng thời lập tức bay lên không, trôi nổi giữa không trung.
– Không có việc gì chứ? – Hạt Tử Kiếm Thánh liền hỏi.
– Không sao, may mà có thần giáp.
Cổ Ung lúc này mới thở phào một hơi, sắc mặt tái nhợt, cùng Hạt Tử Kiếm Thánh lơ lửng giữa không trung. Y thán phục nhìn nhìn thần giáp trên người.
– Sư tổ, thần giáp quả nhiên rất lợi hại. Công kích của tên Kinh Ý căn bản không lưu lại dấu vết gì trên áo giáp. Con cũng chỉ bị chấn thương mà thôi.
Luồng lực công kích đó tuy lớn nhưng Cổ Ung cũng là cường giả tiên thiên kim đan, có chân nguyên hộ thể, công kích yếu ớt đơn thuần xuyên qua thần giáp mà có thể làm chấn thương y coi như không tệ rồi.
Thanh Sơn đứng trên mặt đất, chung quanh có vô số quân sĩ Thanh Hồ Đảo, căn bản không ai dám đến gần.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Hạt Tử Kiếm Thánh đang lơ lửng giữa không trung, giận dữ hét:
– Thiết Ngũ, sợ không dám xuống à?
Thanh âm như sấm, đến cả không ít quân sĩ Thanh Hồ Đảo chung quanh cũng phải bịt tai đau đớn.
– Hừ.
Hạt Tử Kiếm Thánh không để ý tới Đằng Thanh Sơn.
– Tên Cổ Ung không chết.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn lên người Cổ Ung.
– Phủ quang ly thể (ánh búa bay ra người) của ta cho dù có bị Hạt Tử Kiếm Thánh đâm vỡ vụn, cũng không phải là thứ mà tiên thiên kim đan có thể chống cự được. Cho dù mười tiên thiên kim đan cũng phải chết.
Điểm làm Đằng Thanh Sơn chú ý nhất chính là… chiến giáp màu bạc trên người Cổ Ung.
– Không có chút vết xước nào. Công kích cường giả hư cảnh mà cũng không thể lưu lại một vết xước trên đó sao?
Thị lực của Đằng Thanh Sơn rất tinh tường. Cho dù Cổ Ung đang ở trên trời cao hai trăm trượng, Đằng Thanh Sơn vẫn thấy rõ.
– Đây là thứ áo giáp gì vậy?
Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ thấy áo giáp như vậy. Hắn cũng hiểu, Cổ Ung không chết là dựa vào cái áo giáp này.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ mỉm cười.
Lúc này trên tường thành Giang Ninh quận thành, quân đội Quy Nguyên Tông đã phòng thủ vững vàng. Còn quân đội Thanh Hồ Đảo đang bị đẩy lùi ra đầu tường, tạm thời ngưng chiến. Kỳ thật cũng không thể không ngưng chiến. Long Cương vệ của Quy Nguyên Tông cũng tương đương với Kim Lân vệ của Thanh Hồ Đảo. Hơn nữa số lượng Long Cương vệ còn nhiều hơn nhiều!
Công thành là đi chịu chết.
Ba phương quân đội tự nhiên sẽ tạm thời ngưng chiến.
Không cần lo cho Quy Nguyên Tông nữa, tâm tư Đằng Thanh Sơn đặt ở vào bộ giáp trên người Cổ Ung 'cái này rốt cuộc là áo giáp gì.'
– Thiết Ngũ, không ngờ ngươi không mặc nó lại đưa bảo giáp cỡ này cho Cổ Ung mặc. Đúng là coi trọng hắn quá. – Đằng Thanh Sơn truyền âm.
Ở giữa không trung, lão mù áo đen cười lạnh truyền âm lại:
– Hừ! Sao, đỏ mắt rồi à? E rằng chính cả Thiên Thần cung của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ xuất ra được một hai bộ thần giáp. Ngươi không có tư cách có được nó chứ gì?
– Thần giáp?
Đằng Thanh Sơn từ câu nói của Hạt Tử Kiếm Thánh đã suy đoán ra – Thần giáp rất hiếm.
Thiên Thần cung thế lực như thế, dựa theo Hạt Tử Kiếm Thánh nói chắc cũng chỉ có một hai bộ thần giáp.
Kỳ thật Hạt Tử Kiếm Thánh nghĩ rằng Đằng Thanh Sơn xuất thân Thiên Thần cung, khẳng định phải biết thần giáp, do đó trong lúc nói chuyện cũng không chú ý giữ bí mật.
– Thanh Hồ Đảo các ngươi lấy thần giáp đâu ra? – Đằng Thanh Sơn truyền âm.
– Hừ, không phải chỉ có Thiên Thần cung ngươi mới có.
Hạt Tử Kiếm Thánh lở lửng giữa không trung, lúc này không có thời gian nói linh tinh với Đằng Thanh Sơn, lão đang quan sát quân đội Quy Nguyên Tông đánh với quân đội Thanh Hồ Đảo, đồng thời truyền âm trò chuyện với hai tướng quân trong số đại quân ba phương. Những tên tướng quân này chỉ cần nói chuyện bình thường, cho dù cách nhau hơn mười dặm, Hạt Tử Kiếm Thánh cũng có thể nghe được.
– Hả?
Hạt Tử Kiếm Thánh nghe hai tướng quân hồi báo, không khỏi chấn động 'Quân đội lợi hại thế cơ à? Quy Nguyên Tông lấy đâu ra quân đội lợi hại như vậy? Không, hẳn là là của Thiên Thần cung rồi!'
'Thiên Thần cung quả là tông phái đáng sợ. Chỉ có chúng mới có thể bồi dưỡng ra được tinh anh như thế, có được quân đội với số lượng như thế. Quả nhiên giống như ta nghĩ. Thiên Thần cung sớm có dự mưu, đã cử một đội quân tinh anh tới Giang Ninh quận thành rồi. Một khi Thiên Thần cung tiến công Dương Châu ta thật, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, Dương Châu thật sự sẽ bị Thiên Thần cung chiếm lĩnh dễ dàng.'Hạt Tử Kiếm Thánh suy đoán.
Lão không thể chấp nhận việc Quy Nguyên Tông nho nhỏ chỉ thống lĩnh có một quận lại có thể có nhiều vũ giả nhất lưu như thế!
Lão ở giữa không trung, còn Đằng Thanh Sơn thì căn bản không thể phi hành, nhưng Hạt Tử Kiếm Thánh cũng không thể giết đám Gia Cát Nguyên Hồng được.
Bởi vì cường giả hư cảnh nhảy cao hơn trăm trượng, còn tường thành Giang Ninh quận thành thì cao bao nhiêu chứ? Do đó Hạt Tử Kiếm Thánh e rằng một khi hạ xuống thấp hơn mười trượng, Đằng Thanh Sơn chỉ nhảy một cái rồi tiến công lão giữa không trung. Lần này bị Đằng Thanh Sơn khống chế, Hạt Tử Kiếm Thánh quả là rất đau đầu.
Có Cổ Ung cần phải bảo vệ, lão cũng không thể toàn tâm đấu với Đằng Thanh Sơn được.
– Rút!
Hạt Tử Kiếm Thánh giận tím mặt, oán hận truyền âm hạ lệnh.
Nhất thời…
Trong phạm vi khu vực hai tướng quân được lệnh, không khỏi thở phào một hơi. Hai phương quân đội dưới tường thành đông và tường thành bắc bắt đầu triệt thoái. Ngay sau đó đội quân Thanh Hồ Đảo dưới tường thành phía tây cũng triệt thoái.
Nhìn Đằng Thanh Sơn dưới đất, Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Kinh Ý, hôm nay coi như ngươi gặp may.
– Đi.
Mang theo Cổ Ung, Hạt Tử Kiếm Thánh lập tức xé gió bay đi.
Giữa mây mù, chỉ có hai người là Cổ Ung và Hạt Tử Kiếm Thánh.
– Sư tổ, Kinh Ý lợi hại như vậy, sư tổ cũng không giết được hắn à?
Cổ Ung đã thấy khi Hạt Tử Kiếm Thánh ném y bay đi đã rảnh tay tiến công Kinh Ý, thế mà không thể giết chết đối phương, thậm chí còn chẳng có thương tích gì.
– Hắn đương nhiên không phải là đối thủ của ta.
Hạt Tử Kiếm Thánh giọng đầy tự tin:
– Hôm nay ta phải bảo vệ cho con. Do đó, căn bản không thể đem hết toàn lực! Về phần vừa rồi ta ném con ra xa rồi tiến công Kinh Ý, là vì ta dùng chiêu thức tiến công không đúng… Ta lúc đó dùng chiêu thức nhanh nhất, cũng là chiêu ta sở trường nhất, chỉ cần hắn không đỡ được một chiêu, hắn chắc chắn sẽ chết.
– Nhưng cũng phải nói chiêu thức phòng ngự của hắn thì còn tinh diệu hơn cả ta. – Hạt Tử Kiếm Thánh thở dài.
– Do đó, dù dùng chiêu thức tinh diệu nhưng nếu đánh thật nhanh, căn bản cũng vô dụng.
– Muốn chính thức giết hắn không cần dùng chiêu thức tinh diệu, chỉ cần dùng lực công kích cực mạnh công kích! Mười thành lực thiên địa của ta tụ tập vào một kiếm! Dùng lực áp nhân… Cho dù hắn có thể miễn cưỡng ngăn trở khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, ta sẽ nhân cơ hội đó giết chết hắn.
Hạt Tử Kiếm Thánh nói.
Hạt Tử Kiếm Thánh trước giờ không thích dùng lực áp nhân, bởi vì lão rất tinh thông kiếm pháp.
Nhưng …
Ai ngờ gặp phải một Đằng Thanh Sơn có chiêu thức còn tinh diệu hơn cả lão. Kỳ thật cũng không trách Hạt Tử Kiếm Thánh, chiêu của Hạt Tử Kiếm Thánh có lợi hại tới mấy cũng không thể so được với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Vũ Hoàng sáng chế được.
– Đáng tiếc, lần này có con ở cạnh, ta không dám mạo hiểm một lần. – Hạt Tử Kiếm Thánh nói.
Hạt Tử Kiếm Thánh mang theo Cổ Ung, hóa thành một luồng lưu quang bay về phía Thanh Hồ Đảo.
Trên tường thành Giang Ninh quận thành vô số quân sĩ, đệ tử Quy Nguyên Tông, tất cả đều bận rộn cứu trị người bị thương, dọn dẹp thi thể. Tuyệt đại đa số người đều có vẻ hưng phấn và kích động vì được sống sót.
Quy Nguyên Tông thu được thắng lợi qua trận công kích của 'Thanh Hồ Đảo', một trong bát đại tông phái.
Đằng Thanh Sơn quay đầu đi về phía cửa thành. Ánh mắt rất nhiều đệ tử, quân sĩ Quy Nguyên Tông nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với vẻ sùng bái, kính ý, và cả cảm kích! Ai đã thấy trận đấu giữa hai đại hư cảnh, đều hiểu được nguyên nhân chính thắng lợi là nhờ vào 'Kinh Ý' tiền bối đã ngăn trở được lão mù áo đen đáng sợ của Thanh Hồ Đảo.
Vèo!
Đằng Thanh Sơn nhảy lên như một mũi tên, rồi dừng lại trên tường thành.
– Kinh Ý tiền bối.
Nhất thời đám người chung quanh, kể cả Yến trường lão, Nghê trưởng lão, Tang Phong đều tới cảm tạ. Yến trường lão thậm chí còn kích động quỳ xuống.
– Không cần, không cần.
Đằng Thanh Sơn vội nâng Yến trường lão dậy.
Đây là việc Đằng Thanh Sơn nên làm.
Bởi vì hắn là người của Quy Nguyên Tông!
Gia Cát Nguyên Hồng bên cạnh mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn. Ông mờ ảo thấy cảnh năm đó khi 'nhập tông sát hạch', lần đầu Đằng Thanh Sơn gia nhập vào Quy Nguyên Tông từng đánh Nhạc Tùng, đệ tử của kiếm thánh Thương Giang một trận.
Khi đó Gia Cát Nguyên Hồng đã phán định, tiền đồ của Đằng Thanh Sơn là vô cùng.
– Tiền đồ vô hạn, quả thật là vô hạn.
Gia Cát Nguyên Hồng trầm trồ.
– Nghe nói Thiên Nhãn Kiếm Thánh là cường giả hư cảnh đại thành.
Ngay lúc này…
– Tiểu Vân.
Một thân ảnh tuyệt lệ xuất hiện trên tường thành, trong lòng đang ôm hai tiểu hài tử, nhanh chóng chạy về phía Gia Cát Vân.
Đằng Thanh Sơn nhìn thân ảnh quen thuộc.
– Muội muội, là muội muội mình, Thanh Vũ!
– Thanh Vũ.
Gia Cát Vân đã bỏ áo giáp, người đầy băng bó, sắc mặt tái nhợt lập tức sáng mắt lên, cũng vội chạy tới.
– Cha, mẹ.
Hai đứa bé trong lòng Thanh Vũ phát ra những thanh âm trẻ con non nớt.
Thanh Vũ mắt sưng đỏ lên. Nàng nhìn những vết máu thấm ra từ những lớp băng trắng trên người Gia Cát Vân, sụt sịt muốn khóc.
– Tiểu Vân … Chàng…
– Không sao đâu, không sao đâu, đều đã qua rồi.
Gia Cát Vân cũng ôm một hài tử, mắt rơm rớm.
– Có thể thấy lại Thanh Vũ, có thể thấy lại hài tử, cho dù tàn phế ta cũng cam tâm.
Đằng Thanh Sơn đứng một bên, lặng lẽ nhìn muội muội mà mình thương yêu nhất, đột nhiên cảm thấy những cố gắng của mình đều vô cùng đáng giá.
Chỉ cần có thể thấy muội muội vui vẻ tươi cười là được.
Chỉ cần có thể thấy nụ cười của tộc nhân, làm gì cũng đáng giá.
Đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chính là Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười với hắn:
– Tất cả đều đã qua, Quy Nguyên Tông đã được bảo vệ, mọi việc đều tốt.!
– Vâng đều tốt.
Đằng Thanh Sơn gật đầu cười.
Đột nhiên hắn có cảm giác đặc biệt, vội ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang xé gió bay đến, lao thẳng về phía Đằng Thanh Sơn.
– Kinh Ý tiền bối, cẩn thận.
Nghê trưởng lão là người đầu tiên kinh hô. Họ đều biết những cường giả hư cảnh có thể bay là những người thụôc loại mạnh nhất trong những hư cảnh.
– Không sao đâu. – Đằng Thanh Sơn cười ra nghênh đón.
Chỉ thấy đạo kiếm quang đó dừng lại phía trước Đằng Thanh Sơn, hóa thành một bóng người. Chính là tông chủ Kiếm Tông áo đen mày trắng luôn luôn lạnh lùng.
– Hô Hòa huynh, chuyện gì thế? Người của Thanh Hồ Đảo đâu? – Y nghi hoặc hỏi.
Bùi Tam lệnh cho y tới đây đuổi Thanh Hồ Đảo đi, bảo vệ cho Quy Nguyên Tông.
– Lý huynh, người của Thanh Hồ Đảo đã đi rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói.