Thanh Hồ Đảo chịu cúi đầu
Hạt Tử Kiếm Thánh sầu lo buồn lòng
Bây giờ lão chỉ có mong
Thanh Sơn đừng ngoáy trong nhà mới yên.
Đằng Thanh Sơn và Hạt Tử Kiếm Thánh đang ngồi trên đại điện. Còn Triệu Đan Trần, Thiết Phiền và Triệu Phủ vừa bị bắt được đều đang đứng.
– Đảo chủ!
Triệu Phủ hoảng sợ nhìn về phía đảo chủ 'Thiết Phiền'.
– Hừ.
Thiết Phiền liếc mắt nhìn Triệu Phủ, mắng mỏ:
– Thanh Hồ Đảo ta lại sao lại đẻ ra thứ đệ tử hư hỏng như ngươi chứ…
Lời vừa dứt, vừa nghĩ tới việc Thanh Hồ Đảo tổn thất ba vị tiên thiên cường giả, Thiết Phiền càng thêm đau lòng. Số tiên thiên cường giả ở Thanh Hồ Đảo cũng không nhiều lắm, Triệu Đan Trần lại được xếp một trong mười hạng đầu Thiên Bảng.
Chỉ vì Triệu Phủ!
Thiết Phiền càng thêm tức giận.
– Chỉ vì một bộ Lưu Vân Thiếp mà giết cả nhà một gia tộc, tịch thu sạch tài sản của họ, quả thật ghê gớm.
Thanh âm trầm thấp của Hạt Tử Kiếm Thánh vang lên. Vừa rồi lão được Triệu Đan Trần cho biết mọi việc, cũng khó trách sư phụ người ta kéo đến tận cửa chém giết.
– Con, con…
Triệu Phủ nghe tới ba chữ'Lưu Vân Thiếp' không khỏi nhũn cả chân, sau đó vội nói:
– Chuyện không… không liên quan tới con, là Triệu Hỉ làm như vậy, là tên Triệu Hỉ.
– Triệu Hỉ, Triệu Quang Tá đều chết rồi. – Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Triệu Phủ cả kinh, quay đầu nhìn lại thấy người vừa nói là thanh niên áo bào trắng đeo kiếm.
– Đảo chủ, tha mạng, tha mạng.
Triệu Phủ vội quỳ xuống, nước mắt chảy ròng, đồng thời cũng nhìn vào Triệu Đan Trần.
– Đại gia gia, tha cho con đi.
Triệu Đan Trần vung tay áo quay đầu đi chỗ khác, làm như không muốn nhìn thấy Triệu Phủ.
– Kinh Ý.
Hạt Tử Kiếm Thánh nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong mắt xám trắng làm cho người ta ớn lạnh.
– Ta đã đưa đến Triệu Phủ tiểu tặc rồi. Bây giờ giao cho ngươi… Kinh Ý, bây giờ hẳn là không có việc gì nữa chứ?
Ý của Hạt Tử Kiếm Thánh rất rõ… Kinh Ý người giết cũng đã giết, náo cũng đã náo rồi, muốn tìm người thì cũng đã đưa tới rồi, vậy ngươi nên đi đi.
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy, đi về phía Triệu Phủ.
– Không, không…
Triệu Phủ trợn tròn mắt hoảng sợ. Hắn không muốn chết, nhưng vừa rồi hắn nghe được 'Triệu Hỉ, Triệu Quang Tá' hai người đều chết rồi. Hắn hiểu, một khi rơi vào thanh niên áo bào trắng đeo kiếm này, hắn nhất định phải chết.
Vút!
Triệu Phủ đạp mạnh xuống đất một cái, tựa như một con beo lao ra ngoài cung điện.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười khẩy, cả người mờ đi rồi tới phía trước Triệu Phủ.
– Ta không thể chết được, không thể chết được.
Triệu Phủ thấy Đằng Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện trước mặt, càng sợ tới mức cơ hồ vỡ mật. Đằng Thanh Sơn lúc này chỉ tùy ý vươn tay phải… nhìn như rất chậm nhưng Triệu Phủ căn bản không kịp né tránh đã bị Đằng Thanh Sơn nắm cứng bả vai, rồi sau đó một sức mạnh đáng sợ nóng rực từ bàn tay Đằng Thanh Sơn xuyên qua toàn thân Triệu Phủ.
Thân thể Triệu Phủ run lẩy bẩy, rồi sau đó rũ xuống.
Khớp ở tứ chi hắn đã bị tháo rời, nội kình đã bị phế.
– Thiết Ngũ.
Đằng Thanh Sơn xách Triệu Phủ, quay đầu nhìn về phía Hạt Tử Kiếm Thánh.
– Người đã có rồi, ta không ở lại nữa.
– Không tiễn.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói. Lão chỉ muốn Đằng Thanh Sơn đi càng càng tốt.
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười:
– Nhưng… Thiết Ngũ ông đừng quên việc về Cửu Lang Hồ đó! Đừng làm cho ta đợi quá lâu… đợi quá lâu ta không có chỗ ở, không biết chừng lại tới Thanh Hồ Đảo của ngươi ở mấy ngày, ha ha…
Tiếng cười còn quanh quẩn trong cung điện, nhưng cả người Đằng Thanh Sơn đã biến thành một đạo hồng quang biến mất ở phương đông xa xa.
Yên tĩnh, trong cung điện vô cùng yên tĩnh.
– Sư tổ.
Thiết Phiền mở miệng.
Hạt Tử Kiếm Thánh giơ tay, ngăn Thiết Phiền lại.
Cứ như vậy, ba người Thiết Phiền, Triệu Đan Trần cùng với Hạt Tử Kiếm Thánh lẳng lặng ở trong cung điện không nói gì cả.
Hạt Tử Kiếm Thánh đứng trong cung điện, thông qua khu vực cảm thấy được rõ ràng Đằng Thanh Sơn đang không ngừng lướt trên mặt hồ, ra khỏi Thanh Hồ với tốc độ kinh người.
Một hồi đã qua khỏi phạm vi khu vực của Hạt Tử Kiếm Thánh.
– Hắn đã đi rồi, không nghe chúng ta nói chuyện được đâu
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói.
– Sư tổ, lần này bị Kinh Ý bắt nạt, cứ thế mà bỏ qua à?
Thiết Phiền nói vẻ không cam lòng.
– Hắn nhưng cố ý để mọi đệ tử bình thường ở Thanh Hồ Đảo ta đều nghe thấy tiếng hắn nói chuyện. Rất nhiều đệ tử cũng thấy sư tổ và hắn đối thoại. Con nghĩ việc này khẳng định không dấu được đâu, chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp thiên hạ.
Hạt Tử Kiếm Thánh giọng lạnh lùng:
– Truyền ra thì sao?
– Cường giả hư cảnh gây gổ ở Thanh Hồ Đảo cũng chẳng có gì ghê gớm. Lúc trước Tửu Phong Tử không phải cũng đại náo Doanh Thị Gia Tộc một phen à? Chưa nói lần đó còn nghiêm trọng hơn tên Kinh Ý này nhiều.
Thiết Phiền gật gật đầu.
Triệu Đan Trần bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
– Nếu hắn không phải hư cảnh, ta sớm đã giết hắn rồi.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói:
– Nhưng hắn là hư cảnh.. quả là phiền toái! Loại cường giả hư cảnh nhàn tản không có gì ràng buộc này có rất ít. Cường giả hư cảnh như vậy một là rất khó chọc, thứ hai là họ không ngu. Họ chẳng vô duyên vô cớ gây thù hằn đâu!
Thiết Phiền, Triệu Đan Trần cũng gật đầu.
– Nếu tên Kinh Ý này trêu vào hai thậm chí ba đại tông phái. Vậy ta có thể liên hợp với các tông phái khác cùng hành động giết Kinh Ý.
– Nhưng Kinh Ý vẫn chưa trêu vào tông phái khác. Chỉ chọc Thanh Hồ Đảo ta thôi!
– Thất đại tông phái khác không vỗ tay đứng xem náo nhiệt thì thôi, ai mà hỗ trợ chứ!
Hạt Tử Kiếm Thánh hừ lạnh.
Cửu Châu Đại Địa có vô số cường giả, bát đại tông phái cao cao tại thượng.
Nhưng mọi người vẫn có quy tắc ẩn mình.
Cường giả hư cảnh nhàn tản rất kiên định, nhưng… nếu những cường giả hư cảnh nhàn tản này công kích một tông phái nào đó, nếu để tám đại tông phái cảm thấy uy hiếp, e rằng sẽ có hơn phân nửa số tông phái sẽ liên thủ diệt trừ cường giả hư cảnh này!
Đương nhiên…
Những tông phái như Vũ Hoàng môn, Ma Ni Tự, một là tông phái xa xưa nhất, một là là tông phái mạnh nhất. Cường giả hư cảnh nhàn tản chẳng ai dám trêu vào! Loại tông phái như Tuyết Ưng Giáo, Xạ Nhật Thần Sơn thì có hư cảnh yêu thú… cường giả hư cảnh nhàn tản cũng không tùy tiện trêu vào.
Do đó, cường giả hư cảnh cũng ít dám trêu vào các tông phái!
– Thiết Phiền.
Thanh âm Hạt Tử Kiếm Thánh chợt vang lên trong cung điện.
– Việc lần này, kỳ thật ta sợ nhất là Kinh Ý không phải tới vì báo thù cho đệ tử, mà là có mục đích đặc biệt khác, chuyên tới để quấy rối.
– Mục đích đặc biệt?
Thiết Phiền giật mình, rồi sau đó sực tỉnh.
– Sư tổ nói là Thiên Thần cung à?
– Ừ.
Hạt Tử Kiếm Thánh nói tiếp:
– Thiên Thần cung có thực lực rất mạnh! Còn trong Thiên Thần cung có bao nhiêu cường giả hư cảnh thì người ngoài ngoại giới không ai biết! Ta nghi là tên Kinh Ý này chính là một cường giả hư cảnh của Thiên Thần cung. Hắn cố ý lấy thân phận cường giả hư cảnh nhàn tản tới Thanh Hồ Đảo ta quấy rối, đồng thời dò xét hư thật.
– Sư tổ, người nói là Thiên Thần cung sẽ tấn công Dương Châu à?
Thiết Phiền kinh hãi.
– Chỉ là nghi thế thôi.
Hạt Tử Kiếm Thánh lắc đầu nói:
– Nếu ta có thể đạt tới cảnh giới động hư, cũng có thể bảo vệ được Thanh Hồ Đảo hai mươi năm nữa. Nhưng bây giờ… Thiết Phiền, ta đi Xạ Nhật Thần Sơn một chuyến. Việc ở Thanh Hồ Đảo đều giao cho ngươi… Nhớ kỹ, cấp tốc đánh hạ Cửu Lang Hồ, sau đó lệnh cho người đi Vũ An Quận thông báo cho Kinh Ý. Bây giờ, chúng ta không thể cho Kinh Ý một cái cớ để tới quấy rối.
– Dạ.
Thiết Phiền cung kính tuân lệnh.
Vèo!
Hạt Tử Kiếm Thánh lúc này bay ra khỏi cung điện, lướt về phía phía nam, chỗ Xạ Nhật Thần Sơn ở Viêm Châu.
…
Vũ An quận thành, Kinh Phủ.
– Triệu Phủ, Triệu Đại công tử, xem ra ngươi không biết ta rồi?
Triệu Phủ bị Đằng Thanh Sơn ném trên mặt đất, hoảng sợ nhìn nam tử lưng hùm vai gấu trước mặt. Mặc dù người trước mắt khác hẳn tên Tiết Tân lúc trước, nhưng sau khi cẩn thận quan sát… Triệu Phủ vẫn có thể thấy dung mạo người trước mắt có những nét bóng dáng của Tiết Tân ba năm trước đây.
– Ngươi là Tiết Tân. – Triệu Phủ trợn tròn mắt.
– Cuối cùng nhận ra ta rồi.
Thanh âm Tiết Tân tuy nhẹ, nhưng lại ẩn chứa lửa giận ngập trời. Y đang áp chế cơn giận.
– Đồ nhi, hôm nay ngươi muốn làm gì thì làm. Từ ngày mai trở đi, phải chăm chú khổ học quyền pháp. – Đằng Thanh Sơn dặn.
– Dạ, sư phụ.
Tiết Tân cung kính. Y càng cảm kích sư phụ, e rằng lúc này Đằng Thanh Sơn bảo y chịu chết, y cũng sẽ không do dự chút nào.
Đằng Thanh Sơn đi tới luyện võ trường, luyện tập mấy lần quyền pháp. Lục Túc Đao lúc này phát ra những tiếng gầm gừ cao hứng.
'Hạt Tử Kiếm Thánh của Thanh Hồ Đảo quả tốt nhịn.' Đằng Thanh Sơn cười. Có thể bức bách Hạt Tử Kiếm Thánh, lần này đích xác quả rất đáng cao hứng. 'Nhưng cũng may… Mặc dù lần này gây náo loạn không đủ lớn. Lần này ta làm như vậy ít nhất cũng làm cho Hạt Tử Kiếm Thánh phải cảnh giác!'
'E rằng vừa nghĩ tới ta là lão lại đau đầu.'
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.' Mục đích đã đạt!'
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ, không thể bức bách Hạt Tử Kiếm Thánh phát cuồng… hôm nay mình giết hai tiên thiên, còn ở ngay trong phạm vi của Hạt Tử Kiếm Thánh. Nếu mình thật sự giết sáu bảy tiên thiên, thậm chí còn giết chết cả Cổ Ung, e rằng Hạt Tử Kiếm Thánh sẽ đi Tuyết Ưng Giáo, Xạ Nhật Thần Sơn, mời cường giả hư cảnh, hư cảnh yêu thú tới hỗ trợ, đuổi giết Đằng Thanh Sơn.
…
Những ngày kế tiếp, Dương Châu nhanh chóng truyền ra một tin tức. Một siêu cường giả tên là 'Kinh Ý' sống trên ba trăm năm, đã đại náo Thanh Hồ Đảo. Còn phế Triệu Đan Trần, lại giết chết hai tiên thiên cường giả. Những vũ giả bình thường thì không biết thực lực của 'Kinh Ý' nhưng một vài đại tông phái thì biết rất rõ.
Trong thiên hạ, bây giờ lại có thêm một cường giả hư cảnh nhàn tản tên là 'Kinh Ý'!
– Ha ha, thống khoái, thống khoái.
– Hay lắm.
Giang Ninh quận thành, trong thư phòng Gia Cát Nguyên Hồng Quy Nguyên Tông. Gia Cát Nguyên Hồng và Vũ trưởng lão đều cười lớn.
– Tên xú hạt tử đó khẳng định sẽ nổi giận đùng đùng.
Vũ trưởng lão cười lớn. Quy Nguyên Tông bị Thanh Hồ Đảo áp chế hơn một ngàn năm. Trên ngàn năm qua, không biết Quy Nguyên Tông có bao nhiêu thiên tài và tinh anh bị Thanh Hồ Đảo hoặc dùng thủ đoạn diệt trừ, hoặc sáng, hoặc tối.
Quy Nguyên Tông sớm đã rất giận. Lần này thấy Thanh Hồ Đảo ăn quả đắng, họ đột nhiên nhiên rất thống khoái.
Những người vỗ tay vui mừng trong thiên hạ, ngoại trừ Quy Nguyên Tông, còn có dư nghiệt Thiết Y Môn và rất nhiều người có cừu oán với Thanh Hồ Đảo. Thậm chí những tông phái khác ở Cửu Châu cũng rất vui vẻ nhìn Thanh Hồ Đảo chịu lỗ.
…
Ngày thứ chín sau khi Kinh Ý đại náo Thanh Hồ Đảo, ở Vũ An quận thành, trên đường phố ngoài Kinh Phủ.
'Kinh Ý lại mạnh tới như vậy. Thanh Hồ Đảo đường đường là một trong bát đại tông phái, thế mà trước mặt hắn cũng phải cúi đầu.' Lý tướng quân cưỡi ngựa, đi trên đường phố, vẫn còn cảm thấy khó tin. 'Một nơi có diện tích lớn như Cửu Lang Hồ phải mất không ít lính Thanh Hồ Đảo mới có thể đánh hạ. Thế mà bây giờ lại đưa cho hắn.'
– Tướng quân đại nhân, tới Kinh Phủ rồi.
Tên thân vệ phía sau gọi.
Lý tướng quân giật mình tỉnh lại. Lúc này y nhảy xuống ngựa, đồng thời ra lệnh:
– Các ngươi ở nguyên đây!
Lý tướng quân một mình một người đi đến trước cánh cổng Kinh Phủ. Hai hộ vệ ở Kinh Phủ vênh mặt, nhìn thoáng qua người vừa tới. Một tên hộ vệ đưa tay ngăn trở nói:
– Nơi này là Kinh Phủ, ngươi là ai!
Thanh danh Kinh Ý lan xa, họ chỉ là lính gác cửa cũng tỏ vẻ rất kiêu ngạo.
– Xin thông truyền một chút, ta là sứ giả Thanh Hồ Đảo.
Lý tướng quân nói.
– Thanh Hồ Đảo?
Hai hộ vệ cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, một tên vội hô:
– Ngươi ở đây chờ nhé.
Rồi hắn đi vào trong phủ đệ.