Dịch: suthat
Đan Thần xuất hiện tại đây
Hùng hùng hổ hổ vung tay quát ầm
Thanh Sơn lửa giận công tâm
Hắn liền xuất chưởng hồn bay A tỳ (con trai của Đan Thần)
Trời hoàng hôn, gió lạnh thổi mạnh khiến Thanh Hồ nổi lên trăm ngàn cuộn sóng.
Thuyền phu tóc dài rối tung mặc áo choàng bẩn kinh người đang chèo thuyền, cuối cùng cũng cập bờ dừng lại ở Thanh Hồ Đảo. Đúng lúc này, từ xa một đạo nhân ảnh hóa thành tàn ảnh nhanh chóng phóng tới “ầm” một tiếng, bóng người đã rơi vào trong thuyền, đó chính là Triệu Đan Trần chỉ còn một tay.
“Cổ Ung.” Triệu Đan Trần nhìn người chèo thuyền.
“Triệu trưởng lão.” Cổ Ung lộ vẻ tươi cười.
Cổ Ung hiện tại đã dùng dung mạo thực gặp mọi người. Tin tức đảo chủ tiền nhiệm Thanh Hồ Đảo Cổ Ung trở thành người chèo thuyền sớm đã truyền ra.
“Phiền ông đưa ta đi một chuyến.” Triệu Đan Trần mỉm cười nói.
“Được.” Cổ Ung khẽ cười gật đầu, bắt đầu huy động mái chèo. Cổ Ung mỗi lần chèo tốc độ cũng không nhanh, thế nhưng lại có một tiết tấu kỳ dị. Chính phương thức chèo thuyền kiểu này của y khiến tốc độ con thuyền không ngừng tăng lên, lúc đầu tiên còn chậm rì rì giờ đã thành như tên rời cung.
Vù!
Con thuyền phá sóng lướt tới, Cổ Ung chèo thuyền rất bình tĩnh.
Thấy dáng vẻ Cổ Ung như vậy, Triệu Đan Trần đáy lòng mừng thầm.
“Tiến bộ của Cổ Ung quả nhiên kinh người, phương pháp của sư tổ quả là tuyệt. Lúc này mới gần bốn năm công phu, Cổ Ung thực lực so với lúc trước đã cao thêm một tầng lớn! Chí ít, Cổ Ung hiện thời so với Gia Cát Nguyên Hồng ở chiến dịch Đại Duyên Sơn trước đây cũng không khác biệt nhiều.”
Trong Thanh Hồ Đảo, có hi vọng một bước lên trời trở thành hư cảnh cường giả nhất chính là Cổ Ung này!
“Cổ Ung.” Triệu Đan Trần nhịn không được mở miệng nói:
“Ta xem, hiện giờ ông nên đóng cửa tiềm tu mới tốt. Bây giờ chèo thuyền chỉ là lãng phí thời gian của ông.”
“Không thể coi là lãng phí thời gian.”
Cổ Ung cười giọng nhàn nhạt:
“Mỗi lần chèo thuyền đưa người qua lại, cảm thụ sự loạn lạc lạnh lẽo của thế gian ta lại thấy ngọt ngào vui vẻ. Bất quá sư tổ cũng đã nói, hiện thời Cửu Châu đại địa không yên. Thiên Thần Cung đó ở Thanh Châu có dã tâm lớn, lo rằng Thiên Thần Cung đó phái người tới giết ta. Cho nên sau ba ngày ta sẽ bế quan tiềm tu để đột phá đạt tới hư cảnh.”
Triệu Đan Trần lộ ra vẻ tươi cười.
“Triệu trưởng lão, ông lần này đi đâu?” Cổ Ung mỉm cười hỏi.
“Vũ An Quận Thành.” Triệu Đan Trần lắc đầu cười.
“Ta không biết ở đâu chui ra một tên tiên thiên cao thủ, không ngờ bắt mất hài tử Quang Tá.”
“Quang Tá? A.” Cổ Ung khẽ gật đầu
“Bất quá Triệu trưởng lão, ông cũng cẩn thận một chút. Hiện giờ thiên hạ bất ổn, vẫn là cẩn thận làm đầu.” Triệu Đan Trần gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Đột nhiên tốc độ con thuyền giảm mạnh, rất nhanh chóng đã cực kỳ nhẹ nhàng cặp bờ.
“Đến bờ rồi.” Cổ Ung mỉm cười nói.
Triệu Đan Trần chắp nhẹ tay rồi nhảy lên chạy về hướng dịch trạm Thanh Hồ Đảo thiết lập cách đó không xa, nơi đó có các thớt ngựa chuyện dụng. Đương nhiên loại ngựa như Hắc Yểm Mã dịch trạm cỡ này không có. Bất quá cự ly giữa Vũ An Quận Thành và Thanh Hồ Đảo cũng không tính là quá xa.
Lúc tảng sáng nơi Kinh Phủ ở Vũ An Quận Thành.
“Triệu trưởng lão, chính là chỗ này.”
Lý tướng quân mặc trang phục người thường đang cùng Triệu Đan Trần đứng ở góc đường nhìn Kinh phủ phía xa.
“Ôi chao, đó chính là Kinh phủ! Chậc chậc… nghe nói chủ nhân Kinh phủ là tiên thiên cường giả đó.” “Ừm, thành vệ quân trên vạn người chẳng ai dám xông vào, chủ nhân phủ đó hẳn phải cao thâm khó lường.”
Người qua đường đi qua trước Kinh phủ thường xuyên chỉ chỉ trỏ trỏ vào Kinh phủ đồng thời cảm thán một phen, đối với người bình thường mà nói, tiên thiên cường giả thực sự quá ít gặp trong Vũ An Quận Thành. Truyền miệng càng ngày càng khoa trương, đến mức kháo nhau là chủ nhân Kinh phủ có thực lực vô địch.
“Ngươi đứng ở đây, ta vào xem.” Triệu Đan Trần thấp giọng dặn.
“Dạ.” Lý tướng quân vô cùng cung kính.
Chỉ thấy Triệu Đan Trần giống như người đi đường khác đi tới cạnh góc tường Kinh phủ, sau đó lắc người đã nhảy vào bên trong phủ.
“Hừ, cái tên Kinh Ý kia khoa trương quá đi.” Lý tướng quân mắt nhìn Kinh phủ, đáy lòng chợt cười nhạo.
“Hiện tại Triệu trưởng lão đến xem hắn còn hung ác hay không, thật muốn xem bộ dạng thảm hại của tên Kinh Ý khi bị bắt!” Tên Lý tướng quân này hai ngày trước ở trước cửa Kinh phủ đã mất mặt ghê gớm.
Kinh phủ, trên luyện võ trường trong nội viện.
Đằng Thanh Sơn đang diễn luyện “Thổ Hành Chi Quyền”, rồi lại biến thành “Kim Hành Chi Quyền”. Lục Túc Đao đang nằm dài cạnh đó, thỉnh thoảng hai cái càng khổng lồ như thanh đao còn quơ quơ, mơ hồ có ý cảnh của Kim Hành Chi Đạo.
“Phốc!” “Phốc!” Tiết Tân lại giống như một con dã thú hung hãn đang khổ luyện Hình Ý thập nhị hình, mỗi chiêu mỗi thức hiển nhiên đã cảm nhận được không ít ý vị trong đó.
“Hừ?” Đằng Thanh Sơn dừng đi quyền.
“Hống…” Lục Túc Đao lập tức tức giận rống nhẹ.
“Nhân vật Thanh Hồ Đảo này không ngờ lén lút tiến đến, đúng là cẩn thận.” Đằng Thanh Sơn lắc đầu, đồng thời hô to:
“Tiết Tân.”
“Sư phụ.” Tiết Tân vội chạy tới.
“Đi theo ta.” Đằng Thanh Sơn không giải thích nhiều đã đi ra phía ngoài. Tiết Tân đối với Đằng Thanh Sơn vừa cảm kích lại bội phục, cũng không hỏi nhiều ngoan ngoãn đi theo.
Chỉ có Lục Túc Đao đành phải bất đắc một mình ở đó đẽo gọt đao pháp của nó.
Lúc này chính là sáng sớm lúc, trời tờ mờ sáng. Hộ vệ, nha hoàn của Kinh phủ đa số còn đang ngủ say, chỉ có một bộ phận rời giường.
Tại một góc hẻo lánh, Triệu Đan Trần một tay bóp cổ họng một gã hộ vệ.
“Tiểu nhân thật không biết mà.” Hộ vệ vội lắc đầu, lão gia nhà chúng ta vừa mua phủ đệ này, ngoại trừ điều vừa nói ra những thứ khác chúng ta thật không biết…“
“Vừa mua phủ đệ này?” Triệu Đan Trần nghĩ ngợi
“Xem ra là vừa tới Vũ An Quận Thành.“
“Có biết lão gia nhà ngươi bắt quận thủ Vũ An Quận Thành Triệu Quang Tá giấu ở đâu không?” Triệu Đan Trần thấp giọng hỏi.
“Trong viện, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.” Hộ vệ liền nói.
“Đã bị trói vào cột.“
“Hả?” Triệu Đan Trần thoả mãn gật đầu mỉm cười.
“Đại nhân tha mạng, người đánh ngất tiểu nhân đi, tiểu nhân sẽ không nói.“
Triệu Đan Trần tay trái dụng lực.
“Răng rắc!” Gã hộ vệ con mắt trợn tròn cả lên, máu tươi từ cổ họng chảy ra ngoài.
“Kinh Ý này quả là thần bí.” Triệu Đan Trần hóa thành một làn khói xanh, qua lại như con thoi trong phủ đệ.
“Trong phủ đệ đã mua này không ngờ không cho phép bất kỳ nha hoàn, hộ vệ nào tiến vào nội viện. Xem ra, ở trong nội viện này có chút bí mật.” Triệu Đan Trần này tài cao mật lớn, sau khi cụt tay lại có đột phá thực chẳng hề sợ, tự tin có thể xếp mười vị trí đầu “Thiên Bảng” còn sợ gì?
Tiên thiên cường giả mạnh hơn y, hầu như y đều biết cả.
Về phần cường giả hư cảnh vô cùng đáng sợ? Theo Triệu Đan Trần, thân phận cỡ như hư cảnh cường giả sẽ không tùy tiện đối địch Thanh Hồ Đảo.
Vù!
Chỉ một phát nhảy Triệu Đan Trần đã ở trong nội viện, đằng trước nội viện rất là trống trải, ở phía bên phải chính có một cái đại hoa trì (ao cảnh lớn), cạnh đại hoa trì còn có đình đài lầu các.
“Hừ?” Triệu Đan Trần biến sắc.
Chỉ thấy trong đình đài đó có một cái cây, trên cây cột có trói chặt một người toàn thân đầy vết máu.
“Cài này” Triệu Đan Trần tới gần nhìn, không khỏi khóe mắt muốn rách ra.
“Quang Tá, Quang Tá.” Triệu Đan Trần nhỏ giọng gọi.
Kẻ bị trói này khó khăn lắm mới mở được một con mắt duy nhất, xuyên qua màn máu mơ hồ nhận ra người đến nỗi không khỏi phát sinh kích động kêu lên:
“A, a”
“Hừ?” Triệu Đan Trần nhìn miệng Quang Tá, lại nhìn các bộ vị khắp người. Y giận đến tím mặt.
“Tên Kinh Ý này, không ngờ cắt đứt gân chân gân tay Quang Tá, còn phế đi nội kình của hắn, rồi còn biến hắn thành người câm. Đã là một một phế nhân, một phế nhân vô dụng.“
Triệu Quang Tá như vậy chắc chắn chẳng có cách nào tiếp tục làm quận thủ Vũ An Quận.
“Kinh Ý, thế này là ngươi tìm chết.” Triệu Đan Trần ánh mắt phát lạnh.
Nhưng đúng lúc này.
“Không ngờ dám xông vào phủ đệ của ta, tìm chết phải không?” Một bóng người áo trắng, lưng đeo lợi kiếm đi tới theo sau lưng nhân ảnh áo trắng chính là Tiết Tân.
“Ngươi chính là Kinh Ý.” Triệu Đan Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo trắng.
“Ngươi chỉ có một tay? Hẳn chính là Triệu Đan Trần hả.” Đằng Thanh Sơn nhìn kẻ đến, trong lòng trào dâng cảm xúc. Lúc trước ở Đại Duyên Sơn đối mặt Tiên thiên kim đan cường giả, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể chật vật chạy trốn, mà hôm nay tiên thiên kim đan ở trước mặt hư cảnh cường giả chỉ như một đứa trẻ tập tễnh bước đi.
Triệu Đan Trần trong lòng thất kinh.
“Gã này biết ta là Triệu Đan Trần, không ngờ không lo lắng chút nào?“
Y cảm giác thấy không ổn.
“Ngươi là ai?” Triệu Đan Trần lạnh giọng quát tháo
“Ngươi không phải Kinh Ý! Cửu Châu đại địa này không có cường giả lợi hại nào tên Kinh Ý cả.“
“Ha ha… Cửu Châu đại địa cường giả vô số, một Triệu Đan Trần như ngươi, có thể gặp mấy người?” Đằng Thanh Sơn không khỏi lắc đầu cười nhạo, Thiên Thần Cung tông phái lớn như vậy trước khi lộ ra, Cửu Châu đại địa không có mấy tông phái biết sự tồn tại của mấy đại thiên thần đó của Thiên Thần Cung.
“Vậy ngươi vì sao đối địch với Thanh Hồ Đảo ta?” Triệu Đan Trần quát tháo.
“Triệu Đan Trần, một Tiên thiên kim đan như ngươi cũng dám ở trước mặt ta lớn tiếng hả?“
Đằng Thanh Sơn, lắc đầu cười:
“Thật chẳng biết, cái lão Xú Hạt Tử (người mù thối tha) Thanh Hồ Đảo của ngươi đó rốt cuộc dạy bọn đệ tử các ngươi thế nào.“
Triệu Đan Trần không khỏi sắc mặt đỏ lên:
“Ngươi, ngươi dám“
Hạt Tử Kiếm Thánh, người ngoài đều hô là Thiên Nhãn Kiếm Thánh chứ không dám gọi Hạt Tử Kiếm Thánh lại càng đừng nói là Xú Hạt Tử.
“Sao, nói Xú Hạt Tử mấy câu không được à?” Đằng Thanh Sơn cười nhạt đi đến chỗ Triệu Quang Tá bị trói.
“Hừ? Cái gã kêu Kinh Ý này, có lẽ nào sau khi thấy ta lại muốn chạy trốn? Cho nên cố ý ở đây mạnh miệng dọa ta rồi thừa dịp ta không chú ý chạy thoát?“
Triệu Đan Trần không khỏi nghĩ như vậy, cái kiểu cố ý mạnh miệng lòe người sau đó vội chạy trối chết bình thường vẫn có.
“Toàn bộ Cửu Châu, có được bao nhiêu hư cảnh cường giả. Hơn nữa đa số đều tọa trấn ở các đại tông phái.” Triệu Đan Trần tỉnh táo lại.
“Hừ, không ngờ khẩu khí lớn vậy.” Triệu Đan Trần quát tháo
“Vậy để ta xem xem ngươi có mấy phân thủ đoạn.”
Y vừa nói ra mồm, Đằng Thanh Sơn đã tới bên cạnh Triệu Quang Tá.
“Phốc!” Một chưởng đánh lên ngực Triệu Quang Tá.
“Ậc” thân thể nhuộm máu của Triệu Quang Tá bất ngờ run rẩy, sau đó đầu gục xuống.
“Chết rồi cũng khỏi phải chịu tội.” Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Triệu Đan Trần.
“Ngươi, ngươi dám!” Triệu Đan Trần giận dữ công tâm, gầm lên một tiếng, cả người cầm thần kiếm trong tay hóa thành một đạo kiếm quang, kiếm quang phảng phất như ánh sáng mặt trời tụ vào trong một tia sáng duy nhất bắn thẳng đến đầu Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, thân hình chuyển động.
Xoẹt!
Liền thấy xuất hiện bên cạnh người Triệu Đan Trần, một cước đạp lên bụng khiến y ngã bay đi rơi xuống đất.
“Đan, đan điền của ta” Triệu Đan Trần ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, sau đó hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn.
“Ngươi, ngươi là” Đằng Thanh Sơn vượt xa thực lực của y, khiến y trong nháy mắt hiểu rõ thân phận đối phương.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:
“Vừa rồi ở trước mặt ta mạnh mồm mạnh miệng, giờ lại còn đâm ta. Hừ, ta phải đi hỏi Xú Hạt Tử Thanh Hồ Đảo đó của ngươi dạy đệ tử thế nào mà không hiểu quy củ như vậy.” Nói rồi, Đằng Thanh Sơn xách Triệu Đan Trần lên, hóa thành một đạo huyễn ảnh biến mất trong nội viện.
“Đồ nhi, ta đi Thanh Hồ Đảo tìm Xú Hạt Tử đó một chuyến, con chờ ở đây.” Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang vọng trong nội viện.