– Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút.
Với giọng cao cao tại thượng răn dạy quở mắng này làm năm người ở đây không khỏi giận tím mặt. Năm bọn họ ở Tuyết Liên Giáo đều là những lãnh đạo cao cấp, bình thường e rằng cũng chỉ có Tuyết Liên giáo chủ mới dám nói với họ. Tên Hô Hòa khách khanh này là một ngoại nhân, thế mà cũng dám nói như vậy.
Vù!
Ba vị trưởng lão đều vô cùng căm tức Đằng Thanh Sơn. Cặp mắt chuột của tên trưởng lão mập lóe ra hàn quang, y cất giọng lạnh lùng:
– Hô Hòa khách khanh, ngươi là khách khanh của Thiên Thần cung chúng ta. Chúng ta tôn kính ngươi nên gọi ngươi một tiếng khách khanh, nhưng ngươi… dù nói như vậy thì ngươi cũng chỉ là khách khanh, là ngoại nhân thôi! Thế mà dám uy hiếp chúng ta…
Nhị Thánh Nữ và Xích Viêm Kỳ chủ cũng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Lúc này, mọi người đều rất căm giận!
– Uy hiếp các người thì sao?
Đằng Thanh Sơn cười chẳng hề để ý, vươn ngón tay chỉ một hơi từ tả tới hữu cả năm người.
– Chỉ năm người… hừ, tại hạ giết các người cũng chỉ lật tay một cái là xong thôi. Hôm nay tại hạ tới đây chỉ để khuyên các người một câu. Địa ngục không cửa, các người cũng đừng tự mình xông vào.
Ngữ khí cao cao tại thượng của Đằng Thanh Sơn làm năm người ở đây càng thêm tức giận.
Phải biết là năm người này đều là tiên thiên cường giả!
Lần này Thiên Thần cung và Tiêu Dao Cung sắp sửa quyết chiến, hai mươi vạn đại quân của hai kỳ Xích Diễm Kỳ và Thanh Long Kỳ chính là đại quân phía nam. Ba vị trưởng lão chính là từ Huyết Luyện Tiêu đặc biệt cử tới đây, để chuyên môn ứng đối với những cao thủ tiên thiên cường giả của Tiêu Dao Cung. Ba vị trưởng lão này thì có hai là tiên thiên kim đan, một tiên thiên thực đan!
Xích Diễm kỳ chủ Lô Lập Long có thể thống soái mười vạn đại quân, cũng là cường giả tiên thiên kim đan.
Nhị Thánh nữ Mộ Dung Yến mặc dù bước vào tiên thiên đã hơn mười năm, nhưng chỉ là tiên thiên thực đan thôi.
Nhưng dù sao… trong năm người có ba tiên thiên kim đan, hai tiên thiên thực đan!
– Hô Hòa!
Hai mắt Xích Diễm kỳ chủ Lô Lập Long vằn lên như một con sư tử cuồng nộ, hét lên:
– Nơi này chính là quân doanh Tuyết Liên Giáo, chúng ta kính ngươi là khách khanh, nhưng ngươi cũng đừng có láo xược! Hừ… Chúng ta có lẽ một đánh một không phải đối thủ của ngươi, nhưng chúng ta có ba vị tiên thiên kim đan! Ngươi…
– Chậc chậc.
Đằng Thanh Sơn ngắt lời Xích Diễm kỳ chủ, cười nhạt nói:
– Ba tiên thiên kim đan à? Ngay cả năm vị đều là tiên thiên kim đan thì đã sao?
– Hô Hòa khách khanh, sư huynh đệ chúng ta nghe đại danh đã lâu, cũng rất muốn nhìn xem thủ đoạn ngươi như thế nào?
Một thanh âm già nua chợt vang lên.
Nhất thời hai lão già trưởng lão mập và trưởng lão gầy gò cơ hồ đồng thời lắc mình, hóa thành hai tàn ảnh bổ về phía Đằng Thanh Sơn. Binh khí mà trưởng lão mập sử dụng là một thanh loan đao huyết sắc, còn trưởng lão gầy thì sử dụng một cây chày sắt, một người dùng binh khí dài, một người dùng binh khí ngắn. Hai trưởng lão tiên thiên kim đan phối hợp, lộ số gần như hoàn toàn không có khuyết điểm.
Vù… Trưởng lão mập vung loan đao huyết sắc, như một con quay xoay tròn chém vào Đằng Thanh Sơn.
Phốc… Trưởng lão gầy vung cây chày sắt, cuốn theo hàn quang màu xanh, chính diện đập thẳng vào Đằng Thanh Sơn.
– Hừ.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt, thân hình mờ đi, hắn thi triển Du Ngư thân pháp.
– Choang!
Lợi kiếm sau lưng Đằng Thanh Sơn tuốt ra khỏi vỏ, cây kiếm này chính là được Đằng Thanh Sơn chuẩn bị để ngụy trang đã mang thân phận Hô Hòa khách khanh, vậy Đằng Thanh Sơn quyết định không dùng thương pháp! Lúc trước đánh bại đệ nhất Thần Tướng Bột Nhật Lôi Mục hắn đã sử dụng côn pháp. Bây giờ Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể xứng với câu – Một thân cả côn kiếm đều sở trường.
Trong đại sảnh rộng mở, trong nháy mắt xuất hiện bảy tàn ảnh của Đằng Thanh Sơn.
Choang! Choang!
Veo! Veo!
Đằng Thanh Sơn chỉ đâm ra bốn kiếm. Hắn đang sử dụng Thanh Liên Tứ Thập Cửu kiếm mà hắn ngộ xuất từ Thanh Liên Kiếm Ca mà ra. Khi được Đằng Thanh Sơn thi triển, đặc biệt phối hợp với Du Ngư thân pháp, kiếm thuật đã tới trình độ như huyễn như mộng, hơn nữa còn nhanh như chớp.
– Ha ha…
Đằng Thanh Sơn cười sang sảng.
Hai bóng kiếm một trước một sau, đánh vào ngực nhị vị trưởng lão.
– A!
– Hừ!
Hai trưởng lão tiên thiên kim đan kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể không tự chủ được bị đánh bay đi, đập mạnh vào chiếc ghế hoa lệ, làm cái ghế đã bị đè nát vụn, thậm chí còn va vào bức họa treo trên vách tường vỡ tan. Vách tường trong đại sảnh hơi chấn động, rồi nứt ra vài vết nứt dài.
Hai trưởng lão đầu bạc gầy và mập ngã lăn quay trên đất, rồi hai lão vội xoay người đứng lên, khóe miệng đều rỉ máu, hai người đều tỏ vẻ kinh sợ nhìn Đằng Thanh Sơn.
'Sao lại nhanh như vậy?'
'Hắn, hắn sao lại…'
Nhị vị trưởng lão mập và gầy ở Tuyết Liên Giáo có thực lực có thể được xếp vào năm hạng đầu. Không ngờ hai đại cường giả liên thủ, một lần đối mặt mà đối phương chỉ ra có bốn kiếm là họ đã thất bại.
'Một kiếm đánh văng loan đao của ta, một kiếm đánh bay ta?' Trưởng lão mập nhìn loan đao trong tay, thân thể run lên.
'Hô Hòa này…' Mộ Dung Yến và Xích Viêm Kỳ chủ Lô Lập Long cũng chấn động.
Hoàn toàn sợ tới ngây người.
'Hô Hòa khách khanh, cho dù mạnh hơn đệ nhất Thần Tướng Bột Nhật Lôi Mục, nhưng hai trưởng lão họ Hà cũng là cường giả tiên thiên kim đan… việc này… chẳng lẽ, này Hô Hòa cũng như người lúc trước đứng đầu Thiên Bảng Thú Vương sao?' Xích Viêm Kỳ chủ vô cùng khiếp sợ. Thú Vương năm đó xếp hạng đầu trên Thiên Bảng.
Thú Vương Ô Hầu muốn giết tiên thiên kim đan thì cho dù ba tiên thiên kim đan liên thủ, Thú Vương cũng có thể dễ dàng giết chết.
Đây là thực lực của người đứng đầu Thiên Bảng.
Nhưng… người đứng đầu Thiên Bảng bây giờ đã không phải là Thú Vương nữa. Tên của Thú Vương đã biến mất khỏi Thiên Bảng. Có người nói Thú Vương đã chết, cũng có người nói Thú Vương đã đạt tới hư cảnh rồi.
– Muốn giết các người… Cho dù các người có ba tiên thiên kim đan, cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn qua làm năm người kinh hồn táng đảm.
– Hô Hòa khách khanh, lần này là chúng ta sai.
Mộ Dung Yến thấy tình thế không ổn, vội cười nhận lỗi.
– Kỳ thật ngươi cũng yên tâm, lần này là đại sự trước giờ chưa từng có của Thiên Thần cung ta. Chúng ta có lớn mật tới mấy cũng không dám làm bậy. Ngươi cứ yên tâm… Chúng ta nhất định sẽ tuân lệnh tôn sư, nghe theo sự điều khiển của Tiểu sư muội.
Năm người ở đây có ai không từng trải? Mộ Dung Yến tuổi nhỏ nhất cũng đã tám mươi rồi.
Ai không biết đạo lý tạm thời cúi đầu?
'Hô Hòa làm gì biết lĩnh quân? Chúng ta âm thầm làm mấy chuyện xấu, hắn căn bản cũng không thấy manh mối gì.' Mộ Dung Yến thầm nghĩ trong lòng.
– Hô Hòa khách khanh, lần này chúng ta…
– Hô Hòa khách khanh, xin thứ lỗi.
Mấy người kia cũng đều cúi đầu trước Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười:
– Ngoài miệng thì nói hay lắm, đáy lòng các người nghĩ gì thì tại hạ không biết! Nhưng, tại hạ cũng không thèm biết. Nhưng tại hạ cảnh cáo các người… Tiểu Quân là thê tử ta, trong quá trình nàng thống lĩnh hai mươi vạn đại quân, nếu xuất hiện vấn đề gì thì đừng trách tại hạ vô tình!
– Giáo quy của Tuyết Liên Giáo chẳng không quan hệ gì với tại hạ.
– Nếu có gì lầm lẫn, tại hạ nhất định sẽ lấy mạng các ngươi.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói thẳng.
Năm người ở đây đều biến sắc.
– Hô Hòa khách khanh, lời này quá nặng rồi?
Xích Diễm kỳ chủ không kìm được phải nhíu mày nói:
– Hai mươi vạn đại quân, cũng khó tránh khỏi việc xảy ra một chút vấn đề ngươi nói vậy thì… hơn nữa, việc sinh tử của ta, cho dù Lý Quân có là thống soái, cũng không có tư cách quyết định.
Năm người họ đều có địa vị cao rất, Lý Quân không có tư cách xử tử họ.
Đằng Thanh Sơn nhìn lướt qua năm người này:
– Tại hạ không phải người của Thiên Thần cung, đừng đem những quy củ chó má ấy mà nói với tại hạ… buổi tối các người ngủ cẩn thận một chút. Bây giờ đối địch với Tiêu Dao Cung, Tiêu Dao Cung cử thám tử tới giết các người cũng là việc thường thôi.
Đằng Thanh Sơn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
– Hô Hòa, ngươi có ý gì đây?
Trưởng lão mập không kìm được quát lên.
– Hừ.
Đằng Thanh Sơn quay đầu liếc mắt nhìn năm người.
– Tại hạ còn không ngu tới mức quang minh chính đại giết các người… Muốn giết các người, rất đơn giản.
– Ngươi, ngươi…
Năm người đều tức giận đến không biết phải nói gì.
Đằng Thanh Sơn muốn ám sát họ, trong số họ ai chống được?
– Ngươi là khách khanh của Thiên Thần cung, sao có thể làm việc như vậy được? – Trưởng lão gầy tức giận.
– Nghe đây.
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, quay về năm người nhẹ giọng nói:
– Tại hạ không phải người tốt!
Nghe xong Đằng Thanh Sơn cứ như vậy nghênh ngang ly khai, để lại trong đại sảnh năm lãnh đạo của Tuyết Liên Giáo ai nấy đều sắc mặt vô cùng tức giận khó coi, nhưng không có lấy một ai dám kêu Đằng Thanh Sơn dừng lại.
– Các vị, bây giờ phải làm sao?
Xích Diễm kỳ chủ nhìn về phía bốn người kia.
– Có thể làm sao chứ?
Rèm mi của Mộ Dung Yến hạ xuống, hai mắt lóe ra hàn quang.
– Chỉ có thể nhẫn! Hô Hòa này không phải là loại người từ tâm nương tay đâu. Các vị quên rồi… Hắn còn có một cái tên khác là Ác ma A Lạp Đạt
Bốn người kia cảm thấy đáy lòng run lên.
Đúng!
Nhân vật được xưng là ác ma A Lạp Đạt, một tên ác ma có thể một người ngạnh kháng mười vạn đại quân, có phải là người từ tâm không?
'Đừng có giở thủ đoạn ra. Nếu không buổi tối khi ngủ cũng khó nói có còn thấy được mặt trời ngày hôm sau nữa không.' Bị Đằng Thanh Sơn uy hiếp một lần, cộng với thanh danh, thực lực Đằng Thanh Sơn, làm năm lãnh đạo ở đây cũng không dám có tâm tư gì nữa.
Vào ngày thứ ba sau khi Đằng Thanh Sơn, Lý Quân khống chế đại quân Xích Diễm Kỳ, mười vạn đại quân Thanh Long Kỳ cũng đã đến, cả quân doanh trở nên chật chội hơn nhiều.
Đằng Thanh Sơn đều đợi lệnh của tổng bộ Thiên Thần cung.
…
Ngày mười sáu tháng mười, lá vàng rơi lả tả khiến trời đất một vùng xơ xác tiêu điều.
Trong đại sảnh.
'Rốt cục cũng bắt đầu rồi.' Đằng Thanh Sơn nắm một phong mật tín, Lý Quân đứng bên cạnh. Phong mật tín này vừa được Thiên Thần cung truyền đến.
'Thiên Thần cung bắt đầu động rồi. Thiên địa Cửu Châu rốt cục cũng bắt đầu biến đổi rồi.' Đằng Thanh Sơn không kìm được máu nóng bốc lên.
Kẹt!
Cánh cửa viện xa xa mở ra, tiếng bước chân vang lên.
Cộp! Cộp! Cộp!
Sáu người gồm ba trưởng lão, Xích Diễm kỳ chủ, Thanh Long Kỳ chủ, Nhị Thánh Nữ cùng chạy tới. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân một tả một hữu, ngồi trên ghế chủ tọa phải trái.
– Ra mắt thống soái, phó thống soái.
Sáu người đều khom người.
Vù!
Lý Quân đứng lên, ánh mắt nàng lăng lệ, thanh âm trong trẻo vang vọng:
– Cung chủ tự mình truyền lệnh, bảo hai mươi vạn đại quân phía nam chúng ta lập tức xuất phát, cần phải trước tháng mười hai đánh hạ Xuân Phạm Quận, Mộc Dương Quận
Sáu người Xích Viêm Kỳ chủ, Thanh Long Kỳ chủ đều chấn động.
Nhưng nghe đây là lệnh của cung chủ, không ai dám có dị nghị gì.
– Thời gian gấp gáp, hai mươi vạn đại quân hành quân gấp rút cũng phải mất không ít thời gian.
Lý Quân nghiêm mặt lạnh lùng ra lệnh:
– Hôm nay ăn cơm trưa sớm một canh giờ, ăn xong nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi sau đó lập tức xuất phát chạy tới Xuân Phạm Quận!
– Dạ, thống soái!
Sáu người ở đây cùng đồng thanh đáp lời.
Đằng Thanh Sơn đứng một bên Lý Quân nghe nàng ra lệnh không khỏi nín thở, tựa hồ thấy cả Cửu Châu rung chuyển, cảnh gió tinh mưa máu khắp nơi.