– Thanh Sơn.
Gia Cát Nguyên Hồng cười khổ, ông lộ vẻ bất lực.
– Điều thứ ba này là sư phụ nhờ con lấy một diện mục khác đối địch với Thanh Hồ Đảo. Ta cũng không có biện pháp khác.
– Sư phụ?
Đằng Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe.
Vũ trưởng lão bên cạnh cất tiếng:
– Thanh Sơn, từ sau chiến dịch Đại Duyên Sơn, Thanh Hồ Đảo đã chết một hai cao thủ tiên thiên. Như bây giờ cả Dương Châu có mười ba quận thì mười hai quận đều ở trong sự khống chế của Thanh Hồ Đảo, duy chỉ Quy Nguyên Tông chúng ta không bị họ tiêu diệt. Thanh Hồ Đảo đương nhiên coi Quy Nguyên Tông là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!
Gia Cát Nguyên Hồng nói tiếp:
– Nếu không phải sư tổ trở thành cường giả hư cảnh làm Thanh Hồ Đảo phải kiêng kỵ, Thanh Hồ Đảo sớm đã diệt Quy Nguyên Tông rồi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Lúc trước Thanh Hồ Đảo đích thật là đưa đại quân tới, cuối cùng lại vì cường giả hư cảnh mà sợ hãi lui quân.
– Nhưng Thanh Sơn này, lão gia hỏa Hạt Tử Kiếm Thánh của Thanh Hồ Đảo đã tiếp cận ngày đại hạn rồi, theo đánh giá thì chỉ còn sống được hai mươi năm nữa thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng tuyên bố:
– Cường giả hư cảnh nhiều nhất là sống được năm trăm năm, không thể thay đổi được! Con hẳn cũng biết lão chỉ còn lại có hai mươi năm có nghĩa là gì!
– Ta không muốn đấu sống chết với Thanh Hồ Đảo của lão.
Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng lạnh đi.
– Ta cũng không cam lòng để hơn mười vạn đệ tử vào chỗ chết.
– Do đó…
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn, ta hy vọng con có thể dùng một gương mặt khác đấu với Thanh Hồ Đảo. Con hãy lấy danh nghĩa là một cường giả hư cảnh nhàn tản, vô môn vô phái, không có gì ràng buộc… đấu với Thanh Hồ Đảo! Cho dù Thanh Hồ Đảo mà gặp phải một hư cảnh cường giả vô môn vô phái, không có gì ràng buộc cũng phải vô cùng đau đầu. Những đại nhân vật trong tông phái cũng sẽ phải sợ hãi! Đến lúc đó họ chắc chắn phải phòng bị con, mọi tinh lực đều để vào người con sẽ không tùy tiện khai chiến với Quy Nguyên Tông chúng ta.
– Ha ha…
Vũ trưởng lão cười to.
– Bây giờ trên Cửu Châu Đại Địa, cái làm người ta sợ hãi không phải là cường giả hư cảnh của đại tông phái, mà là cường giả hư cảnh không có gì ràng buộc vô môn vô phái ấy. Tỷ như tên Đàm Thương được gọi là 'Tửu Phong Tử' (tên điên say). Năm đó chọc vào Doanh Thị gia tộc, mặc dù Tửu Phong Tử chưa phải là hư cảnh đại thành, nhưng khi chạy trốn thì cả hư cảnh đại thành cũng không truy được. Lúc trước Tửu Phong Tử xông vào Doanh Thị gia tộc,liên tiếp giết chết chín tiên thiên rồi nhanh chóng chạy đi. Doanh Thị gia tộc căn bản không có biện pháp gì chống lại được!
– Có muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
Đằng Thanh Sơn vẻ mặt nghiêm trang.
– Trước khi tử vong, Hạt Tử Kiếm Thánh khẳng định sẽ bỏ mọi giá diệt trừ mọi uy hiếp, để những hậu bối Thanh Hồ Đảo của hắn có thể bảo trụ được cơ nghiệp ngàn năm.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói:
– Còn uy hiếp lớn nhất của Thanh Hồ Đảo không thể nghi ngờ gì chính là Quy Nguyên Tông! Dù sao trong Dương Châu cũng chỉ hai có tông phái, không phải ngươi chết thì ta tiêu!
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
– Sư phụ, con đã hiểu rồi.
– Do đó bốn năm vừa rồi khi con ly khai, Quy Nguyên Tông vẫn luôn ẩn nhẫn, chính là vì không muốn gây nên tình trạng ngươi chết ta sống với Thanh Hồ Đảo!
Gia Cát Nguyên Hồng thở dài nói:
– Nói về cường giả hư cảnh, sư tổ mà so với Hạt Tử Kiếm Thánh thì…
Vũ trưởng lão lắc đầu cười:
– Ta đích xác thua lão xa.
– Riêng về đệ tử bình thường, số lượng quân đội.
Gia Cát Nguyên Hồng cười khổ.
– Quy Nguyên Tông lại càng thua xa Thanh Hồ Đảo. Thanh Hồ Đảo có mười hai quận làm cơ sở, còn Quy Nguyên Tông khi gặp chiến tranh, cho dù gần đây Quy Nguyên Tông ta có 'Bắc Hải Chi Linh' nhưng trước mặt hơn trăm vạn đại quân mà đánh nhau, Quy Nguyên Tông vẫn tiêu tùng.
– Quy Nguyên Tông truyền thừa ngàn năm mới có được cơ nghiệp này, còn Tửu Phong Tử là một lão quái vật hơn bốn trăm tuổi, thân nhân đều chết sạch. Không thân nhân không sư môn, muốn uy hiếp lão quả là không có biện pháp. Doanh Thị gia tộc cuối cùng thoái lui một bước, đàm phán với Tửu Phong Tử để giải thù oán.
Vũ trưởng lão cười nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Có môn phái là có lo lắng, có nhược điểm. Còn không thân nhân không môn phái là không có nhược điểm. Các đại tông phái đều không muốn trêu vào loại cường giả hư cảnh này!
Vũ trưởng lão cười lớn.
– Thanh Sơn, sư phụ con chính là bảo con làm loại nhân vật này.
– Ha ha…
Đằng Thanh Sơn cười.
– Sư phụ, người ghê gớm thật!
– Đầu trọc không sợ bị túm tóc mà! Cường giả hư cảnh vô môn vô phái đích xác làm các tông phái khác phải đau đầu.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu ý của sư phụ.
– Nhưng Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng vội dặn dò:
– Con và Thanh Hồ Đảo mà đấu cũng phải chừng mực thôi! Con phải làm cho Thanh Hồ Đảo cảm thấy bị uy hiếp, cảm thấy sợ hãi… Nhưng cũng đừng làm cho họ phát điên. Một khi Thanh Hồ Đảo phát điên, họ có thể sẽ mời Xạ Nhật Thần Sơn, Tuyết Ưng Giáo. Tỷ như Xạ Nhật Thần Sơn có một con thần thú yêu lang có thể chạy rất nhanh trên lục địa, còn nhanh hơn cả cường giả hư cảnh, khoan xuống đất cực nhanh.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Đúng vậy, Cửu Châu có vài nhà biết thú ngữ. Hơn nữa một vài tông phái từ xưa tồn tại không biết bao nhiêu năm, giống như Xạ Nhật Thần Sơn, Vũ Hoàng môn, có một con yêu thú cũng không có gì kỳ quái. Lúc trước ở Thanh Châu, Đằng Thanh Sơn đã nghe nói có một con thần ưng dùng lôi điện công kích Tiêu Dao Cung.
– Sư phụ yên tâm, con cũng biết chừng mực.
Đằng Thanh Sơn cười, thầm nhủ:
– Hy vọng Tiểu Thanh có thể sớm về một chút. Có Tiểu Thanh dùng nó bức hiếp Thanh Hồ Đảo thì Thanh Hồ Đảo cũng chỉ có thể nhịn mà thôi! Nhưng còn có nửa năm một năm nữa thì Tiểu Thanh mới có thể tới được. Ừm… Lục Túc Đao Trì cách hư cảnh một chút, hơn nữa xem ra nó theo 'Hành Kim chi đạo'. Hy vọng Lục Túc Đao Trì cũng mau đạt tới hư cảnh.
Đằng Thanh Sơn trong lòng rất chờ đợi, kỳ thật bây giờ ngồi trên lưng Lục Túc Đao Trì cũng được. Dù sao nhân loại không biết phi hành, cho dù tới hư cảnh đại thành thì tốc độ phi hành cũng cũng không phải là quá nhanh.
Còn Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Lục Túc Đao Trì, với tốc độ kinh người của Lục Túc Đao Trì, cộng thêm Đằng Thanh Sơn dùng lực thiên địa phụ trợ… tốc độ của Lục Túc Đao Trì sau này sẽ vượt hẳn nhân loại
Tốc độ phi hành hư cảnh đại thành.
Hơn nữa…
Lục Túc Đao Trì sở trường nhất lại là khoan đất!
Sau khi rõ kế hoạch ba điểm, trong đầu Đằng Thanh Sơn cũng có phương án sơ lược.
– Sư phụ, về điều thứ hai trong Thiên Bảng, cao thủ còn sống mà tiếp cận đại hạn thì có ai thế? Con không rõ lắm.
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Gia Cát Nguyên Hồng cười ha ha:
– Thanh Sơn bài danh trong mười người đầu ở Thiên bảng, có bốn người tuổi dưới một trăm năm mươi tuổi, có bốn người trên một trăm năm mươi tuổi. Nhưng sống trên một trăm chín mươi tuổi thì chẳng có ai cả. Con có biết vì sao như vậy không?
– Không ai sống trên một trăm chín mươi tuổi à?
Đằng Thanh Sơn giọng ngạc nhiên.
Sau khi đạt tới tiên thiên, bình thường tuổi càng lớn thì thực lực càng mạnh.
Gia Cát Nguyên Hồng sáu mươi tuổi, so với Gia Cát Nguyên Hồng một trăm chín mươi tuổi, ai mạnh ai yếu chẳng cần phải nói?
– Vì sao không có ai?
Đằng Thanh Sơn hỏi lại.
Gia Cát Nguyên Hồng cười đáp:
– Trong Thiên Bảng kỳ thật có một quy củ không nói ra.. Phàm là ai vượt qua một trăm chín mươi tuổi Thiên Bảng sẽ không nghi nhận nữa.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn giật mình.
– Tiên thiên kim đan vượt qua một trăm chín mươi tuổi sẽ có hai kết quả.. một là, ngộ đạo, đạt tới hư cảnh trước khi chết. Hai là, chết già! Đương nhiên cơ hồ tất cả tất cả tiên thiên kim đan vượt qua một trăm chín mươi tuổi trong mười năm cuối cùng, dưới áp lực tâm lý đều sẽ chết già.
– Kỳ thật bất luận là chết già, hay đạt tới hư cảnh, Thiên Bảng đều sẽ không ghi lại!
– Thiên Bảng không thể để cho một tiên thiên kim đan, luôn chiếm vị trí cao rồi lại chết già. Dù sao việc ấy làm cho người ta xót xa.. Tới một trăm chín mươi tuổi, sẽ tự nhiên không còn ghi chép nữa. Về phần họ chết già hay đột phá, một bước lên trời đạt tới hư cảnh thì để đám hậu bối đệ tử tưởng tượng lấy.
Đằng Thanh Sơn giật mình.
– Thanh Sơn, ở đây ta có một danh sách.
Gia Cát Nguyên Hồng lấy từ bàn viết bên cạnh ra một mảnh giấy.
– Trên đó tổng cộng có năm người được khoanh tròn, một người trẻ nhất là một trăm tám mươi sáu tuổi. Đây là người bây giờ đứng thứ hai trên Thiên Bảng, bốn người kia đều đã vượt qua một trăm chín mươi… năm người này dựa theo ta phỏng chừng còn cách hư cảnh rất ngắn.
Đằng Thanh Sơn nhận lấy danh sách.
– Chỉ tiếc là trong năm người chỉ có một người không môn không phái, bốn người khác đều là đệ tử của tám đại tông phái trong thiên hạ.
Gia Cát Nguyên Hồng chỉ vào người thứ ba.
– Chính là hắn – Hô Diên Tác! Nếu con muốn mời người, e rằng cũng chỉ có thể mời Hô Diên Tác thôi.
Đằng Thanh Sơn cũng thầm thở dài.
Bốn người khác trẻ nhất đã là một trăm tám mươi sáu tuổi, khẳng định nằm mơ cũng muốn có được Bất Tử thảo. Nhưng nếu những người này phục dụng Bất Tử thảo sống lâu thêm hai trăm năm, chắc chắn sẽ đạt tới hư cảnh. Nhưng những người này đều là người của tám đại tông phái, cho dù có cảm kích Đằng Thanh Sơn cũng có thể ra sức cho Đằng Thanh Sơn không?
Cũng khó nói, biết đâu tương lai còn có thể trở thành địch nhân!
Do đó, Hô Diên Tác vô môn vô phái là lựa chọn duy nhất của Đằng Thanh Sơn.
– Sư phụ, người bảo con tới nam bộ Dương Châu âm thầm gây dựng một đạo nhân mã, cụ thể là làm ở đâu? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Gia Cát Nguyên Hồng lấy trên bàn viết ra một quyển trục, rồi sau đó trải ra, cười chỉ vào quyển trục:
– Thanh Sơn, con xem này… Đây là bản đồ cả Dương Châu. Trong phạm vi Dương Châu, nơi có thổ phỉ cường đạo nhiều nhất, không nghi ngờ gì chính là chỗ nằm giữa ba quận, 'Thái A Sơn Mạch' liên tục gần sáu trăm dặm
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn cũng dừng ở điểm đó.
– Trong Thái A Sơn Mạch có rất nhiều bang phái mã tặc, có tám bang phái cỡ lớn, vô số cường đạo sâu bọ khác.
Gia Cát Nguyên Hồng cười.
– Thanh Sơn, tuy nói đám cường đạo rất dã man nhưng phần lớn vẫn có khí phách, cũng không ít người dũng mãnh không sợ chết. Nơi này mà xây dựng một đội nhân mã thì cũng không khó.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Chúng ta không cần đám sâu bọ đó có thực lực quá mạnh, cái cần là dũng mãnh, phải nghe lệnh!
– Đến khi Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo đại chiến, ở nam bộ sẽ cho một đội nhân mã tinh anh phục dụng 'Bắc Hải Chi Linh', rồi mặc vào chiến giáp 'Hỏa Lưu Thiết'. Cho dù chỉ một ngàn thiết kỵ cũng đủ đánh vỡ mười vạn đại quân.
Gia Cát Nguyên Hồng rất tự tin.
– Đương nhiên… điều kiện tiên quyết là chiến giáp 'Hỏa Lưu Thiết' lợi hại như những gì con nói.
Bắc Hải Chi Linh có thể bồi dưỡng một hậu thiên cực hạn cường giả.
Quân đội một ngàn vũ giả nhất lưu quả là đáng sợ.
Rồi kết hợp với Hỏa Lưu Thiết chiến giáp có thể nói là cứng bằng sức tiên thiên, đi đánh một quân đội bình thường, căn bản là đồ sát!
– Được.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Sáu trăm dặm Thái A Sơn Mạch có hơn mười vạn tặc phỉ, lấy trong số đó ra một đội kỵ binh tinh anh cũng không phải việc khó. Sư phụ, con lập tức sẽ đem Hỏa Lưu Thiết tới. Khi chế tạo Hỏa Lưu Thiết này thành chiến giáp phải rất cẩn thận, ngàn vạn lần không thể lộ ra ngoài. Một khi tiết lộ sẽ có thể rất gay go.
– Ừm.
Gia Cát Nguyên Hồng vừa nhớ tới những thứ thần kỳ mà Đằng Thanh Sơn nói về Hỏa Lưu Thiết, ông không khỏi vô cùng chờ mong.