– Hải Thần! Các Chư Thần chẳng phải đã chìm vào giấc ngủ say rồi sao, ngươi sao có thể vẫn còn ở trên nhân gian?
Bạch Khởi kinh ngạc nói. Chư Thần trong truyền thuyết đã chìm vào giấc ngủ say, bởi vì sự tổn hại và suy yếu mà Đại Chiến Thần Ma đem đến, đã tiến vào giấc ngủ say dài đến mấy vạn năm, cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.
Chính bởi vì sự ngủ say của các Chư Thần mà nhân loại mới có thể đứng dậy, Văn minh Đấu khí mới có thể phát triển nhanh chóng. Mặc dù vẫn còn sự tồn tại lớn mạnh của Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện, nhưng chí ít loài người đã không bị khống chế bởi thứ gọi là Chư Thần, có được sự tự do tương đối. Ví dụ như Đại Lục phương Đông là như vậy, ở nơi này, Hoàng quyền cao hơn tất cả. Nhưng nếu như Chư Thần lại thức tỉnh lần nữa thì sự việc sẽ thay đổi đến mức khó mà đoán trước được. Dù sao Chư Thần trong truyền thuyết có thể nói là không có gì là không làm được.
– Ngủ say? Ha ha, ngươi nói không sai, Chư Thần đều đã chìm vào giấc ngủ say. Bất luận là Cửu Thiên Chư Thần hay Thâm Uyên Ma Thần đều đã rơi vào giấc ngủ say dài mấy vạn năm. Bọn họ đều vẫn chưa tỉnh lại, có điều ta không nằm trong số đó, mặc dù Đại Chiến Thần Ma có phạm vi rất rộng, hầu như tất cả Thần Ma đều bị cuốn vào, có điều có một số người may mắn thoát khỏi chuyện đó nên vẫn còn tồn tại. Mặc dù thực lực cá thể không phải mạnh lắm, thuộc về loại nhược tiểu trong số các Chư Thần, nhưng đành phải nói rằng so với nhân loại, bọn họ vẫn lớn mạnh có chút đáng sợ. Tuy nhiên những người này luôn tuân theo những quy tắc mà Chư Thần định ra, chưa từng quấy nhiễu thế giới này. Ngươi không biết không có nghĩa là bọn họ không tồn tại. Trên thực tế, bọn họ thực sự tồn tại, giống như ta đang ở trước mặt ngươi vậy.
Vô Cực khẽ cười, nhìn Bạch Khởi thản nhiên nói, khi nói lời này, ánh mắt bất giác nhìn về phía đại dương xanh thẳm, dường như đã rơi vào hồi ức xưa kia.
– Là như vậy sao? Ta biết rồi, có điều ngươi hao tâm tổn sức để đưa ta đến đây, e là không chỉ để nói với ta những thứ này? Không biết ngươi có chuyện gì?
Bạch Khởi nghiêm mặt nói, đồng thời trong lòng nắt đầu suy đoán đối phương tại sao lại biết sự tồn tại của mình, là ngẫu nhiên đưa mình đến đây hay là cố ý, sự khác nhau trong đó là quá lớn.
– Ha ha, nói thật một câu, thực ra vốn dĩ ta không muốn là đưa ngươi đến đây. Ta vốn chỉ muốn dạo chơi giải sầu ở thế giới nhân loại, trút ra hết những phiền muộn trong lòng thời gian gần đây. Có điều không ngờ là lại gặp ngươi… Ha ha, một nhân loại thực lực không thua kém ta, thực sự là khiến cho ta rất hiếu kỳ. Bởi vậy ta mới đưa ngươi đến đây, thứ nhất là bởi vì ngươi nói là muốn đi đến thế giới dưới đáy biển xem một chút, thứ hai là vì thực lực của ngươi, cho nên ta cần ngươi giúp đỡ ta một tay.
Vô Cực, con của Hải Thần nhìn Bạch Khởi trước mặt, vừa cười vừa nói.
– Giúp việc gì?
Lời của Vô Cực khiến cho Bạch Khởi yên tâm lại một chút, ngay sau đó nhìn Vô Cực nói như vậy. Nói thật, Bạch Khởi rất tò mò, với thân phận của Vô Cực, và cả thực lực của Vô Cực rốt cuộc có chuyện gì cần mình giúp đỡ?
– Điều này, ngươi đã từng nghe đến cái tên Hứa Đức Lạp chưa?
Do dự một chút, Vô Cực nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó nói một câu như vậy.
– Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp? Chuyện này có liên quan đến hắn?
Bạch Khởi hít một hơi lạnh. Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp, đó tuyệt đối là sự tồn tại vô cùng kinh khủng, nghe nói có thể chống lại Chư Thần. Theo sự hiểu biết của Bạch Khởi, Hứa Đức Lạp còn là kẻ duy nhất may mắn sống sót của Cửu Đầu Long Tộc, một trong Ma thú Bát Đại Hoàng Tộc, thực lực mạnh đến mức kinh thiên động địa. Hắn có chín cái đầu, hơn nữa, phía sau lưng còn có hai cánh, có thể bay lượn, có thể bơi lội, trời sinh đã có khả năng khống chế Cửu Đại Nguyên Tố, hầu như đều bất tử, có năng lực tái sinh siêu cường. Thực lực quả là không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Hải Thần năm đó cũng không thể giết chết Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp, chỉ có thể phong ấn hắn mà thôi. Nghe nói mãi mãi trấn áp dưới đáy biển, nhưng vẫn chưa thể giết chết hắn, có thể thấy sức mạnh của hắn mạnh mẽ như thế nào.
Chính bởi vì như vậy, Bạch Khởi sau khi nghe thấy cái tên Hứa Đức Lạp liền bất giác hít một hơi lạnh. Hứa Đức Lạp là kẻ khó mà đối phó, nếu có liên quan đến hắn, Bạch Khởi chắc chắn sẽ phải suy nghĩ một chút. Lục Tinh Đấu Thánh tuy mạnh mẽ nhưng có lẽ cũng không phải là đối thủ của Hứa Đức Lạp.
– Ừm. Không sai, năm đó Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp làm loạn đại hải, phụ thân ta, Hải Thần Poseidon vĩ đại, năm đó đã đích thân ra tay đánh bại tên Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp hung tàn này, sau đó trấn áp hắn trong một sơn cốc dưới đáy biển cách đây không xa. Có điều, gần đây phong ấn đã có chút lơi lỏng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng hai năm là hắn có thể phá phong ấn mà ra ngoài. Vì thế, trước lúc đó phải giết chết Hứa Đức Lạp, hoặc là lại phong ấn hắn một lần nữa, nếu không thế giới đáy biển e là sẽ gặp phải nguy nan. Mặc dù Hải Tộc cường thịnh, có hơn tỷ chiến sĩ, và có các loại Viễn Cổ Hải Thú giúp đỡ, đối phó với Hứa Đức Lạp tuy không dễ nhưng ít nhất có thể tự bảo vệ. Nhưng nếu như vậy sẽ buộc phải bị tổn thất nghiêm trọng. Là con trai của Hải Thần, ta có trách nhiệm đối phó với Hứa Đức Lạp. Có điều, với sức mạnh của ta sẽ không đủ để đối phó với Hứa Đức Lạp, nhưng nếu cộng thêm Bạch Khởi huynh đệ, hai người chúng ta hẳn là sẽ nắm chắc. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Con trai Hải Thần, Vô Cực nhìn Bạch Khởi một cái, thần sắc ngưng trọng nói.
Việc này là việc đại sự hàng đầu của thế giới đáy biển, hắn không thể không nghiêm túc, nếu Hứa Đức Lạp không bị tiêu diệt, e là thế giới đáy biển sẽ bị tàn phá nghiêm trọng.
– Hứa Đức Lạp phá phong ấn thoát ra tuy có chút nguy hại, nhưng kẻ gặp nguy hại hình như là Hải Tộc, không liên quan gì tới ta. Hắn quả thật không dễ đối phó. Dường như ta không có lý do gì để giúp ngươi đối phó với Hứa Đức Lạp. Hơn nữa ta không cho rằng ta là đối thủ của Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp trong truyền thuyết.
Bạch Khởi không phải là tên ngốc, chỉ vì mấy câu nói của đối phương mà ngu ngốc đi liều mạng, dây vào cái gì chứ?
Chẳng lẽ dựa vào những thứ này, vào lời cái gã tóc màu xanh lam tự xưng là con của Hải Thần sao? Bạch Khởi không cảm thấy giúp đỡ con trai của Hải Thần trong truyền thuyết có lợi ích gì cho mình, nhiều nhất cũng chỉ là một việc vinh quang. Bạch Khởi không tín ngưỡng Chư Thần trong truyền thuyết, bọn họ dù thế nào cũng không liên quan đến mình.
– Điều này, lẽ nào Bạch Khởi huynh đệ không lo lắng đến mấy nghìn con người trên chiếc thuyền đó? Ngươi phải biết rằng bọn họ đang ở trong thành dưới đáy biển của ta, nếu ta ra lệnh một tiếng, e là bọn họ lập tức sẽ thân xác không còn.
Vô Cực thản nhiên cười nói, vẻ mặt thì tươi cười, nhưng trên thực tế lại đang uy hiếp Bạch Khởi.
Nhưng đáng tiếc là điều mà Bạch Khởi không muốn gặp nhất chính là điều này. Uy hiếp kẻ khác còn có thể, uy hiếp Bạch Khởi ư? Nằm mơ, hơn nữa, hắn uy hiếp Bạch Khởi rõ ràng là đã tìm nhầm thứ. Nếu thứ hắn tìm là Bạch Gia, hoặc là Linh Nhi, Bích Lợi Tư có lẽ còn có một chút khả năng, thế nhưng với mấy nghìn người không liên quan này muốn uy hiếp Bạch Khởi sao? E là nằm mơ.
– Hừ, những người đó? Muốn giết thì cứ giết đi. Muốn dùng cái đó để uy hiếp ta sao? Có lẽ ngươi đã tìm nhầm đối tượng rồi. Không sai, khi ở trên mặt biển, ta thực sự muốn giúp đỡ họ một tay. Có điều, Bạch Khởi ta cũng không phải là người vĩ đại. Vì bọn họ mà hy sinh bản thân? Nghĩ cũng không muốn nghĩ. Nói thiệt cho ngươi biết, Bạch Khởi ta cũng là người dãi nắng dầm mưa, người chết trong tay ta không biết bao nhiêu. Cái gọi là từ bất chưởng binh nghĩa bất chưởng tài, Bạch Khởi ta thân là Đại Nguyên Soái binh mã Đế Quốc, người chết đã thấy nhiều. Nếu bọn họ chết tại nơi này, cũng chỉ có thể nói là số mệnh bọn họ không tốt, lấy ra để uy hiếp ta e là không làm được, xin cáo từ.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng rồi quay người muốn rời khỏi. Bây giờ tuy nơi này là đáy biển sâu, thực lực của Bạch Khởi ở đây có sự giảm sút, thậm chí thở ở nơi này cũng khó khăn, có điều, với thực lực của Bạch Khởi, muốn rời khỏi nơi này cũng không khó.
Thấy Bạch Khởi muốn đi, Vô Cực vừa rồi còn mang theo nụ cười tự tin, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi. Hắn vốn đã phiền muộn vì chuyện Hứa Đức Lạp, bất lực không nghĩ ra cách nào mới lên bờ đi dạo giải sầu, khó khăn lắm mới gặp được Bạch Khởi, một người có thể giúp đỡ mình. Đương nhiên có chút suy tư, ra lệnh cho những tên Viễn Cổ Hải Thú đó kéo Hải Long Hào, còn có cả mấy nghìn người bao gồm cả Bạch Khởi trên đó xuống đáy biển, hao tâm tổn sức là vì cái gì? Mấy nghìn người đó hắn muốn đưa tới đây có tác dụng gì? Chẳng qua chỉ là hy vọng Bạch Khởi giúp đỡ mình mà thôi, nhưng bây giờ thấy Bạch Khởi không chịu phục, hơn nữa, nhìn bộ dạng lại đang rất tức giận, nói xong đã rời khỏi, hắn đương nhiên lo lắng rồi.
– Đừng nóng vội, Bạch Khởi huynh đệ, coi như ta không đúng, vừa rồi ta cũng không có ý uy hiếp huynh, chỉ là đùa một chút mà thôi. Đừng nóng giận, chuyện này chúng ta có thể thương lượng mà, nếu huynh chịu giúp, Hải Tộc tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh!
Vô Cực vội vàng nói. Bạch Khởi chính là người duy nhất có thể giúp hắn mà hắn biết bây giờ, nếu không tóm được Bạch Khởi, hắn quả thực không còn cách nào.
Đương nhiên có lẽ vẫn còn một người, có điều người đó hắn không mời được, bản thân chưa có bản lĩnh để uy hiếp người đó. Nếu đổi lại là cha của mình thì vẫn còn tương đương, nhưng mình vẫn là ở đâu mát thì ở đó sẽ tốt hơn. Mình không phải là đối thủ của người đó, chọc giận người đó, không chừng sẽ khiến cho mình bị chém vụn thành từng mảnh.
– Sẽ không bạc đãi ta? Ha ha, để cho ta nói thẳng, điều mà vừa rồi các hạ đã làm rất khó khiến cho ta tin tưởng các hạ.
Bạch Khởi đương nhiên có chút động lòng với chuyện này. Có tiền, có lợi ích ai mà không thích? Bạch Khởi cũng không ngoại lệ. Mặc dù số tiền ít ỏi hiện tại Bạch Khởi đã không nhìn trong mắt rồi, có điều sự giàu có của Hải Tộc mọi người đều biết, có thể kiếm được một chút đương nhiên khiến cho Bạch Khởi động lòng.
– Bạch huynh đệ muốn có thứ gì thì cứ nói ra, chỉ cần lần này huynh có thể giúp được ta, Hải Tộc của ta cũng không tiếc chút vốn. Hải Tộc cũng coi như giàu có, Bạch Khởi huynh đệ muốn thứ gì thì cứ nói ra, ta sẽ làm chủ toàn bộ, chỉ cần có thể tiêu diệt hoặc phong ấn lại tên Hứa Đức Lạp.
Mặc dù là con trai của Hải Thần, nhưng Vô Cực bây giờ cũng không tìm ra trợ thủ nào. Đại Chiến Thần Ma, Chư Thần đều rơi vào giấc ngủ say, vô số cường giả từ đó giảm đi đáng kể. Đại Chiến Thần Ma lan ra quá rộng, Hải Thần đều đã tham gia, các cường giả tuyệt đỉnh của Hải Tộc trong thời đại đó đều đã chết, bây giờ, người mà hắn có thể tìm được cũng chính là Bạch Khởi.
– Như vậy ư? Uhm… Ta có hai điều kiện, nếu như ngươi đồng ý, ta đương nhiên sẽ không thành vấn đề. Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì xin lỗi, những người đó ngươi muốn giết thì cứ giết. Ta phải cáo từ, chuyện của Hải Tộc ta lo không nổi. Hứa Đức Lạp ta cũng không có cách nào, ai bảo Hứa Đức Lạp quá lợi hại, hơn nữa Hải Tộc còn đối địch với chúng ta!
Bạch Khởi không nói rõ ràng ra mà chỉ đưa ra hai điều kiện.
Hai mắt của Vô Cực nheo lại, nhìn Bạch Khởi trước mặt, trong lòng có chút tức giận. Nghĩ thấy hắn đường đường là con trai của Hải Thần, đi đến đâu chẳng phải là vạn người kính ngưỡng sao? Người của Hải Tộc, cho dù là Na Già Nữ Vương nhìn thấy hắn cũng phải ba quỳ chín vái. Thời đại Chư Thần, vô số Thiên Thần, Ma Thần nhìn thấy hắn đều phải nhượng bộ lui binh… Bây giờ thật hay, một nhân loại nhỏ bé, mình tìm hắn giúp đỡ đã đủ mất mặt rồi, còn xưng hô huynh đệ với hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại dám quay đầu lại dọa dẫm mình? Điều này khiến cho Vo Cực vô cùng tức giận, trong lòng nổi lên một chút sát khí.
Có điều, Vô Cực rốt cuộc là con trai của Hải Thần, một chút lòng dạ vẫn phải có. Bây giờ không phải lúc trở mặt với Bạch Khởi, điểm này hắn hiểu rõ hơn ai hết. Hắn còn cần Bạch Khởi giúp đỡ, cho dù là sau khi đối phó với Hứa Đức Lạp thì sẽ phải đối phó với Bạch Khởi, thì cũng cần phải nhìn tình hình cụ thể lúc đó, nếu không nắm chắc chắn thì hắn sẽ không ra tay. Thời gian đối với Thần mà nói chẳng qua chỉ là một con số vô nghĩa. Sinh mạng vô tận của bản thân có thể chờ đợi, đó gọi là quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn, có cơ hội mình sẽ đích thân ra tay, nếu không có cơ hội thì cứ chờ đợi cũng được, đợi khi cha mình tỉnh giấc, đi tìm ông ấy làm phiền cũng không sao.
– Bạch Khởi huynh đệ có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần có thể đối phó với Hứa Đức Lạp, đừng nói là hai điều kiện, cho dù là mười, hai mươi điều kiện ta cũng chấp nhận.
Cắn răng một cái, Vô Cực lòng đã quyết nói vậy, nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng đã quyết định, hôm nay bất luận là phải đưa ra thứ gì cũng đều chấp nhận, nhưng sau đó nhất định sẽ phải đòi lại gấp mười lần, hai mươi lần. Một nhân loại lại dám vơ vét tài sản của mình, một con trai của Hải Thần, đây thực sự là sự khiêu khích đối với Chư Thần, là thiên đại nguyên tội, tuyệt đối không thể tha thứ.
Vô Cực đang nghĩ gì, Bạch Khởi thông qua ánh mắt và nét mặt của đối phương ít nhiều có thể nhìn ra một chút. Dù sao Bạch Khởi cũng là loại người từng trải trong nhân gian, người như thế nào chưa từng gặp? Cảnh tượng nào chưa từng thấy? Muốn nói đến lòng dạ, Vô Cực quả thực vẫn chưa bằng cái gã trong thế giới nhân loại đó. Chút tâm tư của hắn Bạch Khởi đương nhiên có thể nhìn ra đôi chút.
Có điều, Bạch Khởi cũng không để ý đến chuyện này. Chuyện bây giờ, bây giờ làm, có thể đạt được lợi ích là được rồi, những chuyện khác sau này hãy nói. Hắn cũng không lo lắng, đến lúc đó cẩn thận một chút, phòng bị Vô Cực là được rồi. Còn về những chỗ dựa sau lưng hắn, Bạch Khởi tin tưởng, đợi khi Chư Thần tỉnh lại, mình cũng có số tiền vốn để chống lại Hải Thần.
Nếu là trước đây chống lại Hải Thần, Bạch Khởi nghĩ cũng không dám nghĩ, có điều cùng với sự tăng lên của địa vị và thực lực, trong lòng Bạch Khởi rõ ràng đã xảy ra sự thay đổi. Nhìn từ góc độ Bạch Khởi hiện tại, cái được gọi là Chư Thần chẳng qua chỉ là người có thực lực mạnh hơn mình một chút mà thôi, Bạch Khởi sẽ có một ngày đuổi kịp bọn họ. Trong thời gian năm năm hắn đã có thể từ một người bình thường yếu đuối biến thành một Đấu Thánh cường giả đủ để tiếu ngạo Đại Lục, cho hắn thêm chút thời gian, hắn đương nhiên có thể chống lại cái gọi là Chư Thần.
– Ha ha, nếu ngươi đã nói như vậy thì, yêu cầu của ta cũng không cao. Thứ nhất, ta cần một tỷ kim tệ, thế nào?
Bạch Khởi cười ha hả nói như vậy, vừa nói vừa nhìn về phía Vô Cực, có thể gọi là sư tử há miệng, một tỷ kim tệ tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Cho dù là đối với Hải Tộc giàu có và lớn mạnh mà nói cũng là như vậy.
– Một tỷ kim tệ, điều này ta có thể đồng ý với huynh!
Tiền đối với Chư Thần cơ bản chính là vật để ngoài thân, bọn họ không có một chút khái niệm về điều này. Hưởng thụ đồ cung phụng, bọn họ cơ bản không hiểu được ý nghĩa của tiền bạc. Về điều này, Vô Cực cơ bản không để ý tới. Hơn nữa, kẻ thực sự đưa tiền ra không phải hắn, mà là Hải Tộc. Đối với hắn mà nói, cơ bản chính là điều vô nghĩa, nghe thấy Bạch Khởi muốn tiền, trong lòng ngoài sự khinh bỉ Bạch Khởi tham tiền tài ra, những thứ khác không có phản ứng gì.
Thấy Vô Cực dễ dàng chấp nhận số tiền lớn như vậy, Bạch Khởi rất kinh ngạc, có điều ngay sau đó đã hiểu, tên này thân là con trai của Hải Tộc, xưa nay chưa từng thiếu những thứ đó. Đối với hắn mà nói, tiền chẳng qua chỉ là một con số, một loại kim loại, kim tệ là thứ không đáng nhắc tới, cho nên hắn không để ý cũng là bình thường.
– Điều kiện thứ hai, ta muốn phá hủy thứ đó!
Bạch Khởi thấy đối phương chấp nhận dễ dàng như vậy cũng không do dự, chỉ thẳng vào bức tượng Hải Thần. Bạch Khởi đã xe nhẹ đường quen, trong Hải Thần Điện này, thứ trấn áp phong ấn Thủy nguyên tố này, có lẽ cũng chính là bức tượng Hải Thần này. Cho nên Bạch Khởi muốn phá hủy nó, điều này đối với Bạch Khởi là một việc rất quan trọng.
– Cái gì! Phá hủy tượng Hải Thần, điều này không thể, đây là tượng trưng cho phụ thân ta. Hơn nữa, ngươi biết bên dưới đó là cái gì không? Ngươi lại muốn phá hủy nó? Tuyệt đối không được, đổi điều kiện khác!
Lần này Vô Cực không giống như lần trước không có chút phản ứng gì, lần này, biểu hiện của Vô Cực tương đối kích động.
– Đương nhiên ta biết, dưới đó là phong ấn Thủy nguyên tố. Nói thực, ta có chút quan hệ với Thủy hệ Ma pháp Sư trên Đại Lục, ta đồng ý với bọn họ phá bỏ Phong ấn Nguyên tố, mà nơi này chính là nơi phong ấn nguyên tố, ta đương nhiên phải đánh tan. Nếu các hạ không đồng ý thì ta cũng không có cách nào. Chuyện về Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp ngươi hãy tự xử lý đi.
Bạch Khởi luôn rất ngang ngạnh, bây giờ Vô Cực có thỉnh cầu với mình, chứ không phải mình có thỉnh cầu với hắn, vì vậy Bạch Khởi cũng không sợ hắn không đồng ý.
– Ngươi biết Phong ấn Thủy nguyên tố? Chẳng trách ngươi muốn đến Hải Thần Điện. Có điều ở đây luôn là do ta trấn áp, hơn nữa, tòa thành dưới đáy biển của Hải Tộc ở gần đây, ngươi muốn phá vỡ Phong ấn Nguyên tố cơ bản là không thể, ta cũng sẽ không đồng ý. Đổi cái khác đi.
Vô Cực cau mày nói.
Dù sao Hải Tộc cũng có cường giả, tuy không mạnh bằng Đấu Thánh cường giả Bạch Khởi này, nhưng Đấu Đế cường giả, Hải Tộc lớn như thế vẫn có, hẳn là không chỉ một người, ngoài ra cộng thêm Vô Cực, thực lực không biết ra sao, nếu như tùy tiện muốn phá bỏ phong ấn của Hải Thần, cơ bản là đang nằm mơ. Có điều, bây giờ Bạch Khởi lại có lòng tin, không cần phải băn khoăn quá nhiều như vậy.
– Không được! Ta và ngươi đều là người hiểu chuyện, dứt khoát đâu vào đấy. Nếu ngươi chấp nhận hai điều kiện của ta, ta lập tức sẽ đi cùng ngươi đối phó với tên Hứa Đức Lạp. Nếu không được thì thôi vậy, một tỷ kim tệ đó ta cũng không cần nữa, mọi người vẫy tay từ biệt. Hứa Đức Lạp ngươi hãy tự đi đối phó. Có điều, đừng trách ta không nói trước, nếu Hứa Đức Lạp ra đây, Hải Thần Điện của ngươi và cả bức tượng Hải Thần e là đều giữ không nổi, cái gì nhẹ cái gì nặng ngươi hãy tự suy nghĩ đi.
Bạch Khởi thật độc ác, một câu nói đã phong kín lời nói, không để cho Vô Cực lui chút nào.
Vô Cực nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, lúc đỏ lúc xanh. Sau khi biến hóa rất nhiều lần, cuối cùng đã bất lực nhìn Bạch Khởi một cái, cắn răng, trầm giọng nói:
– Được. Ta chấp nhận.