Cửu Đỉnh Ký

Chương 114: Đi xa


Gió sớm mai vẫn luôn mát mẻ.

Đằng Thanh Sơn đang dẫn đầu hơn hai mươi người dưới trướng đi trên con đường bên trong quân doanh. Bên cạnh là ba người Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh và Thanh Vũ đang đưa tiễn.

– Ca! Từ nơi này tới Sở quận có đến gần hai ngàn dặm lộ trình, trên đường nguy hiểm rất nhiều, huynh phải cẩn thận đấy!

Thanh Vũ đi bên cạnh Đằng Thanh Sơn, trong mắt tràn đầy vẻ lưu luyến.

Đằng Thanh Sơn cười xoa xoa đầu Thanh Vũ:

– Tiểu Vũ, muội lo lắng cho ta à?

– Ca của muội là mạnh nhất!

Thanh Vũ lập tức vừa hất mặt lên, tự tin nói.

Đằng Thanh Sơn trong lòng rất vui vẻ vì được xông xáo một phen. Còn về phần muội muội của mình, không lâu trước đây Thanh Vũ đã gia nhập Quy Nguyên tông. Không thể không thừa nhận thiên phú củaThanh Vũ không tồi, chỉ tu luyện bí tịch nội kình vẻn vẹn bảy ngày, trong cơ thể đã sinh ra nội kình. Mặc dù không thể so với một số thiên tài chỉ trong một ngày là có thể luyện ra nội kình, nhưng dù sao Thanh Vũ cũng chỉ mới mười bốn tuổi.

– Tiểu Vân! Thanh Thanh cô nương! Lần này ta ra ngoài, muội muội của ta phải phiền các người chiếu cố rồi!

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía hai người.

– Chuyện này huynh không cần phải lo! Có điều huynh ở bên ngoài cũng đừng sơ xuất, Từ Dương quận kia chính là nơi loạn nhất!

Gia Cát Vân cũng dặn dò.

Trong khi nói chuyện, đám người Đằng Thanh Sơn đã tới cổng phía bắc của quân doanh Hắc Giáp quân.

Xuyên qua cổng phía bắc, Đằng Thanh Sơn có thể nhìn thấy những xe chở hàng hóa bên ngoài, nhìn thoáng qua thì thấy có khoảng tám chiếc.

– Tiểu Vũ! Mấy người các ngươi đừng tiễn nữa!

Đằng Thanh Sơn nhắc nhở.

“n!” Thanh Vũ cũng nhìn về phía Đằng Thanh Hổ:

– Biểu ca! Trên đường phải nghe theo ca ca của muội, đừng gây chuyện nhé!

– Thanh Sơn là đô thống, ta đương nhiên là phải nghe theo!

Đằng Thanh Hổ cười hì hì.

Gia Cát Thanh ở bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn không hé môi, lúc này không nhịn được liền nói:

– Thanh Sơn đại ca, trên đường nhớ cẩn thận nhé!

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn, liền mỉm cười gật đầu.

Mà Đằng Thanh Hổ nhìn thấy cảnh này, cũng nhếch miệng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa.

– Đi! Chúng ta ra ngoài!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng.

Hai vị bách phu trưởng và tiểu đội quân sĩ dưới trướng đều dắt chiến mã đi ra khỏi đại môn. Đến khi ra ngoài, Đằng Thanh Sơn mới nhìn rõ, số xe chở hàng hóa ở nơi này ít nhất cũng phải đến mười chiếc. Còn có hai cỗ xe ngựa lớn, chung quanh tụ tập gần trăm người, hầu hết trên người đều mặc hộ giáp tựa như vảy rắn giống nhau.

– Ha ha! Vị này chắc là Đằng Thanh Sơn đô thống phải không?

Một lão đầu tóc hoa râm liền bước đến chào hỏi.

Đằng Thanh Sơn gật đầu, liếc nhìn gần trăm tên hộ vệ kia, cười nói:

– Chu gia các người giàu khắp thiên hạ, có nhiều hộ vệ như vậy, xem ra các huynh đệ dưới trướng ta trên đường cũng sẽ thoải mái hơn!

– Đây cũng chỉ là một ít nhân thủ của lão gia nhà tôi, làm sao so được với được với Hắc Giáp quân!

Lão đầu cười nói:

– Lão hủ là Ngô Đàm! Lão gia nhà tôi ở bên kia!

Đằng Thanh Sơn cũng đã nhìn thấy một nam tử cao to cách đó không xa, cùng hại gã hộ vệ phía sau bước đến.

– Đằng đô thống!

Nam tử cao lớn liền chắp tay cười nói:

– Ta vừa đến quận Giang Ninh vài ngày đã nghe được đại danh của đằng đô thống, là đô thống trẻ tuổi nhất, tiền đồ vô lượng nhất của Hắc Giáp quân. Ta còn đang suy nghĩ muốn gặp mặt Đằng đô thống hắn là rất khó khăn, không ngờ Gia Cát thúc thúc lại cử Đằng đô thống đến giúp ta bảo vệ chuyến hàng này. Đúng là đã giúp ta sớm gặp được Đằng đô thống, trong lòng ta thật vui vẻ vô cùng!

– Vị này chính là Chu cửu gia phải không?

Đằng Thanh Sơn cũng biết thân phận đối phương, người con thứ chín của tài thần “Chu Đồng” giàu nhất thiên hạ gọi là Chu Sùng Thạch.

– Còn gọi cửu gia cái gì? Gọi như vậy chẳng khác nào bảo ta đã già. Đằng đô thống nể mặt thì cứ gọi ta một tiếng huynh đệ là được rồi!

Chu Sùng Thạch vừa cười vừa nói.

Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm khen, vị tài thần “Chu Đồng” kia giáo dục con trai cũng thật là có thủ đoạn. Chu Sùng Thạch này trong lúc cười nói đều khiến cho người ta cảm thấy như cẩy cỏ gặp gió xuân, trong lòng thoải mái. Đằng Thanh Sơn ghét nhất là loại công tử bột tự cho mình cao hơn người một bậc, luôn hò hét quát mắng những người khác.

Đằng Thanh Sơn và Chu Sùng Thạch trong lúc nói chuyện liền xưng hô là huynh đệ.

Rất nhanh, đoàn xe đã lên đường.

……

Ra khỏi cổng thành, tiến bước trên quan đạo, tốc độ có nhanh hơn một chút.

– Cha! Con muốn cưỡi ngựa!

Vừa mới đi được không lâu, tại cửa sổ xe ngựa liền lộ ra một chiếc đầu của tiểu nam hài, lên tiếng gọi Chu Sùng Thạch đang cưỡi ngựa.

– Con chưa từng học qua làm sao cưỡi ngựa được? Ngồi yên trong xe với mẹ con đi!

Chu Sùng Thạch quát.

Tiểu nam hài kia lè lưỡi, liền lui vào trong xe.

– Chu huynh lần này mang theo cả gia quyến?

Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc, liền hỏi Chu Sùng Thạch đi bên cạnh:

– Từ đây đến Sở quận, dọc đường đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Sao huynh không để chị dâu và hài tử ở lại quê nhà?

– Thanh Sơn huynh đệ có điều không biết!

Chu Sùng Thạch cười nói:

– Ta lần này là từ hải ngoại trở về. Không thể để người nhà lưu lại hải ngoại, đương nhiên là phải cùng nhau trở về rồi!

– Hải ngoại?

Đằng Thanh Sơn có chút giật mình.

Chu Sùng Thạch gật đầu, cũng không nói kỹ càng.

Đằng Thanh Sơn cũng biết đối phương có bí mật, liền nói sang chuyện khác, tò mò hỏi:

– Chu huynh! Đệ chưa bao giờ ra biển bao giờ, hải ngoại Đông hải này có gì hay không?

– Đông Hải này vô biên vô tận.

Chu Sùng Thạch cảm thán nói:

– Không ra biển, đệ vĩnh viễn sẽ không biết biển rộng đáng sợ như thế nào nào. Trên biển rộng cũng có không ít hải đảo. Có hải đảo không một bóng người, có hải đảo lại có rất nhiều người, có hải đảo lại là hoang dã chưa được khai hóa. Đương nhiên cũng có không ít con dân của Cửu Châu chúng ta ở đó.

Đằng Thanh Sơn yên lặng gật đầu.

Đi đến Quy Nguyên tông lâu như vậy, hắn cũng hiểu được một chút về kiến thức địa lý của thế giới này.

Cửu Châu mênh mông rộng lớn, dân chúng có đến ức vạn.

Mà phía tây Cửu Châu chính là sa mạc, thỉnh thoảng cũng có ốc đảo chứa nhiều quốc gia nhỏ.

Còn ở phương bắc chính là thảo nguyên rộng lớn, xa hơn nữa chính là Bắc hải.

Tại hướng đông chính Đông hải mênh mông.

Phía nam Cửu Châu được xưng là “Nam Hoang hoang dã”. Bên trong Nam Hoang vô tận có rất nhiều độc xà và mãnh thú. Nơi đó có thể nói là khu vực cấm của loài người, bởi vì bên trong có rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn có một số yêu thú đáng sợ. Có điều trong truyền thuyết… rất nhiều võ giả theo đuổi võ đạo đã tiến vào Nam Hoang để khổ tu. Bên trong Nam Hoang cũng có không ít bí tịch và trân bảo do võ giả chết đi lưu lại.

Có điều…

Phồn hoa nhất, giàu có nhất, cao thủ nhiều nhất, tông phái nhiều nhất vẫn luôn là Cửu Châu đại địa.

Cao thủ của những đảo nhỏ tại hải ngoại và những nước nhỏ ở Tây Vực căn bản không thể nào so được với Cửu Châu.

– Những người sinh sống trên đảo nhỏ ở hải ngoại rất cực khổ.

Chu Sùng Thạch cảm thán nói:

– Lực lạc mấy năm tại các đảo này, ta cả đời cũng không muốn ra biển nữa!

– Chu huynh lưu lạc tại hải ngoại là vì buôn bán sao?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

“Buôn bán cũng là một nguyên nhân. Còn có một nguyên nhân khác, đó là từ nhỏ ta đã muốn đi khắp các nơi trong thiên hạ.

Chu Sùng Thạch cảm thán nói:

– Các quốc gia tại Tây Vực sa mạc, trước năm hai mươi tuổi ta đã đi qua. Man hoang kia cách Dương châu chúng ta cũng không xa lắm, ở ngay tại phía nam của Dương châu. Kỳ thật cũng không có gì, chính là các loại đồi núi lớn nhỏ, rất nhiều đại thụ không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, còn có các loại độc xà độc trùng và mãnh thú. Ta chỉ ở tại khu vực ngoài cùng của man hoang hơn một tháng, trò chuyện với một số mạo hiểm võ giả, cũng không dám đi vào bên trong.

Chu Sùng Thạch nhìn chung quanh, cười ha hả nói:

– Lang bạt lâu như vậy, vẫn là Cửu Châu đại địa chúng ta giàu có nhất!

…….

Đằng Thanh Sơn cũng phải thừa nhận, dự tính của hắn trước đó đã quá tốt đẹp, tốc độ của đoàn xe so với hắn tưởng tượng còn chậm hơn nhiều. Mặc dù nói những xe hàng này đều có ngựa kéo, nhưng lộ trình quan đạo đều là đường đất. Hố nhỏ, hòn đá hòn đất gì gì đó quá nhiều, khiến cho tốc độ của xe hàng chậm hơn dự tính.

Có lẽ chỉ cần một người chạy chậm cũng có thể vượt qua tốc độ của xe hàng.

Một ngày đại khái chỉ có thể đi được khoảng một trăm hai mươi dặm.

Một đường gian khổ, đám người Đằng Thanh Sơn liên tục đi qua ranh giới hai quận. Tại ngày thứ mười một, bọn họ rốt cuộc tiến vào khu vực quận Từ Dương.

.…..

Ào ào!

Sắc trời trước đó còn tốt, nhưng đột nhiên cuồng phong nổi lên, mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm vang. Tất cả đều là dấu hiệu của một trận mưa lớn. Mưa như trút nước, khiến cho đoàn xe đi đường càng khổ không nói lên lời.

– Mưa thật lớn! Nếu có thể tìm được một chỗ tránh mưa ở gần đây thì tốt quá!

Chu Sùng Thạch cười khổ nói.

Mưa một lát, đường đất liền biến thành bùn nhão, khiến cho tốc độ của đoàn xe trở nên chậm chạp. Hơn nữa bị mưa lớn tạt xuống người cũng không dễ chịu gì.

Cheng!” “Cheng!” “Cheng!“…

Quân sĩ Hắc Giáp quân thân mặc trọng giáp, giọt mưa tạt xuống người bọn họ phát ra những tiếng va chạm.

– Thanh Sơn!

Đằng Thanh Hổ cưỡi ngựa bên cạnh nói:

– Ha ha! Bảo đệ mặc trọng giáp thì đệ không chịu! Nhìn đi, hiện tại đã bị ướt sũng rồi!

Đám người Đằng Thanh Hổ toàn thân đều mặc trọng giáp, chỉ có mặt và tay là lộ ra bên ngoài. Bên trong cổ còn có giáp che, vừa vặn hoàn toàn ngăn cản nước mưa, không cách nào xối vào bọn họ.

Đằng Thanh Sơn cười cười.

Nhân mã Hắc Giáp quân bao gồm cả Đằng Thanh Sơn tổng cộng có hai mươi ba người. Những người khác đều theo lệnh mặc trọng giáp toàn thân, chỉ có Đằng Thanh Sơn là chỉ mặc nội giáp, giáp chân và giáp tay, còn những thứ khác đều không mặc. Đối với Đằng Thanh Sơn mà nói… nếu chỉ luận về lực phòng ngự, hàn thiết trọng giáp này chỉ sợ còn chưa bằng thân thể của hắn.

Hơn nữa, nếu như mặc nguyên bộ trọng giáp, sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt tại nhiều phương diện.

– Chu huynh! Chung quanh cũng không có nơi nào để tránh mưa, mọi người hãy cố chịu đựng, mừa mùa hè đến nhanh nhưng đi cũng nhanh. Có điều… Huynh cũng bảo người của huynh cảnh giác một chút. Hiện tại chúng ta đã tiến vào khu vực quận Từ Dương. Từ quận là một quận rất hỗn loạn, mã tặc rất nhiều. Uy danh của Hắc Giáp quân sợ rằng không chấn nhiếp được đám mã tặc điên cuồng của nơi này!

Ừm!” Chu Sùng Thạch cũng nghiêm túc gật đầu.

Hắc Giáp quân có thể tung hoành tại quận Giang Ninh, nhưng tại các quận khác, còn phải xem Hắc Giáp quân của ngươi đến bao nhiêu người. Nếu như ít người, nhân gia cũng không cần quan tâm, cứ tiêu diệt sạch sẽ các ngươi. Chỉ cần hành động bí mật một chút, không để lại sơ hở là được.

oOo

Bọn Đằng Thanh Sơn suy đoán không sai. Ngay khi đoàn xe của bọn họ vừa mới tiến vào khu vực quận Từ Dương chưa được bao lâu, tin tức đã bị một thế lực mã tặc không nhỏ tại nơi này biết được.

– Tránh ra! Tránh ra hết cho ta!

Một nam tử một mắt thân hình gầy gò quát mắng, đồng thời chạy về hướng một tòa nhà không xa.

– Tứ gia!

Hai gã hắn tử trước cửa tòa nhà kia lập tức cười chào hỏi.

– Đại đương gia! Đại đương gia!

Nam tử gầy gò một mắt kia vừa đẩy cửa lớn ra, lập tức cao giọng hô lên:

– Có dê béo! Dê to béo!

– Ồn ào cái gì!

Một tiếng quát lớn vang lên.

Một hán tử đầu trọc để trần nửa thân trên bước ra khỏi nhà chính, nơi ngực của hắn có hai vết sẹo dữ tợn. Lúc này hắn đang bất mãn nhìn về phía nam tử gầy gò một mắt:

– Tiểu Tứ! Đệ nói có dê béo hả? Chuyện thường thôi mà, bảo các huynh đệ thủ hạ ra tay là được rồi!

– Đại đương gia! Lần này tuyệt đối là một phi vụ lớn, phải cần đại đương dẫn đầu!

Hán tử gầy gò một mắt nhãn tình sáng lên:

– Thương đội này còn mời cả Hắc Giáp quân của Quy Nguyên tông áp tải hàng hóa đấy!

Ồ?” Cặp mắt của đại hán đầu trọc sáng lên:

– Hắc Giáp quân? Có bao nhiêu người?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.