Cửu Đỉnh Ký

Chương 107: Ký Hồng đến


Lúc này là giữa trưa.

Bốn người Đằng Thanh Sơn iến vào nơi ở của Bạch Kỳ. Đằng Thanh Sơn vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt và mùi vị thảo dược. Mặc dù đại phu còn chưa đến, nhưng binh vệ và quân sĩ tại khu mỏ này nhiều như vậy, cũng có người biết một số phương pháp trị liệu đơn giản, cho nên đã trị liệu sơ qua cho Bạch Kỳ.

Cũng mau mà Bạch Kỳ nội kình hùng hậu, cho nên chỉ hôn mê hai ba canh giờ đã tỉnh dậy.

– Đô thống đại nhân!

Điền Đan chắp tay nói:

– Lão Đỗ đã tự mình dẫn người trở về Giang Ninh quận thành, báo lại chuyện này với tông phái!

Bạch Kỳ lúc này khuôn mặt tái nhợt âm trầm, ánh mắt trở nên âm độc, không còn vẻ tiêu sái như trước nữa.

– Điều tra được thân phận những kẻ giao thủ với ta chưa?

Bạch Kỳ lạnh lùng nói.

– Thưa… vẫn chưa! Thuộc hạ và Thanh Sơn lão đệ đều không nhận ra được mấy tên đó, mà những người khác thì lại không chứng kiến!

Điền Đan chắp tay nói.

– Phế vật!

Bạch Kỳ đang ngồi ở trên giường đột nhiên bật dậy, giận dữ quát mắng:

– Hai người các ngươi không nhận ra, chẳng lẽ lại không biết vẽ? Vẽ một bức hoạ đi thăm dò cho ta. Điều tra thân phận của tên tiểu tử kia, còn có một tên tóc bạc và một tên mập mạp. Nhanh đi! Tra ra cho ta, nhất định phải bắt được mấy tên đó!

Bạch Kỳ hai mắt tựa như phun lửa, cả người giống như phát điên.

Phế vật?

Điền Đan sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Bạch Kỳ một cái, nhưng lại nhịn xuống không nói gì.

Trong mắt đám người Vạn Phàm Tường cũng thoáng hiện lên vẻ khinh thường. Trước đây danh tiếng của Bạch Kỳ không được tốt, hiện tại đã trở phế tàn phế, vây mà còn ra vẻ đô thống hay sao!

Ánh mắt Bạch Kỳ đảo qua bốn người trước mặt, trong lòng càng thêm giận dữ: “Đám hỗn đản này! Vừa nhìn thấy ta tàn phế thì đã không khinh thường!”

Mặc dù căm hận, nhưng Bạch Kỳ cũng không dám làm quá, bởi vì hắn hiểu rõ… một tên tàn phế như vậy, vị trí đô thống nhất định không thể ngồi được nữa. Sau này cô độc một mình, nếu như đắc tội với bốn người trước mắt, đối phương hoàn toàn có thể sau này hành hạ hắn.

– Đô thống đại nhân!

Đằng Thanh Sơn lên tiếng:

– Việc điều tra thân phận tặc nhân chúng tôi đương nhiên phải làm, có điều hiện quan trọng nhất chính là tử kim rốt cuộc bị trộm ra ngoài như thế nào. Không biết đô thống đại nhân có tin tức gì không?

Hai mắt Bạch Kỳ sáng lên, lập tức quát lớn:

– Đi! Nhanh lên! Bắt ngay tên Hồ Đồng cho ta! Chính hắn là nội tặc!

Thanh âm gào thét vang vọng trong phòng, khiến cho đám người Đằng Thanh Sơn trong lòng giật mình.

– Hồ Đồng?

Bốn người Đằng Thanh Sơn đều ngẩn ra. Cái tên đại đội trưởng giỏi nịnh nọt của Thành vệ đội Hoa Phong thành lại chính là nội tặc?

– Đi!

Điền Đan là người thứ nhất quay đầu rời khỏi phòng. Ba người còn lại cũng lập tức đi theo.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Kỳ cùng với một binh sĩ Hắc Giáp quân trông nom hắn. Bạch Kỳ trong mắt lóe lên hung quang, đảo qua tên lính bên cạnh, quát lên:

– Ngươi cũng cút ra ngoài đi!

Tên binh sĩ kia bị dọa đến nhảy dựng lên, lậo tức chạy ra ngoài.

Bạch Kỳ ngồi trên giường, vén tấm chăn lên, nhìn chân tay tàn phế đã được băng bó. Hắn yên lặng, nước mắt chảy xuống: “Ta… Chân của ta… Tay của ta…” Bạch Kỳ toàn thân run rẩy, trong đầu nhất thời hiện lên vô số ý niệm. Hắn dương như nhìn thấy cuộc sống như như ác mộng sau này.

“Xong hết rồi! Ta đã xong hết rồi!”

Bạch Kỳ bỗng cúi đầu bật khóc. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng tàn nhẫn.

“Ta nhất định phải giết chết thằng khốn phóng ám khí kia, nhất định! Còn có tên Hồ Đồng, chính hắn đã thả cho tên thợ mỏ kia đi qua!” Đến lúc này, Bạch Kỳ đã thống hận tất cả: “Còn mấy tên bách phu trưởng bọn Điền Đan và Đằng Thanh Sơn, bọn chúng hiện tại trong lòng đều xem thường ta!”

Hắn muốn trả thù, nhưng hắn cảm thấy mình lại không có năng lực để trả thù.

“A a a!” Bạch Kỳ ngước đầu phát ra tiếng gào thống khổ và giận dữ.

Đột nhiên Bạch Kỳ lại cảm thấy đầu óc choáng váng, liền vô lực ngã xuống giường. Dù sao hắn mất máu quá nhiều, vừa mới thức tỉnh, hiện tại tâm tình dao động quá mạnh, lại vừa nổi điên gào lên, thân thể tự nhiên không chịu được, lâm vào trạng thái mê man.

Bốn người Đằng Thanh Sơn lo lắng về chuyện Hồ Đồng, cho nên cũng không ra lệnh cho Hắc Giáp quân quân, tự mình đến nơi ở của Hồ Đồng.

– Bốn vị đại nhân! Hồ Đồng đại nhân sáng hôm nay đã quay về Hoa Phong thành. Nghe nói là ngài ấy biết một vị danh y tại Hoa Phong thành, cho nên đi mời vị danh y kia đến đây chữa trị cho đô thống.

Đối mặt với bốn người Đằng Thanh Sơn, một tên binh vệ sợ hãi nói.

Bốn người Đằng Thanh Sơn nhìn nhau.

– Đi thôi!

Điền Đan thở dài một tiếng, liền quay đầu lại.

– Quả nhiên tên Hồ Đồng kia là nội tặc!

Vạn Phàm Tường cười lạnh nói:

– Có điều tên Hồ Đồng này cũng thông minh, nhìn thấy Bạch Kỳ bị trọng thương tàn phế, biết không ổn liền chạy ngay!

– Hắn đi từ buổi sáng, hiện tại đã là giữa trưa, chúng ta làm sao đuổi kịp!

Lưu Hòa thở dài nói.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu:

– Truy đuổi Hồ Đồng là không có khả năng! Bây giờ chúng ta phải điều tra thật kỹ tử kim bị mất như thế nào!

– Ừm! Trước tiên hãy xem xét những chỗ sâu trong hang mỏ, xem thử có nơi nào thông với khu mỏ hoàng kim hay không. Nhất định phải tra thật kỹ!

……

Các nhân công của khu mỏ tử kim từng người bắt đầu bị thẩm vấn. Hế người nói ra có thông đạo nối liền đến hoàng kim khu, chẳng những không bị trừng phạt mà còn được khen thưởng một ngàn lượng bạc.

Nhưng không có một nhân công nào biết.

Thẩm vấn không được, quân sĩ Hắc Giáp quân chỉ có thể bắt đầu dò xét cẩn thận những hang mỏ khu tử kim. Các binh vệ bình thường cũng bắt đầu dò xét các hang mỏ hoàng kim. Cả khu mỏ tạm thời đình chỉ khai thác, các thợ mỏ đều nghỉ ngơi tại nơi ở của mình.

……

Tất cả các quân sĩ Hắc Giáp quân đều bận rộn, đám người Đằng Thanh Sơn cũng đều mệt mỏi.

Rất nhanh trời đã tối đen.

– Đại nhân! Đại phu đến rồi! Đại phu đến rồi!

Một binh vệ chạy đến thông báo.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra, tên binh vệ này chính là một trong hai ngườ mà mình đã sai đi mời đại phu, lập tức quát lên:

– Đại phu đang ở đâu?

– Đã đến chỗ đô thống đại nhân rồi!

Tên binh vệ đáp.

– Đi! Chúng ta đi xem một chút!

Vạn Phàm Tường đứng dậy, cùng bốn người Đằng Thanh Sơn đi đến chỗ ở Bạch Kỳ.

Mới vừa đi đến ngoài cửa, đã nghe được những tiếng chửi mắng từ trong phòng truyền ra.

– Cút ra ngoài! Cút đi!

Rất nhanh đã thấy một lão già tóc bạc chật vật chạy ra, vừa nhìn thấy bốn người Đằng Thanh Sơn, liền chắp tay:

– Bốn vị đại nhân!

– Thế nào rồi?

Đằng Thanh Sơn lên tiếng hỏi.

Đại phu kia lập tức cung kính đáp:

– Vị đại nhân trong phòng thân thể không việc gì, mặc dù bị trọng thương như vậy, nhưng vẫn có thể duy trì. Hiện tại chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, sau đó bồi bổ cho thật tốt là được!

Bị tàn phế, cho dù có mời được đại phu tốt đến mấy, nhiều nhất chỉ có thể điều trị tốt thân thể. Tay chân bị mất có thể mọc lại được sao?

Nếu như tại xã hội kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, đứt tay chân như vậy hoàn toàn có thể trừ hết độc tố, sau đó nối lại. Có điều đây là cổ đại, không phải là xã hội khoa học kỹ thuật của kiếp trước.

– Điền Đan! Lưu Hòa! Mấy người ác ngươi ở bên ngoài phải không? Vào đây cho ta!

Tiếng gào của Bạch Kỳ từ trong phòng truyền ra:

– Ta bảo các ngươi bắt ngay Hồ Đồng đến đây, thế người đâu rồi? A! Mấy người các ngươi vào đây cho ta!

– Tên Hồ Đồng đã sớm chạy thoát, bọn thuộc hạ cũng không có biện pháp. Đô thống đại nhân! Ngài thân thể trọng thương, hiện tại cần tĩnh tâm điều dưỡng, không nên nổi giận, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa!

Điền Đan cao giọng nói, lập tức dùng ánh mắt trao đổi với bốn người kia một cái, sau đó đi ra xa.

Bạch Kỳ hiện tại đã phát điên, ở lại hoàn toàn là chịu tội.

– Đám hỗn đãn các ngươi!

Tếng mắng chửi giận dữ của Bạch Kỳ truyền ra.

Bốn người Đằng Thanh Sơn chỉ đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì.

Ở thời đại này, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi trong chém giết chết đi. Nếu như là vì thân nhân hoặc tộc nhân, có lẽ còn khiến cho người khác cảm thán vài tiếng, khâm phục một phen. Còn như Bạch Kỳ, tham tiền tài mà gặp nạn thì không đáng để đồng tình.

oOo

Đêm, trên Thiết Liên sơn an tĩnh.

Đằng Thanh Sơn ở trong một căn phòng đá rộng rãi, khoanh chân tĩnh tọa trên giường. Khí huyết lưu động với tốc độ thong thả, sự trao đổi chất cũng giảm bớt, nhịp tim hạ thấp đến một mức cực chậm.

Đột nhiên, tiếng bước chân dày đặc vang lên.

“Ấy?” Đằng Thanh Sơn đột ngột mở mắt ra.

– Đại nhân! Đại nhân!

Một quân sĩ Hắc Giáp quân từ bên ngoài chạy vào, vội vàng hô lên:

– Thống lĩnh đại nhân đến rồi!

– Thống lĩnh đại nhân?

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Hiện tại là lúc đêm khuya. Buổi sáng bách phu trưởng Đỗ Hồng mới xuất phát đến quận Giang Ninh, cho dù tốc độ nhanh, cũng phải buổi chiều mới có thể đến nơi. Không nghĩ chỉ vào đêm khuya thống lĩnh đại nhân đã đến.

“Vù!”

Đằng Thanh Sơn lập tức lao ra ngoài. Từ xa đã nhìn thấy bóng người thấp thoáng. Hắn lập tức chạy nhanh đến.

– Thanh Sơn huynh đệ! Thống lĩnh đại nhân đã đến chỗ Bạch Kỳ rồi!

Vạn Phàm Tường cũng vừa mới mặc xong y phục, lliền cùng Đằng Thanh Sơn chạy đến chỗ Bạch Kỳ.

Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói:

– Thống lĩnh đại nhân không ngờ lại đến nhanh như vậy, đi ngay trong đêm, xem ra tông phái đối chuyện này phi thường coi trọng!

“Ừm!” Vạn Phàm Tường cũng gật đầu:

– Thanh Sơn! Đến lúc đó đừng ôm trách nhiệm vào mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đâu!

– Ta hiểu!

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Khi hai người Đằng Thanh Sơn chạy đến nơi ở của Bạch Kỳ, đã thấy vô số ngọn đuốc sáng rực bên ngoài. Lúc này hai người Điền Đan và Lưu Hòa cũng sánh vai từ xa xa chạy đến. Bốn vị bách phu trưởng nhìn nhau, lậo tức cùng đi vào bên trong phòng.

– Thống lĩnh đại nhân!

Bốn người Đằng Thanh Sơn cúi người.

– Ừm! Các ngươi đến rồi!

Một lão già tóc bạc mặc hắc bào đang đứng trước giường. Bách phu trưởng Đỗ Hồng thì đang đứng bên cạnh.

Lão giả tóc bạc mặc hắc bào quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn bốn người một cái:

– Chỉ vỏn vẹn hơn một tháng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Còn nữa, khu mỏ tử kim là do ai phụ trách trông coi!

– Là thuộc hạ!

Đằng Thanh Sơn tiến lên một bước, khom người nói.

Cặp mắt của lão giả tóc bạc mặc hắc bào nhíu lại:

– Đằng Thanh Sơn!

Đằng Thanh Sơn cũng từng nghe nói qua chuyện của vị thống lĩnh đại nhân này. Lão là đệ nhất thống lĩnh ” Ký Hồng”, một trong tứ đại thống lĩnh, cũng là người lớn tuổi nhất. Nghe nói nắm nay lão đã hơn một trăm tuổi, bối phận cực cao, ngay cả tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng cũng phải gọi một tiếng “nhị sư bá”. Đã là đệ nhất thống lĩnh, đương nhiên cũng là đệ nhất cao thủ trong số tứ đại thống lĩnh.

Có thể nói, Ký Hồng chính là đệ nhất nhân vật của Hắc Giáp quân, là cột chống của tông phái.

– Chuyện của ngươi một lát nữa sẽ nói!

Ký Hồng lạnh lùng nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, lập tức đảo qua bốn người khác, lớn tiếng nói:

– Năm người các ngươi hãy ra ngoài trước! Không mệnh lệnh của ta, không ai được phép tiến vào. Nhớ đóng cửa lại!

– Vâng thưa thống lĩnh đại nhân!

Năm vị bách phu trưởng khom người, liền rời khỏi phòng đóng cửa lại.

Bên ngoài phòng.

– Thanh Sơn huynh đệ! Lần này đệ xui xẻo thật rồi! Vị thống lĩnh đại nhân này của chúng ta chính là một người vô cùng tàn nhẫn!

Điền Đan nhỏ giọng nói. Ba vị bách phu trưởng khác cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Bọn họ đều thầm kêu may mắn, lúc đầu không bị an bài đến trông coi khu mỏ tử kim.

Trông coi tốt, không xảy ra vấn đề, đó chính là bổn phận, không hề được khen thưởng.

Nhưng một khi xảy ra chuyện, vậy chính là phiền toái.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.