Đối mặt loại thế công kinh người, Thần Dạ không dám có sơ ý chút nào. Áp lực mà Tà Vọng mang cho hắn so với Tiêu Lang Anh thì không kém hơn bao nhiêu. Nhưng Thần Dạ còn chưa ra tay thì Tần Tân Nguyệt đứng trước người hắn đã xuất ra trường kiếm,tức thì như tia chớp mà đâm vào đoạn đầu của sợi xích sắt.Lực lượng bùng nổ điên cuồng mãnh liệt đã trực tiếp mạnh mẽ đánh bay sợi xích sắt
– Thần Dạ, mang theo bọn họ rời đi trước, không nên hành động theo cảm tính!
Sau khi đẩy lui Tà Vọng, Tần Tân Nguyệt trầm giọng nói. Trong lúc nói chuyện ngắn ngủi với nhau,bà đã biết giữa Thần Dạ cùng Tà Đế Điện này có mối thù không đợi trời chung. Bà tin tưởng, dựa vào thiên phú bẩm sinh cùng tiềm lực của Thần Dạ,mà rốt cuộc có một ngày có khả năng làm được điều hắn muốn làm. Thế nhưng không phải hôm nay.
Thần Dạ lắc đầu, đáp:
– Dì, cho dù như thế nào thì hôm nay đều phải giữ Tà Vọng lại.Nếu không, mầm tai vạ sẽ lớn vô cùng vô tận!
Tần Tân Nguyệt lập tức im lặng, nhưng ánh mắt kia cũng dần dần trở nên sắc bén.Thần Dạ nói không sai, không thể dung cho Tà Vọng hắn còn sống rời khỏi đây.
Thiên Đạo Chi Lực, Linh Tâm Tủy…. Mặc dù Kiếm Tông có cường đại thì đều không thể hoàn toàn bảo vệ cho nó được an toàn !
– Đã như vậy, giao cho ta đi!
Vừa nói xong chữ cuối cùng,thân hình Tần Tân Nguyệt bắn ra dữ dội. Kiếm trong tay, so ra thì không sắc bén bằng bổn mạng Thần Kiếm của Niệm Thần. Thế nhưng vào lúc cảnh giới Hoàng Huyền thi triển hết mức, thì uy thế nương theo Không Gian Chi Lực trong khi thi triển đủ để hủy diệt một chốn vùng núi.
Mắt nhìn phía trước, Thần Dạ thở ra một hơi thật dài, ánh mắt từ từ lạnh lẽo đi. Từ trong cơ thể của hắn, có ánh sáng xanh ngắt lóng lánh chiếu sáng thiên địa.Một cung một mũi tên bỗng đột nhiên hiện ra.
Cùng lúc đó, Cổ Đế Điện đón gió phấp phới, đám mây tím lóng lánh lần thứ hai hóa thành những tia chớp giáng xuống từ trên trời cao.Mà ở trong đám mây tím này, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lặng lẽ tản mát ra lực lượng cường đại của nó. Rồi được đám mây tím che dấu,nó như tia chớp nhằm về phía Tà Vọng!
– Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, ba mũi tên phá trời cao!
Hào quang vạn trượng xanh ngắt dung hợp vào trong mũi tên nhọn.Chỉ thoáng chốc, mũi tên nhọn xé gió lao đi như sao băng. Nơi nào nó đi qua, không gian chấn động không ngớt. Khí tức hủy diệt ẩn chứa ở trên mũi tên càng làm cho không gian chung quanh trở nên hơi vặn vẹo.
Trong cuộc đại chiến ở chỗ xa xa, ánh mắt khinh thường của Tà Vọng kia bỗng đột nhiên biến mất. Thực lực mà Tần Tân Nguyệt biểu hiện ra ngoài đã khiến cho hắn giật mình. Thế này căn bản không phải chỉ như thể hiện ra bề ngoài mà cao thủ Hoàng Huyền Tam Trọng có khả năng đủ thực lực thi triển ra.
Tà Vọng tất nhiên không biết, nhiều năm trọng thương và hành hạ đã làm cho tu vi của Tần Tân Nguyệt trì trệ không tiến. Cuối cùng càng bởi vì sức sống tiêu tan, mà làm cho bản thân nàng đều tiếp cận tình trạng tử vong.
Công hiệu của Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo không chỉ khiến cho Tần Tân Nguyệt tạm thời có được nửa năm tuổi thọ. Mà nàng cũng coi như ở trạng thái sắp chết lại được dùng Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, chính điều này về một mức độ nào đó mà nói, thì đúng là thời cơ tốt nhất.
Bởi vậy, trực tiếp nó khiến cho tu vi của Tần Tân Nguyệt,sau khi hấp thu dược hiệu của Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo thì ở trong khoảng thời gian ngắn chẳng những khôi phục tu vi ban đầu, mà lại còn thăng tiến rất nhiều.
Loại ẩn giấu tiềm năng đó, Tà Vọng vẫn còn vô phương nhận thấy được.
Mà công kích phát ra từ Thần Dạ càng khiến cho Tà Vọng kinh ngạc!
Lực phong ấn của Cổ Đế Điện thì hắn đã từng được nếm rồi. Thế nhưng lực lượng của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp khiến cho Tà Vọng rất là vất vả cố hết sức. Một cỗ lực hút kia, nhìn thì như cũng không có chút xíu xu thế công kích.Mhưng mà do lực lượng như thế trói buộc nên Tà Vọng vô phương phát huy ra được hết toàn bộ thực lực của mình !
Ngược lại mà nói, mũi tên nhọn màu xanh biếc đang xé gió bay đến kia liền có vẻ chẳng hề sắc bén !
– Cút !
Tà Vọng quát lên chói tai. Tần Tân Nguyệt và Thần Dạ liên thủ tiến công, mặc dù trong thời gian ngắn vẫn còn vô phương tạo thành nguy cơ trí mạng nào đối với hắn.Thế nhưng nếu cứ kéo dài như thế mãi,thì tình thế của hắn nhất định không ổn!
Cảm giác cùng phản ứng theo bản năng của cao thủ Hoàng Huyền Bát Trọng thì không phải người bình thường có khả năng bằng được.
Tà Vọng tất nhiên không sợ hãi hai người liên thủ, nhưng hắn cũng lo lắng trận đại chiến này nếu mà cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thì mục đích mà hắn muốn đạt tới liền có thể không sao đạt được. Bởi vậy, chỉ có trước hết làm cho một người bị trọng thương không còn lực để tái chiến thì mới là kế sách tốt nhất.
Mà rất hiển nhiên, mục tiêu này của Tà Vọng liền rơi ở trên người Thần Dạ.So với Tần Tân Nguyệt là cao thủ Hoàng Huyền có thực lực kì dị cổ quái,thì Thần Dạ ở trong mắt hắn, mặc dù có hơi thần bí nhưng cũng có vẻ dễ dàng bị đánh trọng thương hơn.
Tiếng rống giận dữ vang vọng đến tận phía chân trời, chợt chuỗi xích sắt kia vụt mạnh ra lần thứ hai.Khí tức tà ác tràn ngập ở trên xích sắt,so sánh lúc trước đều là đậm đặc hơn gấp đôi.
Nương theo xích sắt vụt ra, không gian chấn động, sự tà ác đậm đặc mang theo sức mạnh vô địch làm cho thế công kia trở nên càng đáng sợ hơn. Đến lúc va chạm,coi như là Tần Tân Nguyệt mà cũng đã đều bị nó cứ như vậy đẩy lui đi xa mấy chục thước.
– Khặc khặc, tiểu tử, hãy theo bổn tọa quay về Tà Đế Điện đi!
Không mang về được Vô Thượng Kiếm Thể thì có chút đáng tiếc. Nhưng mà giữa Thần Dạ và Vô Thượng Kiếm Thể thì Tà Vọng không chút do dự lựa chọn Thần Dạ.
. Nếu mà để cho cao thủ trong điện biết, vì Vô Thượng Kiếm Thể mà mình lại để xổngThần Dạ, vậy hậu quả đáng sợ kia thì cho dù là Tà Vọng hắn,cứ nghĩ đến đều không rét mà run!
Xích sắt bắn ra dữ dội, bỗng đột nhiên phân hoá tách ra trên trời cao, rồi chỉ trong một cái chớp mắt thì lại biến hóa để hình thành một cõi Thiên La Địa Võng từ này xích sắt. Sau đó nó nhằm vào Thần Dạ mà hung hăng đè ép xuống.
Xích sắt xoay quanh dần đè xuống từ trên bầu trời. Nhờ có Không Gian Chi Lực ngăn cách và phong tỏa nên cả khu vực kia, giờ này khắc này quả thực liền biến thành một chốn người ngoài không thể đặt chân.Tà Vọng tin tưởng, ngay cả Tần Tân Nguyệt có khả năng xông đến thì cũng đừng hòng phá vỡ được cái lưới đó để cứu Thần Dạ ra !
Tránh cũng không thể tránh được rồi, Thần Dạ cũng từ bỏ ý nghĩ tránh né. Hắn nhìn ra xích sắt như tấm lưới lớn ở phía xa xa kia đang phóng đại trong con ngươi.Đôi mắt hắn bỗng đột nhiên vô cùng lạnh lẽo đi.
Bàn tay chậm rãi giơ lên rồi vung thật mạnh. Thiên Đao trong tay hắn lập tức bay lên không trung, nó tỏa ra hào quang trắng xóa gay gắt như mặt trời ở trên bầu trời. Trong khoảnh khắc hào quang đó đã phủ khắp mặt đất.