Vũ Sương Nhi vừa thấy chén dược đen ngòm trong tay nha hoàn liền biết, đây là một chén dược sẩy thai, lại là do Tát Hoàn sai người mang tới cho nàng uống.
Hắn nhất định đã biết nữ nhân vừa rồi cùng hắn hoan hảo không phải Lăng Nhược Nhược, mà là nàng. Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi, cả người run run.
Tổng quản vừa thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng biết nàng bị hung hăng đả kích, nhưng hắn chỉ là một quản gia, Vương gia nói cái gì chính là cái đó: “Vương phi, lão nô chỉ là ấn theo phân phó mà làm việc, ngài, nhanh uống đi.”
Vũ Sương Nhi có hận có tức có phát hỏa, nàng cũng không thể lay chuyển mệnh lệnh của Tát Hoàn, cho nên dù nàng có không phục cũng phải uống thứ dược đã vì nàng mà chuẩn bị tỉ mỉ.
Một hơi uống hết dược trong bát, nàng không đưa cho nha hoàn đang giơ tay chuẩn bị tiếp nhận, ngược lại dùng sức ném bát xuống sàn.
“Cút.” Nàng khàn giọng quát, ánh mắt hồng hồng trừng mắt nhìn tổng quản cùng nha hoàn bệnh cạnh lão.
Tổng quản và nha hoàn sợ tới mức vội vàng lui ra sau, rốt cục từ trong kinh hách ổn định thân hình, nhìn đến bộ dáng nàng, lại hoảng hồn lần nữa.
“Vương phi, lão nô cáo lui.”
“Vương phi, nô tỳ cáo lui.”
Hai người song song nói, lập tức vội vã rời đi, sợ nếu trễ thêm một chút, không biết còn có thể phát sinh chuyện gì. Dù sao nàng cũng đã uống, bọn họ trở về cũng dễ ăn nói.
Đợi bọn hắn vừa đi, nước mắt liền không tiếng động chảy xuống đầm đìa trên mặt Vũ Sương Nhi, nàng cảm thấy đây là nỗi nhục nhã quá lớn trong cuộc đời nàng, làm cho nàng hận đến sinh đau.
“Vương phi.” Uyển Ngữ thấy biểu tình này của nàng, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, không biết nói cái gì, chỉ biết lo lắng nhìn nàng.
Vũ Sương Nhi tâm tư bốc lên đã lâu, mới từ từ bình tĩnh trở lại, nàng thề, nàng nhất định phải trả thù, nàng nhất định sẽ không để Lăng Nhược Nhược sống yên. Nếu không phải nàng, cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt vốn thuộc về nàng sẽ không biến thành như vậy, Vương gia lại càng không đối đãi nàng như vậy.
Lăng Nhược Nhược, ta nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết, cho ngươi hưởng đến nỗi đau ta phải chịu hôm nay. Ánh mắt Vũ Sương Nhi bắn ra âm độc, linh hồn nàng rốt cục hoàn toàn vặn vẹo.
Uyển Ngữ đứng ở một bên nhìn, cũng không nhịn được âm thầm kinh hãi. Vương phi, mặt ngoài và nội tâm thật là hai cái không đồng dạng, mình đi theo nàng lâu như thế, cũng chỉ gặp qua vài lần.
Tát Hoàn khi nghe tổng quản trở về nói Vũ Sương Nhi đã uống xong dược, nghĩ nghĩ, lập tức nhích người đi Hoa Tụ Lâu, hắn cảm thấy, Hoa mụ mụ hẳn là biết tung tích của Lăng Nhược Nhược.
…
Hoa Tụ Lâu.
“Ôi, Vương gia, ta đã nói thực hết rồi a. Ta là thật không biết tiểu thư đi nơi nào. Hiện tại nàng đi rồi, đem Hoa Tụ Lâu to như vậy ném cho ta, ta còn đang muốn tìm nàng a.” Hoa mụ mụ vừa thấy Tát Hoàn tìm đến mình, nàng liền đổ một phen mật vàng, mặt mày nhăn nhó như ăn phải khổ qua.
Tát Hoàn không tin nàng, tuy rằng hắn đã tìm nàng hai lần, lần nào nàng cũng đều nói như vậy, hắn tin tưởng, nàng nhất định là có điều giấu diếm.
“Hoa mụ mụ, Nhược Nhi là Vương phi của bổn vương, bổn vương sẽ sủng nàng, yêu nàng, sẽ không làm cho nàng chịu ủy khuất, mời ngươi nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?” Hắn cố nén giận, lần đầu tiên ăn nói khép nép cầu xin.
Hoa mụ mụ vẫn như cũ lắc đầu, mặt không đổi sắc, đúng là nàng biết Lăng Nhược Nhược ở đâu, bất quá Lăng Nhược Nhược từng nói qua, đó là nơi bảo mệnh của nàng ấy, cũng là địa bạn cuối cùng, chết cũng không thể nói ra. Cho nên, Hoa mụ mụ vẫn luôn nhớ kỹ, bởi vì Lăng Nhược Nhược nói ra nghiêm trọng như vậy, thậm chí đem bí mật này nói cho nàng, có thể thấy được Lăng Nhược Nhược xem nàng như người một nhà. Hoa mụ mụ thứ khác không có, nhưng là nghĩa khí thì vẫn có.
Tát Hoàn hỏi tới hỏi lui, cầu đến cầu đi, Hoa mụ mụ chính là chết sống nói không biết, cái gì cũng chưa nói, thẳng đến cuối cùng Tát Hoàn không thể không bất đắc dĩ rời đi.
“Ai, đừng trách ta a, nữ nhân phải giúp nữ nhân thôi.” Nhìn Tát Hoàn ủ rũ rời đi, Hoa mụ mụ nhỏ giọng thầm than một câu.
Khả nàng thật không ngờ, Tát Hoàn không có biện pháp làm gì nàng, người khác lại không buông tha nàng.