Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn về phía của Sherry, nhăn mặt hỏi:
– Người Hứa gia? Là ai?
Sherry nghe hỏi, có chút bất đắc dĩ đáp:
– Tôi cũng không biết, cậu chủ cứ ra ngoài thử xem. Bởi vì cô ta nói… muốn gặp Nhị tiểu thư.
===========================
Âu Dương Thiên Thiên nhìn hình xăm trên tai mình một lúc lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra được điều gì, cô buông thỏng tay xuống, tỏ vẻ như bỏ cuộc.
Mất trí nhớ rồi, bây giờ có thể nghĩ được gì chứ? Âu Dương Thiên Thiên thật thì đi rồi, cô cũng không thể hỏi cô ấy.
Như vậy, tình thế hiện tại về những kí ức không rõ ràng này… hoàn toàn là bí bách mà. Không lẽ… cô đành phải đợi kí ức lần lượt quay về theo một cách đau đớn như vậy sao?
Điên mất thôi!!
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, quyết định không nghĩ tới nữa, cô quay người tiến về phía cửa, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Ở phía dưới đại sảnh ngay lúc này,
Một cô gái đang đứng đợi trước cửa lớn của nhà Âu Dương Vô Thần, đằng sau cô là hai người đàn ông khác, trên tay cầm theo những giỏ quà lớn. Đối diện là Eira đang đứng tiếp chuyện.
Mắt thấy thân ảnh người đàn ông đã xuất hiện, cô cúi đầu chào một góc 90 độ, kính cẩn lên tiếng:
– Âu Dương thiếu gia, hân hạnh được gặp ngài, tôi là Hứa Á Nhan, được lệnh từ Thời phu nhân mang một ít quà đến thăm Âu Dương Nhị tiểu thư.
Ngước đầu lên, cô nhìn thẳng người đàn ông, nói tiếp:
– Thời phu nhân nghe nói tình hình sức khỏe của Âu Dương Nhị tiểu thư đã trở nên tốt hơn nên rất là vui mừng, vì vậy đã chuẩn bị những món quà này, hi vọng Âu Dương thiếu gia không từ chối.
Hứa Á Nhan vừa dứt lời, hai người đàn ông đứng phía sau liền tiến lên trước với những giỏ quà lớn trong tay, một bên là trái cây tươi ngon, còn một bên là nhân sâm thuốc bổ, nhìn sơ qua cũng biết là đồ đắt tiền.
Âu Dương Vô Thần nhìn ngang qua đám người một lượt, rồi dừng lại tại khuôn mặt của cô gái, đáp với giọng lạnh nhạt:
– Nếu Thời phu nhân đã có lòng như vậy, cho người đến tận đây để đưa đồ, thì tôi có lẽ nên nhận thôi.
Nói rồi, anh liếc mắt về phía Eira, cô ngay lập tức hiểu được, cùng Sherry đi tới cầm lấy những giỏ quà.
Hứa Á Nhan mím môi, cô nhướn mày, quyết định hỏi thẳng:
– Âu Dương thiếu gia, ngoài việc này, Thời phu nhân còn muốn tôi chuyển đến Âu Dương Nhị tiểu thư một số lời, không biết… tôi có thể gặp cô ấy để nói chuyện được không?
Dừng một chút, như sợ người đàn ông sẽ từ chối, Hứa Á Nhan liền bồi thêm một câu nữa:
– Sẽ không mất nhiều thời gian của Âu Dương Nhị tiểu thư đâu, thế nên xin Âu Dương thiếu gia hãy cho tôi vài phút.
Âu Dương Vô Thần chớp đôi mắt lạnh nhạt, những lời như vậy lọt vào tai anh như gió luồn qua khe, không có chút ảnh hưởng nào. Khuôn mặt không một gợn sóng nhìn Hứa Á Nhan, chậm rãi trả lời:
– Xin lỗi, nhưng có lẽ cô không thể gặp cô ấy bây giờ không được rồi. Thiên Thiên vẫn chưa ngủ dậy.
“…”
Hứa Á Nhan hơi ngơ người vài giây trước câu trả lời của người đàn ông, cô vô thức liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ lớn được treo trong đại sảnh nhà Âu Dương Vô Thần, liền thấy…. đã hơn 10 giờ sáng rồi.
Thời gian này là đã gần trưa, vậy mà…. vẫn còn ngủ sao?
Hứa Á Nhan thu tầm mắt về, cô cười gượng nhìn Âu Dương Vô Thần đối diện, lên tiếng:
– Vậy cũng không sao, tôi có thể….
– Thiên Thiên có thói quen khá xấu là ngủ nướng, đến tôi cũng không biết cô ấy sẽ ngủ đến bao giờ mới dậy nữa. Có ngày… cô ấy đã ngủ đến tận tối mới dậy ăn cơm. Tôi nghĩ rằng người của Hứa gia chắc rất bận rộn với nhiều công việc, thế nên… có lẽ cô cũng không có nhiều thời gian để đợi điều này đâu, đúng chứ? – Lời nói của Hứa Á Nhan bị cắt ngang một cách trực tiếp bởi Âu Dương Vô Thần, và nó khiến cô câm nín, đến mức không thể trả lời được.
Há miệng vài giây ngay lúc đó, Hứa Á Nhan chậm rãi nuốt những lời mình định nói vào trong, cô gật đầu, bất đắc dĩ đáp:
– Vâng, nếu Âu Dương thiếu gia đã khẳng định như vậy, thì có lẽ hôm nay tôi không thể gặp Âu Dương Nhị tiểu thư rồi. Vậy thì… tôi xin phép.
Vừa nói, cô gái vừa cúi gập đầu chào Âu Dương Vô Thần. Anh chớp mắt bình thản, hơi rũ mắt xem như chào lại, rồi lên tiếng gọi:
– Kỳ Ân, tiễn khách!
Hứa Á Nhan cắn môi, đã bị từ chối thẳng thừng một cách tinh tế như vậy rồi, cô cũng không thể nán lại lâu hơn được nữa, đành ngước đầu lên nhìn người đàn ông, cười mỉm một cách lịch sự, sau đó quay người theo gót Kỳ Ân rời đi.
Nhìn bóng dáng của Hứa Á Nhan từng bước đi xa khỏi đại sảnh, con ngươi Âu Dương Vô Thần đen lại, anh quay sang nhìn Eira và Sherry, âm u ra lệnh:
– Chuyện này không ai được nói với Thiên Thiên, đã nghe rõ chưa?
Hai cô gái nghe thấy, ngay lập tức gật đầu, đồng thanh trả lời:
– Rõ, cậu chủ.
Nói rồi, Âu Dương Vô Thần vươn tay tới cầm lấy một giỏ quà lớn đựng trái cây, ánh mắt ghét bỏ nhìn nó, liền thẳng tay quăng về phía thùng rác.
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên trùng hợp đi xuống cầu thang, mắt thấy người đàn ông vứt đồ vào sọt rác, cô nhíu mày, lớn tiếng ngăn lại:
– Khoan đã.
Hành động của Âu Dương Vô Thần bị tiếng kêu này làm gián đoạn, anh quay mặt sang thì thấy Âu Dương Thiên Thiên chạy xuống cầu thang, tiến về phía anh hỏi:
– Vô Thần, anh đang làm gì vậy? Sao lại vứt hết đồ vào thùng rác?
Người đàn ông vô thức thả tay, anh ném giỏ quà đựng thuốc bổ lại cho Sherry, đáp một cách qua loa:
– Không có gì, đồ không ăn được thì vứt thôi. Mà em sao hôm nay ngủ dậy sớm vậy?
Chuyển đổi chủ đề một cách không tự nhiên khiến Âu Dương Thiên Thiên cau mày, cô nhìn người đàn ông đang đứng chắn trước mặt như muốn che thứ gì đó, chớp mắt khó hiểu hỏi:
– Anh nói gì thế? Mười giờ rồi, mặt trời gần lên đến đỉnh rồi, còn sớm gì nữa chứ?
Dứt lời, cô vươn tay lấy giỏ quà trong thùng rác ra, nhìn thấy những trái cây còn mong nước tươi ngon, cô nhăn mặt nói:
– Cái này mà không ăn được sao? Toàn đồ tươi không mà.
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa nhìn xung quanh giỏ quà, thấy thiết kế như vậy trông không giống đồ mua ngoài bình thường, cô liền nghi ngờ hỏi:
– Nhưng… cái này là ai tặng đây? Có người tặng đồ cho em à?
Âu Dương Vô Thần nghe xong, lắc đầu trả lời:
– Không phải, không có của em đâu, đồ người ta tặng cho anh đấy, anh không thích nên muốn vứt.
Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, cô giật lấy tờ giấy dán trên giỏ quà, đưa tới trước mặt người đàn ông, quát khẽ:
– Anh nói dối không biết ngượng à? Từ khi nào anh tên Âu Dương Thiên Thiên vậy? Hay là anh tưởng em không biết chữ?
“…”
Âu Dương Vô Thần nhìn tờ giấy ghi năm chữ to đùng ” Gửi Âu Dương Thiên Thiên”, nhất thời không đáp lại.
Thấy biểu hiện trên mặt anh cứng nhắc, Âu Dương Thiên Thiên chẹp miệng, cô liếc mắt nhìn sang Sherry và Eira, hỏi:
– Là ai gửi những thứ này cho tôi?
Hai cô gái chớp mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, không biết phải trả lời thế nào.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nghiêm giọng nói:
– Tôi đang hỏi hai cô mà, lời nói của tôi không có trọng lượng vậy sao? Muốn tôi dọa đuổi ra khỏi đây mới chịu nói phải không?
Sherry và Eira nghe thấy, hoảng hốt lắc đầu. Bọn họ cũng muốn nói lắm, nhưng mà ánh mắt của Âu Dương Vô Thần phía trước làm bọn họ không thể nói được. Thật sự khó xử mà!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, rồi đưa một tay lên ụp thẳng vào mặt anh ta, che đi những biểu hiện đáng sợ ấy.
Giữ nguyên tư thế như vậy, mặc cho Âu Dương Vô Thần ngọ nguậy phản kháng, cô quay đầu nhìn Sherry và Eira, nhướn mày lên tiếng:
– Được rồi, nói đi.
“…”
Sherry và Eira đứng hình vài giây trước hành động của Âu Dương Thiên Thiên, hai cô nhìn nhau rồi cũng quyết định nói:
– Là… người của Hứa gia, thưa Nhị tiểu thư. Bọn họ đến theo lệnh của Thời phu nhân.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, lại hỏi tiếp:
– Họ đến từ lúc nào? Lâu chưa?
Sherry lắc đầu, thành thật đáp:
– Không lâu lắm, vừa mới đây thôi. Nhưng bây giờ thì đã về rồi, Kỳ Ân đang tiễn bọn họ ra cổng chính.
Âu Dương Thiên Thiên quay đầu lại một lần nữa, nhìn về phía cổng chính, thấy thấp thoáng bóng người áo đen đang bước đi. Thả tay ra khỏi mặt Âu Dương Vô Thần, cô nhìn anh hỏi:
– Tại sao anh cứ ngăn cản Hứa Sơ Sơ đến tìm em thế? Lần trước cũng như vậy.
Âu Dương Vô Thần nhăn mặt, trả lời có chút không tình nguyện:
– Ai biết cô ta muốn nói gì với em chứ? Anh cảm thấy cô ta không phải người tốt.
Âu Dương Thiên Thiên nheo mắt khinh bỉ, cô thở hắt ra một hơi, quăng giỏ trái cây trên tay vào người anh, rồi xoay người chạy về phía cổng chính.
– Thiên Thiên! – Âu Dương Vô Thần bất giác gọi tên cô, anh ném thứ trong tay mình ngược lại cho Eira phía sau, rồi cũng chạy theo cô ra ngoài.
– Ấy, ấy. – Eira và Sherry phản ứng không kịp, cả hai hoảng hốt nhào về phía trước đỡ lấy giỏ hoa quả, thế nhưng lại mất thăng bằng ngã xuống đất, trái cây trong giỏ cũng rơi vãi hết ra ngoài.
“….”
Haizz, thật khó sống với hai người này mà.
Âu Dương Thiên Thiên chạy ra ngoài cổng chính, mắt thấy cô gái đang mở cửa xe định ngồi vào trong, cô liền lớn tiếng gọi:
– Khoan đã, xin dừng lại một chút.
Hứa Á Nhan nghe giọng của cô, theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhận ra đó là Âu Dương Thiên Thiên, liền dừng động tác đang làm lại, lui người trở ra, đi về phía Âu Dương Thiên Thiên.
– Âu Dương Nhị tiểu thư!
*Trong chap trước Tiêu đã viết nhầm tên của một nhân vật, là David Bush. Tên đúng phải là Alex Bush, vậy nên Tiêu đã sửa lại nó rồi nhé, xin lỗi mọi người vì sự nhầm lẫn này.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha.