Thần lão gia tử lần thứ hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ như đang từ trên cao quan sát xuống mà thu cả phủ đệ vào trong tầm mắt. Một lát sau, lão nói vô cùng kiên quyết:
– Cho dù lão phu buông tha tất cả mọi thứ thì cho đến lúc này, chỉ cần lão phu có thể làm được, cũng không sẽ không để cho Dạ nhi chịu thiệt thòi.
Bên dưới, Thần Lệ đáp:
– Phụ thân yên tâm, tâm tư của đương kim hoàng đế bệ hạ, chúng ta đã sớm biết được. Những năm gần đây, con vụng trộm đã sớm dùng mưu chặt đứt rất nhiều. Nếu như thật có một ngày thì ẩn cư làm ruộng vườn, Thần gia ta cũng vẫn là Thần gia hiện tại!
Nghe vậy, Thần lão gia tử phẩy phẩy tay, tấm lưng kia lập tức già nua đi rất nhiều. . . .
– Ẩn cư làm ruộng vườn, hoàng đế lại sao lại để cho mọi người Thần gia tiêu dao với sơn thủy được?
Sáng sớm vừa qua không được bao lâu, ở một chỗ trên nóc nhà có một tràng âm thanh đọc sách vang vang ngân nga. Âm thanh trong trẻo nghe ra vẫn còn có vẻ non nớt, nhưng cũng khiến cho một số thầy đồ có khả năng nghe ra, ở trong âm thanh này có ẩn chứa lực lượng cường đại .
Đọc và xem thư pháp có hiệu quả như nhau. Các bậc Đại Thư Pháp Gia, khi bọn họ chìm vào trong trạng thái thì một cây bút trong tay kia, những người khác vô luận như thế nào cũng không giật ra được, đây là ý cảnh.
Đọc sách cũng là như thế, vì chậm rãi mà đọc thì đó chỉ là máy móc mà thôi!
Chỉ có điều là, âm thanh như thế lại không khiến cho Trấn Quốc Vương phủ buổi sáng sớm được yên tĩnh trở lại. Bởi vì, việc trong cung hôm qua, phàm là những người chỉ hơi có một chút đầu óc thì đều cùng nghĩ ra, chuyện này đối với Trấn Quốc Vương phủ có ý nghĩa như thế nào.
– Thần Dạ!
Trong tiếng đọc sách oang oang, đột nhiên có một giọng nói hơi có vẻ khàn khàn truyền tới, âm thanh có vẻ hơi chói tai, nên mặc dù là Thần Dạ tập trung tinh thần đến đâu thì cũng không tránh được bị quấy rầy.
– Chào Tam ca!
Ánh mắt Thần Dạ ánh mắt có hơi đảo lại, hắn nhìn về phía chủ nhân của âm thanh. Người tuổi trẻ kia, hai hàng lông mày như kiếm, mắt sáng như sao đang lập lòe những tia sáng. Lại thêm một khí thế thách thức mặc dù không rõ hiện ra, nhưng mà thật sự tồn tại!
– Thần Dạ, rảnh sao? Có mấy câu, ta muốn nói một chút với ngươi.
Thần Dạ gật đầu, lập tức đi xuống từ trên nóc nhà. Hắn nhìn đối phương mà hỏi:
– Không biết Tam ca muốn nói gì?
Tam ca Thần Nguyên, chính là con trưởng của Nhị bá. Từ thuở nhỏ đã sáng dạ linh hoạt phi phàm, mỗi khi gặp chuyện thường thường có thể suy một ra ba, hành động cũng rất có phong cách quý phái, lại thêm thiên phú tu luyện bẩm sinh hơn người. Năm nay mới tròn mười tám, liền đã có được tu vi võ đạo cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng, chen vào trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng .
– Chuyện hôm qua, hiện nay đều truyền khắp. Cho nên, ta liền đi thẳng vào vấn đề .
Thần Nguyên nói thản nhiên , rồi cười khẽ:
– Hoàng đế bệ hạ có tình, muốn gả Huyền Lăng Công Chúa cho ngươi. Đó chính là vinh hạnh tối cao của Thần gia ta, vì sao ngươi không chấp nhận?
Thần Dạ ngẩng đầu ngước mắt nhìn , trong lòng cười khổ vài phần.
– Tam ca a Tam ca, ca tự phụ như thế, chẳng lẽ không thấy được ý tứ của hoàng đế bệ hạ sao?
Thần Nguyên không để ý đến phản ứng của Thần Dạ, tiếp tục nói:
– Ý tứ của Hoàng đế bệ hạ , các nhà quyền thế trong đế đô đều biết rõ ràng .
– Ngươi và gia gia từ chối, tất nhiên là suy nghĩ vì Thần gia. Nhưng ngươi có nghĩ tới không. Nếu như bệ hạ đã mở thánh khẩu, cho dù hôn sự này có thành hay không thì Thần gia ta trong đế đô đều để lại một chỗ yếu cho người ta bóp, hoặc là. . . . Nhạo báng!
– Mà nhạo báng, liền bởi vì một cá nhân. Ngươi đón nhận hôn sự, Thần gia vì điều này mà phải đón nhận một chút áp lực rất lớn. Nhưng ngươi không chấp nhận, những áp lực này liền biến mất toàn bộ sao?
– Nếu không phải! Nếu áp lực này vẫn còn, vì sao ngươi không thẳng thắn một chút? Nếu tiếp nhận hôn sự, tối thiểu Thần gia chúng ta cũng là hoàng thân quốc thích. Những người không biết dẫu trào phúng cùng cười mắng, nhưng bọn họ nào biết ý nghĩa đích thực bên trong?
Thần Nguyên âm thanh có hơi lạnh lẽo, nói tiếp:
– Ngươi không chấp nhận, trong mắt hoàng đế bệ hạ, Thần gia chúng ta liền có thêm một tội danh. Tuy nói, cự tuyệt, ngươi làm rất hay. Nhưng bản thân hành động của ngươi lại không thể khen được. Chẳng lẽ, ngươi muốn nhìn thấy, bởi vì một mình ngươi mà đặt cả Thần gia vào trong nước sôi lửa bỏng.Thậm chí chỉ vì một chuyện không khéo mà Thần gia từ đó không còn tồn tại?
– Nếu như ta là ngươi, Thần Dạ, thì hãy lập tức đi tới hoàng cung, chủ động xin bệ hạ cho lấy Huyền Lăng Công Chúa, đây mới là chuyện ngươi cần làm!
Thần Dạ ngạc nhiên ngẩng đầu!
Trí nhớ trong đó , hắn cùng với những huynh đệ tỷ muội này, tất nhiên so ra không có được quan hệ tốt như cùng đại ca Thần Hiên, nhưng lúc bình thường đều vẫn được cho là hòa hợp. Dù như thế nào Thần Dạ cũng không nghĩ ra, hôm nay, Tam ca Thần Nguyên lại đến nói một phen như vậy.
Thần Dạ cực lực hồi tưởng trí nhớ của mình, bỗng nhiên nhớ ra một việc. . . .
Ở trên khóe miệng lập tức có một vẻ cay đắng cùng bất đắc dĩ:
– Tam ca, những lời thế này, ca không nên nói, nếu là để cho gia gia biết. . . .
Thần Nguyên đáp:
– Ta biết, nếu mà gia gia biết, lão nhân gia nhất định sẽ rất đau lòng. Tuy nhiên, Thần gia ta đến giờ phút này đã không thể không có một chút thay đổi. Gia gia có lẽ sẽ trách tội ta, nhưng mà cần hiểu rõ ta, ngược lại là ngươi!
Thần Nguyên nghiêm túc nói:
– Cả trong đế đô, hiện nay đều nhìn Thần gia mà chê cười. Thậm chí có chút người, đã âm thầm chuẩn bị. Nếu như ngươi thực lòng vì điều tốt cho Thần gia, hãy cưới Huyền Lăng Công Chúa đi! Nếu không, ngươi chính là tội nhân của Thần gia.
Nói xong những điều này, Thần Nguyên khóe miệng bĩu lên một sái, rồi xoay người đi qua sân ra bên ngoài cổng.
Nhìn Thần Nguyên đi ra khỏi sân, vào lúc sắp sửa biến mất trong tầm mắt thì Thần Dạ đang trong trầm lặng , lấy một loại âm thanh như đang tự nói một mình mà thì thầm nói nhỏ :
– Tam ca, đều là cùng sinh từ một gốc, hà tất phải như thế ?
Thần Nguyên đang đi chợt dừng phắt lại. Hắn không quay đầu , nhưng những lời đang nói lại vọng rõ ràng vào trong hoa viên ở phía sau.
– Nếu như sinh ra trong nhà người bình thường, huynh đệ đồng tâm thì có thể lên núi săn hổ. Tuy nhiên, bọn ta là đệ tử nhà quyền thế, từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt. Ở trong cuộc tranh đấu cùng chém giết vô hình này, nếu không tranh liền chỉ có chết!
– Có lẽ ngươi sẽ cảm giác không công bình. Nhưng thế gian này, ở nơi nào sẽ có công bình đích thực? Có những lời, đối với ngươi thật là tàn nhẫn, nhưng lại cũng không khỏi không khiến cho ngươi biết. Sự tồn tại của ngươi, đối với Thần gia ta mà nói, bản thân chính là sự sỉ nhục. Hiện tại, có một cơ hội như vậy để ngươi làm chút chuyện vì Thần gia, ngươi hẳn là cảm giác là rất vinh hạnh mới đúng!
Dứt lời, Thần Nguyên nghênh ngang đi!