Mỗi Ngày Bị Ép Cùng Đại Lão Yêu Đương

Chương 778:


Tiết Tịch vô ý thức coi là, là cái kia tổ chức thần bí người tìm tới, lập tức cảnh giác nhìn về phía phòng khách chỗ!

Đã thấy trong phòng khách ngồi ba người: Ông ngoại Diệp Lai, bà ngoại Tống Văn Mạn, còn có một cái xa lạ người, nàng mặc một bộ nhìn xem liền rất đắt màu trắng đồ thể thao, bên hông cuộn lại một cái gucci hầu bao, không dài không ngắn mái tóc rất thuận hoạt, ngũ quan phi thường tinh xảo xinh đẹp.

Đẹp đặc biệt.

Là cho đến tận này, vô luận là nam nhân vẫn là trong nữ nhân, Tiết Tịch thấy qua xinh đẹp nhất người.

So Sầm Bạch tựa hồ tinh xảo hơn, so Hướng Hoài. . . Ân, không có cách nào so, Hướng Hoài mị lực ở chỗ cỗ này lại lạnh lại lại sức lực, mà người này trước mặt, lại mặt mũi tràn đầy ngạo khí, con mắt tựa hồ sinh trưởng ở trên đỉnh đầu, xem xét liền không tốt ở chung, toàn thân viết đầy cao quý lãnh diễm.

Nàng chần chờ nhíu mày, vừa định nói chuyện, liền nghe đến Diệp Lệ mở miệng: “Tịch Tịch, vị này là ông ngoại ngươi học sinh, nghe nói chúng ta tới kinh đô, cố ý đến thăm ông ngoại ngươi, gọi, gọi. . .”

“Gọi Ngải Ti.” Tống Văn Mạn giải thích nói: “Ngải cứu ngải, công ty ti.”

Tiết Tịch gặp Tống Văn Mạn cùng Diệp Lệ đều tựa hồ rất vừa ý nàng, thế là nhẹ gật đầu, lên tiếng chào: “Tỷ tỷ tốt.”

“…”

Lời này vừa ra, toàn bộ trong phòng khách an tĩnh một cái chớp mắt.

Sau đó ——

“Phốc!”



— QUẢNG CÁO —

Tống Văn Mạn dẫn đầu cười ra tiếng, tiếp lấy “Ha ha ha ha” nhịn không được cười ha hả.

Mà tỷ tỷ kia thì lông mày quét ngang, tựa hồ có chút tức giận, nhưng kìm nén lửa, lạnh lùng nói một câu: “Ngươi mắt mù?”

Thanh âm này rất thanh lãnh, giữa mùa đông bên trong, tại cái này hơi ấm trong phòng đều cho người ta một loại rất cảm giác mát rượi, đơn giản thư hùng chớ phân biệt.

Bên cạnh Diệp Lệ chọc lấy một chút cánh tay của nàng: “Ngải Ti là nam.”

Tiết Tịch: “…”

Nàng tựa hồ có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn xem Ngải Ti, cảm thấy người này đơn giản không hiểu thấu, một người nam, ngươi dáng dấp xinh đẹp như vậy làm gì?

Nhưng là ——

Tổ chức thần bí cái kia cùng mình liên hệ người, giọng nói vô cùng lấy lòng, người này thái độ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, khẳng định không phải người kia.

Tiết Tịch nghĩ tới đây, mới buông lỏng cảnh giác, ngơ ngác lại nhìn nàng, a, không phải, là hắn một chút, lúc này mới thu hồi ánh mắt, mở miệng: “Thật có lỗi.”

Ngải Ti trong lỗ mũi phát ra một đạo không nhẹ không nặng tiếng hừ, đầu tiên là khinh thường đảo qua nàng gương mặt kia, tựa hồ mang theo khinh thường, sau đó lúc này mới thuận ánh mắt của nàng, nhìn về phía trong tay nàng ôm con mèo kia.

Mèo đen bị hắn nhìn chằm chằm, lập tức càng thêm hoảng sợ, Tiết Tịch đều có thể cảm nhận được con mèo này thân thể tại nhỏ xíu phát run.



— QUẢNG CÁO —

Hai người —— không đúng, hẳn là nói một người một mèo biết nhau?

Nàng ngay tại chần chờ ở giữa, chỉ thấy Ngải Ti lườm một chút khóe miệng, khinh thường mở miệng: “Mèo này đen sì, thật xấu!”

Tiết Tịch: “…”

Nếu như là bình thường, nghe nói như thế, mèo đen khẳng định đã xù lông, đồng thời hô to “Nhân loại ngu xuẩn không có ánh mắt” loại hình.

Nhưng giờ phút này, con mèo này cũng chỉ là nhìn Ngải Ti một chút, tựa như là cố kỵ cái gì giống như, không có lên tiếng âm thanh.

Tiết Tịch mẫn cảm phát giác được, con mèo này đang sợ cái gì, Tiết Tịch vô ý thức ôm lấy nàng, trấn an vuốt vuốt phần lưng của nàng, để mèo đen trở nên bằng phẳng, lúc này mới mở miệng: “Trong công ty mèo, ăn tết không ai chiếu cố, ta liền mang về.”

Sau khi nói xong, nàng lại nhàn nhạt mở miệng: “Xấu và đẹp, mọi người có mọi người ánh mắt. Nhưng ít ra ta có thể nhìn ra, nàng là một con mèo cái.”

Chúng: “. . .”

Tiết Tịch lời này không phải liền là tại châm chọc, Ngải Ti dáng dấp thư hùng chớ phân biệt sao?

Nàng nói xong lời này, liền ôm mèo đen hướng phòng ngủ của mình đi vào trong đi, trực tiếp đóng cửa lại, cũng thuận tiện đem kịp phản ứng Ngải Ti nhốt ở ngoài cửa, không thấy được hắn trong nháy mắt trở mặt.

Cửa bị đóng lại một khắc này, Tiết Tịch lúc này mới nhìn về phía trong ngực mèo đen, hỏi thăm: “Ngươi biết hắn?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Mị Ảnh

Chương 778


 
Đúng như Nghệ Phong đã nghĩ. Mặc dù bọn họ không nhìn thấu được thực lực của Nghệ Phong, nhưng vẫn có người lên đài. Ở Sát Lục Chi Thành, chiến đấu vẫn là nội dung chủ yếu. Ở trong này, lý tính dưới sự kích thích của máu, đã bị áp chế thật lớn.
Đêm đầu tiên: Nghệ Phong giết mười người! Đều là một chiêu bị mất mạng!
Sau đó, mỗi buổi tối đều Nghệ Phong đều xuất hiện ở Sát Lục Chi Thành.
Đêm thứ hai: Nghệ Phong vẫn giết mười người! Vẫn là một chiêu bị mất mạng!
Đêm thứ ba: Nghệ Phong giết tám người! Có một người dùng ba chiêu!
Đêm thứ tư: Nghệ Phong giết năm người! Một người năm chiêu, hai người ba chiêu!
Đêm thứ năm: năm người! Năm người năm chiêu!
Đêm thứ sáu: ba người! Một người bảy chiêu!
Đêm thứ bảy: ba người! Một người mười chiêu!
Liên tục bảy đêm, thiếu niên thần bí truyền khắp Tội Ác Chi Thành. Tất cả mọi người biết ở Tội Ác Chi Thành có một thiếu niên thần bí, mỗi buổi tối đều sẽ xuất hiện ở nơi bạo loạn. Hơn nữa mỗi đêm đều uống một chai hồng tửu, khi ở lôi đài sắp xuất hiện quán quân, đối phương đã nhẹ nhàng trên lôi đài.
Hắn không nói lời dư thừa, không có động tác dư thừa, ngoại trừ uống rượu ra, chính là giết người. Giết người, giết một cách nhẹ nhàng bâng quơ, thực lực của người bị giết cũng càng ngày càng mạnh. Cho dù là cường giả Tướng cấp bát giai, trong tay hắn cũng không kiên trì được quá mười chiêu.
Một đám bắt đầu cùng nghị luận. Có người nói thực lực của hắn đạt tới Tướng cấp đỉnh phong, có được kỹ năng khủng khiếp. Có người nói hắn đạt tới Vương cấp! Thậm chí có người nói hắn đạt tới Tôn cấp!
Nhưng mặc kệ lời đồn đại thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ, Tội Ác Chi Thành đã có nhiều thêm một nhân vật không thể trêu chọc. Đó là thiếu niên thần bí này. Nhưng khi mọi người tìm hiểu về thiếu niên này, bọn họ kinh ngạc phát hiện, ngoại từ mỗi buổi tối đối phương xuất hiện ở nơi bạo loạn ra, bất kỳ thời gian còn lại trong ngày cũng không thấy được hắn.
Điều này càng gia tăng thêm cảm giác thần bí của Nghệ Phong, cũng không ai so sánh giữa Nghệ Phong với người trong Phủ đệ thành chủ đang bế quan. Thành chủ phủ từ sau khi đại môn mở ra lần trước, đã nửa tháng vẫn không có một người nào đi ra. Điều này cũng khiến thành chủ Tội Ác Chi Thành trở nên thần bí. Các thành chủ trước kia, chưa từng có tình huống như thế.
Cũng không phải không có người nào liên hệ Nghệ Phong và thành chủ, chẳng qua nhớ tới tuổi tác của Nghệ Phong, bọn họ cũng không muốn tin tưởng Nghệ Phong là thành chủ. Huống chi lúc ấy có người thấy người mở đại môn chính là một lão nhân có chút thâm trầm.
Sự thần bí của Nghệ Phong, cũng càng ngày càng thu hút nhiều người đi tới nơi bạo loạn. Đương nhiên, người tới càng nhiều, cường giả cũng càng lúc càng nhiều. Điều này cũng là lý do vì sao càng về sau Nghệ Phong thi triển chiêu số càng ngày càng nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Tới đêm thứ tám, toàn bộ nơi bạo loạn đã chật ních. Chẳng qua khác nhau chính là, lần này chật ních, cũng không cảnh giết chóc và ồn ào náo động không ngừng như thường thấy, ngược lại yên tĩnh một cách khác thường.
Ở một góc của nơi bạo loạn, có một bàn đá. Nhưng không ai dám ngồi vào chỗ đó. Nơi đó lại có một không gian rộng lớn. Đơn giản là, trong bảy đêm, Nghệ Phong đều ngồi uống hồng tửu tại đây.
Hắn uống hồng tửu cho tới khi nào hết, mới có thể lên lôi đài.
Giống như những đêm trước, đúng giờ, Nghệ Phong xuất hiện trong tầm mắt của những người này. Vẻ mặt của hắn vẫn là phong đạm vân khinh, nhìn không chớp mắt đi về phía bàn đá. Sau đó, hắn lại lấy ra một chén rượu, lại lấy thêm ra một bình hồng tửu, chậm rãi uống rượu. Ánh mắt chuyển tới phía trên lôi đài.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Nghệ Phong, một đám nhìn Nghệ Phong từ trên xuống dưới, trong đó đủ ánh mắt khát máu hung ác. Nhưng Nghệ Phong dường như không biết, vẫn chỉ là nhìn lôi đài.
Hôm nay, phía trên lôi đài là một nam tử trung niên, toàn thân mặc y phục màu trắng. So với những người đã lên võ đài trước kia, người này ra tay cũng lương thiện hơn, không tàn nhẫn như bọn họ.
Nhưng, nam tử này lại khiến Nghệ Phong liếc mắt nhìn một cái. Không bởi vì khác, đơn giản là y phục màu trắng trên toàn thân hắn, không có chút vết bẩn.
Nghệ Phong nhìn nam tử trên đài, thì thào nói:
– Rốt cục có một người có thể khiến ta chú ý.
Dường như nam tử trên đài có chút thanh danh ở nơi bạo loạn này. Từ mấy kẻ không có mắt, đầu óc choáng váng khiêu chiến với hắn ra, lôi đài nhanh chóng yên tĩnh lại. Thậm chí phía trên mặt đất không có vết máu như trước kia.
Mọi người thấy trên lôi đài lại không người đi lên, một đám chuyển ánh mắt sang nhìn Nghệ Phong. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Nghệ Phong sẽ tiến lên khiêu chiến, không ngờ lại phát hiện Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm ngồi uống rượu. Màu đỏ tươi của rượu, vẫn kích thích ánh mắt của bọn họ.
Mặc dù trong lòng những người này có chút sốt ruột, nhưng cũng không ai dám đi quấy rầy hắn. Ba ngày trước, có mấy người không mắt léo nhéo những lời không chính đáng ở bên tai Nghệ Phong, nhưng đã nhanh chóng chết bất đắc kỳ tử.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết được, thiếu niên thần bí trước mặt này, ngoại trừ việc là một võ giả cường hãn ra, còn một độc sư có cấp bậc không thấp. Ít nhất mấy Sư cấp, trước khi kịp có phản ứng, đã bị Nghệ Phong giết chết bằng thuốc độc.
Mọi người nhìn về phía nam tử trên đài. Bọn họ cũng không xa lạ gì đối với nam tử này. Hắn từng là quán quân lôi đài ở nơi bạo loạn, có chiến tích thắng liên tiếp trăm trận. Đương nhiên, hắn còn có huynh đệ kết nghĩa là một vị lão đại của Tội Ác Chi Thành!
Dường như nam tử trên đài cũng không nóng vội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, hắn đứng ở phía trên lôi đài, cứ như vậy chờ Nghệ Phong. Nhìn Nghệ Phong nâng cốc đưa vào trong miệng uống một ngụm một.
Dường như Nghệ Phong không chú ý tới ánh mắt mọi người, vẫn chậm như rùa, uống hồng tửu. Tốc độ uống rượu của Nghệ Phong trước kia và hôm nay gần giống nhau, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy tốc độ uống rượu của Nghệ Phong hôm nay chậm hơn nhiều.
Một đám không nhịn được cảm thấy sốt ruột, đồng thời cũng không ai dám phát ra một tiếng động nào. Hai diễn viên chính cũng không gấp, bọn họ không có bất kỳ lý do gì để thúc giục.
Khi Nghệ Phong cầm lấy bình rượu chuẩn bị lại rót ra một chén rượu, nhưng lại phát hiện bình rượu đã trống rỗng, tất cả mọi người đều nín thở một hơi. Chiếu theo hiểu biết của bọn họ đối với Nghệ Phong trong bảy ngày qua, khi rượu hết, cũng là lúc Nghệ Phong lên đài.
– Hết rồi sao?
Quả nhiên, đúng lúc bọn họ đang nghĩ như vậy, một câu lẩm bẩm vang lên, đồng thời một bóng người cũng người nhẹ nhàng tiến về phía lôi đài.
Nam tử trung niên kia nhìn thấy Nghệ Phong nhẹ nhàng lên đài, sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi. Hắn nhìn Nghệ Phong chắp tay nói:
– Lục Chỉ!
Nghệ Phong nhìn về phía ngón tay hắn xem qua, quả nhiên thấy phía trên tay phải có sáu ngón tay.
– Nghệ Phong!
Nghệ Phong thản nhiên nói. Sau khi Nghệ Phong nói ra những lời này, rốt cục mọi người cũng đã biết tên của thiếu niên thần bí. Một đám tìm hiểu tin tức về cái tên này. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, ở Tội Ác Chi Thành không có tin tức nào về tên này. Thậm chí người họ Nghệ cũng không có.
– Mới đến Tội Ác Chi Thành sao?
Lục Chỉ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
– Không thể?
Nghệ Phong thản nhiên nói.
– Chỉ cần ngươi có thực lực, đều có thể!
Lục Chỉ nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong mỉm cười, lật qua lật lại bàn tay trắng nõn của hắn, nhìn đối phương thản nhiên nói:
– Vậy hiện tại ta có đủ tư cách hay không vậy?
– Miễn cưỡng!
Lục chỉ không chút che dấu nói.
– Ngươi chỉ có thể sống sót ở Tội Ác Chi Thành, nhưng muốn trở thành một trong những bá chủ của Tội Ác Chi Thành, vẫn còn kém xa.
– Ha hả! Vậy ta phải làm thế nào mới đủ tư cách vậy?
Dường như Nghệ Phong khó có được lúc nào có tâm tình tốt như vậy. Hắn tùy ý cười nói.
– Nếu ngươi có thể đánh bại ta, vậy ngươi đã đạt được tư cách bá chủ Tội Ác Chi Thành. Nhưng cũng cũng chỉ gần đủ tư cách mà thôi!
– Ý của ngươi là, ngươi đã là bá chủ của Tội Ác Chi Thành?
– Không! Ta không phải! Ta chỉ là thủ hạ của một người khác!
Lục Chỉ thản nhiên nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 778


Cô lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn im lặng, cô cười lạnh.

Coi như hắn chấp nhận rồi.

– Dạ Đình Sâm, em biết anh coi trọng lời hứa nhưng lời hứa của anh làm em tổn thương quá nhiều, em bỗng nhận ra mình không yêu anh nổi nữa, nên em bỏ cuộc. Em sợ còn có lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy, việc em làm chỉ có thể là biến mất trong thế giới của anh trước khi những lần mất tích này xảy ra.

Nếu anh muốn ly hôn hòa bình thì thứ hai gặp ở Cục dân chính. Nếu anh không muốn thì ly thân hai năm, pháp luật sẽ tự động chấp nhận ly hôn, đau nhiều đau ít thì cũng là đau thôi.

Những lời này đã mang đi toàn bộ dũng khí của cô.

Khi cô vừa kết hôn đã nhắc tới ly hôn một lần, sau đó thì không còn lần nào nữa.

Lần này, sự đau đớn thấu tim kia làm cô không chịu nổi.

Nhạc Yên Nhi chớp mắt, một giọt lệ yên lặng trượt xuống gò má cô.

Gió lạnh thổi qua, cái lạnh cũng ùa tới.

Tay chân đã cứng ngắc nhưng cô vẫn quật cường đứng ở đó, ánh nhìn lạnh nhạt.

Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi, hắn siết chặt nắm đấm rồi buông ra, cứ thế mấy lần mà không thể bình tĩnh được.

Cô như gai sắc khiến hắn không kịp chuẩn bị đề phòng, vết thương chằng chịt.

Hắn cười cay đắng rồi bước từng bước tới gần, Nhạc Yên Nhi giật mình lùi lại nhưng hắn vẫn cố chấp.

Hắn lên tiếng:

– Ngoại trừ mất tích, anh còn làm gì được nữa? Anh xuất hiện trước mặt em với máu me đầm đìa thì em sẽ không lo lắng ư? Anh hấp hối em sẽ không khóc à? Anh không biết cách ăn nói, không biết giải quyết thế nào, ở bên em lòng anh luôn rối bời, anh luôn bó tay bó chân. Cách anh nghĩ ra chỉ là không để em trông thấy cảnh tượng như thế mà thôi.

Nếu anh sai thì xin em cho anh một cơ hội sửa đổi. Còn lần này, anh nợ Mạnh Y Bạch một mạng, anh không thể không trả.

Giọng hắn run run mang theo yếu đuối chưa bao giờ có.

– Anh cũng biết rằng anh nợ em cả đời!

Nhạc Yên Nhi đau khổ nói:

– Đã trốn em thì sao không trốn cho kỹ, sao phải xuất hiện trước mặt em, anh biết em thấy anh rồi thì cảm giác phát điên tìm kiếm là thế nào không? Anh giữ lời hứa lắm mà? Đã đồng ý với người khác thì sao còn không làm được, còn đến cứu em làm gì?

– Vì nhớ em, không kìm lòng nổi.

Hắn chỉ trả lời có mấy chữ này.

Đúng, hắn là người thủ tín nhưng luôn vì cô mà sai lời.

Nhớ em.

Cô đau lòng đến khó thở, cứ như có một tấm lưới đang bao lấy trái tim cô, siết chặt khiến nó máu me đầm đìa.

– Anh có lý do của anh, em cũng có lý do của em. Em không muốn cãi nhau với anh, cho em thời gian bình tĩnh rồi em sẽ trả lời anh.

Nhạc Yên Nhi cũng phục mình, lúc này còn có thể tỉnh táo và nói lời lý trí như vậy.

Cô đau đớn đến rối loạn, đại não đã không thể nghĩ gì nữa mà còn không nỡ cãi nhau, không nỡ giận hắn.

Không chờ hắn lên tiếng, cô vội vàng bỏ đi.

Xoay người rồi, nước mắt cô lã chã rơi xuống.

Dạ Đình Sâm yên lặng bước theo.

Cả khi lái xe, hắn cũng giữ vững một khoảng cách an toàn đi sau.

Nhạc Yên Nhi có cảm giác mình sắp bị hắn bức điên.

Trước kia sao hắn không có tự giác này, biết mình giận thì phải dỗ?

Cô không nhịn nổi nữa mà đỗ xe bên đường, xe của hắn cũng mau chóng dừng lại.

Nhạc Yên Nhi bước tới, hắn cũng xuống xe.

– Anh muốn gì, anh không biết là em đang rối bời hay sao? Xin anh đừng đi theo em được không, em xin anh đấy! Anh khiến em quen với cuộc sống không có anh, bây giờ lại tự nhiên xuất hiện, Dạ Đình Sâm, anh có lương tâm không? Sao anh lại đối xử với em như thế, có thể cho em thời gian bình ổn lại không?

Cô khóc như đứa trẻ, nói ra hết những ấm ức của mình.

Dạ Đình Sâm thấy cô khóc thì ôm chặt cô vào lòng, chỉ một lát, nước mắt cô đã thấm ướt ngực áo hắn.

Cằm hằn đặt khẽ lên đầu cô, hắn ngửi mùi thơm từ mái tóc cô, thân thể nhỏ bé của cô đang dựa vào hắn.

Dạ Đình Sâm nói, giọng nói tự trách và cưng chiều:

– Anh sợ mình cho em thời gian suy nghĩ thì em sẽ chọn từ bỏ anh, nên lần này anh thông minh, anh không cho em thời gian, em không bỏ được anh đâu.

– Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn.

Cô muốn giãy giụa nhưng chẳng còn sức, lại thêm hắn quá khỏe, dù cô giãy thế nào cũng không vùng được.

Cô giận lại tức, cuối cùng gào khóc lên.

Cô khóc cho tất cả những ấm ức của mình đến khi giọng nói khàn khàn, đôi mắt sưng đỏ.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết mình đã về nhà thế nào, cô đã chết lặng rồi.

Dạ Đình Sâm rót nước ấm cho cô, đắp chăn cho cô rồi nói:

– Em nghỉ đi, anh đi nấu cơm cho em.

Cô quay lưng đi, nước mắt chảy xuống, không muốn nhìn hắn nữa.

Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng cô một lúc rồi không nói gì, bước ra ngoài.

Hắn đi một lát thì Vãn Vãn vào, Nhạc Yên Nhi vội lau nước mắt.

– Mẹ ơi.

Vãn Vãn cẩn thận gọi.

– Ừ, sao thế?

– Mẹ vẫn giận ba à?

– Đây là chuyện người lớn, mẹ sẽ giải quyết tốt.

Cô không muốn Vãn Vãn lo lắng.

– Mẹ, con đặt vé xe đi Lạc Thành cho mẹ rồi, thẻ ngân hàng cũng chuẩn bị xong, mẹ muốn đi lúc nào cũng được. Lần này ba quá đáng lắm, để chúng ta lo lắng lâu như vậy, dù có nguyên nhân gì cũng không dễ dàng tha thứ được! Mẹ, hay đi du lịch đi thôi, vali cũng xếp xong rồi!

Con nhóc tinh ranh nháy mắt, lôi một vali dưới gầm giường ra.

– Mẹ, mẹ cũng chơi mất tích cho ba lo lắng đi.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

– Thế không hay lắm đâu nhỉ? Tùy hứng quá không?

Giận thì giận nhưng cô vẫn lý trí.

Con nhóc nghe vậy thì giận dữ đập bàn, bắt đầu bất bình thay cô.

– Mẹ, mẹ phải chịu bao nhiêu cái nhìn quá đáng và trào phúng rồi, mẹ quên à? Sao ba có thể im lặng bỏ đi để mẹ chịu mọi ấm ức thế? Mẹ, kể cả mẹ chấp nhận người chồng như thế thì con cũng không cần người cha này! Mẹ, mẹ dễ tha thứ là ba sẽ có lần sau, đàn ông không chiều được đâu!

– Ừm, trọng điểm không phải chuyện đó, sao con biết lắm thế hả?

– Bình thường con huấn luyện Evan vậy mà!

Con nhóc cười ranh mãnh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.