Tối Cường Đại Thần Chủ Hệ Thống

Chương 765:


Tử vong gần ngay trước mắt.

Thiên Long lão tổ run rẩy, tức giận rít gào nói, ” Vương Đại Chùy, ngươi dám giết chúng ta? Ngươi sẽ bị tổ linh đại nhân truy sát đến chết!”

Vương Bảo bĩu môi, nói rằng, ” hù dọa ta? Trêu chọc cuống lên ta, lão tử liền đem các ngươi cửu đại thị tộc đưa hết cho diệt! Được rồi lão già, đừng giãy dụa, ra tay đi, nhớ kỹ, đây là các ngươi cơ hội duy nhất!”

Ông lão Bạch đại nhân tiện tay chỉ tay, Thiên Long lão tổ bọn họ cảm giác có thể động!

Liếc mắt nhìn nhau, từng cái từng cái bi ai cực kỳ!

Chưa từng nghĩ đến, bọn họ những này mạnh mẽ nhất lão, dĩ nhiên sẽ lưu lạc tới mức độ như vậy?

Nhân tộc tam đại tông cường giả toàn bộ đều nín hơi ngưng thần, trong lòng nhưng là đau lòng cực kỳ.

Tam đại tông lão tổ khóe miệng co giật, thậm chí ngay cả xem Vương Bảo một mắt cũng không dám, sợ bị Vương Bảo nhìn chằm chằm!

“Làm sao? Còn không ra tay? Liền thử một lần cũng không dám? Ta có thể cho các ngươi bảo đảm nha, chỉ muốn các ngươi có thể đánh bại ta, ta liền để Bạch tiền bối buông tha các ngươi!” Vương Bảo cười nói.

Thiên Long lão tổ hít vào một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên gầm nhẹ nói, ” ra tay đi. . .”

Còn lại thị tộc lão tổ uất ức gật đầu!

Ầm ầm ầm!

Hư không nổ tung, chín vị lão tổ toàn bộ ra tay rồi, liên hợp lại, dù cho tu vi bị áp chế, cũng là khủng bố cực kỳ, dù cho là vĩnh hằng đỉnh cao, cũng phải kiêng kỵ ba phần!

Nhưng mà.

“Ha ha!”

Vương Bảo khẽ cười một tiếng, đạp bước về phía trước!

Hắn liền tu vi đều không có điều động, chỉ là dựa vào thân thể, nổ ra chín quyền!

Rầm rầm rầm!

Một quyền một cái người bạn nhỏ!

Thiên Long lão tổ, thân thể nổ tung, ngã xuống!

Cửu Đầu Long Giao lão tổ, ngã xuống!

Khiếu Nguyệt Thiên Lang lão tổ, ngã xuống!

. . .

Cửu đại thị tộc lão tổ, trong nháy mắt, sẽ chết không còn một mống!

Vương Bảo bên tai, gợi ý của hệ thống âm không ngừng vang lên, điên cuồng EXP, trực tiếp đem tu vi của hắn, tăng lên tới Vĩnh Hằng cảnh trung kỳ!

“Thoải mái a!”

Vương Bảo khí thuận, thoả mãn phun ra khẩu khí!

Rất nhiều yêu tu câm như hến, sợ hãi suýt nữa ngất.

Đặc biệt là Long Kiếm thiếu chủ, hàng này chỉ lo Vương Bảo nhằm vào hắn, thân thể run rẩy, cúi thấp đầu, rất muốn ngất đi, bởi vì hắn phát hiện mình mật đều muốn chảy ra!

Ánh mắt nhìn lướt qua rất nhiều yêu tu, Vương Bảo ánh mắt hàn mang lấp loé, cười lạnh nói, ” trở lại nói cho các ngươi tổ linh, này xem như là một cái cảnh cáo, sau đó, đừng đến chọc ta, nếu không thì, chết liền không chỉ là Thiên Long lão tổ bọn họ, lão tử thật sự sẽ diệt tộc cho các ngươi xem!”

Một đám Yêu tộc điên cuồng gật đầu!

Nào dám lộ ra không chút nào đầy phẫn nộ!

Bọn họ rõ ràng trong lòng.

Yêu tộc lành lạnh.



— QUẢNG CÁO —

Vương Bảo hàng này được Phạm Thiên đạo trường truyền thừa, này so với được Cổ Yêu truyền thừa đều khủng bố hơn a!

. . .

. . .

Phạm Thiên đạo trường phong ba chính thức kết thúc!

Yêu tộc tổn thất nặng nề.

May mắn sống sót Yêu tộc, đều đối với Vương Bảo có đại khủng bố.

Mà ông lão Bạch đại nhân, nhưng là nói rõ, sẽ rời đi này giới, Vương Bảo nếu như muốn mượn sức mạnh của hắn, tốt nhất sớm nói!

Vương Bảo không có lại tiếp tục nhường ông lão Bạch đại nhân giúp hắn, bởi vì hắn tự tin, chính mình rất nhanh sẽ có thể hận này giới cao thủ hoài nghi nhân sinh!

Phạm Thiên đạo trường biến mất sau khi, Vương Bảo mang theo lão cẩu rời đi, có điều, nhưng là đã rời đi Yêu tộc, bước vào Nhân tộc địa giới!

Cũng là thời điểm, đi Vô Cực Tinh Cung đi dạo một vòng, còn muốn giải quyết Tinh Vẫn lão tổ nguyện vọng đây.

. . .

. . .

Nhân tộc địa giới.

Một toà núi hoang dưới chân.

Vương Bảo từ nhẫn chứa đồ lấy ra màu tử kim Đại Chùy, đoạn đao cùng với hắc thạch, trực tiếp hất tay ném cho lão cẩu.

Lão cẩu kích động tiếp nhận, nói rằng, ” lão Vương, Cẩu gia cảm giác mình muốn bước lên chó sinh đỉnh cao!”

Vương Bảo đối với này cũng có chút chờ mong, lần trước lão cẩu lột xác, thức tỉnh ra một cái dưới nhãi con kỹ năng, kỹ năng rất trầu bò, Chân Thánh cảnh trung kỳ đều có thể hận lên!

Lão cẩu bắt đầu ăn uống, ca ca ca một trận cuồng ăn, thật không biết hắn Kiba (răng) là cái gì làm, mạnh mẽ màu tử kim Đại Chùy, cũng bị cắn thành từng đạo từng đạo mảnh vỡ!

Màu tử kim Đại Chùy, biến mất!

Đoạn đao, biến mất!

Chờ đến hắc thạch cũng bị lão cẩu một mạch nuốt xuống!

Lão cẩu trong cơ thể, truyền ra đạo đạo ong ong thanh âm, sau một khắc, con mắt của hắn đột nhiên trừng, sau đó. . .

Trực tiếp đến rồi cái đất bằng ngã!

Vương Bảo khóe miệng co quặp, vỗ vỗ lão cẩu, không nói gì phát hiện nhóm này trực tiếp hôn mê!

Có điều lão cẩu trên người, nhưng lộ ra một luồng vô cùng thần bí khí tức, chập trùng bất định.

Hết cách rồi, Vương Bảo chỉ có thể đem lão cẩu trước tiên cất đi.

Đưa tay duỗi người, Vương Bảo từ yêu sủng túi lấy ra một con con lừa đương đại bước, nằm ở con lừa trên lưng, đi về phía trước!

Tuy rằng muốn thay Tinh Vẫn lão tổ hoàn thành nguyện vọng, thế nhưng cũng không cần thiết ngay lập tức sẽ đi, gần nhất đoạt được khá dồi dào, Vương Bảo chuẩn bị tiêu hóa một chút.

. . .

. . .

Tiến lên khoảng chừng nửa ngày tả hữu.

Con lừa đột nhiên ngừng lại, Vương Bảo đứng dậy, xoay người nhìn về phía trước đi, phát hiện phía trước chính vây quanh một đại sóng người.

Những người này đều là võ giả, hơn nữa tu vi không thấp, nhìn dáng dấp không giống như là cùng một cái thế lực.



— QUẢNG CÁO —

Vương Bảo thu hồi con lừa đi tới.

Tới gần sau khi, từng đạo từng đạo âm thanh liền truyền tới.

“Lại thất bại. . .”

“Thanh kiếm này, tuyệt đối bất phàm, chỉ là không biết, sẽ rơi vào nhà nào!”

“Tin tức đã truyền đi, phỏng chừng rất nhanh Thiên Hương thành bên trong liền sẽ tới cao thủ!”

“Nếu như lão tử có thể rút ra thanh kiếm này là tốt rồi, đến thời điểm dù cho cống hiến cho Thiên Hương thành chủ, cũng có thể được lợi ích to lớn, ha hả!”

Vương Bảo con mắt hơi chuyển động, tiếp tục tới gần, võ giả mặc dù nhiều, thế nhưng vòng tròn nhưng là rất lớn, Vương Bảo tìm cái khe hở đi vào bên trong, hai bên không ít võ giả chỉ là liếc mắt một cái Vương Bảo liền không có để ý.

Sau khi tiến vào.

Vương Bảo nhìn thấy một thanh kiếm.

Này kiếm toàn thân màu đen, nửa đoạn nghiêng xen vào đất bên trong, lộ ra một luồng đặc thù sắc bén khí tức.

Có võ giả tiến lên, muốn rút ra hắc kiếm, chỉ có điều ngột ngạt sắc mặt đỏ chót, cũng là không có nhổ ra, thở dài lùi về sau.

Mặt đất chập trùng bất định, phảng phất ẩn chứa gắng sức lượng!

Vương Bảo thấy không ai tiến lên, liền hơi cười, đạp bước đi tới!

Nhìn thấy Vương Bảo động tác, nói chuyện võ giả đều ngừng lại, nhìn chằm chằm xem.

Đưa tay nắm chặt hắc kiếm chuôi kiếm!

Vương Bảo thoáng dùng sức, hắc kiếm vẫn không nhúc nhích, đồng thời một luồng sức lôi kéo, từ phía dưới truyền ra, hé mắt, thân thể sức mạnh kinh khủng điều động, hắc kiếm rốt cục động, một chút rời đi mặt đất!

Bốn phía võ giả đều là theo bản năng nuốt nước miếng một cái!

Vù. . .

Chờ đến hắc kiếm triệt để rời đi mặt đất, từng đạo từng đạo tiếng rung từ thân kiếm truyền ra, cùng lúc đó, từng luồng từng luồng phun trào sắc bén kiếm khí, từ mặt đất bên trong truyền ra, dường như một đạo tinh trụ, bắn vào hư không!

Bốn phía võ giả chỉ cảm thấy một luồng băng hàn tâm ý, tập kích toàn thân tê dại, sợ hãi lên.

Đột nhiên.

Từ đằng xa kéo tới mười mấy bóng người, tựa hồ cảm ứng được trong hư không kiếm khí tinh trụ, đều là lộ ra vẻ chấn động!

“Thật là mạnh mẽ kiếm khí!”

“Có thể có như thế kiếm khí, thanh kiếm kia tất nhiên tuyệt thế!”

“Là có người nhổ ra? Là ai?”

Rầm rầm rầm!

Mười mấy người gia tốc, đứng ở trên hư không, cúi đầu, mắt nhìn bắt tay nắm hắc kiếm Vương Bảo, từng cái từng cái mắt tỏa tinh quang!

Đánh giá Vương Bảo một chút, cái kia cầm đầu một cái ông lão mặc áo đen chậm rãi hạ xuống rồi một ít, sau đó, vòng chéo tay, nhìn Vương Bảo nhạt âm thanh nói, ” tiểu tử, thanh kiếm giao ra đây, lão phu bảo đảm, sẽ cho ngươi đừng vận may lớn. . .”

Vương Bảo con mắt hơi chuyển động, cười nói, ” ta nếu như không giao đây?”

Ông lão mặc áo đen ngẩn ra, ngược lại cười nhạo lên.

Không giao

Này mẹ nó còn dùng hỏi.

Đương nhiên là một chữ, chết. . .

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 765


Đã gần tám giờ, Mạnh Y Bạch ra khỏi phòng Julia. Tâm trạng cô ta không tốt nên cần thời gian bình tâm lại vì vậy bữa tiệc tạm hoãn nửa giờ.

Mạnh Y Bạch nhìn quanh hành lang rồi đi về phía bãi đỗ xe dưới hầm, ở đây có một cánh cửa.

Cô đứng trước cửa, cầm chiếc chìa khóa duy nhất trong tay, tâm trạng bất ổn.

Có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm vì Dạ Đình Sâm, coi như là báo đáp ước mơ về tình yêu mà hắn đã dành cho mình.

Chẳng mấy chốc đã tới tám rưỡi, bữa tiệc sắp bắt đầu.

Julia đã điều chỉnh xong tâm trạng, đang tự ngắm bản thân trong gương. Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục trắng, xinh đẹp động lòng người. Mạnh Y Bạch giúp cô ta trang điểm, cô hệt như người giúp việc của cô ta vậy.

Chuẩn bị xong xuôi, Julia vào phòng Dạ Đình Sâm, hắn đã thay vest, trông rất phong độ.

Vest là do Julia chọn, màu đen có hoa văn chìm rất chín chắn, carvat là màu rượu vang, dù hơi nổi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ trầm ổn.

Dạ Đình Sâm rất cao, hắn mặc sơ mi trắng, vest và đi giày da trông hệt như ma nơ canh, quả là không có bất cứ chỗ bất ổn nào, ai thấy cũng phải gật đầu lia lịa.

– Xuống thôi.

Hắn thản nhiên nói.

Julia mỉm cười, dù oán thầm trong lòng nhưng đây là cảnh tượng cô ta đã luôn tưởng tượng trong nhiều năm, vậy nên ngoài mặt, Julia vẫn tỏ vẻ thẹn thùng.

Cô ta vươn tay, nói:

– Vị hôn phu chẳng phải nên nắm tay vị hôn thê sao?

– Ồ, vậy à?

Dạ Đình Sâm nhướng mày, đôi môi gợi cảm thốt lên ba chữ này, giọng cao lên như trào phúng.

Trong mắt hắn là ý cười rất lạ, khi hắn nhìn Julia, cô ta cảm thấy lạnh người.

Còn chưa kịp hỏi, Dạ Đình Sâm đã nói:

– Tôi lười diễn kịch với cô.

Nói xong, hắn bước qua, sửa sang quần áo rồi đi thẳng ra ngoài.

Nụ cười của Julia tắt ngấm, vẻ mặt cô ta trở nên khó coi.

Quả nhiên cô ta không nên kỳ vọng gì vào người đàn ông này!

Julia nghiến răng đuổi theo, sóng vai đi cạnh hắn.

Lúc này, người trong sảnh đã xôn xao, ai nấy đều thầm thì to nhỏ, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, trong sự chờ đợi của họ, hai người cùng bước xuống.

Có lẽ đây là lễ đính hôn quái dị nhất mà những người ở đây từng tham gia.

Dạ Đình Sâm không có bất cứ biểu cảm nào, hắn lạnh lùng nhìn đám người khiến họ không rét mà run.

Nụ cười của Julia cũng không duy trì được lâu, dù sao chỉ có mình cô ta vui thì thật nực cười. Cuối cùng, cô ta chỉ mỉm cười cho xong chuyện.

Lễ đính hôn mà nam nữ đều không cười, chẳng khác gì đưa tang cả.

Anjoye hôm nay bị kéo tới làm người dẫn chương trình bất đắc dĩ, anh bước lên sân khấu, nói:

– Chắc hẳn mọi người đều biết hôm nay là ngày gì, đây là lễ đính hôn của anh trai tôi, Dạ Đình Sâm và cô Julia William. Bây giờ, buổi lễ xin được bắt đầu!

– Vậy Nhạc Yên Nhi thì sao?

Có người đột ngột kêu lên, bầu không khí lập tức đóng băng.

Julia nhìn về phía tiếng nói, đó là một người đàn ông da trắng mặc vest xám bạc, vì phải xã giao lâu năm, người này có vẻ mập, hơn nữa người này còn cao, quả đúng với miêu tả “to cao”.

Cô ta có ấn tượng về người này.

Julia đã nghiên cứu kỹ về thân phận của từng người được mời tới hôm nay, nên chỉ cần nhìn qua cô ta cũng biết đối phương là ai.

Đây là nhà thiết kế âu phục Albert, trước kia người này từng hợp tác với LN, cũng là bạn của Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.

Julia cười khẽ, đôi mắt xanh nhìn về Dạ Đình Sâm, chờ câu trả lời của hắn.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Albert, ánh mắt hắn vẫn thế, lạnh lẽo đến đáng sợ như cất giấu ánh sáng lạnh.

– Người tới đều là khách, nếu chúc phúc tôi và Julia thì ở lại, nếu không thì mời ra ngoài.

Hắn nói rất khó nghe.

Vậy mà chẳng ai dám phản bác, dù hắn không phải người cầm quyền của LN nhưng địa vị chẳng thế khinh thường.

Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Albert.

Albert làm nghệ thuật nên tính cách rất thẳng thắn, không thích nói lòng vòng, càng không thích những kiểu lõi đời thế này.

– Tôi còn nhớ khi trước cậu và cô Nhạc tới chỗ tôi để chọn lễ phục, hai người chọn đúng bộ đồ tôi yêu quý nhất, tôi coi cậu như bạn bè nên mới trao bộ đồ tôi yêu nhất cho người vợ cậu yêu quý, nhưng bây giờ cậu đính hôn với người khác, tôi không thể tham dự được!

Albert không hề sợ hãi mà nói thẳng suy nghĩ của mình, trực tiếp đối đầu với nhà họ Dạ!

Dạ Đình Sâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đôi mắt sâu kia xuất hiện sự lạnh lẽo của tử vong, hắn nhìn chằm chằm vào Albert.

Hắn nói:

– Anjoye, tiễn khách!

Mấy chữ ngắn gọn đủ để khiến mọi người run lên.

Anjoye bước tới trước mặt Albert, khẽ nói:

– Ngài Albert, mời qua đây.

Albert rất thản nhiên nhìn hai người trên sân khấu rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Anjoye đưa Albert tới cửa, anh tỏ vẻ áy náy, nói:

– Ngài Albert đừng giận, tình huống đặc biệt, tôi còn có việc nên sẽ không tiễn ngài.

Albert cũng nhận ra có vấn đề nên mới nhíu mày hỏi:

– Theo như tôi biết, tình cảm của Samuel và cô Nhạc vẫn như trước, sao đột nhiên giờ lại đính hôn với người khác? Có phải xảy ra chuyện không?

Anjoye nghe vậy thì nhíu mày, chuyện này đã không thể khống chế nữa, dù cảnh sát tới cũng vô ích, mình không thể làm người vô tội liên lụy được.

Anh vỗ vai Albert, cảm kích nói:

– Cảm ơn ý tốt của ngài, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết, ngài Albert nếu muốn giúp thì chờ sau khi bữa tiệc này kết thúc, ngài hãy giúp chúng tôi phong tỏa tin tức, đây chính là trợ giúp lớn nhất với LN.

Albert nghe thế thì nhíu mày, vội nói:

– Yên tâm, chút chuyện này tôi nhất định làm được.

Anjoye gật đầu tiễn Albert đi rồi quay lại sảnh.

Lễ đính hôn vẫn tiếp tục, những người kia nói lời chúc phúc qua loa, liên tục nịnh bợ Dạ Đình Sâm, không khí trong biệt thự cực kỳ vui vẻ, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

Thời gian trôi qua từng giây, bữa tiệc đã tới cao trào, chẳng ngờ ngay lúc này, một bóng dáng nhỏ gầy vọt vào, trong tay cầm một thứ đồ vật gì đó, la lên:

– Mọi người chạy đi, ở đây có bom!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.