Không ngờ thiên kiêu của Thanh Thành Kiếm Phái, Hoắc Thanh Phong, lại gọi Triệu Phong là chủ nhân! Điều này khiến cho đầu óc Tống Đình Ngọc ông ông chấn động, thần sắc không thể tin nổi nhìn về phía Hoắc Thanh Phong.
– Chính là Hoắc mỗ!
Hoắc Thanh Phong liếc nhìn Tống Đình Ngọc một cái, bình thản trả lời. Mặc dù thiên phú của Tống Đình Ngọc cũng không tệ, tu vi cực mạnh, nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ có thể tính là tạm được mà thôi.
Tống Đình Ngọc thấy chính mình bị đối phương xem thường như vậy, trong lòng thập phần buồn bực. Chính mình ở trong mắt đối phương không ngờ lại không bằng tên tiểu tử Triệu Phong này. Tuy trong lòng rất bất mãn, nhưng Tống Đình Ngọc vẫn tạm thời nhịn xuống.
Thương thế của Hoắc Thanh Phong đã khôi phục trở lại, nhưng tu vi vẫn còn cần chậm rãi đề thăng. Hiện tại hắn và Tống Đình Ngọc cũng đều là tu vi Thần Biến Đỉnh phong. Nhưng luận thực lực, Hoắc Thanh Phong thân là cường giả Kiếm đạo càng mạnh hơn một chút. Hơn nữa, phương diện ý cảnh của Hoắc Thanh Phong vẫn còn là Bất Diệt Cảnh, Tống Đình Ngọc tuyệt đối không thể so sánh được.
– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Tâm tình Tống Đình Ngọc thập phần khó chịu, thuận miệng hỏi.
– Ta là sư phụ của ngươi, ngươi đây là thái độ gì đây?
Sắc mặt Triệu Phong khẽ biến, lạnh giọng chất vấn.
Lửa giận trong lòng Tống Đình Ngọc lại một lần nữa bị thiêu đốt lên. Nhưng thời điểm khi nhìn về phía nhãn mâu của Triệu Phong, trong lòng nàng chẳng biết tại sao lại lựa chọn chịu thua.
– Vâng, sư phụ!
Tống Đình Ngọc cắn răng một cái, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn. Nàng nguyện đánh cược chịu thua, cuối cùng cũng không lời nào để nói. Huống hồ hiện tại bên cạnh Triệu Phong vẫn còn có một gã cường giả không kém nàng chút nào, hơn nữa đối với Triệu Phong lại càng là nói gì nghe nấy.
Ở bên cạnh, Hoắc Thanh Phong đem hết thảy chuyện này nhìn rõ ràng trong mắt, trong lòng khẽ chấn kinh:
– Không ngờ nữ tử Thần Biến Cảnh này lại là đồ đệ của hắn!
Nếu là thế, như vậy Triệu Phong quả thật không tầm thường giống như bề ngoài như vậy. Hoắc Thanh Phong lại càng khẳng định điểm này.
– Bây giờ, chúng ta đi phát tài đi!
Triệu Phong gật đầu một cái, khẽ mỉm cười, nói.
– Đi phát tài?
Tống Đình Ngọc và Hoắc Thanh Phong nhất thời sửng sốt, trong khoảnh khắc có chút nhìn không thấu Triệu Phong. Thân là Nhị nhi tử của Thành chủ, Triệu thị ở tại Nam Vận Thành tuyệt đối là có quyền có thế, Triệu Phong còn cần phải đi tìm tài lộ khác nữa sao?
Mà Hoắc Thanh Phong thì lại đang suy nghĩ, Triệu Phong tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài vậy, hắn hẳn là có thâm ý khác.
– Không sai! Đi thôi!
Triệu Phong đi ở phía trước dẫn đường. Nếu như hắn muốn tu hành, không bao lâu sẽ có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong. Bất quá, kiếp trước hắn có mục tiêu, có nguy cơ, không thể không liều mạng tu luyện. Kiếp này, Triệu Phong cũng không quá xem trọng việc tu luyện, hơn nữa, cùng một con đường đi hai lần thật sự là không thú vị, cho nên hắn muốn đi lên một con đường khác, cũng chính là tài lộ!
Thực lực là đệ nhất, nếu lại có tài lực thì sẽ càng mạnh hơn. Mà tài lực đạt tới trình độ nhất định cũng sẽ có thể hình thành thế lực!
– Hoắc Thanh Phong, hiện tại ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!
Trong lúc đi đường, Triệu Phong cũng tranh thủ thương lượng với Hoắc Thanh Phong.
– Xin cứ phân phó!
Cặp mắt Hoắc Thanh Phong lóe sáng.
– Ta dự định mở một cái Đấu giá trường, mà ngươi sẽ thay thế ta trở thành chủ nhân ngoài mặt của Đấu giá trường…
Triệu Phong chậm rãi nói ra kế hoạch của chính mình. Con đường tài lộ đầu tiên của hắn chính là Đấu giá trường! Mà Hoắc Thanh Phong vốn là nhân tuyển cho đời Chưởng môn tiếp theo của Thanh Thành Kiếm Phái, năng lực quản lý hẳn là không tệ. Huống hồ Hoắc Thanh Phong có khế ước hạn chế, hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn.
Cặp mày Hoắc Thanh Phong khẽ nhíu lại. Thân là một cường giả Kiếm đạo, hắn nhất tâm một lòng đối với kiếm. Huống hồ trên lưng hắn còn đang đeo cừu hận, hắn bức thiết nghĩ muốn trở nên cường đại hơn. Nhưng lúc này Triệu Phong lại để cho hắn đi bán đấu giá, hắn thật sự có chút không nguyện ý.
– Ngươi dự định dùng sức một mình đi báo thù sao? Đợi Đấu giá trường kiếm được đầy đủ tài chính, đến lúc đó ngươi sẽ có thể thuê mướn một nhóm cường giả, hy vọng báo thù sẽ càng lớn hơn…
Triệu Phong nhìn ra được Hoắc Thanh Phong có chút không nguyện ý, tiếp tục nói.
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong lập tức hòa hoãn xuống. Một mình hắn báo thù, quả thật là quá khó. Hơn nữa, nếu như có được tài chính, hắn cũng có thể thu mua đại lượng tài nguyên tu luyện, nhanh chóng đề thăng thực lực. Nói tóm lại, nhìn thế nào đi chăng nữa, tựa hồ cũng không xung đột với mục đích cuối cùng của hắn.
– Nhưng một cái Đấu giá trường cần mất bao lâu mới có thể sơ cụ quy mô chứ?
Hoắc Thanh Phong lại nghĩ tới một vấn đề khác. Một tiểu điếm mới mở không có một chút danh khí nào, nghĩ muốn nhanh chóng quật khởi quả thật là vô cùng khó khăn. Hơn nữa, Triệu Phong tựa hồ dự định làm một người điều khiển phía sau màn, như vậy hắn sẽ không thể lợi dụng cái chiêu bài Gia tộc Triệu thị này rồi.
– Ta tự có diệu kế!
Triệu Phong bình thản trả lời.
Hoắc Thanh Phong thấy Triệu Phong tựa hồ có lòng tin mười phần, cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
o0o
Rất nhanh, ba người đã đi tới khu vực phồn hoa nhất của Nam Vận Thành, mua lại một gian cửa hàng khá lớn. Tuy Triệu Phong là Nhị nhi tử của Thành chủ, nhưng Nguyên Tinh Thạch trong tay cũng không nhiều lắm. Cuối cùng toàn bộ đều là nhờ có Tiểu tặc miêu, gần đã đã ăn trộm được không ít tài sản.
– Meo meo!
Vẻ mặt Tiểu tặc miêu cười gian, vươn ra miêu trảo vỗ xuống bàn tay Triệu Phong một cái. Bên cạnh, sắc mặt Tống Đình Ngọc nghẹn ứ, không biết nói gì nhìn chằm chằm một người một mèo này.
Sau khi có được mặt tiền cửa hàng, ba người một mèo rất nhanh đã hoàn tất việc trang trí nó. Sau đó, Triệu Phong tốn thêm một chút Nguyên Tinh Thạch, thuê một nhóm Võ giả cấp thấp làm bảo tiêu. Cứ như vậy, Đấu giá trường đã thành lập, tên gọi là Đấu giá trường Tinh Phong.
– Sư phụ, mặc dù đã có Đấu giá trường nhưng cũng không có người tới ủy thác bán đấu giá a?
Ngữ khí Tống Đình Ngọc mang theo một tia châm chọc, hỏi.
– Vi sư ở chỗ này ngược lại có một chút đồ chơi nho nhỏ!
Triệu Phong cười một tiếng đầy thâm ý, bàn tay khẽ vung lên. Trên mặt bàn ở một bên chợt xuất hiện một đống lớn vật phẩm. Trong đó có khôi lỗi, có đan dược, có thần binh lợi khí, có trận pháp đạo cụ… hơn nữa đẳng cấp của mỗi một vật phẩm cũng đều vô cùng bất phàm…
– Không ngờ ngươi lại có nhiều khôi lỗi Tinh Nguyên Cảnh, Thần Biến Cảnh như vậy? Còn có Hồn Nguyên Thanh Đan, Thiên Huyết Hỏa Linh Đan, Kim Dương Đan…
Tống Đình Ngọc nhất thời hoa dung thất sắc, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, tỉ mỉ quan sát mấy thứ này. Hiện tại, nàng càng thêm xác định Triệu Phong không phải là một tiểu hài tử bình thường. Tiểu hài tử bình thường sao có thể có được nhiều bảo vật như vậy? Cho dù hắn là Nhị nhi tử Thành chủ đi chăng nữa, nhưng Triệu Phong mới có mười mấy tuổi, Thành chủ sao có thể cấp cho Triệu Phong nhiều tài nguyên như vậy.
Tống Đình Ngọc tỉ mỉ quan sát một hồi. Những khôi lỗi kia mỗi cái đều được chế tác tinh tế, khi hoạt động hao phí năng lượng rất thấp, thuộc về chế tác hoàn mỹ. Mà đan dược thì tuyệt đại đa số đều là đan dược đỉnh cao, thậm chí còn có một mớ đan dược hoàn mỹ nữa.
Hoắc Thanh Phong cũng đồng dạng vô cùng khiếp sợ. Hắn biết rõ Triệu Phong là một Tông sư Đan đạo, đám đan dược này hẳn cũng đều là do Triệu Phong luyện chế. Nhưng đám khôi lỗi, trận pháp, binh khí này, lẽ nào cũng là do hắn luyện chế sao?
– Đấu giá trường sở dĩ hấp dẫn người khác, chính là vì vật phẩm đấu giá sang quý cùng hiệu quả. Đã có những thứ này, danh khí của Đấu giá trường chúng ta rất nhanh sẽ oanh động toàn bộ Nam Vận Thành!
Hoắc Thanh Phong không khỏi cười rộ lên.
Ngay ngày hôm đó, bên ngoài Đấu giá trường Tinh Phong mới khai trương chợt dựng lên một tấm bảng thật lớn, trên đó liệt kê những vật phẩm ngày mai sẽ tiến hành đấu giá, hơn nữa cũng lóe sáng quang trạch kim sắc xa hoa, cực kỳ bắt mắt người khác. Mà những loại vật phẩm đấu giá này đều là những thứ mà tuyệt đại đa số Võ giả thập phần cần có cùng khát vọng!
Rất nhanh, không ít người đã chú ý tới. Mặc dù có một vài người không quá tin tưởng cái Đấu giá trường mới khai trương này lại có nhiều bảo vật như vậy, nhưng thà rằng bị lừa gạt cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này a! Dù sao Đấu giá trường vừa mới khai trương, người biết còn ít, sức cạnh tranh cũng giảm xuống.
Ngày hôm sau, Đấu giá trường Tinh Phong bắt đầu buổi đấu giá đầu tiên. Mặc dù người tham dự cũng không nhiều lắm, nhưng hết thảy đều tiến hành hết sức thuận lợi. Sau ngày hôm đó, danh tiếng của Đấu giá trường Tinh Phong đã lan truyền ra. Dù sao nơi này bảo vật nhiều, phẩm chất cao, hơn nữa giá cả cũng khá thấp.
Ngày thứ ba, Đấu giá trường Tinh Phong ngồi đủ quân số!
Ngày thứ tư, mọi người gần như chen chúc mà vào!
Trong những lần đấu giá kế tiếp, độ quý hiếm của những vật phẩm đấu giá trong Đấu giá trường Tinh Phong mặc dù có chút giảm xuống, nhưng danh khí đã lan xa, cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Theo danh khí càng lúc càng vang dội, cũng đã có nhiều người tới ủy thác đấu giá vật phẩm. Dù sao người tham gia càng nhiều giá cả đấu giá cũng sẽ cao hơn.
Hoắc Thanh Phong cùng Tống Đình Ngọc nhìn thấy Đấu giá trường đắt khách như vậy, ánh mắt vô cùng hưng phấn. Lúc trước, bọn họ đã ký kết khế ước cổ phần với Triệu Phong, tham gia vào việc quản lý Đấu giá trường, cũng có thể đạt được phần trăm lợi nhuận doanh thu. Cho nên Đấu giá trường đắt khách như vậy, bọn họ tự nhiên là vô cùng vui vẻ.
– Hửm?
Đúng lúc này, Hoắc Thanh Phong đột nhiên phát hiện ra một cỗ dị dạng, vội xoay người rời khỏi.
o0o
Phía sau Đấu giá trường, trong một gian phòng nhân viên nội bộ…
– Đây là phần ngươi!
– Đây là phần của Tống Đình Ngọc và Hoắc Thanh Phong!
– Đây là phần của ta!
Triệu Phong đang ở trong phòng phân chia lợi nhuận của Đấu giá trường.
– Meo meo!
Bộ dáng Tiểu tặc miêu thập phần không phục, cho rằng Triệu Phong đã chiếm phần nhiều. Phải biết rằng, phần lớn tài chính khởi đầu của Đấu giá trường này cũng đều là do Tiểu tặc miêu nó mạo hiểm trộm lấy.
Bên ngoài gian phòng là một mảnh hôn ám. Đột nhiên, từ một góc u ám nào đó chợt xuất hiện một đạo âm ảnh. Kẻ này chính là thích khách do Triệu Bá Long phái ra, tu vi Thần Biến Đỉnh phong. Ám sát một tên tiểu tử Tam Khí Cảnh là hoàn toàn dư dả.
– Tiểu tử này… Không đơn giản!
Trong lòng hắc ảnh nhân khẽ lẩm bẩm. Bên cạnh Triệu Phong lúc nào cũng có Tống Đình Ngọc cùng Hoắc Thanh Phong đi theo, cho nên hắn vẫn luôn ở xa xa âm thầm quan sát. Mặc dù cũng không biết tỉ mỉ sự tình, nhưng hắn cũng dần dần nhìn thấu một chút mánh khóe, cảm thấy Triệu Phong thật sự không đơn giản. Ngay cả bản thân hắn cũng nổi lên hứng thú thật lớn đối với Triệu Phong. Cho nên hắn dự định sẽ bắt giữ Triệu Phong, tiến hành sưu hồn, sau khi biết được hết thảy mọi thứ mới giết chết hắn.
Trải qua nhiều ngày giám thị, hắn tranh thủ cơ hội Hoắc Thanh Phong cùng Tống Đình Ngọc không có ở đây, lập tức tiếp cận Triệu Phong, triển khai hành động.
– Hắc hắc… tiểu tử, tử kỳ của ngươi đã tới!
Âm ảnh kia nhanh chóng lao ra, biến thành một đạo nhân ảnh đen như mực, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ màu xám tro, mang theo hàn ý trí mạng. Hắc quang khẽ lóe lên, hắc ảnh nhân kia đã tiến vào gian phòng, phóng thẳng về phía Triệu Phong.
– Ngươi rốt cuộc đã chịu hành động rồi sao?
Triệu Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía hắc ảnh nhân, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Nhưng ở trong mắt hắc ảnh nhân, nụ cười của hắn thập phần quỷ dị. Nhìn lại Tiểu tặc miêu ở một bên, lúc này cũng đồng dạng nở nụ cười quỷ dị. Trong lòng hắc ảnh nhân nhất thời ý thức được không ổn. Một tên tiểu tử Tam Khí Cảnh cùng một con Miêu sủng đối diện với ám sát của thích khách Thần Biến Cảnh, không ngờ một chút cũng không hoang mang sợ hãi, trái lại còn mỉm cười với hắn nữa, tựa hồ sớm đã biết trước vậy.
Nhưng điều này sao có thể? Một người một mèo này tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra hắn. Mà cho dù là đã nhận ra, nhưng bọn chúng lại có thủ đoạn gì có thể sống sót trong tay chính mình?
Đột nhiên, một cái tượng gỗ hình người ở một góc hẻo lánh trong gian phòng, hai mắt chợt lóe lên hồng quang. Tượng gỗ này nhanh chóng vung lên thủ chưởng, một đạo quang tuyến tinh bạch to như cánh tay đột nhiên phóng thẳng ra, không đợi hắc ảnh nhân kịp phản ứng, đã bắn thẳng tới trước mặt hắn.
Đạo quang tuyến tinh bạch kia không mang theo bao nhiêu uy thế, nhưng tại khoảnh khắc tiếp xúc với hắc ảnh nhân, đã bạo phát ra lực lượng hủy diệt hết thảy mọi thứ, hình thành nên một quang cầu tinh bạch, thôn phệ toàn thân hắn.
– Khôi lỗi Bất Diệt Cảnh!
Hắc ảnh nhân mở to hai mắt, trong khiếp sợ cùng sợ hãi cùng cực, thân hình nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Triệu Phong gần đây buôn bán lời không ít, đã âm thầm thu mua một đám tài liệu trân quý. Tượng gỗ này chính là khôi lỗi Bất Diệt Cảnh mà gần đây hắn vừa mới luyện chế ra.
Đúng lúc này, Hoắc Thanh Phong đột nhiên đẩy cửa bước vào. Hắn kinh hãi nhìn thấy thân thể gã hắc ảnh nhân kia bị một đoàn quang cầu tinh bạch hoàn toàn thôn phệ. Ngay sau đó, quang cầu tinh bạch kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.
– Thanh Phong hộ giá tới trễ, xin chủ nhân thứ tội!
Hoắc Thanh Phong hít sâu một hơi, lập tức khom lưng cúi đầu nói. Ngay khoảnh khắc hắn bước vào, hắc ảnh nhân kia cũng đã tử vong, nhưng hắn có thể cảm giác được tu vi của hắc ảnh nhân kia cũng là Thần Biến Đỉnh phong, chính là tương đương với hắn.
Nhưng kẻ kia thân là sát thủ, vốn sở trường ẩn nấp, lực lượng trong nháy mắt bộc phát ra, cho dù là Hoắc Thanh Phong cũng không thể so sánh được. Nhưng một cường giả như vậy cũng trong nháy mắt tử vong ngay trước mặt hắn. Hắn không nhìn thấy Triệu Phong xuất thủ, cho nên cũng không biết gã thích khách Thần Biến Đỉnh phong này đến cùng là chết như thế nào.
– Đi làm việc của ngươi đi! Dốc sức hơn một chút cho ta là được rồi!
Triệu Phong nhàn nhạt phân phó. Sau đó, hắn ném ra hai cái Không gian Trữ vật:
– Đây là phần của ngươi cùng Tống Đình Ngọc!
– Đa tạ chủ nhân!
Vẻ mặt Hoắc Thanh Phong tôn kính, trong lòng mang theo kinh hãi chậm rãi lui ra.