– Nếu chúng ta siết kliỏng chết được ngươi, kliỏng diệt được ngươi, thất giỚÍ bất lực như vậy liền hoàn toàn trục xuất ngươi vào Hoàn Vũ chi tâm của kliỏng gian hỗn loạn kia.
Thanh âm lạnh băng thù hận của Long Hoàng Tổ vang lên trong thời kliỏng thác loạn.
Dưới cỗ huyền lực to lớn cực mạnh kliỏng thể ngãn cản của Hoàn Vũ Chư Thiên Luân Hồi Đại Trận, thân hình Dương: Phàm cùng Luân Hồi Bàn cùng bị hút vào trong động khẩu tối đen.
Phốc… Bãng-
Động khẩu tối đen tức thì đóng lại sinh ra một vùng kliỏng gian sụp đổ và vờ nát khiến thần ma kinh hài.
Nếu kliỏng có Hoàn Vũ Đại Trận thủ hộ. cỗ lực lượng này có thể chôn vùi vùng Niết bàn cuối cùng của Linh Sơn.
Dưới sự liên thủ của bảy vị Đại Đế. bốn mươi chín Tiên Đế rốt cục trục xuất “Đại ma đầu” bất tử bất diệt Dương: Phàm vào trong Hoàn Vũ chi tâm đáng sợ nhất của kliỏng gian hỗn loạn.
Nhừng người trấn thủ Linh Sơn còn lại kliỏng khỏi thờ ra một hơi dài.
– Rốt cục chấm dứt sao?
Phù Lâm Tiên Đế thấp aiọng lẩm bẩm, trong 1Òng thờ nhẹ một hơi.
Chí cần Dương: Phàm kliỏng thể trờ lại thất giỚÍ, như vậy hắn sè kliỏng cần đối mặt đại kiếp kliỏng thể tránh né.
Càng trọng yếu hơn là… Phù Lâm Tiên Đế dòi mắt nhìn lên Luân Hồi Tinh Bảo ờ phương: xa, vị Cửu công chúa tuyệt mỳ xuất trần, vè xinh đẹp của nàng khiến hết thảy ảm đạm thất sắc.
Nếu Dương: Phàm bị trục xuất vĩnh viễn, như vậy ngỎ1 Ám Dạ Chi Tinh huyễn lệ nhất của Tinh Thiên thế giỚÍ…
Trong lòng Phù Lâm Tiên Đế tự nhiên sinh ra một tia sảng khoái.
Lúc này trên aương mặt như hoa sen của Vân Vù Tịch lộ ra một tia kinh hoảng: cùng lo lắng nhưng: không: có đau thương: muốn chết như trong tường: tượng.
– Vù Tịch tỷ yên tâm, Dương: đại ca sè không: xảy ra chuyên.
Đặng Thi Dao cố gắng trấn định an ủi Vân Vù Tịch.
– Cảm ơn Thi Dao muội, ta cùng tin tường: Dương: đại ca.
Trong đôi mắt sáng của Vân Vù Tịch hơi nước mông lung. nắm chặt tay Thi Dao. sắc mặt khôi phục vài phần trấn tĩnh.
Lúc này hai nàng dắt tay SÓng vai, ngoài vè lo lắng trong mắt còn lộ ra một loại kiên định khó thể tả bàng lời.
– Trời cao vì sao chiếu cố Dương: Phàm này như vậy. có được hai thê tử xuất sắc như thế. mỗi người đều là nừ nhân tuyệt sắc thế gian.
Nhìn hai nàng dắt tay vè mặt kiên định cổ lẫn nhau, trên mặt Phù Lâm Tiên Đế xuất hiện một tia âm u, hai tay nắm chặt run lên nhè nhẹ.
– Thật sự đà xong sao?
Trong lòng Vân Tiêu Đại Đế có vài phần mất mát.
Chúng cường: giả trên Linh Sơn hoan hô ầm trời.
Nhưng: vẫn có một bộ phận cảm thấy trong 1Òng không: chân thực, như đám Long Hoàng Tổ. Thích Thiên Phật Tổ vẫn còn chủ trì trấn thủ đại trận.
Đúng như bọn họ đoán trước. Dương Phàm bị trục xuất đến không: gian hỗn loạn.
Trong thế giỚÍ u ám tĩnh mịch này. vô số giÓ lốc không gian có mặt khắp nơi, đủ loại lực lượng hỗn loạn với trạng thái bừa bài khắp nơi.
Nơi Dương Phàm dừng chân đều là không: gian loạn lưu, với thần thông: của hắn cùng chí vèn vẹn có thể tự bảo vệ.
Xuy… phốc-
Bốn phía quy tắc và năng lượng va chạm bừa bài thi thoảng sinh ra hắc động và khe không: gian càng thêm đáng sợ.
Khe không: gian cùng sụp đổ thưởng: xuyên xuất hiện ờ phụ cận.
Nhưng: Dương: Phàm dưới sự thủ hộ của Luân Hồi Bàn. đứng yên bất động ờ thế aiới hỗn loạn này.
Nếu là khôno; gian hỗn loạn bình thưởng. Dương: Phàm cũng khôno; để ý.
Nhưng: bốn phía nơi đây lại là các loại khôno; gian phân tầng trạng: thái bừa bài. chồng chất tầng tầng lớp lớp.
Nơi này chính là Hoàn Vũ chi tâm của khôno; gian hỗn loạn với thần thôno; sáng lập đáng sợ.
Bị trục xuất ra nơi này. trừ khi có lực “Phá aiới”, nếu khôno; khó giày dụa vạn phần.
– Xem ra thôno; qua thủ đoạn thưởng: quy là rất khó rời đi.
Dương: Phàm khè thờ dài một hơi. thôno; qua Tiên HỒng chiếu rọi biến mất khôi khôno; gian hỗn loạn.
Sự biến mất của hắn lại khôno; bị ảnh hưởiig bởi lực lượiia hỗn loạn bừa bài và không gian loạn lưu.
Như quỷ mị. Dương: Phàm lại xuất hiện ờ Phật aiới.
Lần này hắn hiện thân ờ trên Luân Hồi Tmh Bảo. ánh mắt nhìn Đặng Thi Dao. Vân Vù Tịch.
Đặng Thi Dao thản nhiên mím cười, tự tin bình tình.
Vân Vù Tịch mừng quá mà khóc, thâm tình thắm thiết, nắm tay lẫn nhau, thân mật vô CŨNG.
– Hắn… Hắn đà trờ lại!
Không: biết ai phát ra tiếng kinh hô. run rẩy khôno; thôi.
– Cái sì? Hắn đà trờ lại?
Thất aiới chấn động. vờ òa lên.
– Làm sao có thể! Bị trục xuất đến khôno; gian hỗn loạn, cho dù có cơ hội trờ về cùng là tỷ lệ nhỏ tới cực điểm. Làm sao hắn có thể trờ về nhanh như vậy?
Đám người L0ng Hoàng: Tổ trấn thủ Niết bàn cuối cũng của Linh Sơn mặt xám như tro tàn. một luồng khí lạnh tràn lan trong: 1Òng.
Giờ phút này. sợ hài cũng vô lực khôno; thể nói thành lời.
Ngay cả là trục xuất ra khôno; gian hỗn loạn đều khôno; đủ aiải trừ hậu hoạn, vậy trong: thất aiới còn ai có thể áp chế được hắn?
– Không: gian hỗn loạn, phono cành nơi đó khôno; tồi. Dương: mỗ cũng muốn ờ nơi đó lâu một chút, chí tiếc trong: 1Òng còn có chuyên muốn làm mới trờ về nhanh như vậy. phiền các vị nhọc 1Òng rồi.
Dương: Phàm ng di tới trước Hoàn Vũ Đại Trận, như cười như khôno; nói.
Phono cành khôno; tồi?
Vô số cườiia giả thất aiới quan sát cuộc chiến khôno; khôi lộ vè kinh ngạc.
Không: gian hỗn loạn vô biên vô hạn. tràn ngập giÓ lốc nãng lượiia hủy diệt vô tận. các loại lực lượiia bừa bài khôno; thể tưỡiig tượiia. Từ xưa đến ngy khôno; ít người đại thần thôno; bị trục xuất đến thế aiới đó. vĩnh viễn bị lạc khôno; thể trờ về.
Nơi đó là ác mộng của bao nhiêu người.
Mà từ khi thất aiới sáng lập đến ngy. lần đầu tiên có người hời hợt nói: Nơi đó phono cành khôno; tồi.
Chí là mấy nhịp thờ liền từ thế aiới trục xuất trờ về thất aiới.
Hiển nhiên khôno; gian hỗn loạn ác mộng trong: 1Òng vô số cườiia giả khôno; thể khiến Dương: Phàm bị lạc.
– Không: có khả liang! Bang vào thực lực của cườiia giả nghịch thiên siêu cấp khôno; đủ để vượt qua khôno; gian hỗn loạn.
Trên khuôn mặt âm nhu tuấn mỳ của Cửu Ảm Đại Đế đầy vè khôno; tin. gần như nói nãng lộn xộn.
Hiển nhiên hắn tươiia đối hiểu biết thực lực của cườiia giả nghịch thiên siêu cấp. thậm chí còn biết trình tự bên trên đó.
– Ha ha. để chúng ta làm lại một lần!
Dương: Phàm dưới sự thủ hộ của Luân Hồi Bàn. thong dong tiến vào trong: vô tận khôno; gian Hoàn Vũ và chư thiên tiểu thế aiới.
Hắn tin tưỡng, trên thế aiới này kliông có lực lượng: nào có thể noãn cản bước chân của mình.
– Hắn lại vào rồi?
Bảy vị Đại Đế, bốn mươi chín Tiên Đế chủ trì Hoàn Vũ Đại Trận lập tức có chút kinh hoảng.
Lần này Dương: Phàm qua lại trong vô tận không: aian và tiểu thế aiới, thân hình biến ảo không: chừng.
– Trận bát, Hoàn Vũ khốn thiên.
Một thanh âm rổn rảng chính đại từ tâm trận pháp truyền đến.
Dương Phàm đột nhiên phát hiện quy tắc của toàn bộ không: aian Hoàn Vũ và tiểu thế aiới bị aiam cầm.
Không: aian bốn phía liên tục vờ nát. Hắn đứng trong một vùng tinh không: thế aiới, dòi mắt bốn phía là một kết aiới màu huyễn kim, nỡ rộ hào quang huy hoàng: chói mắt.
Hoàn Vũ khốn thiên!
Lực lượng: của trận này không: phải chí vây Dương: Phàm mà ngay cả vùng thiên địa chỗ hắn cùng bị aiam cầm cùng nhau.
Thời kỳ thái cổ, vì đối phó một số ma đầu thực lực kinh thiên khó thể tiêu diệt, chúng đại thần thông: liền sáng tạo ra thuật cấm kỵ này.
Vì aiam cầm ma đầu đáng sợ, ngay cả một vùng thiên địa nơi đó cùng bị nhốt luôn.
Ngay cà thiên địa còn bị aiam cầm huống: chi là người?
– Thành công rồi…
Chúng cường giả trên Linh Sơn thờ ra một hơi nhẹ nhòm.
Ầm Ầm Ầm —
Luân Hồi Bàn biến ảo ngàn vạn quang nhận luân hình oanh kích lên cấm chế khốn thiên.
Chí một thoáng:, kết aiới màu huyễn kim run lên nhè nhẹ, tạo nên nhiều tầng gỢn song.
Dưới lực lượng cùng cực vô hạn của Dương: Phàm, chí sợ trận “Hoàn Vũ khốn thiên” này không: thể tạo nên hiệu quả lâu dài.
Nhưng vào lúc này, Thích Thiên Phật Tổ cùng Niêm Ngọc Quan Ảm hai tay hợp thập, tiến Phạn cổ xưa tối nghĩa vang vọng thiên địa, phảng phất như đến từ xa xưa ngàn đời.
ức ức vạn vạn tiến Phạn từ mỗi một gÓC Phật aiới truyền đến.
Giờ khắc này, ức vạn phật sĩ của Phật aiới đồng thời khoanh chân niệm phật hiệu.
Nguyện lực phật pháp vô cùng vô tận rót vào trong Hoàn Vũ Đại Trận.
Đinh đinh… Dang đang-
Lập tức lực phòng ngỰ của kết aiới “Hoàn Vũ khốn thiên” được tăng cường đến không: chí gấp mười.
Dương Phàm khó thể thương tổn thêm mảy may.
Càng: thậm chí, còn có vô số nguyện lực tới từ các nơi của thất aiới. Phàm là nơi có tín đồ của Phật môn đều truyền tới nguyện lực nhò đều không: dứt.
Nguyện lực mỗi tín đồ cấp ra không: nhiều nhưng: sau khi ức ức vạn vạn nguyện lực dung hợp có thể tạo thành song ngÒ1 hồ biển, đảo điên vận mệnh cùng không: phải là không thể.
Kết aiới Hoàn Vũ khốn thiên g10ng như tường: đồng vách sắt, càng thêm chắc chắn.
Dương Phàm khè thờ dài một tiếng, biến mất vô thanh vô tức.
Biến mất, không một dấu hiệu.
Tại “Hoàn Vũ khốn thiên” aiam cầm hết thảy quy tắc, ngay cả thiên địa cùng bị aiam cầm, hắn hư không: biến mất.
Chúng cường giả thất aiới trợn trims hai mắt.
Khỏng. hắn cùng không: phải là rời đi cái gi cùng không: để lại.
Chí thấy nơi hắn rời đi có mấy chục viên cầu đen thui.
– Không: tốt. Đồ Thần Đạn của Luân Huyết Đại Đe!
Cừu Âm Đại Đế đầu tiên phản ứng.
Lúc trước chí vèn vẹn một viên Đồ Thần Đạn đà lay động aiới diện, nổ tung trời Cừu Long Cung.
Mà ngy không: phải một viên cùng không: phải hai viên mà là mấy chục viên!
Lúc trước Dương: Phàm sừ dụng hai ba viên Đồ Thần Đạn. cảm aiác uy lực đáng sợ cho nên lại tìm Luân Huyết Đại Đế đòi thêm một ít.
Luân Huyết Đại Đế cùng rất hào phóng. đưa toàn bộ số Đồ Thần Đạn còn lại cho Dương: Phàm.
Đây là nguon gốc của mấy chục viên Đồ Thần Đạn ờ trước mắt.
– Không: tốtl
Tinh thần ý chí của chúng cường giả trên Linh Sơn xẹt qua nơi đó. lập tức hết hồn.
Ầm'
Toàn bộ aiới diện của Phật aiới chấn động kịch liệt.
Giới diện lay động. tiếng: nổ chấn động khiến ức vạn sinh linh ù tai hoa mắt.
Nhưng: đó chí vèn vẹn là uy lực của một viên Đồ Thần Đạn trong: số đó.
Ầm Ầm Ầm Ầm —
Mấy chục viên Đồ Thần Đạn bùng nổ dây chuyền, toàn bộ aiới diện liên tục chấn động thậm chí liên lụy đến cả Thiên aiới và Tiên aiới của thượng: tam aiới.
Phốc Phốc
Vài Tiên Đế trấn thủ Hoàn Vũ Đại Trận trên Linh Sơn trực tiếp hộc máu mà chết, rất nhiều Tiên Đế đồng loạt kêu rên. sắc mặt tái nhợt.
Từ trong: ra ngoài. một cỗ lực lượng: đáng sợ thổi quét toàn bộ Hoàn Vũ Đại Trận.
– Hây—-
Dương: Phàm hét lớn một tiếng. ý chí kinh triệt thiên địa của cường giả nghịch thiên siêu cấp cùng sinh mệnh lực vô cùng tận rót vào trong: Luân Hồi Bàn. ngay cả kiếm đạo ý chí của Vô Song ờ trong: linh hồn tâm ấn cùng xông thẩng trời cao.
Ông—~
Một khe sâu rộng đến vài vạn dặm từ trước mắt kéo dài. Chí thấy cự luân to lớn vô hạn với khí thế tồi khô lạp hủ từ bên ngoài xuyên qua Hoàn Vũ Đại Trận.
Ầm… Rắc-
Luân Hồi cự luân như dòng nước lù không: ngừng xuyên qua Hoàn Vũ Đại Trận đánh lên Vạn Phật Sơn. để lại một cái khe dài vạn trượng.
– Ha ha ha—-
Dương Phàm ngừa mặt lên trời thét dài. thân hình nhoáng một cái từ cái khe bị phá của Hoàn Vũ Đại Trận tới trên không vực sâu cổ Phật.
Chúng cường giả trên Linh Sơn đều mặt cắt không còn chút máu. sợ hài bất lực.
Dương Phàm đứng sừng sừng trên không vực sâu cổ Phật, mơ hồ cảm ứng được tiếng: kiếm ngân từ trong vực sâu.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Ý chí của Vô Song ờ linh hồn tâm ấn nhảy lên trước ngy chưa từng có.
– Nơi đây chính là cấm địa cuối cùng của Phật môn. ngàn vạn lần đừng cho hắn xông vào.
Thích Thiên Phật Tổ kinh hoảng chưa từng có.
Nhưng hắn vừa dứt lời. từ trong vực sâu cổ Phật truyền tới một thanh âm lạnh bãng trống trải giống như tới từ ngàn xưa:
– Đẻ hắn vào đi!