Khi Khổng Nhạc sử dụng linh bảo kế thừa Thanh Thiên Y, cổ hạo nhiên chính khí thiên địa kia rung chuyển khắp bốn phương tám hướng, đại biểu cho trời xanh thanh liêm công chính, đại biểu cho lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt.
Luồng lực lượng bàng bạc mênh mông cuồn cuộn này, không phải sức một người có thể sánh bằng.
Thánh hiền Khổng Nhạc, tu vi thân mình đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh, cảnh giới cực cao, giờ phút này cộng thêm vào uy lực của Thanh Thiên Y, tu vi cảnh giới lại tăng lên trên diện rộng, nửa chân bước vào Hóa Thần kỳ.
Dưới tầng mây dông tố cuồn cuộn phía chân trời, ngàn vạn tu sĩ Thiên Nho Đảo thật sâu rung động.
Bao gồm không ít Nguyên Anh bậc cao, khi rơi vào tình cảnh này, đều sinh ra một loại cảm giác như vô lực.
Mười hai đại chí cường giả Nội Hải đứng trên hàng tỉ sinh linh bọn họ cao cao tại thượng, thực lực không thể khiêu chiến, địa vị không thể lay động.
– Bái kiến Thánh hiền!
Không ít tu sĩ Nho môn, vẻ mặt hưng phấn cuồng nhiệt, quỳ bái về phía Khổng Nhạc trên chân trời như quỳ lạy sùng bái Thánh nhân.
Dương Phàm mắt thấy những tu sĩ Nho môn này cuồng nhiệt sùng bái, trên mặt lộ vẻ cổ quái nhưng vẫn giữ trầm mặc.
Lúc này, hắn quan tâm nhất chính là Tam Sát Nam Đế, hắn phải ứng phó như thế nào?
– Trời ạ! Lão nhân này thật là lợi hại, chỉ sợ tên tiểu tử đầu bạc kia không phải là đối thủ rồi!
Hồ Phi nhìn chằm chằm trên không, trên mặt cũng có vài phần kinh sợ, hiển nhiên đã thập phần khiếp sợ thực lực của Khổng Nhạc.
– Ha ha ha
Tam Sát Nam Đế đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:
– Khổng Nhạc! Luận tu vi, trình độ pháp lực, ngươi cùng ta ở cùng một mức độ!
Khổng Nhạc thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói:
– Đúng vậy! Thời gian một trăm năm, tu vi của ngươi tiến nhanh, tấn chức Nguyên Anh đại viên mãn đỉnh cao, cũng ta ngang hàng, cũng không kém gì chí cường giả Nội Hải bình thường.
– So sánh lực công kích, tốc độ, ta thậm chí mạnh hơn ngươi.
Trong mắt Tam Sát Nam Đế sáng rực đầy ý cười, không có chút ý sợ hãi nào.
– Ngươi là Kiếm tu, dưới tình huống đồng cấp bậc, lực công kích cùng tốc độ so với ta mạnh hơn thì có gì kỳ quái chứ?
Khổng Nhạc thần sắc an tường, không ngờ không có một chút lòng tranh cường hiếu thắng.
– Ngươi
Tam Sát Nam Đế rơi vào bế tắc, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Thánh hiền Nho môn Khổng Nhạc, dường như nhìn ra một ít manh mối.
– Trước đây, sở dĩ ta bại dưới tay ngươi, chủ yếu bởi vì ở vào tình cảnh pháp bảo không thuận lợi!
Tam Sát Nam Đế nghiêm mặt nói, rồi đưa tay chậm rãi rút ra thanh bảo kiếm sau lưng.
“Coong!”
Vang lên một tiếng kiếm ngân du dương dễ nghe, thanh bảo kiếm sáng ngời hoa văn màu bạc như thủy tinh.
Khi kiếm này vừa ra khỏi vỏ, một vầng hào quang màu bạc lóe lên từ phía chân trời, kiếm khí sắc bén như không có gì kiên cố mà không phá nổi. Đồng thời áp lực buông xuống khiến cho mọi người hô hấp khó khăn, dường như đứng trước bóng ma của tử vong.
Bất đồng cũng pháp bảo bình thường chính là bảo kiếm ngân văn này, mặc dù không cần rót vào pháp lực, cũng có thể phóng xuất ra linh áp cũng uy hiếp cường đại.
Cổ khí tức độc đáo trên thanh kiếm này hơn xa Pháp bảo, vượt trội cổ bảo, khiến vô số pháp bảo tại đây đều run rẩy.
– Thông linh Pháp bảo!
Không biết là ai, cao giọng kinh hô lên.
– Kiếm này thật có điểm giống Thông linh Pháp bảo Huyền Linh Chân Kiếm trong truyền thuyết!
Một lão nhân Nguyên Anh thấp giọng nói.
Trong mắt Dương Phàm lóe ra tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào bảo kiếm ngân văn phát ra uy áp cường đại kia, đúng vậy, cỗ khí tức này đích thật là Thông linh Pháp bảo.
Thông linh Pháp bảo công kích, hắn cũng có một kiện chính là Ma Hoàng Kiếm.
Ở Cực Bắc, Dương Phàm thu được không ít tài liệu quý hiếm, ở Bắc Tần, Nội Hải không có. Sau đó dựa theo phương pháp đúc nóng của mấy người Lăng Thiết, đã làm cho phẩm chất của Ma Hoàng Kiếm tiến thêm một bước nâng cao.
Giờ phút này, nhìn thấy Huyển Linh Chân Kiếm trong truyền thuyết này, Dương Phàm phát hiện vật ấy phát ra khí thế linh áp mạnh hơn so với Ma Hoàng Kiếm, điều này có lẽ nguyên nhân là Ma Hoàng Kiếm không có sinh ra khí linh chân chính.
– Nghe đồn quả nhiên không giả, ngươi kế thừa trấn sơn chỉ bảo của Huyền Linh Thiên Kiếm Môn.
Khổng Nhạc nhìn Huyền Linh Chân Kiếm trong tay Tam Sát Nam Đế, không ngờ không có một chút kinh ngạc nào, sắc mặt cực kỳ bình thản.
– Kiếm này chính là chuyên dụng Kiếm tu, với pháp lực tu vi của Nam mỗ, chỉ có thể toàn lực chém ra ba kiếm. Uy lực của mỗi một kiếm đều hoàn toàn vượt qua Nguyên Anh kỳ, sánh ngang với một kích toàn lực của Hóa Thần kỳ, thậm chí còn đáng sợ hơn
Tam Sát Nam Đế hít sâu một hơi.
Đặc điểm của Thông linh Pháp bảo là uy lực vô cùng to lớn, hiệu lực của thần thông chú trọng phương diện công kích.
Khuyết điểm là, đối với cảnh giới pháp lực yêu cầu hạn chế thật lớn, với tu sĩ hậu kỳ sử dụng Thông linh Pháp bảo, đều sẽ cảm thấy cố hết sức, trừ phi tu vi đạt tới Hóa Thần kỳ trở lên.
Với tu vi của Tam Sát Nam Đế khống chế Huyền Linh Chân Kiếm, không ngờ chỉ có thể toàn lực chém ra ba kiếm.
So sánh với nó, linh bảo kế thừa đối với pháp lực cảnh giới hạn chế không lớn, nhưng lại có nhiều mặt khác hạn chế luyện hóa như huyết mạch, linh khí phù hợp các thứ. Linh bảo kế thừa thông thường có thể tăng lên pháp lực tu vi, uy lực cũng rất mạnh.
Tam Sát Nam Đế hít sâu một hơi, trong mắt hội tụ thần quang, trên người cuồn cuộn tuôn ra kiếm quang ba màu, Huyền Linh Chân Kiếm trong tay phóng xuất ra một luồng kiếm quang rực rỡ chói mắt xông thăng lên trời cao, dẫn tới thiên địa rung chuyển.
“Uy lực thực cường đại”
Dương Phàm vô cùng khiếp sợ thầm nghĩ trong lòng.
Đây là uy lực chân chính của Thông linh Pháp bảo, mặc dù yêu cầu hà khắc đối với pháp lực cảnh giới, nhưng lực công kích của nó phát huy ra, lại mạnh mẽ vượt qua hạn chế cấp bậc.
Lực lượng rung chuyển thiên địa đó đã vượt qua Nguyên Anh kỳ, đạt tới cấp bậc Hóa Thần kỳ.
Nhưng Dương Phàm lại không có phát hiện cả trói buộc thần bí trong thiên địa kia.
Tình huống như thế khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Lực lượng trình độ hoàn toàn đạt tới Hóa Thần kỳ, không ngờ không thấy tăm tích của màn sương máu quỷ dị kia.
Lúc này, Dương Phàm không khỏi nhớ tới câu nói Hà Lạc từng nói với mình: “Ở Đông Thắng Đại Lục, có hai cái khu vực hoàn toàn không chịu hạn chế này. Một là Thiên Cầm Nội Hải, còn một là Thánh địa tu tiên: Đại Tần Vương Triều.”
Hoàn toàn không chịu hạn chế này.
Nội Hải cùng Đại Tần Vương Triều.
Dương Phàm trở nên sáng tỏ, đồng thời trong lòng càng ngày càng hiếu kỳ, vì sao ở Nội Hải hoàn toàn không chịu hạn chế này.
Đương nhiên, hoàn toàn không chịu hạn chế, cũng không có nghĩa là hoàn toàn xem thường, mà chỉ là phải chịu hạn chế nhỏ một chút.
Có lẽ, tại Nội Hải lực của Hóa Thần sơ kỳ, cũng không đủ để dẫn động lực trói buộc của thiên địa. Nếu lực lượng đạt tới Hóa Thần trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí đạt tới ba cảnh giới Thông Thiên đỉnh cấp trong truyền thuyếtnhư vậy có phải chịu hạn chế này hay không, thì không thể kết luận.
Trên mặt Khổng Nhạc thần sắc vẫn an tường, không vui không lo lắng, không vinh nhục không sợ hãi. Linh bảo kế thừa Thanh Thiên Y dưới pháp lực của lão thúc động, hình thành một vầng hào quang màu xanh thật lớn, dung hợp cùng chính khí mênh mông trong thiên địa.
Ở trước mặt lực lượng mênh mông hùng hồn như thế, dưới Hóa Thần kỳ, ai có thể đả thương được lão?
Trong tình thế đó, khi Tam Sát Nam Đế vận dụng toàn lực, vung thanh Huyền Linh Chân Kiếm hóa thành ráng mây màu bạc chói mắt bao bọc quầng sáng ba màu, cắt qua hư không chém phá nát tầng mây, làm cho hết thảy tồn tại trước mắt đều tan biến.
Kiếm quang màu bạc kia phóng vút lên cao, dài chừng trăm trượng, khiến cho trong phạm vi trăm dặm này, chỉ còn lại có hào quang rực rỡ của nó sáng rọi.
“vèo! Vù! Vù!”
Một kiếm xé rách không gian, rung chuyển thiên địa quỷ thần khiếp kinh kia, giao kích cũng một chỗ với hạo nhiên chính khí của Thanh Thiên Y. Thanh Thiên Y lập tức nhộn nhạo một trận, đồng thời có dấu hiệu rạn nứt.
Dương Phàm nhìn chăm chú vào hết thảy sự việc phát sinh trong lòng không khỏi tán thưởng uy lực cường đại của Thông linh Pháp bảo công kích.
Một kích toàn lực như thế, với tu vi đạt tới gần Hóa Thần kỳ của Tam Sát Nam Đế, mà chỉ có thể chém ra được ba lần, có thể thấy được cấp bậc cực cao của Thông linh Pháp bảo Huyền Linh Chân Kiếm này.
Thanh Thiên Y của Khổng Nhạc nhộn nhạo lay động một hồi, hào quang lúc sáng lúc tối, lão cũng toàn lực rót vào pháp lực.
Thân là một trong chí cường giả Nội Hải, pháp lực thần thông của lão đều cực kỳ cao minh thâm hậu, chỉ cần có thể kiên trì tiếp tục kéo dài, một khi Tam Sát Nam Đế kiệt lực, người thắng chính là lão.
Dương Phàm nhìn chằm chằm phía trên, hai mắt híp lại, thầm than: “Lực công kích của Kiếm tu quả nhiên đáng sợ, huống chi có Huyền Linh Chân Kiếm của Kiếm tu chuyên dùng bực này.”
Giờ phút này, cho dù cho hắn đến ứng phó một kiếm đó, cũng sẽ cảm thấy cố hết sức.
– Dương lão đại! Ngươi xem hai người bọn họ, ai sẽ thắng?
Hồ Phi có chút khẩn trương hỏi.
Cấp bậc cỡ này giao chiến, ngay cả hắn đều cảm thấy rung động, nhiệt huyết sôi trào.
– Thắng bại đã phân!
Dương Phàm lắc lắc đầu, dường như có vẻ than thở.
– Dương đạo hữu! Ngài có thể phán định thắng thua?
Đúng lúc này, điện chủ Tử Thiên điện đứng bên cạnh không xa nghe vậy, hướng Dương Phàm dò hỏi.
Giờ phút này, sắc mặt lão nho sĩ áo xanh lộ rõ vẻ suy yếu, nhưng vẫn thấp thỏm lo âu đối với cuộc chiến kéo dài trên không trung.
Thân là tu sĩ Nho môn, đương nhiên lão hy vọng người thắng lợi là Thánh hiền Khổng Nhạc.
– Từ trước lúc giao chiến đã phân định thắng bại rồi!
Dương Phàm khẽ thở dài:
– Người chiến thắng, nhất định là Tam Sát Nam Đế.
– Cái gì?
Đông tử trong mắt lão nho sĩ co rụt lại, sắc mặt đại biến, thậm chí có xu thế giận tím mặt, run giọng nói:
– Không có khả năng! Là chí cường giả Nội Hải, Khổng Nhạc đại nhân sẽ không thua.
– Hơn nữa luận tu vi thần thông cùng pháp bảo mạnh yếu, Khổng Nhạc đại nhân, tuyệt đối không thể kém Tam Sát Nam Đế, ít nhất cũng sẽ không thua.
Lão nho sĩ nói, mắt nhìn chăm chằm Dương Phàm.
Dương Phàm vẫn giữ vẽ trầm mặc, không trả lời.
– Hà hà! Lão già kia! Lão đại ta nói hắn thua, thì hắn phải thua!
Hồ Phi cười đắc ý nói, hắn không bao giờ nghi ngờ lời nói của Dương Phàm.
Đúng lúc này, hai đại cường giả giằng co trên trời cao, cũng đột nhiên phát sinh biến hóa.
“Ông!”
Tam Sát Nam Đế đột nhiên thúc động Huyền Linh Chân Kiếm lần nữa, luồng kiếm quang màu bạc dài trăm trượng kia ngân lên một tiếng, bên trong xuất hiện một con linh xà như từ từ sinh ra, làm cho thần thông tăng mạnh, chợt phá vỡ tầng phòng ngự của Thanh Thiên Y.
“vèo! Rắc!”
Ngay lập tức, kiếm quang màu bạc chém xuống, tầng phòng ngự quanh thân Khổng Nhạc vỡ tan, thân hình lập tức bị đánh bay ra mấy chục trượng, rồi rơi xuống mặt đất, ở giữa không trung liên tục phun máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thấy một màn này, ngàn vạn tu sĩ phía dưới đang xem cuộc chiến, đều rơi vào cảnh tĩnh lặng, lẳng lặng nhìn lão rơi xuống, vô lực nằm trên mặt đất.
Xôn xao!
Theo sau đó, tại hiện trường ồ lên chấn động.
Chí cường giả của Thiên Cầm Nội Hải cao cao tại thượng, không ngờ bị đánh bại.
“vèo!”
Vầng sáng ba màu nhoáng lên một cái, Tam Sát Nam Đế sắc mặt tái nhợt, cầm trong tay Huyền Linh Chân Kiếm, hạ xuống bên cạnh Khổng Nhạc, thân hình hơi lảo đảo.
Một kiếm vừa rồi kia, hắn thúc động hai lần, đã tiêu hao hơn phân nửa pháp lực của hắn.
– Ta nói rồi! Đây là một lần khiêu chiến cuối cùng của Nam mỗvị trí của năm đại Nguyên Tôn Thiên Cầm Nội Hảitừ nay về sau cũng sẽ đổi chủ đổi vị trí.
Tam Sát Nam Đế chậm rãi nâng kiếm lên, giọng nói hơi run run.
Chỉ cần giết chết Khổng Nhạc, hắn sẽ thay thế đối phương, trở thành tân chí cường giả của Thiên Cầm Nội Hải.
– Khổng mỗ sớm đoán được, sẽ có một ngày hôm nay.
Khổng Nhạc vẫn là vẻ mặt an tường bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn có một tia vui vẻ mỉm cười:
– Ngươi mặc dù giết chết ta, nhưng vẫn như trước không trở thành chí cường giả Nội Hảibởi vì Nho môn ta, xuất hiện một kỳ tài có một không hai vạn năm khó gặp,
– Cái gì?
Tam Sát Nam Đế biến sắc.
Đồng thời, trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên cũng nhảy dựng lên.
– Trước giết chết ngươi nói sau.
Tam Sát Nam Đế hừ lạnh một tiếng, Huyền Linh Chân Kiếm từ từ chém xuống, mà Khổng Nhạc vẫn an tường như cũ, không hề né tránh.
“Vù!”
Mắt thấy một kiếm này sắp chém xuống.
– Chậm đã!
Đột nhiên, truyền đến một thanh âm cực kỳ bình thản/
Chỉ có điều dường như hắn tới chậm một chút, Huyền Linh Chân Kiếm đã chém xuống.
Người nọ chắn ở trước mặt Khổng Nhạc, vươn ra một bàn tay, nhưng lại nắm chặt Huyền Linh Chân Kiếm.
“Keng!”
Đốm lửa văng khắp nơi, bàn tay như tinh thạch màu vàng đất kia, vậy mà tay không nắm chặt kiếm này.