Tiên Hồng Lộ

Chương 604: Về Bắc Tần


Từ Cực Bắc trở về Bắc Tần chỉ dùng thời gian hai năm, so với lúc đi ngắn lại không chỉ một nửa.

Thời gian ngắn như vậy, cho dù là Hóa Thần kỳ bình thường cũng khó có thể làm được. Không phải chênh lệch về tốc độ mà là năng lực khôi phục cách biệt một trời một vực.

Trở về Bắc Tần, hỏa tốc chạy tới Ngư Dương quốc.

Nơi Dương Phàm đang gấp rút muốn tới chính là Dược Tiên Cốc.

Tuy nhiên ở trên đường tới Dược Tiên Cốc, Dương Phàm đi qua Thanh Giang Hà.

BáVút

Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái, khẽ đạp một bước, súc địa thành thốn.

Ngay sau đó hắn liền tiến vào trong nước sông.

Vừa mới chạm đến nước sông, một giọng nói ôn hòa già nua truyền đến:

– Hành trình Cực Bắc, ngươi đã trở lại.

Thanh âm này chính là Hà Lạc thần bí trong Thanh Giang Hà.

Cũng chính là hắn chỉ đường sáng cho Dương Phàm con đường tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy.

– Hà Lạc tiền bối thần thông quảng đại, chỉ cần tới phụ cận Thanh Giang Hà này liền không thể tránh được cảm quan của người.

Dương Phàm nhẹ nhàng cười, chỉ giây lát tới Hà Uyên Đình.

Vừa mới tiếp cận động phủ màu lam trong suốt mê ly, lão yêu đầu có hai sừng đi ra đón, cười ha ha nhìn Dương Phàm:

– Thật đáng mừng, Dương đạo hữu tấn chức Nguyên Anh đại tu sĩ.

Dương Phàm vốn cũng không ẩn giấu tu vi Diễn Căn hậu kỳ, đối với lời chúc mừng này không kinh ngạc không vui mừng.

Tiến vào Hà uyên Đình, Dương Phàm cũng không nhìn thấy Hồ Phi.

– Thật không khéo, mấy năm trước hắn nắm giữ lực lượng huyết mạch thức tỉnh, chạy loạn khắp nơi. Nghe nói Tam đại tu sĩ Bắc Tần đều bị hắn đánh bại.

Lão yêu lộ vẻ tự hào nói,

– Chậc chậc. Lợi hại như vậy

Dương Phàm thật có chút không ngờ, không nghĩ tới thực lực Hồ Phi tăng cường nhiều như vậy.

Nếu tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ thì cũng thôi, nhưng nghe lão yêu nói sau khi Hồ Phi nắm giữ lực lượng huyết mạch, thực lực tăng mạnh, lấy tu vi Nguyên Anh trung kỳ lực áp Nguyên Anh đại tu sĩ.

Nên biết tại trước đó, lúc Dương Phàm ở Diễn Căn trung kỳ cũng chỉ là như vậy.

Tuy nhiên, sau khi tấn chức Diễn Căn hậu kỳ, thực lực tăng trưởng rất khủng bố, chênh lệch giống như tu sĩ Nguyên Anh bình thường và Nguyên Anh đại tu sĩ.

Sau đó Dương Phàm cầu kiến Hà Lạc, nói chuyện cùng lão già tóc màu lam tri thức uyên bác như biển rộng này.

Dương Phàm nói đến việc xảy ra về hành trình Cực Bắc lần này của mình, thậm chí nhắc tới hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần.

– Xem ra hoàng tộc Tiên Tần từng di chuyền một chi nhánh đến Cực Bắc.

Hà Lạc thấp giọng trầm ngâm:

– Tuy nhiên, Chí Bảo Long Khí có thể làm suy yếu trói buộc thiên địa ở một trình độ nhất định. Điểm ấy trước kia ta cũng không quá khẳng định, hiện tại ngươi đích thân trải qua, cũng đã xác định được.

– Thiên Nhất Hồn Thủy không có ở Bắc Tần, xem ra hành trình tiếp theo của ngươi hơn phân nửa là Nội Hải hoặc là Đại Tần vương triều.

Hà Lạc vẻ mặt ôn hòa nói.

– Vãn bối chính đang muốn đi Thiên Cầm Nội Hải một chuyến. Một là hoàn thành một nguyện vọng, hai là cũng muốn đi xem lại Thiên Lan điện.

Dương Phàm gật đầu nói.

– Thiên Lan điện?

– Đại hải nạn trăm năm của Nội Hải còn lại không đến hai mươi năm. Đến lúc đó, xem có thể nghĩ cách lẩn vào.

Dương Phàm nói ra kế hoạch của mình.

Ý nguyện thứ nhất đương nhiên là có liên quan với Đặng Thi Dao, đây cũng là điều Vân Vũ Tịch vẫn năn nỉ.

Rời khỏi Thanh Giang Hà, Dương Phàm chạy tới Dược Tiên Cốc.

Cách biệt mấy chục năm, Dược Tiên Cốc không chút biến đổi. Trông coi cửa cốc vẫn là Tam Mục Thông Linh Mãng như trước, đang lười biếng ngủ.

Dương Phàm thần không hay quỷ không biết xẹt qua bên cạnh nó.

Vù

Tam Mục Thông Linh Măng đột nhiên nhảy dựng, tuần tra bốn phía lại phát hiện không một bóng người, ngẩn ra.

Nó cảm ứng một lát, cảm thấy được một cỗ khí tức dường như đã từng biết.

Nhớ tới “Người kia”, nó không cấm giật mình một cái.

Tiến vào Dược Tiên Cốc, Dương Phàm thấy được Dược Vương tuổi già bóng xế, cũng thấy được Vân Vũ Tịch ở bên dòng suối để chân trần đùa nước.

Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm nhìn Vân Vũ Tịch thật lâu, có chút ngây người.

Trong cuộc đời này, nữ tử khiến hắn dụng tâm dụng tình chân chính chỉ có Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao.

– Đại ca, người đã trở lại sao?

Trên khuôn mặt đẹp của Vân Vũ Tịch lộ ra một tia ngạc nhiên vui mừng, dường như cảm ứng được.

– Ha ha,

Dương Phàm nhẹ nhàng cười, bước ra một bước liền xuất hiện ở phía sau Vân Vũ Tịch, ôm thân thể mềm mại của nàng, ngửi mùi hương thơm cỏ cây ngào ngạt quen thuộc ấm áp của nàng.

Đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau nhưng Vân Vũ Tịch cũng không một chút phản kháng, quay đầu lại nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp từng điểm lệ quang, rất nhanh rúc vào trong lòng Dương Phàm.

Ở Dược Tiên Cốc. thời gian qua rất nhanh.

Lúc nhàn hạ, Dương Phàm, Vân Vũ Tịch cũng Dược Vương cùng nhau ôn chuyện, nói một chút chuyện lạ đó đây.

– Dương đại ca. Tiếp theo huynh sẽ đi Nội Hải?

Trong đôi mắt đẹp của Vân Vũ Tịch lộ ra vài tia khác lạ:

– Có thể đưa Vũ Tịch cùng đi không.

Dương Phàm hơi chút trầm ngâm, rồi gật đầu nói:

– Được.

Tu vi Vân Vũ Tịch hiện giờ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, công pháp tự thân độc đáo, bình thường tự bảo vệ mình là không thành vấn đề.

Mà Dương Phàm tiến vào Diễn Căn hậu kỳ, cho dù không tính đến phân thân Thạch Thiên Hàn, Viễn cổ Cự Thạch Tinh, thậm chí là con át chủ bài Chí Bảo Long Khí, cũng có thể khiêu chiến Hóa Thần kỳ.

Nếu lại thêm Hồ Phi thực lực tăng mạnh, đi Nội Hải một chuyến hắn là dư dả.

Thấy Dương Phàm đáp ứng, Vân Vũ Tịch vui sướng vô cùng, cũng dặn dò nói:

– Dương đại ca, Vũ Tịch muốn đi gặp Thi Dao. Chúng ta chuyến này đi đưa nàng về, được không?

– Ta sẽ hết sức, chuyện này đã sớm đáp ứng Vũ Tịch, làm sao lại đổi ý chứ.

Dương Phàm cười dài nói.

Ở lại Dược Tiên Cốc mấy ngày, Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch dắt tay rời đi.

Dược Vương mang theo chúc phúc tiễn hai người rời đi, thân hình có chút cô đơn.

Hai người dắt tay trở lại Tiên Thành, Vụ Liễu trấn.

Tiên Thành hiện giờ đã trở thành trung tâm bốn phương Tu Tiên giới Bắc Tần đổ vào.

Toàn bộ Tiên Thành bao quát phạm vi ngàn dặm, do thượng cổ kỳ trận bao phủ. Linh khí bên trong tốt hơn ngoại giới gấp đôi, tài liệu tạo thành trì đều là vật liệu đá luyện khí đến từ Tu Tiên giới.

Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch vừa tới Tiên Thành không lâu, thành viên Ám Huyết Vương Triều liền phát hiện.

Lập tức, Bồ Thiên Quân Vương tự mình tới gặp.

– Dương Quân Vương, lần này người đi Cực Bắc, có tìm được Thiên Nhất Hồn Thủy hay không?

Bồ Thiên Quân Vương cực kỳ quan tâm việc này.

– Thiên Nhất Hồn Thủy tại nhất giới này gần như là tuyệt tích, tuy nhiên tốt xấu cũng tìm được manh mối.

Dương Phàm bình thản đáp, chợt nghĩ đến cái gì, cười nói:

– Các ngươi nghĩ biện phá thông báo Hồ Phi, trong nửa tháng nhanh cút về cho ta. Nếu không ta cùng Vũ Tịch đi Nội Hải trước, mặc kệ hắn.

– Nghe nói một đoạn thời gian trước đi man di tìm Hắc Phong Ma Hoàng khiêu chiến, nghe nói đánh ngang tay.

Bồ Thiên Quân Vương đầy mặt ý cười nói.

– Không tồi, không ngờ có thể bất phân thắng bại với Hắc Phong Ma Hoàng. Xem ra, Bắc Tần hiện giờ hắn đã tung hoành vô địch rồi.

Dương Phàm như trước cảm thấy bất ngờ đối với thực lực Hồ Phi.

– Đúng rồi. Sau khi ta đi, nơi Bắc Tần trạng huống như nào? Tây Nhạc man di có dị động gì không?

Dương Phàm bắt đầu hỏi thế cục Bắc Tần.

– Hết thảy đều ổn. Tiên Thành cùng Ám Huyết Vương Triều một sáng một tối, dần dần lớn mạnh, ở Bắc Tần đủ có thể một tay che trời.

Bồ Thiên Quân Vương hơi tự đắc nói.

– Về phần Tây Nhạc man dibọn họ tự nhiên không dám trái với linh hồn huyết khế. Nhân vật bậc cao trở lên ở lại man di không ra, tuy nhiên những bậc cao man di này đều đang dốc hết tinh lực bồi dưỡng đời tiếp theo, thậm chí còn phải một ít tu sĩ bậc thấp tới Bắc Tần hữu nghị bái phỏng.

Bồ Thiên Quân Vương nói.

Dương Phàm nghe vậy, khẽ cau mày.

Bậc cao man di đều đang dốc hết toàn lực bồi dưỡng thế hệ mới, xem ra đem hy vọng gửi gắm đến thế hệ sau.

Tuy nhiên, muốn đạt tới huy hoàng cường thịnh ít nhất phải hơn ngàn năm.

– Cũng thôi, Man di này trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm được trò trống gì, hơn nữa Tiên Thành ta phát triển nhanh hơn bọn họ rất nhiều.

Dương Phàm trầm tư một lát, cũng không lo lắng đến chuyện Man di.

Theo sau một đoạn thời gian, hắn đi vào Vụ Liễu trấn.

Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện, muội muội Điệp Liên mấy năm trước tấn chức Nguyên Anh kỳ, mọi người tán thưởng.

Ngoài ra, Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn tu luyện đến Kim Đan đỉnh

Đệ đệ Dương Lỗi tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ.

Đệ tử Thương Vàn mặc dù mất một cánh tay, tu vi tiến độ càng nhanh, đã đặt nửa chân vào Nguyên Anh kỳ.

Những người còn lại như cha con La Nham cơ bản bước vào bậc cao Kim Đan.

Tóm lại, toàn bộ Tiên Thành hình thức đều là một mảnh tốt.

Dương Phàm cảm thấy hết sức vừa lòng.

Ở Bắc Tần, hắn cũng không có lo lắng sau lưng.

Điều này cũng càng kiên định quyết tâm xuất phát đi những nơi như Nội Hải, Đại Tần.

Bắc Tần nho nhỏ chung quỷ không chứa được con rồng nằm ở trong khe như Dương Phàm.

Lúc Dương Phàm ở Cực Bắc tìm Tinh Tôn Vũ Văn Hâm bói toán, lại biết được Vô Song đã sớm đi Đại Tần vương triều, Thánh địa tu tiên đại lục, nơi cường giả như mây trên trời.

Khiêu chiến đỉnh, khiêu chiến cấp bậc càng cao cũng là một nguyện vọng to lớn ở sâu trong lòng Dương Phàm khát cầu.

Ở Vụ Liễu trẩn còn không tới mười ngày, Hồ Phi không đến ngược lại Tam đại tu sĩ Bắc Tần đồng loạt tới đây bái phỏng.

Tam đại tu sĩ Bắc Tần tới cửa cầu kiến, dõi mắt toàn bộ Bắc Tần, ai có thể có tư cách như vậy?

Thậm chí, nếu không phải chịu hạn chế của linh hồn huyết khế, Hắc Phong Ma Hoàng kia cũng có khả năng tới bái phỏng Dương Phàm.

– Dương đạo hữu. Không nghĩ tới ngươi tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ nhanh như vậy, thật sự là đáng mừng.

Lăng tiểu kiếm tiên Phong Vô Tuyệt chúc mừng nói.

Huyết Luyện lão tổ cũng Tam Thanh tán nhân sắc mặt hơi đổi, ở sâu trong đáy lòng cực kỳ rung động.

Dương Phàm lúc ở Nguyên Anh trung kì có thể chống lại thậm chí là áp chế Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường.

Mà hiện giờ, hắn đạt tới cấp bậc Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực sẽ cường đại đến trình độ nào?

Đối với điều này, Tam đại tu sĩ Bắc Tần hết sức tò mò.

Vì thăm dò chi tiết chân chính của Dương Phàm, Huyết Luyện lão tổ đề nghị tự hắn cùng Tam Thanh tán nhân liên thủ luận bàn với Dương Phàm.

Hai Nguyên Anh đại tu sĩ liên thủ đối phó với một người cũng cấp bậc, điều này nói ra đều hết sức mất mặt.

Nhưng bọn họ biết rõ chi tiết của Dương Phàm, đối với điều này chỉ hơi chút đỏ mặt.

Nào biết Dương Phàm nhẹ nhàng cười cười:

– Cần gì phiền toái như thế, không bằng ba vị cùng lên, như thế nào?

Tam đại tu sĩ nghe vậy rung động vô cùng, đồng thời lại có chút căm tức: Dương Phàm này đi Cực Bắc một chuyến, làm sao cuồng vọng tự đại đến trình độ như thế?

– Tốt tốt tốt. Ta đây thật muốn nhìn Dương đạo hữu có thể duy trì được bao nhiêu thời gian khi ba người chúng ta liên thủ.

Tam Thanh tán nhân cười tủm tỉm nói.

Theo sau, Dương Phàm cũng Tam đại tu sĩ Bắc Tần đi vào Quỷ Thi Sơn hoang vu không người.

Dương Phàm lấylực bản thân cũng Tam đại tu sĩ Bắc Tần đấu pháp thử tay nghề.

Việc này tự nhiên khiến không ít người tò mò.

Độc Vương, Bồ Thiên Quân Vương, Điệp Liên đều chạy tới xem náo nhiệt, coi như chứng kiến thời khắc có ý nghĩa lịch sử này.

Đám người Bồ Thiên Quân Vương lại thầm nghĩ: “Ngay cả là Dương Phàm tấn chức hậu kỳ, ti vi cường đại hơn trước kia không ít. Nhưng đồng thời đối mặt với ba vị Nguyên Anh đại tu sĩ, có thể bất phân thắng bại đã đủ để tiếu ngạo thiên hạ”.

Mà sau khi đấu pháp luận bàn bắt đầu, bọn họ mới phát hiện: Đánh giá sai lầm rồi, hơn nữa sai thật thái quá.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.