Triệu Phong mơ hồ nhìn xuống, võ học Thánh Phẩm bên trong lầu Thánh Phẩm chỉ có chừng một hai chục môn phần lớn là loại công kích.
Trong đó. Võ học Thánh Phẩm loại luyện thể thì lại càng hiếm có như lông phượng sừng lân, tính cả Ngân Bích Quyết thì chỉ có hai môn.
– Võ học Thánh Phẩm loại công kích, loại thân pháp, khẳng định không dễ lĩnh ngộ.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Không gian trong mắt trái của hắn có một chiêu “Huyền Phong Chưởng” vô cùng huyền diệu của thiếu nữ trẻ tuổi, còn có bốn tàn thức Thánh Phẩm là: Tùy Phong Thức, Quyển Phong Thức, Tàn Phong Thức, Liệt Phong Thức.
Chỉ riêng những chiêu thức Thánh Phẩm này đã đủ Triệu Phong khó xơi rồi, trong thời gian ngắn khó mà lĩnh ngộ được.
Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát gỡ xuống ngọc bài đại biểu cho “Ngân Bích Quyết”.
– Ngươi chọn Ngân Bích Quyết?
Thanh niên chất phác dường như có chút ngoài dự liệu.
Trước kia, hắn đã từng dẫn người khác tiến vào lầu Thánh Phẩm, nhưng người khác đều ưu tiên xem trọng võ học loại công kích, uy lực tuyệt luân, ví dụ như “Hóa Huyết Thần Chưởng”, “Thiên La Ma Trảo”.
Quả thật, võ học Thánh Phẩm loại công kích bực này, cho dù chỉ nhập môn sơ thành cũng đủ ngạo thị cửu trọng võ đạo, khó gặp đối thủ. Thế nhưng người có thể chính thức học được những võ học Thánh Phẩm này đã ít lại càng thêm ít.
– Không sai.
Ánh mắt của Triệu Phong vô cùng kiên định.
Hắn lựa chọn võ học luyện thể này, tự nhiên đã cân nhắc kỹ.
– Theo lý thuyết thì võ học Thánh Phẩm loại luyện thể trước khi nhập môn thì khá dễ dàng. Chẳng qua tiến triển ở trung kỳ và hậu kỳ so với những võ học khác còn khó khăn hơn vài lần.
Thanh niên chất phác mỉm cười nói.
Đối với lựa chọn của Triệu Phong, hắn vẫn tán thành và thưởng thức.
Bất kể là Võ đồ, võ giả, hay là Đại Sư, thân thể căn cơ là trọng yếu nhất, căn nguyên của tinh khí thần, Võ Đạo Nội Kình đều nằm trong thân thể.
Chỉ có thân thể cường đại thì những phương diện khác mới càng có không gian để phát triển.
Sau khi xác định võ học, thanh niên chất phác mang tới một quyển sách chép tay, giao cho Triệu Phong
Triệu Phong vừa mở ra nhìn, liền thấy nội dung bên trong chính là Ngân Bích Quyết, có năm sáu phần tương tự với Thiết Bích Quyết mà trước đây mình tu luyện, thậm chí nội dung còn cao siêu huyền diệu hơn một chút.
– Mặc dù đây chỉ là bản bí tịch chép tay, thế nhưng ngươi chỉ được đem về tìm hiểu trong bảy ngày, sau đó phải trả lại. Võ học này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không dựa theo quy tắc của Quảng Lăng phủ, ngươi sẽ bị phế đi tu vi.
Thanh niên chất phác dặn dò.
– Hiểu rồi! Nhưng ta không cần mang bản sao bí tịch này về.
Triệu Phong thản nhiên nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn chăm chú bàn sao bí tịch này, nhanh chóng lật qua từng trang
Vụt…
Trong chốc lát, nội dung hình vẽ và văn tự trên bản sạo bí tịch này đều được phục chế vào trong đại não của Triệu Phong phảng phất như bị khắc sâu trong óc, cả đời cũng khó quên.
Hơn mười nhịp hô hấp qua đi, Triệu Phong đem bản sao bí tịch trả lại cho thanh niên chất phác.
– Ngươi…
Thanh niên chất phác có chút thất thần.
– Ta đã nhớ rồi.
Triệu Phong mỉm cười.
Tên này là loại quái thai gì…
Trong mắt thanh niên chất phác đột nhiên lộ ra vẻ quái dị và khiếp sợ.
Thiên tài nhìn qua là không quên cũng không phải là chưa từng gặp, thế nhưng có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung một cách chính xác trong khoảnh khắc như Triệu Phong thì lại là lần đầu tiên hắn thấy.
Dụ sao thì bận sao bí tịch này cũng có rất nhiều hình vẽ và chú thích phúc tạp, còn bao hàm rất nhiều khâu Quyết huyền ảo rối rắm, chỉ sai một chữ thì đã khác đi một trời một vực.
Cho nên cho dù là những thiên tài xem qua là nhớ cũng không dám lỗ mãng như vậy.
– Thật sự đã nhớ kỹ tất cả? Ha ha, tin rằng “Bắc sư đệ” nhất định sẽ hứng thú với hắn…
Thanh niên chất phác đưa mắt nhìn Triệu Phong rời đi, lẩm bẩm một mình, cuối cùng khẽ cười một tiếng.
Hắn cũng không hoài nghi việc Triệu Phong có thể nhớ kỹ nội dung bí tịch, bởi vì Võ giả trên thế gian này không có ai là có thể kháng cự được sức hấp dẫn của võ học Thánh Phẩm…
Rời khỏi lầu Thánh Phẩm của Bảo Huyền điện, Triệu Phong trở lại Thiên Vệ Doanh.
Vừa tới gần căn nhà gỗ, Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ đều nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.
– Triệu Phong ca, huynh đi “Bảo Huyền điện” đổi được cái gì?
Ánh mắt xinh đẹp của Triệu Vũ Phi khẽ nháy, rất hiếu kỳ.
Tất cả mọi người đều biết, Triệu Phong trong nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ đạt được điểm chiến công cao nhất, thậm chí còn được ban thưởng bổ sung.
– Bí mật.
Triệu Phong mỉm cười thần bí, quay trở về căn nhà gỗ, hắn không muốn để cho quá nhiều người biết mình chiếm được võ học Thánh Phẩm.
Bên trong căn nhà gỗ.
Triệu Phong ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nội dung của Ngân Bích Quyết, từng đoạn đồ văn (*) phức tạp không chụt thiếu sót hiện ra.
(*) hình vẽ và văn tự.
Hắn vừa tìm hiểu vừa dùng Thiết Bích Quyết để so sánh.
Thiết Bích Quyết quả nhiên chỉ là phiên bản đơn giản hóa của Ngân Bích Quyết…
Trong mắt Triệu Phong chớp động thần quang hưng phấn.
Càng như vậy thì tình huống càng có lợi cho hắn.
Bởi vì một môn võ học hoàn toàn mới, nếu muốn bắt đầu học từ đầu thì sẽ tương đối khó khăn, lãng phí rất nhiều thời gian và tinh lực, mà võ học Thánh Phẩm lại càng không phải bàn tới.
Nhưng nếu Triệu Phong tu luyện Ngân Bích Quyết, đã có cơ sở nhất định và kinh nghiệm vốn có, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều
“Ngân Bích Quyết” tổng cộng chia làm mười một tầng.
Ba tầng trước cùng đại khái tương tự như Thiết Bích Quyết, đều lấy cường hóa và rèn luyện da thịt làm chủ, nhưng phương pháp và khẩu quyết lại càng tinh diệu hơn.
Tầng thứ tư đến tầng thứ sáu, cường hóa cốt cách, kinh mạch, rèn luyện từ ngoài vào trong, tăng cường thể chất, lực lượng và khả năng phòng ngự của võ giả, cơ bản đều nhất trí với Thiết Bích Quyết.
Tầng thứ bảy đến tầng thứ chín, cường hóa khí quan tạng phủ, kích phát tiềm năng nhân thể dung hợp với Võ Đạo Nội Kình, có thể hình thành “ngân cương khí tráo” bên ngoài cơ thể, ngang dọc trong thiên quân vạn mã, đối mặt với ngàn vạn Cung Tiễn Thủ vẫn có thể toàn thân trở ra
Tầng thứ mười: Tạng phủ, huyết nhục đều thoát thai hoán cốt, ngưng tụ “ngân cương chân lực”, đột phá Thánh cảnh.
Nhìn đến đây, tâm thần Triệu Phong không khỏi chấn động, tu luyện tới tầng thứ mười của Ngân Bích Quyết thì đã có thể bước vào Võ Đạo Thánh cảnh rồi.
Tầng mười một: Hoàn mỹ nhất thể, bỏ vào hỏa lô cũng không thể luyện hóa, Kim Cương bách luyện, thân thể khó diệt.
Nhìn thấy miêu tả cuối cùng, Triệu Phong đã ngừng hô hấp.
Lại so sánh với tầng thứ bảy của Thiết Bích Quyết trước đây: Hoàn mỹ nhất thể, bỏ vào hỏa lô cũng không thể luyện hóa
– Xem ra Thiết Bích Quyết mà lão giả cụt tay kia trao đổi khẳng định có vấn đề, ở giữa ít nhất thiếu ba cấp độ. Hơn nữa một môn võ học đỉnh cấp cũng không có khả năng tu luyện tới cấp độ Thánh cảnh.
Triệu Phong âm thầm phân tích.
Hắn thậm chí còn hoài nghi lão giả cụt tay có Ngân Bích Quyết, chỉ là không dám lấy ra mà thôi.
Tuy nhiên, những vấn đề hắn không nghĩ ra thì cũng lười truy cứu.
Trong ngày hôm đó, Triệu Phong bắt đầu tu luyện Ngân Bích Quyết.
Ba tầng trước của Ngân Bích Quyết, Triệu Phong chỉ mất ba canh giờ đã hoàn thành, cảm giác khí huyết toàn thân đều có lực, thoải mái dễ chịu không nói nên lời.
Đồng dạng là ba tầng trước, nhưng Ngân Bích Quyết cao minh hơn Thiết Bích Quyết rất nhiều.
Bắt đầu từ tầng thứ tư, chênh lệch giữa hai môn võ học luyện thế bắt đầu lớn hơn.
Tầng thứ tư đến tầng thứ sáu của Ngân Bích Quyết, tương ứng với tứ trọng đến lục trọng võ đạo, không giống Thiết Bích Quyết, dù với tu vi lực lượng thất trọng võ đạo cũng khó mà đột phá được tầng thứ sáu.
Tối ngày hôm sau.
Triệu Phong thuận lợi đột phá đến tầng thứ năm của Ngân Bích Quyết, tiến triển rốt cuộc cũng chậm lại.
Chẳng qua, Triệu Phong dù sao cũng có cơ sở của Thiết Bích Quyết, cho nên hai ba ngày sau, Ngân Bích Quyết đã đột phá đến tầng thứ sáu.
– Ngân Bích Quyết đột phá tầng thứ sáu, bây giờ, ta chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã đủ quét ngang võ giả dưới thất trọng, thậm chí có thể đánh thương Đại Sư thất trọng
Ánh mắt Triệu Phong lập lòe thần quang, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thực lực của hắn bây giờ so với lúc mới đột phá thất trọng thì ít nhất tăng thêm một nửa.
Bởi vì, chiêu thức võ học, thậm chí võ Đạo Nội Kình đều thành lập dựa trên khí lực thân thể.
Sau khi đột phá tầng thứ sáu, việc tu luyện Ngân Bích Quyết trở nên hết sức chậm chạp, gần như đình trệ.
Triệu Phong biết rằng “vốn ban đầu” mà mình tu luyện Thiết Bích Quyết trước đó đã tiêu hao sạch rồi.
Tiếp theo, muốn đề thăng cảnh giới võ học Thánh Phẩm, toàn bộ phải dựa vào sự nỗ lực của chính mình.
Phù…
Triệu Phong khẽ thở ra một hơi, đi ra khỏi căn nhà gỗ, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi một chút.
Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực khổ tu võ học Thánh Phẩm, dường như thể cục của Thiên Vệ Doanh đã có chút biến hóa.
Trước căn nhà gỗ, lều vải của Triệu Vũ Phi đã không còn, chỉ còn lại lều vải của Hoàng Kỳ.
– Hai ngày trước, Vũ Phi cô nương đã khiêu chiến Thập Thiên Vệ, tiến vào hạng năm của Thập Thiên Vệ. Mà tên Lục Tiêu Vân vốn hạng năm của Thập Thiên Vệ cũng tiến vào hạng ba. Ngoài ra, còn có hai thiếu niên thiên tài khác khiêu chiến, trở thành thành viên mới của Thập Thiên Vệ.
Hoàng Kỳ kể lại đại khái những chuyện xảy ra.
Nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ của Thiên Vệ Doanh đã khiến bố cục của Thập Thiên Vệ phát sinh biến hóa không nhỏ.
Một số thiếu niên có tiềm lực thiên phú đột nhiên thực lực tăng mạnh, trở thành thành viên mới của Tháp Thiên Vệ.
Chẳng qua, những ngày này cũng không có người nào đến khiêu chiến Triệu Phong.
Bởi vì vài ngày trước, Triệu Phong đã đánh ngang tài ngang sức với Lôi Tá thất trọng võ đạo, được công nhận lọt vào thực lực ba hạng đầu của Thập Thiên vệ.
– Đúng rồi, ngươi phải cẩn thận một chút, Lôi Tá hiện nay đã xuất quan, nghe nói vẫn muốn tìm ngươi luận bàn lần nữa.
Hoàng Kỳ đột nhiên nhắc nhở.
Lôi Tá?
Triệu Phong cười nhạt một tiếng, cũng không để trong lòng.
Tu vi của hắn hiện tại vẫn giữ lại ở cực hạn lục trọng cho nên Hoàng Kỳ cũng không nhìn ra.
Tu luyện Kim Lũ Cung tới cảnh giới viên mãn, ngay cả giả chết còn có thể, càng không cần nói đến việc giấu đi khí tức tu vi.
Chốc lát sau.
Triệu Phong đã tìm thấy Triệu Vũ Phi ở căn nhà gỗ thứ năm
Hai người gặp nhau, tự nhiên không thể thiếu một phen luận bàn.
Triệu Vũ Phi quả nhiên tiến bộ không nhỏ, đồng thời tu luyện ba môn võ học đỉnh cấp, theo thứ tư là ba loại võ học công kích, thân pháp, luyện thể.
Khả năng lĩnh ngộ võ học và tăng trưởng tu vi của Triệu Vũ Phi còn vượt xa thường nhân.
Trong nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ, trải qua một phen ma luyện thực chiến, tiềm lực được kích phát, tu vi hiện ngay đã gần như đạt tới lục trọng đỉnh phong.
Lúc hai người tỷ thí tại cửa vào của Thiên Vệ Doanh có hai thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi tới.
– Thiên Vệ Doanh lại có người mới tới?
Một số thiếu niên thiên tài có chút hiếu kỳ.
Hai thiếu niên này, một người bình thản, nói cười vui vẻ. Mà người còn lại thì trầm ngâm không nói lời nào.
– Sư tôn đại nhân chỉ còn nửa tháng nữa là xuất quan, không biết trong Thiên Vệ Doanh có hạt giống mới nào có thể được người nhìn trúng hay không.
Thiếu niên bình thản lên tiếng.
Thiếu niên trầm mặc nghe vậy, trên mặt có chút suy tư, cũng không trả lời.
Hai người sánh vai mà đi, bước đến gian nhà gỗ đại biểu cho Thập Thiên vệ.
– Lục sư đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn chiếu cố người nổi bật trong “Thập Thiên Vệ”? Thiếu niên bình thản khẽ nói.
– Không cần đâu.
Thiếu niên trầm mặc rốt cuộc đã thốt lên ba chữ.
– Haizz… Ngươi quá thẳng tính rồi.
Thiếu niên bình thản thở dài, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khẽ.
– Người nào! Dám vào Thiên Vệ Doanh này phát ngôn bừa bãi!
Lôi Tá ở trong căn nhà gỗ vừa vặn đi tới, thần sắc hết sức lạnh lẽo.
– Chậc chậc, thất trọng võ đạo, cũng tạm ổn.
Thiếu niên bình thản hơi lộ ra chút hứng thú.
– Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thực lực gì để kiêu ngạo.
Lôi Tá vốn nóng tính, đơn chưởng vung lên một cái, một luồng Võ Đạo Nội Kình hình vòng tròn cuốn lên một tầng sóng khí bụi bặm, đánh thẳng về phía hai tên Thiếu niên.
Nếu như là võ giả bình thường, chỉ dựa vào một kích này đã đủ đánh bay bọn họ.
Thế nhưng, hai tên thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, áo bào tung bay phần phật, không hề di động chút nào.
– Cút!
Thiếu niên trầm mặc vẫn bất động, trên người tràn ra một tầng gợn sóng nội kình màu đồng cổ, xé nội kình mà Lôi Tá phóng ra ngoài thành từng mảnh nhỏ.
Phanh phành phành…
Cả người Lôi Tá bay ra ngoài, “Ầm” một tiếng, căn nhà gỗ sau lưng cũng sập xuống theo.