Bành…
Thân ảnh của Triệu Phong bị bao phủ trong dòng khí điên cuồng, bỗng nhiên mượn lực trong hư không nhảy vọt ra ngoài mấy trượng, thoát khỏi phạm vi đợt công kích thứ hai của đại hán chột mắt.
– Một chưởng này…
Thân hình của đại hán chột mắt thoáng khựng lại giữa không trung, cảm giác quyền kình của mình va chạm với một đoàn gió ốc, lực đạo bị chia tách ra, sau đó biến mất.
Ý cảnh của Huyền Phong Chưởng mà Triệu Phong tu luyện có áo nghĩa cực cao, cấp độ vượt xa võ học đỉnh cấp.
– Trước đây, Huyền Phong Chưởng của Triệu Phong chỉ lĩnh ngộ được một phần da lông, chắng qua sau khi tìm hiểu tàn chiêu “Tùy Phong Thức” của võ học Thánh Phẩm, chắng biết tại sao nó lại có chút tiến triển.
Nếu chỉ dựa vào uy lực đơn thuần. Huyền Phong Chưởng mạnh mẽ không hơn. Điểm Tinh Chỉ tầng thứ tư, thê nhưng nó lại có một loại áp chế của võ học đẳng cấp cao hơn.
Hơn nữa, Thiết Bích Quyết tầng thứ năm của Triệu Phong có lực lượng phòng ngự rất mạnh, lúc này mới có thể mượn lực bình yên thoát ra.
Biểu hiện của Triệu Phong cũng khiển cho một số thiên tài ở đây kinh ngạc.
Đối chiến một kích với Đại Sư thẩt trọng võ đạo mà vẫn toàn thân trở ra, đây là loại vinh dự đặc biệt gì?
– Tiểu bối ngươi trốn không thoát đâu, một chưởng vừa rồi của ta chỉ phát huy sáu thành uy lực mà thôi.
Thanh âm của thủ lĩnh độc nhãn giống như sấm rền từ phía sau truyền tới. Thế nhưng Triệu Phong không phải tác chiến một mình, mà còn có những thiên tài Thập Thiên Vệ khác tương trợ, rất nhanh đã kéo giãn được khoảng cách với tên thủ lĩnh độc nhãn, Kim Lũ Cung liên tục kéo động.
Vù Vù Vù…
Lần này Triệu Phong đã phát động “Tả Thần Tiễn Thuật” độc môn, mấy mũi tên nhọn bay đi với quỹ tích không thể tưởng tượng, di chuyển bất định, dường như đoán được hướng đi của thủ lĩnh độc nhãn.
Cái gì!
Tên thủ lĩnh độc nhãn phát hiện những mũi tên kia mang theo kình phong sắc bén, phá được nơi mà Võ Đạo Nội Kình của hắn phóng thích ra yếu nhược nhất.
Một mũi tên trong số đó bắn lên vai của hắn lưu lại một đạo vết máu.
Một màn này lại khiến cho các thiếu niên của Thập Thiên Vệ sĩ khí tăng mạnh, ý chí chiến đấu cũng sục sôi.
– Không ngờ tên này lại là một Thần Tiễn Thủ!
Đám người Lục Tiểu Vân đều đồng loạt phát động công kích mãnh liệt về phía thủ lĩnh độc nhãn.
Vụt vụt vụt.
Lúc này, từ phía xa lại có một đội thiếu niên thiên tài chạy tới, quy mô và thực lực của nó so với đội ngũ của Lục Tiêu Vân còn mạnh mẽ hơn.
– Là tiểu đội của Lôi Tá!
Mặc dù còn rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một thiếu niên đầu trọc mặc áo bào màu bạc, đấy chính là Lôi Tá.
Thực lực của Lôi Tá xếp thứ hai trong Thập Thiên Vệ, tu vi chỉ còn thiếu nửa bước nữa là tiến nhập thất trọng võ đạo.
– Rut lui!
Tên thủ lĩnh độc nhãn quyết đoán truyền mệnh lệnh rút lui.
Nếu như không có tiểu đội của Lôi Tá, đám đạo phỉ bọn hẳn muốn đối phó với tiểu đội của Triệu Phong, Lục Tiêu Vân cũng có chút miên cưỡng. Huống chi lúc này lại xuất hiện đội ngũ của Lôi Tá càng mạnh mẽ hơn, như vậy thì lại càng không có phần thắng.
– Tiểu quỷ! Ta tùy thời sẽ đến lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Trước khi thủ lĩnh độc nhãn rời đi, sát cơ lạnh lùng từ một mắt bắn ra, hung hắng trừng măt nhìn Triệu Phong.
– Tùy thời phụng bồi!
Triệu Phong không chút nhượng bộ, mắt trái của hắn cũng hiện lên một tia ánh sáng màu xanh lạnh lẽo, cùng giằng co với tên thủ lĩnh độc nhãn. Thân hình thủ lĩnh độc nhãn hơi chẩn động, cảm giác tinh thần của mình phảng phất như bị một cơn gió lạnh quét trúng, không hiểu tại sao đột nhiên run lên.
Chẳng qua lúc khẩn cấp này, hắn cũng không rảnh mà suy nghĩ nhiều.
– Vừa rồi là cái gì?
Từ mắt trái của Triệu Phong truyền đến một tia cảm giác mệt mỏi, tinh thần hao tổn không ít.
Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cũng không biết mắt trái của mình thi triển lực lượng gì, nhưng vẫn cảm thấy tinh thần nhanh tróng hao hụt.
Chẳng qua hiệu quả cũng rất kinh người, hắn rõ ràng nhìn thấy tên thủ lĩnh độc nhãn trong khoảnh khắc đó đột nhiên kinh hoảng thất thần.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Triệu Phong phát hiện quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian của măt trái đã kéo dài đên sáu thước chín chín, gần đạt tới bảy thước.
– Thật tốt quá!
Trên mặt Triệu Phong liền lộ ra vẻ vui mừng.
Vừa rồi liều mạng chiến đấu với tên thủ lĩnh độc nhãn đã kích phát tiềm lực của hắn, khiến tu vi tinh tiến, đạt tới cực hạn của lục trọng. Bây giờ, tu vi chính thức của hắn đã ngang với Lôi Tá, xếp hạng hai trong Thập Thiên Vệ.
– Haha ha… muốn đi thì nào có dễ dàng như vậy!
Tên thủ lĩnh độc nhãn vừa mới rút lui, tại khu rừng phía trước đột nhiên xuất hiện một thiêu niên tóc bạc tuấn mỹ.
Thiếu niên tuẩn mỹ đó thoạt nhìn giống như nữ tử, đứng thẳng trên ngọn cây, trên người phát ra một luồng uy năng khí tràng vô hình, kình phong cuốn bay những lá cây xung quanh.
– Phong Ngâm Nguyệt!
Những thiểu niên thiên tài của Thiên Vệ Doanh đều kinh hô. Đây chính là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cũng là một Đại Sư thất trọng võ đạo.
Thủ lĩnh độc nhãn và thiếu niên tuẩn mỹ giằng co lẫn nhau, lập tức trong lòng hắn dâng lên chấn động không tên, đồng thời cũng cảm thấy trong lòng hết sức vô lực.
Thất trọng võ đạo…
Năm xưa, lúc hắn hai mươi tám tuổi mới đột phá thất trọng võ đạo, đã được xem là kinh diễm một thời. trong lòng luôn tự ngạo. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Phong Ngâm Nguyệt, tất cả sự kiêu ngạo và tự tin của hắn đều hóa thành mộng ảo.
Cùng so sánh với thiếu niên chưa tới mười sáu tuổi ở trước mặt, chút thành tựu của hắn liên trở nên mong manh, hoàn toàn không thể chịu nổi một kích.
Những thiếu niên này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Thủ lĩnh độc nhãn mơ hồ ý thức được có gì đó khác lạ.
Nếu như đồng thời xuất hiện một hai kẻ thiên tài như vậy thì cũng bỏ đi, có thể quy kết là ngâu nhiên. Thê nhưng đồng thời xuất hiện một nhóm lớn thiên tài như vậy, cho dù có ngốc nghếch cũng hiểu ra chút gì đó.
– Thiên Huyễn Thức!
Toàn thân Phong Ngâm Nguyệt hiện lên một tầng khí tức màu bạc lưu chuyển, giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi thân ảnh tuấn mỹ, phảng phât như là hư ảnh của một đạo huyễn nguyệt, rơi xuống trước mặt thủ lĩnh độc nhãn.
Thân pháp tốc độ bực này, khiến cho tên thủ lĩnh độc nhãn đã đột phá thất trọng võ đạo nhiều năm cũng phải kinh hãi biến sắc.
Bởi vì Phong Ngâm Nguyệt vừa thi triển một chiêu thức võ học Thánh Phẩm, mặc dù đó chỉ là một chút lĩnh ngộ da lông bên ngoài.
Phá Sơn Chưởng!
Hắn không hề bảo lưu, lập tức phát động quyền pháp đỉnh cấp, Võ Đạo Nội Kinh giống như sậm sét đánh ra, đối chiên với một kích của Phong Ngâm Nguyệt, tiêng nổ vang vọng như tiếng sấm.
Hai người cùng kêu lên một tiếng trầm muộn, thân hình tách ra.
– Nằm mơ mà chạy thoát!
Phong Ngâm Nguyệt thi triển tàn chiêu của võ học Thánh Phẩm, đuổi theo. Hai đạo thân ảnh một đuổi một chạy, đánh nhau không ngừng.
Trong số thiểu niên của Thiên Vệ Doanh, người có thể miễn cưỡng đuổi kịp chỉ có Lôi Tá và Triệu Phong.
– Nếu như có thể giết chết tên thủ lĩnh đạo phỉ này, ít nhất có thể nhận được 20 điểm chiến công.
Triệu Phong phát huy Phiêu Lăng Độ đến cực hạn, tu vi lục trọng đỉnh cao của hắn cũng bộc phát ra…
Lôi Tá xếp hạng thứ hai của Thập Thiên Vệ cũng từ hướng khác đuổi theo.
Rất nhanh vài đạo thân ảnh đã chạy đến cuối khu rừng, đám thiếu niên khác đều lực bất tòng tâm.
– Tên Triệu Phong kia rốt cuộc có lai lịch gì, thoạt nhìn thực lực không kém gì Lôi Tá.
Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi
Trước khi xuất phát, bọn hắn đã từng chế nhạo tiểu đội của Triệu Phong, nhưng không ngờ rằng thực lực của đối phương lại mạnh mẽ như vậy.
Tại một nơi khác… Triệu Phong và Lôi Tá từ hai phương hướng đánh bọc về phía thủ lĩnh độc nhãn. Tên thủ lĩnh độc nhãn bị Phong Ngâm Nguyệt dây dưa, khó mà đào thoát được.
Phong Ngâm Nguyệt lĩnh ngộ được tàn thức của võ học Thánh Phẩm, còn là loại thiên về thân pháp, tôc độ thậm chí còn vượt qua cả thủ lĩnh độc nhãn.
– Tiểu bổi đừng ép người quá đáng!
Tên thủ lĩnh độc nhãn nổi giận, gầm lên một tiếng, không biết thi triển loại bí pháp gì. Võ Đạo Nội Kình đột nhiên tăng vọt, cuồng bạo kinh người.
Phá Sơn Vô Cực!
Thủ lĩnh độc nhãn bộc phát toàn bộ không giữ lại chút nào, đánh ra một chiêu mạnh mẽ, nội kình cuồng bạo như núi nổ tung sinh ra một tầng sóng nội kình mạnh mẽ, va chạm với Phong Ngâm Nguyệt.
Bành…
Thân hình Phong Ngâm Nguyệt chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, giống như diều đứt dây, bay ra xa hơn mười trước lăn tròn trên đất.
Chết đi!
Thủ lĩnh độc nhãn cổ nén một búng máu trong cổ họng, lao thẳng về phía Phong Ngâm Nguyệt.
– Không tốt!
Một thân ảnh mặc giáp màu tối đang ẩn nấp trong khu rừng hô nhỏ một tiếng, chính là Quảng Quân Vệ núp trong bóng tôi.
Vù…
Đột nhiên âm thanh một mũi tên chấn động vang lên, một mũi tên bay tới với quỹ tích không thể tưởng tượng nổi phá rách nội kình hộ thể của tên thủ lĩnh độc nhãn, bắn vào giữa chân hắn.
– A…
Tên thủ lĩnh độc nhãn hét lên một tiếng, cảm thấy chân mình tê rần, thiếu chút nữa từ không trung ngã xuống. Mũi tên kia bắn trúng huyệt vị trên chân hắn, nếu không phải hắn có tu vi nội kình thâm hậu thì e răng một tên này đã khiến nửa thân dưới của hắn tê liệt tại chỗ rồi.
– Tiểu quỷ trời đánh!
Thủ lĩnh độc nhãn ở giữa không trung lăn một vòng lại lần nữa thúc dục nội kình cuồng bạo, sinh lực trong hư không lại phóng về nơi xa.
Một tiễn mà Triệu Phong vừa bắn hiển nhiên đã vận dụng “Tả Thần Tiễn Thuật”, không chỉ phá giải nguy cơ cho Phong Ngâm Nguyệt, mà còn khiến cho tên thủ lĩnh độc nhãn phải bối rối chạy trốn.
– Các ngươi cẩn thận!
Phong Ngâm Nguyệt nhàn nhạt liểc nhìn Triệu Phong và Lôi Tá, ngồi xếp bằng tại chỗ dưỡng thương
Chốc lát sau.
Giữa khu rừng chỉ còn lại Triệu Phong và Lôi Tá từ hai mặt đánh bọc tên thủ lĩnh độc nhãn. Thế nhưng tôc độ của tên thủ lĩnh độc nhãn quá nhanh, nội kình trong cơ thể hết sức cuồng bạo, khiến cho tốc độ vốn kinh người lại càng tăng thêm vài phần.
Mắt trái của hắn đã nhìn thấu tình huống trong cơ thể tên thủ lĩnh độc nhãn, dường như là thông qua một bí thuật nào đó cưỡng ép khiến cho nội kình trở nên cuồng bạo, gây tổn thương kinh mạch và tạng phủ.
– Đáng giận, tiểu tử này quả thực là âm hồn bất tán!
Thủ lĩnh độc nhãn nghiển răng nghiển lợi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, đồng thời cũng rất quen thuộc địa hình nơi này, thế nhưng trong chốc lát vẫn không dứt khỏi Triệu Phong.
Ngược lại, Triệu Phong ngày càng tiếp cận hắn.
– Đã như vậy…
Trong mắt thủ lĩnh độc nhãn lóe lên lệ quang, hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, khiến cho nội kình cuồng bạo trong cơ thể khôi phục lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ăn vào một viên đan dược.
Hơn mười nhịp hô hấp sau, Triệu Phong đã xuất hiện ngoài hai ba trăm mét.
Vù…
Triệu Phong lại kéo động Kim Lũ Cung thi triển “Tả Thần Tiễn Thuật”.
Trong trận chiến ngày hôm nay, Tả Thần Tiễn Thuật quả thực phát huy hiệu quả không tưởng trong thực chiên, dùng tu vi lục trọng mà uy hiếp được Đại Sư thất trọng.
– Tiểu tử chết đi…
Thủ lĩnh độc nhãn cưỡng chê nén lại thương thê, một chường đánh gãy mũi tên, sau đó đánh về phía Triệu Phong
Vù vù vù…
Triệu Phong rất nhanh kéo động Kim Lũ Cung, một lần bắn ra ba tiễn, trong hư không phảng phất xẹt qua ba đạo sấm chớp.
Không chỉ như vậy, mỗi một mũi tên đều bay theo một quỹ tích, phương vị, thời gian khác nhau, đột phá nội kình hộ thê của thủ lĩnh độc nhãn.
– Chết đi!
Thủ lĩnh độc nhãn bổ ra một chưởng, đánh gãy một mũi tên, đồng thời nghiêng mình, miễn cưỡng tránh thoát mũi tên thứ hai của Triệu Phong, mắt thấy khoảng cách đã rất gần với Triệu Phong thì
Vù… Mũi tên còn lại đã bắn trúng một huyệt vị trên vai hắn, khiến thân người của hắn tê rần.
Trong mắt tên thủ lĩnh độc nhãn đột nhiên hiện vẻ dữ tợn, nở nụ cười chiến thắng
Chỉ cần có thể tiếp cận được Triệu Phong, trả giá à chuyện nhất định không tránh khỏi, nhưng hắn tin chăc có thể giết chết đối phương trong khoảnh khắc.
Điểm Tinh Nhất Chi!
Thiếu niên trong tầm mắt không lùi mà tiến, trên người còn phát ra một luồng khí tức nội kình vô cùng ngưng luyện.
Trong khoảnh khắc đó, tu vi của Triệu Phong đã đạt tới cực hạn lục trọng võ đạo, nội kình ngưng luyện hơn xa Võ Giả cùng cấp, bộc phát toàn bộ không hề bảo lưu.
Vù…
Khí tức màu xanh xoay tròn mãnh liệt, phun ra nuốt vào trên đầu ngón tay của Triệu Phong, giống như một đạo lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, phát ra ánh sáng chói lọi.
Đây hiển hiện là một kích vượt qua cực hạn của cường giả lục trọng, hỏa hầu của Điểm Tinh Chỉ đạt tới tầng thứ tư, thậm chí còn là tầng thứ tư đinh phong.
Tùy Phong Thức!
Thủ chỉ và thân pháp của Triệu Phong dung nhập vào trong gió, quỹ tích biến ảo huyền diệu khó lường với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ép tới trước mặt tên thủ lĩnh độc nhãn.
Thân thể tên thủ lĩnh độc nhãn vốn lung lay đột nhiên khôi phục lại trong khoảnh khắc, mới nhe răng cười một cái thì đột nhiên khựng lại, đồng tử lập tức co rút.
Phụt phụt…
Một đạo chỉ kình màu xanh xẹt qua hư không, bắn xa hơn hai thước, đánh thẳng chính giữa mi tâm của tên thủ lĩnh độc nhãn.
Phụt…
Thân hình tên thủ lĩnh độc nhãn cứng đờ, tại mi tâm xuất hiện một lỗ máu, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, sau đó thần quang trong mắt tan rã…