Thanh âm của Lục Tiểu Vân khiến Triệu Phong nhíu mày, đây còn không phải là ngang nhiên thọc gậy bánh xe hay sao?
Đương nhiên, hắn không thểkhông thừa nhận rằng tiểu đội của Lục Tiểu Vân có thực lực rất mạnh mẽ.
Có ba bốn Võ Giả lục trọng võ đạo, tu vi thấp nhất cũng là ngũ trọng đỉnh phong, còn có hai tên Thập Thiên Vệ tọa trấn, một tên Thập Thiên Vệ khác bài danh thứ bảy, xếp hạng so với Triệu Phong còn cao hơn.
Trên mặt Lục Tiểu Vận đầy vẻ thân thiết, đánh giá gương mặt xinh đẹp thanh thuần của Triệu Vũ Phi cảm thấy hết sức kinh diễm.
Hiện nay, trong Thiên Vệ Doanh không thiếu niên thiên tài nào là không biết nữ hài thiên tài xinh đẹp như Triệu Vũ Phi.
– Ta đã có tiểu đội của mình rồi, đa tạ hảo ý của Lục huynh.
Thanh âm của Triệu Vũ Phi vẫn lạnh lùng bình thản, lập tức cự tuyệt thỉnh cầu của Lục Tiểu Vân.
Cự tuyệt?
Chẳng lẽ mỹ nữ không phải sinh ra để phụ thuộc cường giả hay sao?
Lục Tiểu Vân cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Bản thân hắn vốn trắng trẻo, hào hoa phong nhã, hơn nữa còn có tu vi thiên phú kinh người, có thiếu nữ cùng tuổi nào có thể cự tuyệt lời mời của hắn chứ?
– Với thực lực của tiểu đội ba người các ngươi, ở trong khu vực của khẩu loạn e rằng khó mà bảo toàn bản thân.
Lục Tiểu Vân nhàn nhạt nhìn Triệu Phong và Hoàng Kỳ, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
– Làm phiền Lục huynh quan tâm rồi, đội ngũ nhỏ có phương pháp sinh tồn của đội ngũ nhỏ, đến lúc đó chúng ta cứ dùng “điểm chiến công” mà nói chuyện vậy.
Triệu Phong lạnh nhạt nói.
– So chiến công? Ha ha ha… Tiểu tử này dám khiêu chiến với chúng ta!
Một thiếu niên lục trọng đỉnh phong có hình xăm trên người cười đêm ngất ngưỡng, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Thiếu niên có hình xăm này gọi là “Lý Tử Văn” xếp hạng thứ bảy trong Thập Thiên Vệ.
Ở trong Thiên Vệ Doanh vài ngày, Triệu Phong đã rõ như lòng bàn tay về những thiên tài trong Thập Thiên Vệ.
Xuất phát.
Triệu Phong cũng không để ý tới tiểu đội của Lục Tiểu Vân nữa, dẫn đầu Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ đi thẳng đến khu vực khấu loạn.
Khi bọn hắn xuất phát, bọn hắn lại gặp tiểu đội do cường giả thiên tài Lôi Tá dẫn đầu.
Đội ngũ của Lôi Tá có thực lực càng mạnh hơn, có đến mười mấy người cũng có hai thành viên thuộc Thập Thiên Vệ.
Đối mặt với đội hình như vậy, Hoàng Kỳ trong tiểu đội có chút không cam lòng.
– Triệu huynh huynh thật sự nắm chắc có thể dẫn dắt chúng ta giành được công?
Hoàng Kỳ không nhịn được lên tiếng.
Dù sao thì luận nhân số, tiểu đội của Triệu Phong cũng chỉ có ba người, nếu vận khí không tốt gặp trên mười tên đạo phỉ như vậy sẽ rơi vào nguy cơ diệt đội.
– Yên tâm, đi theo ta thì chiến công sẽ không kém đâu.
Triệu Phong vẫn giữ vẻ mặt trấn định lại bổ sung:
– Nếu như ngươi không tin ta có thể gia nhập những tiểu đội khác.
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh tự tin của Triệu Phong, trong lòng Hoàng Kỳ mới thả lỏng, chẳng qua vẫn có chút tâm thần bất định và hoài nghi.
Nửa canh giờ sau.
Ba người tiến nhập khu vực của phi khẩu.
Khu vực này rất hỗn loạn, địa thế phức tạp, Triệu Phong đi trước dẫn đường, không hề quay đầu lại, vô cùng quyết đoán.
Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ, thỉnh thoảng lấy địa đồ ra xem, kiểm tra đề phòng lạc đường.
Mà Triệu Phong thì căn bản không cần làm vậy, trong đầu của hắn hiện rõ từng chi tiết trên bản đồ, kết hợp với khả năng nhìn quét cự ly xa của “mắt trái”, hầu như có thể tạo thành một “địa đồ thực sự”.
– Triệu huynh, chúng ta đi đâu đây?
Hoàng Kỳ cầm địa đồ, trong đầu có chút choáng váng.
– Phía trước có một dòng sông nhỏ, chảy qua một sơn cốc rất nhiều rừng cây. Đạo phỉ ở khu vực này sinh sống khẳng định không thể thiếu thức ăn và nguồn nước…
Triệu Phong không hề suy nghĩ nói.
Chỉ trong chốc lát quả nhiên phía trước xuất hiện một dòng sông nhỏ, ở gần đó còn có rừng cây, ở xa hơn một chút thì hiện ra khu vực sơn cốc.
Hoàng Kỳ không khỏi líu lưỡi, không ngờ trí nhớ của Triệu Phong lại tốt như vậy, càng quan trọng hơn là đối phương còn đem địa đồ và hoàn cảnh thực tế dung hợp lại rất hoàn mỹ.
– Chúng ta mai phục ở đây, Hoàng Kỳ ngươi núp ở trong sông, Vũ Phi muội trốn ở đằng sau loạn thạch trước cửa vào hạp cốc.
Triệu Phong rất nhanh phân chia nhiệm vụ.
Triệu Vũ Phi cũng không hoài nghi gì, thân hình khẽ nhoáng lên một cái đã ẩn nấp trong đám loạn thạch.
Hoàng Kỳ có chút chần chờ, thế nhưng vẫn nghe theo, nhảy vào trong nước sông.
Vụt…
Triệu Phong cũng nhảy lên, nấp trên một gốc đại thụ cạnh bờ sông, sau đó lấy ra “Kim Lũ Cung”, nhắm thẳng hướng hạp cốc.
Trên thực tế, mắt trái của hắn đã phát hiện có phần tử khả nghi từ phía hạp cốc đi tới.
Đợi nửa ngày sau.
Phía hạp cốc truyền đến bước chân nhè nhẹ, vài đại hán trang phục thường dân đi tới.
Vừa đi còn vừa cười lớn.
Có tổng cộng ba người, người cầm đầu là một đại hán mặt ngựa, tu vi đạt tới ngũ trọng đỉnh phong hai bên hắn là hai tên nông dân một béo một gầy, tu vi theo thứ tự là tứ trọng ngũ trọng.
Mấy người đi tới bờ sông ngồi xổm xuống lấy nước rửa mặt.
– Ra tay!
Triệu Phong đứng trên gốc đại thụ, dây cung chấn động, một đạo tiễn ảnh màu vàng như thiểm điện vạch phá vòm trời, xẹt qua hư không, tạo thành một đường vòng cung.
A…
Tên đại hán gầy gò bị một mũi tên xuyên qua vai “phịch” một tiếng, ngã xuống đất, cơ bản mất đi chiến lực.
– Có mai phục!
Đại hán mặt ngựa kinh hãi quát lên, vẻ mặt cảnh giới nhìn khắp bốn phía.
Xoạt.
Đúng lúc này, trong nước sông nhảy ra một thiếu niên mặc áo đen.
Tường Vân Chưởng!
Hoàng Kỳ tung ra một chưởng, từ bên cạnh đánh tới, đối chiến một kích với đại hán mặt ngựa.
Vừa ra tay thì hắn đã sử dụng chưởng pháp đỉnh cấp sở trường của mình.
Phành phành…
Đại hán mặt ngựa dưới tình huống vội vàng không kịp phòng bị, đối chiến một kích, khí huyết chấn động nhộn nhạo, bị thụ thương nhẹ.
Liễu Diệp Thập Tam Thổi!
Hoàng Kỳ thừa thắng truy kích, kết hợp với thối pháp cao cấp đỉnh phong lại lần nữa áp bách.
– Mã Tam, ta đến giúp ngươi.
Tên đại hán mập mạp ở bên cạnh cũng xuất kích.
Vù…
Đúng lúc này, lại một mũi tên phá không mà đến, bay sượt qua quần áo của tên đại hán mập mạp.
Nguy hiểm thật!
Tên đại hán mập mạp lăn một vòng miễn cưỡng tránh thoát một tiễn.
– Cần thận, trong chỗ tối có cung thủ.
Tên đại hám gay gò bị trúng tên trọng thương, đau nhức rên rỉ không thôi, mũi tên của Triệu Phong đã bắn trúng bộ vị yếu huyệt trên vai hắn, khiến hắn trong thời gian ngắn không thể sử dụng được sức lực.
– Ngươi trước hết rút lui trở về thông báo.
Đại hâm mặt ngựa miễn cưỡng chặn được một kích của Hoàng Kỳ, hét lớn với đại hán mập mạp.
– Mã Tam, ngươi hãy cẩn thận!
Tên đại hán mập mạp liền chạy về phía hạp cốc.
Chạy đi đâu!
Từ trong đám loạn thạch trước cửa vào hạp cốc đột nhiên có một thiếu nữ thanh nhã xinh đẹp nhảy ra hóa thành một đạo tàn ảnh màu tím, chặn đứng đường rút lui của đại hán mập mạp.
Nhất thời Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi đều xông vào vòng chiến.
Đối thủ của Hoàng Kỳ là đại hán mặt ngựa, tu vi đạt tới ngũ trọng đỉnh phong, phong cách chiến đấu cay độc âm tàn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Triệu Vũ Phi thì đối phó với đại hán mập mạp, nàng đã luyện qua một môn võ học luyện thể để phòng thân, đao thương khó tổn hại khí lực cũng rất lớn.
Triệu Phong thì đứng trong rừng cây, tay cầm Kim Lũ Cung vẫn không ra tay.
Sở dĩ hắn không ra tay là vì cân nhắc đến Triệu Vũ Phi Hoàng Kỳ đều khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến và chiến đấu sinh tử.
Hai tên đạo phi này rất giảo hoạt đa đoan, thủ đoạn hết sức cay độc, cho dù tu vi thấp hơn hai người Triệu Vũ Phi thì cũng không thua ngay.
Sau chừng mười chiêu.
Linh Phong Trảm!
Triệu Vũ Phi thi triển võ học đỉnh cấp, đánh ngã đại hán mập mạp.
Hoàng Kỳ thì đối mặt với đại hán mặt ngựa, có chút khó khăn hơn, đến chiêu thứ hai mươi mới khiến đối phương trọng thương, mất đi năng lực chiến đấu.
Bịch!
Lúc này Triệu Phong mới từ trong rừng cây nhẹ nhàng bước ra.
– Tại sao vừa rồi ngươi không ra tay.
Hoàng Kỳ có chút căm tức.
Triệu Phong chỉ bắn ra hai mũi tên đầu, sau đó không trợ giúp nữa, khiến bọn họ phải khổ đầu một phen.
– Đối phó với người có tu vi thấp hơn mình, còn mất nhiều thời gian như vậy mới chiến thắng được, các ngươi phải xem lại chính mình đi.
Triệu Phong lạnh nhạt nói.
– Ngươi…
Hoàng Kỳ muốn nói lại thôi, thế nhưng lại không thể nào phản bác được, vừa rồi để chiến thắng được đại hán mặt ngựa, hắn suýt nữa phải chịu thiệt, nếu không có tu vi và võ học chiếm ưu thế tuyệt đối thì e rằng người bại trận sẽ là hắn.
– Phong ca nói không sai, chúng ta thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến.
Triệu Vũ Phi gật đầu đồng ý, trên mặt cũng hiện nét suy tư.
Tiếp theo…
Triệu Phong bắt đầu tiến hành lục soát ba tên đạo phi quả nhiên tìm thấy thuốc mê, ám khí và độc dược trên người bọn chúng.
– Đại nhân tha mạng!
Tên đạo phỉ bị trúng tên quỳ xuống đất dập đầu.
Phụt…
Triệu Phong điểm một chỉ trúng cổ họng của hắn, dứt khoát loại bỏ.
– Tiếp theo, các ngươi hãy giải quyết phần của mình đi.
Triệu Phong nhìn Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi rồi nói.
Hai người này từ nhỏ đều là thiên tài được gia tộc bảo hộ vô cùng tốt, căn bản chưa trải qua chiến đấu sinh tử chứ đừng nói đến việc giết người.
Hoàng Kỳ có chút không thích ứng, cắn răng đánh chết tên đạo phi mặt ngựa.
Nếu như không đánh chết được đạo phi thì hắn căn bản không lấy được chiến công.
Triệu Vũ Phi là một nữ nhi cũng là lần đầu tiên giết người, trong mắt có chút không đành lòng.
– Cô nương tha mạng!
Tên đạo phi mập mạp khóc cha gọi mẹ, khiến nàng càng khó hạ thủ.
Triệu Phong chỉ cười lạnh không nói.
Thiết Ưng Trảo!
Trong mắt tên đạo phỉ mập mạp lóe lên hàn quang, thân hình lao vọt tới trước người Triệu Vũ Phi, một trảo sắc bén nhắm thẳng tới cổ họng của nàng.
Dị biến này khiến Triệu Vũ Phi khẽ biến sắc.
Cũng may nàng là thiên tài thực sự, thực lực võ học không tầm thường, trong thời khắc nguy hiểm này, thân thể mềm mại khẽ nhoáng lên, hiểm hóc tránh thoát được một kích của đạo phi mập mạp.
Linh Phong Trảm!
Triệu Vũ Phi đột nhiên trầm mặt, tay ngọc vung lên, lạnh lùng chém nát đầu tên đạo phi mập mạp.
Lần đầu tiên giết người, Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi có chút cảm giác buồn nôn.
Chỉ có Triệu Phong là sắc mặt vẫn như thường.
Chính bản thân Triệu Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, lần đầu tiên hắn giết người cũng không cảm thấy có phản ứng trái với lương tâm nào.
Lúc trước ở Hoành Vân Thiên Lâm, rơi vào vòng vây ám sát, Triệu Phong vô cùng tỉnh táo.
Nghĩ một hồi, Triệu Phong lại quy vào công lao của mắt trái thần bí, chính nó đã khiến bản thân mình trở nên vô cùng tỉnh táo.
Lần đầu giết địch, tiểu đội ba người đại công cáo thành.
Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi đều ngộ ra rất nhiều thứ, có thể xem như phát triển một bước dài.
Cùng ngày hôm đó, ba người Triệu Phong lại tiếp tục ở vị trí gần đó mai phục, mỗi lần đều đổi một vị trí.
Cho đến tận buổi chiều thì ba người Triệu Phong lại tiêu diệt được thêm sáu bảy tên đạo phỉ, có bốn người tu vi ngũ trọng ba người tu vi tứ trọng.
Trải qua một phen chiến đấu, Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi đều tiến bộ rất nhiều.
Khả năng phối hợp của tiểu đội cũng trở nên hết sức ăn ý.
Triệu Phong âm thầm gật đầu, lúc này mới xem như hài lòng.
– Tối nay, chúng ta sẽ đi vào trong hạp cốc. Theo ta phân tích thì trong này có thể có một cứ điểm của đạo phi, chúng ta giết mười tên đạo phỉ bên trong có thể vẫn còn dư nghiệt.
Triệu Phong lại bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Đầu tiên là tìm hiểu tin tức của địch nhân, nhiệm vụ này Triệu Phong tự mình chấp hành.
Triệu Phong có được năng lực mắt trái cường đại, không chỉ là Thần Tiễn Thủ trời sinh mà còn là một trinh sát đáng sợ.
Sau khi kết thúc thời gian uống cạn một chung trà, Triệu Phong đã quay lại.
– Đi!
Triệu Phong không nói hai lời, dẫn Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi tiến vào trong hạp cốc.
Trên đường đi Triệu Phong dặn dò vài câu, xuất phát từ khu vực ẩn nấp, tránh thoát được những ánh mắt của đạo phi trong hạp cốc.
Điều này khiến Hoàng Kỳ có ảo giác như: chẳng lẽ toàn bộ đạo phi trong hạp cốc đều chết sạch rồi?
Một lát sau.
Ba người Triệu Phong lại ẩn nấp sau một tảng đá lớn.
– Gian nhà gỗ phía trước và sơn động đằng sau đều có đạo phỉ.
Triệu Phong nói với hai người.
– Ha ha, mai phục sao? Lần này thực lực của đạo phi thế nào, có mấy người?
Hoàng Kỳ xoa tay xoa chân đoạn đường này mai phục nhiều lần đều thu được chiến thắng, cho nên thu được rất nhiều chiến công, lòng tin của hắn cũng tăng mạnh.
– Có một người lục trọng võ đạo đỉnh phong, hai người lục trọng võ đạo, ba người ngũ trọng võ đạo, năm người tứ trọng võ đạo… Tổng cộng mười một người.
Triệu Phong nói rất chi tiết.
Cái gì? Mười một người!
Hoàng Kỳ trợn mắt, khuôn mặt thoáng co giật, run giọng nói:
– Ngươi điên rồi sao? Đây là một ô của đạo phi, còn không nhanh chạy mau!