– Không sai chính là ta.
Triệu Phong thản nhiên đáp.
Chẳng biết tại sao, hắn mơ hồ cảm thấy lãnh ý và sự căm thù trên người Triệu Hàn đối Với mình.
– Tốt tốt tốt!
Hàn ý trên mặt Triệu Hàn càng đậm, chỉ nói ra ba chữ “tốt”, cũng không nhìn Triệu Phong nữa, ngược lại đôi mặt với đệ tử Tân gia.
Triệu Phong có chút khó hiểu, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Triệu Hàn, đã đắc tội với hắn lúc nào?
Triệu Nhạc đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nhắc nhở.
-Triệu Hàn chính là đường ca của Triệu Nhất Kiếm, trước đây quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Đường ca của Triệu Nhất Kiểm?
Triệu Phong lập tức tỉnh ngộ, khó trách Triệu Hàn lại căm thù mình như thế.
Tại võ hội ngoại tầng, Triệu Phong hầu như đánh tàn phế một cánh tay của Triệu Nhất Kiếm, khiến cho đối phương bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh.
Cừu hận như thể thậm chí còn khiến cho phụ thân Triệu Thiên Kiểm của hắn nổi lên sát ý.
Với thân phận là đường ca, còn có quan hệ rất tốt, Triệu Hàn tất nhiên phải giúp Triệu Nhất Kiếm đòi lại công đạo rồi.
Đương nhiên, lúc này đệ tử Triệu tộc lại gặp phải kẻ thù bên ngoài.
Triệu Hàn đầu tiên phải ứng phó với lời khiêu chiến của đệ tử Tân gia, cho nên tạm thời sẽ bỏ qua chuyện của Triệu Phong.
– Ngũ trọng võ đạo?
Sắc mặt Tân Đông có chút biến đổi, thoáng kinh hãi.
Nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục lại như thường cười lạnh nói:
– Ngũ trọng võ đạo thì sao?
Thân là người nổi bật trong hàng ngũ tứ trọng võ đạo, hắn vẫn thường xuyên giao thủ với ngũ trọng Võ đạo.
– Tôm tép nhãi nhép!
Triệu Hàn bước từng bước một về phía Tân Đông.
Mỗi bước hắn bước ra hàn ý trên người càng tăng thêm một phần.
Loại hàn ý này là thực sự, không phải ảo giác, là một loại lạnh lẽo đến từ Võ Đạo Nội Kình của Triệu Hàn.
– Ngươi vừa đột phá ngũ trọng võ đạo không lâu, ta cũng muốn thử lĩnh giáo một phen.
Tân Đông cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng.
– Thiết Tí Thủ!
Thân hình Tân Đông đột nhiên bành trướng khí huyết và Võ Đạo Nội Kình cường đại dung nhập vào cánh tay như đồng thiết, cả người phảng phất như biến thành trâu điên đang húc tới.
Hắn đang thi triển một loại võ học cao cấp, phát huy lực lượng toàn thân đến mức tận cùng, Võ Đạo Nội Kình cũng tăng lên nửa bậc.
Hiển nhiên, lúc Tân Đông và Triệu Phong giao chiến vẫn giữ lại thực lực.
– Tuyết Hàn Chường!
Trên người Triệu Hàn phát ra hàn quang sắc bén, trong cơ thể phát ra một luồng hơi thở hàn khí kinh người, giống như sương tuyết đang lan tràn.
Khi hắn phát động chưởng kình thì bốn phía cũng dâng lên một màn sương mù rét lạnh.
Hơi thở hàn khí này cuộn trào, khiến cho trái tim Triệu Phong như muốn nhảy ra ngoài bởi vì luồng nội kình này thật sự quá mạnh mẽ, thậm chí gần tiếp cận với luồng áp bách của Triệu Thiên Kiếm ngày trước.
Tân Đông vừa mới vọt lên trước thì đã cảm thấy một cỗ áp lực không tên còn bản thân thì giống như rơi vào hầm băng.
– Đây sao có thể là Võ Đạo Nội Kình của người mới tiến vào ngũ trọng võ đạo được.
Trong lòng Tân Đông thoáng giật mình hoảng hốt.
Phành phành…
Quyền chưởng giao kích, Tân Đông dựa vào ưu thế là lực lượng, mạnh mẽ đầy Triệu Hàm lui một bước.
Thế nhưng bản thân hắn cũng hét lên một tiếng trầm muộn, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Một luồng hàn nội kình xuyên qua phòng ngự “Minh Đồng Da sắt”, chẩn động nhập vào trong cơ thể, khiến tạng phủ của Tân Đông bị thương không nhẹ.
– Làm sao có thể, Võ Đạo Nội Kình này đã đạt đến ngũ trọng đỉnh phong tiếp cận lục trọng võ đạo rồi.
Thân thể Tân Đông vẫn đứng bất động tại chỗ, nhưng huyết nhục thì dường như đông lại.
Phành…
Triệu Hàn dùng một cước đá bay hắn, cười lạnh nói:
-Chỉ với chút thực lực của ngươi mà cũng vọng tưởng có thể khiêu chiến với Triệu Lân Long? Chỉ có ta mới có tư cách đường đường chính chính đánh bại hắn.
– Đông ca!
Đám đệ tử Tân gia vội vàng chạy qua đỡ Tân Đông.
– Ta không sao.
Tân Đông miễn cưỡng đứng dậy, có chút gắng sức.
Còn may là thân thể hắn cường hãn, nếu đổi lại là tứ trọng võ đạo bình thường thì ít nhất cũng phải nằm trên giường một tháng.
– Triệu Hàn, ta thừa nhận ngươi rất mạnh.
Tân Đông cắn chặt răng nhìn Triệu Hàn chằm chằm, nói:
– Thế nhưng ngươi chỉ mới đột phá ngũ trọng võ đạo không lâu, làm sao Võ Đạo Nội Kình lại mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là ngươi đã phục dụng loại thiên tài địa bảo nào đó, hoặc gặp được cơ duyên gì đó, bằng vào lực lượng của ngoại lực có gì đáng lên mặt? Chờ gặp “Tân Vô Ngân”, đệ nhất Tân gia chúng ta ngươi chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.
Nghe đến đây, đám người Triệu Phong không khỏi lộ vẻ suy tư.
Quả thực, tình huống của Triệu Hàn quá mức dị thường chỉ vừa mới đột phá ngũ trọng không lâu, thế nhưng Võ Đạo Nội Kinh lại cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc mắt trái của Triệu Phong dò xét Triệu Hàn lại càng giật mình hoảng sợ, bởi vì Võ Đạo Nội Kình trong cơ thể đối phương quá thật quá mạnh mẽ, vượt qua lẽ thường.
Tân Đông phân tích không sai đối phương chắc chắn mượn ngoại lực gì đó.
-Mượn ngoại lực thì đã làm sao? Vận khí của ta tốt, được trời cao chiếu cố. Chờ đến khi Triệu mô triệt để luyện hóa cỗ lực lượng này, sau đó chiên thăng Triệu Lân Long, tất sẽ đến Tân gia để khiêu chiến “Tân Vô Ngân”.
Triệu Hàm lãnh đạm nói.
Tân Vô Ngân, đệ tử Tân gia, một trong bốn đại thiên tài của thành Vũ Dương.
Ngay cả Triệu Phong cũng đã từng nghe nhắc đến cái tên này.
Theo lời đồn thì trong bốn đại thiên tài thực lực của Tân Vô Ngân là cao nhất, đứng ở vị trí đầu, một năm trước đã đột phá ngũ trọng võ đạo, thực lực còn mạnh hơn Triệu Lân Long.
Sau khi Tân Đông bị thua, đám đệ tử Tân gia cũng rút lui khỏi địa bàn của Triệu gia.
– Triệu Hàn ca thật là bỗng nhiên nổi tiếng, vừa bế quan nửa năm thì lại đột phá ngũ trọng võ đạo.
– Tổng thi đấu võ hội của gia tộc chỉ còn hơn mười ngày nữa là bắt đầu, quả thật khiến mọi người chờ mong.
Triệu Hàn hiển nhiên vô cùng uy phong được mọi người chú ý đến.
Đương nhiên, biểu hiện của Triệu Phong vừa rồi cũng không tầm thường, chỉ dùng tu vi nửa bước Võ Giả đã có thể đánh bại tứ trọng võ đạo, không khỏi khiến người khác sợ hãi thán phục.
Trước khi đi, Triệu Hàn đột nhiên quay lại, trong mắt lóe lên sát cơ, chăm chú nhìn Triệu Phong.
Triệu Phong cũng không nhượng bộ, cùng đối mắt với Triệu Hàn.
Nơi này là nội tộc, hắn cũng không tin Triệu Hàn dám ra tay với mình.
Cho dù không đánh lại thì Triệu Phong vẫn có thể thi triển Phiêu Lăng Độ, tin rằng có thể đào thoát.
– Lấy đạo của ngươi, trả lại thân ngươi.
Lúc thi đấu võ hội khiêu chiến, chúng ta sẽ gặp lại.
Triệu Hàn vứt lại một câu, sau đó lạnh lùng rời đi.
Lấy đạo của ngươi, trả lại thân ngươi?
Triệu Phong thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Tại võ hội ngoại tầng hắn gần như đã đánh tàn phế cánh tay của Triệu Nhất Kiểm.
Triệu Hàn muốn “trả lại thân ngươi”, vậy thì dụng ý đã rất rõ ràng rồi…
Trên đường trở về.
Triệu Phong hỏi Triệu Nhạc ở bên cạnh:
– Thi đấu khiêu chiến là sao?
– Những năm qua, tổng thi đấu võ hội đều tiến hành theo phương thức khiêu chiến, mỗi người dự thi đều có thể khiêu chiến đệ tử khác.
– Vậy cũng được sao?
Trong lòng Triệu Phong thoáng thắt lại, hoàn toàn hiểu ra ý đồ của Triệu Hàn.
Triệu Nhạc giải thích.
Triệu Hàn đường đường chính chính nói ra ý đồ của mình, có thể thấy được hắn rất tự tin.
Trong tình huống thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù biết rõ “Dương mưu” của đối phương thì cũng rất khó tránh được.
– Muốn phế cánh tay của ta sao?
Trên đường về nhà thần sắc của Triệu Phong càng lúc càng âm lãnh.
Thời gian tổng thi đấu võ hội sắp bắt đầu, chỉ còn lại hơn mười ngày.
Triệu Phong bắt đầu toàn lực chuẩn bị, càng ngày càng khắc khổ tu luyện.
Mỗi buổi tối hắn đều thức trắng đêm để tu luyện Lăng Độ Khí Quyết, tinh luyện Võ Đạo Nội Kinh.
Triệu Phong biết rõ, chênh lệch giữa mình và Triệu Hàn chính là cường độ và số lượng Võ Đạo Nội Kình.
Luận trình độ huyền diệu, Lăng Độ Khí Quyết ít nhất cũng tiếp cận công pháp đỉnh cấp, tuyệt đối không thua bất kỳ đệ tử nào trong tộc.
Ngoài ra, ban ngày hắn lại tu luyện Nộ Long Quyền, ngẫu nhiên cũng luyện tập Phiêu Lăng Độ.
Ngày hôm sau.
Triệu Phong vẫn như thường lệ ở trong đình viện luyện tập quyền pháp, cảm giác Nộ Long Quyền càng ngày càng như ý viên mãn.
Tại cảnh giới viên mãn, Nộ Long Quyên còn dân siêu thoát gông cùm xiềng xích của chiêu thức ban đầu.
Mắt trái của Triệu Phong có thể nhớ kỹ quá trình giao phong của đệ tử trong tộc, có thể lĩnh ngộ được rất nhiều thứ để hoàn thiện và tăng cường cảnh giới viên mãn của Nộ Long Quyền.
Bởi vậy, sau khi Nộ Long Quyền của Triệu Phong đạt đến viên mãn thì uy lực vẫn chậm rãi tăng lên…
Thực lực của hắn bây giờ, nếu so với lúc còn thi đấu võ hội ngoại tầng thì đã mạnh hơn vài lần.
– Ta có thể vào không?
Bên ngoài đình viện truyền đến thanh âm mềm mại dễ nghe của thiếu nữ.
Triệu Phong cảm thấy âm thanh này có chút quen tai vừa đưa mắt nhìn thì liền trông thấy một vị thiếu nữ mặc váy tím, dáng vẻ thanh nhã thoát tục đứng chờ trước đình viện.
Là nàng?
Triệu Phong có chút bất ngờ.
– Sao nào, không chào đón ta ư?
Đôi mắt như bảo thạch long lanh của Triệu Vũ Phi sáng lên, hơi nháy mắt, có chút dí dỏm vui vẻ như hoa sen sáng sớm trắng noãn không tì vết.
– Mời Vào!
Triệu Phong thoáng kinh diễm, liền khôi phục bình thường.
Sau khi Triệu Vũ Phi tiến vào, rất nhanh nói ra ý đồ đến đây, đó là có thể “luận bàn” với Triệu Phong vài chiêu.
Trong lời nói của Triệu Vũ Phi dường như có chút không cam lòng với việc lần trước thua trong tay Triệu Phong.
– Được, chúng ta điểm đến là dừng.
Triệu Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt bất kỳ ai.
Phóng mắt khắp ngoại tầng gia tộc, Triệu Vũ Phi chính là đệ tử duy nhất có thể cùng hắn luận bàn vài chiêu.
Rất nhanh, hai đạo thân ảnh giao phong trong đình viện, ngươi tới ta lui, không ai nhường ai.
Trong lúc giao phong, Triệu Phong chỉ sử dụng Nộ Long Quyền đã phát huy đến hỏa hầu đỉnh phong.
Dù vậy, hắn vẫn vững vàng ở thế thượng phong.
Chỉ sau thời gian uống cạn nửa chung trà.
Triệu Vũ Phi bại lui, hô hấp dồn dập, đôi mắt đẹp dễ thương nhẹ nhàng chớp động nói:
– Tốc độ Võ Đạo Nội Kinh của ngươi ngưng tụ và công kích rất nhanh, hơn nữa lại khiến người khác có cảm giác hư thật bất định, đến cùng là dùng bí quyết gì?
Thì ra, trong lúc chiến đấu, Triệu Phong đã khống chế Võ Đạo Nội Kình duy trì cùng một cấp bậc với Triệu Vũ Phi.
Mặc dù dưới loại tình huống này, Võ Đạo Nội Kình của Triệu Phong vẫn vững vàng hơn một bậc, mỗi lần đều chiếm tiên cơ.
Đây phần lớn là nhờ ưu thế của Lăng Độ Khí Quyết.
– Ta tu luyện Tam Tức Quyết, là võ học cao cấp, chuyên tu luyện Võ Đạo Nội Kình, vậy mà không bằng hắn.
Triệu Vũ Phi thầm kinh ngạc trong lòng.
– Haha, đây là tuyệt kỹ độc môn của ta, không dễ dàng truyền ra ngoài Triệu Phong nhẹ nhàng cười.
Triệu Phong cự tuyệt khiến cho Triệu Vũ Phi cảm thấy ngoài ý muốn, có rất ít người cùng tuổi khác giới lại cự tuyệt mình thỉnh giáo.
Hai gò má ửng hồng của nàng vẫn chưa tan, đôi mắt sáng khẽ chuyển, cười dịu dàng nói:
– Trên người của ngươi vẫn còn thiếu khuyết, nếu có hứng thú thì chúng ta làm một cái giao dịch, cùng bù đắp lẫn nhau.
– Hả? Nói nghe xem…
Triệu Phong lập tức sinh ra hứng thú.