Chúa Tể Chi Vương

Chương 2: Một chiêu chiến thắng


Không biết đã qua bao lâu, Triệu Phong dần dần khôi phục ý thức nhưng gần như không thể cảm giác được sự tồn tại của thân thể.

Cảm giác duy nhất là đau đớn truyền đến từ mắt trái.

Mắt trái?

Triệu Phong khẽ rùng mình, hắn nhớ lại trước khi hôn mê, hắc châu cổ quái hình dạng như nhãn cầu đã đâm vào mắt trái của mình.

Nếu như không có điều bất ngờ nào xảy ra thì chắc mình đã mù mắt trái, trở thành Độc Nhãn Long hung bạo xấu xí.

Triệu Phong nghĩ tới đây, muốn khóc ra nước mắt không ra.

Thình thịch! Thình thịch!….

Tiếng tim đập như có như không mang theo cảm giác thân thiết khó nói truyền đến từ mắt trái có thể đã bị mù.

Bởi mắt trái là bộ vị duy nhất thân thể Triệu Phong có thể cảm giác được nên hắn phải gắng hết sức để cảm nhận.

Vù!

Tâm thần khẽ động, ý thức của hắn không ngờ lại dung nhập vào trong mắt trái.

Oanh!

Trong đầu rung động dữ dội, ý thức của Triệu Phong tiến vào một không gian trống trải đen kịt.

Trung tâm không gian là một quầng sáng hình xoắn ốc màu xanh nhạt dài hơn một thước.

“Nơi này là…”

Triệu Phong tràn ngập sợ hãi với thứ không biết, chuyện quỷ dị như vậy hoàn toàn thoát khỏi phạm vi nhận thức của hắn.

Tinh thần của hắn bị quần sáng hình xoắn ốc màu xanh nhạt ở giữa không gian hấp dẫn.

Quần sáng hình xoắn ốc màu xanh nhạt âm u thần bí, thâm thúy vô ngân, chậm rãi xoay tròn, phảng phất đã chuyển động từ Thái Cổ đến nay, tạo cho người ta một loại cảm giác sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không ngừng từ thời hằng cổ.

Tâm thần Triệu Phong bị nó chấn nhiếp, gần như hoàn toàn sa vào trạng thái không thể kiềm chế, cho đến khi trời hoang đất già, thời không tan biến.

“Hằng cổ vụn nát, thái cổ thần chết, hóa thành hàng triệu tỉ cát bụi…”

Tiếng thở dài trống trải thê lương vọng lại trong không gian đen kịt, phảng phất xuyên qua thời gian và không gian từ hằng cổ đến hôm nay.

Người nào!

Tâm thần Triệu Phong chấn động, nhìn quanh không gian đen kịt mà lại không thấy ai, đột nhiên thấy lạnh buốt cả người.

Thanh âm kia phảng phất tới từ chính ta.

“Thế gian lại có sinh linh phù hợp với chấn động linh hồn ta như thế, chẳng lẽ là mệnh trung chú định?”

Dường như thanh âm thần bí kia đang tự vấn.

“Người nào, giả thần giả quỷ!”

Triệu Phong cưỡng chế hoảng sợ quát lớn.

“Kéo dài thần lực tối cường trong huyết mạch ta, chúa tể thiên thu, khống chế vạn cổ vĩnh hằng — tiểu bối may mắn, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng…”

Trong không gian đen kịt bỗng nhiên tuôn ra ý chí bễ nghễ thiên hạ, dần dần theo thanh âm kia đi về nơi xa xôi rồi nhạt nhòa đi.

Hết thảy lại trở về yên lặng.

Phù!

Triệu Phong thở phào một hơi, còn chưa kịp nghĩ gì thì mắt trái đã truyền đến đau nhức kịch liệt.

Trong phòng.

Từng tia nắng nhẹ nhàng len qua khe cửa, chiếu vào phòng.

“A a… Mắt của ta.”

Triệu Phong gào lên một tiếng, bụm lấy mắt trái sưng đỏ đang đau nhức kịch liệt.

Lúc này, Triệu Phong đã tỉnh lại, trở lại hiện thực.

Đây là phòng của mình.

Triệu Phong nằm trên giường, trên người còn lưu lại chút cháy sém, hiển nhiên là bị sấm sét tác động vào.

Lúc này, mắt trái y đau đớn đến mức mồ hôi đầm đìa, lăn lộn không ngừng.

Cũng may dần theo thời gian, cảm giác đau xót cùng dần giảm đi.

“Mắt của ta…”

Vẻ mặt Triệu Phong lo lắng, chậm rãi buông bàn tay bụm trên mắt trái.

Hắn không thể xác định mắt trái của mình còn nhìn thấy ánh sáng hay không.

Nhưng đến khi tia nắng mặt trời đầu tiên chạm vào mắt trái, cảm giác chói mắt đã khiến cho Triệu Phong được buông lỏng một chút.

Mắt trái dần dần thích ứng ánh nắng mãnh liệt, nhìn ra được thế giới bên ngoài.

Một màn kế tiếp lại để cho tâm thần Triệu Phong rung động, ngây ngốc ngay tại chỗ.

Trong một khoảnh khắc, phảng phất toàn bộ thế giới bị nhuộm trong sắc màu hoa mỹ, chìm trong năm màu rực rỡ.

Trong tầm nhìn của mắt trái, hết thảy vật thể đều trở nên mỹ lệ sang ngời, rõ nét vô cùng.

Triệu Phong thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít hạt bụi thật nhỏ cùng hơi nước trôi nổi trong không khí.

Ánh mắt ngưng lại, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ con kiến trên cây đại thụ cách phong hơn trăm mét, thấy vân trên lá cây.

“Chuyện gì xảy ra, sao mắt trái của ta….”

Trong lòng Triệu Phong ngoại trừ khiếp sợ lại hiện ra vui mừng.

Hắn tin chắc mắt trái của mình đã sinh ra dị biến nào đó, tinh tường hơn mắt cũ cả mười lần.

Triệu Phong lấy ra tấm gương, quan sát mắt trái thật kỹ, hình dạng không khác dĩ vãng nhiều lắm.

Khác biệt duy nhất là đồng từ đen nhánh thâm thúy hơn hẳn bình thường.

Hơn nữa khi toàn lực thúc dục mắt trái thì bên ngoài đồng tử hiện lên sóng gợn màu xanh nhạt.

Điểm sai biệt này tuy không rõ ràng nhưng lại khiến cho Triệu Phong kinh hoàng.

“Chẳng lẽ… nhãn châu thần bí kia đã dung hợp vào mắt trái của mình?”

Tâm tư Triệu Phong nửa vui nửa buồn.

Sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi gian phòng của mình.

“Phong nhi, một ngày một đêm con mới tỉnh, làm mẹ lo lắng muốn chết mất.”

Triệu thị nhìn thấy con trai bình yên vô sự, vui đến phát khóc.

“Mẹ, con không sao! Có lẽ còn nhân họa đắc phúc nữa.”

Triệu Phong nhếch miệng cười.

Có điều hắn liền biến sắc:”Khoan khoan! Mẹ nói là… con đã hôn mê một ngày một đêm?”

“Đúng vậy, ngày đó con bị sét bổ trúng, dược sư qua đây xem bệnh đã nói con chỉ tạm thời hôn mê.”

Triệu thị lau khô nước mắt, bộ dạng nghĩ lại mà thấy sợ.

Trong thời gian nói chuyện, bụng Triệu Phong réo lên ọt ọt, lúc này mới thấy đói ơi là đói.

“Chờ, chờ, mẹ nấu cho con ăn.”

Triệu thị vội vàng đi đến nhà bếp, lu bù nấu cơm.

Trong lúc đó, Triệu Phong không ngừng dùng mắt trái quan sát vật thể bên ngoài, ẩn ẩn cảm thấy thân thể mình đã phát sinh biến hóa rất nhỏ.

Rõ ràng nhất chính là năng lực phản ứng.

“Vo ve…”

Trong lúc ăn cơm, mắt của Triệu Phong nhìn chằm chằm vào con ruồi đang bay trước mắt.

Mắt trái của hắn có thể bắt được quỹ tích phi hành của con ruồi, chẳng những có thể phân biệt đực cái mà thậm chí hoa văn trên cánh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từ chút một.

Vù ba!

Hắn vô ý khua chiếc đũa trong tay.

Tiếng vo ve đáng ghét lập tức im bặt.

Ha ha ha…

Triệu Phong nhìn vào con ruồi bị đũa của mình kẹp chết, trong lòng thầm vui vui.

Hả giận!

Thật quá sung sướng!

Bởi nguyên nhân mắt trái nên phản ứng cùng độ nhạy của Triệu Phong vượt xa người thường.

Sau khi ăn no, Triệu Phong thể lực sung mãnh liền đi đến diễn võ trường.

Hắn có cảm giác, có lẽ mắt trái thần kỳ sẽ thay đổi nhân sinh của mình….

Mắt trái dị biến còn vương hơi ấm nhàn nhạt, nương theo tiếng tim đập “Thình thịch” khi có khi không.

Hắn cũng không biết sau khi bị nhãn châu thần bí kia dung nhập, thân thể và huyết mạch đang chậm rãi sinh ra biến hóa.

Diễn võ trường.

Triệu Phong giống như ngày thường, chuẩn bị tu luyện trụ cột quyền pháp.

“Ha ha ha! Triệu Phong, rốt cuộc ngươi cũng tới, ta cứ tưởng ngươi định làm rùa đen rút đầu chứ…”

Tiếng cười to phóng đãng từ phía bên kia võ trường truyền đến.

Không xong!

Triệu Phong thầm nghĩ không xong, nhìn qua Triệu Khôn dữ tợn đang sải bước đi tới.

Lúc này hắn mới nhớ ra “Một chiêu ước hẹn” cùng Triệu Khôn.

Theo tiếng cười dài của Triệu Khôn, rất nhiều đệ tử ở gần diễn võ trường đều tụ tập về nơi này.

“Xem ra không thể tránh được rồi…”

Triệu Phong đành phải kiên định đi tới.

“Triệu Phong, ngươi chuẩn bị xong chưa. Một chiêu! Chỉ cần một chiêu, ta sẽ đánh bại ngươi!”

Thân hình Triệu Khôn cao lớn như một con mãnh hổ đang tới gần Triệu Phong, tạo cho hắn áp lực rất lớn.

Vừa mới nói xong.

Hai tay cùng thân hình của hắn đã co rút lại theo tư thế kỳ lạ, y như một con độc xà đang trườn quanh, phát ra lệ khí lạnh băng.

Triệu Phong lập tức rùng mình ớn lạnh, phảng phất bị độc xà nhìn chằm chằm vào.

“Trời ạ, dĩ nhiên là cao cấp võ học 《 Độc Xà Thập Tam Biến 》!”

Trong đám người truyền ra một tiếng kêu sợ hãi bởi nhận ra lai lịch chiêu thức Triệu Khôn đã thi triển.

“Cao cấp võ học, điều này sao có thể? Đệ tử Võ đạo nhị trọng bình thường tối đa chỉ được lựa chọn trung cấp võ học trong “Huyền Vũ Các”, sao Triệu Khôn lại có cao cấp võ học được?”

“Ngươi không biết rồi, gia gia của Triệu Khôn là trưởng lão trong tộc…”

“Khó trách Triệu Khôn dám tự tin một chiêu chiến thắng, thì ra đã luyện thành 《 Độc Xà Thập Tam Biến 》!”

Bốn phía không ít gia tộc đệ tử đều rùng mình, ngay cả một ít đệ tử trẻ tuổi tu vi cao hơn Triệu Khôn cùng lộ vẻ mặt ngưng trọng.

“Lại là cao cấp võ học.”

Triệu Phong hít một hơi lạnh.

Tại Triệu thị gia tộc, đệ tử từ Võ đạo tứ trọng trở xuống bình thường đều tu luyện cấp thấp, trung cấp công pháp.

Về phần Triệu Phong, chưa tấn chức Võ đạo nhị trọng nên không được vào Huyền Vũ Các, dù là cấp thấp công pháp cũng không được học.

《 Độc Xà Thập Tam Biến 》 là võ học cấp cao, uy lực hơn xa công pháp cấp thấp, cấp trung, lại càng không phải là thứ mà trụ cột võ học có thể so sánh được.

Giờ phút này.

Triệu Khôn chỉ vừa đánh ra thức mở đầu đã làm Triệu Phong bị áp lực lớn lao, phảng phất chỉ cần hơi cử động là sẽ lọt vào trí mạng công kích của độc xà.

“Khó trách Triệu Khôn dám khẳng định có thể đánh bại ta bằng một chiêu!”

Tim Triệu Phong đập nhanh hơn, trong tình huống bình thường, quả thật mình không có khả năng đỡ được một đợt tấn công của võ học cao cấp.

Huống chi tu vị của Triệu Khôn còn cao hơn hắn một trọng.

Thình thịch! Thình thịch…

Dưới áp lực chưa từng có, Triệu Phong cảm giác mắt trái như nhảy lên không ngừng, có một loại hưng phấn ngo ngoe muốn thử.

Triệu Phong không khỏi toàn lực thúc dục mắt trái, ngưng trên người Triệu Khôn.

Lúc này không có ai nhận ra bên ngoài mắt trái của Triệu Phong đang hiện lên một tia màu xanh nhỏ bé đến mức không thể phát giác….

Vù!

Triệu Phong bỗng nhiên tiến vào trong một cái không gian thị giác siêu cường. Thân thể Triệu Khôn bị phóng đại trong tầm mắt, từng biến hóa nhỏ trên cực người, kể cả hô hấp, tim đập, sợi cơ, tĩnh mạch co lại đều bị mắt trái nhìn thấy.

Trong một khắc, tốc độ vận chuyển của thế giới vật thể dường như bị làm chậm lại rất nhiều lần.

Nhưng mà tốc độ vận chuyển của thế giới thật lại không hề thay đổi.

Thay đổi chính là tốc độ phản ứng thần kinh của Triệu Phong!

Trong không gian siêu cường này, tâm tình Triệu Phong trở nên dị thường tỉnh táo mà trấn định.

Đối thủ của hắn, Triệu Khôn tự nhiên rùng mình, có cam giác bị nhìn thấu hết bí mật.

“《 Độc Xà Thập Tam Biến 》!”

Triệu Khôn lộ vẻ mặt hung ác, phát động chiêu thức mạnh nhất không chút do dự. Thân thể bắn ra như độc xà, như chớp giật, từ cực tĩnh hóa cực động, sinh ra sức bật cùng tốc độ kinh người.

Xùy~~!

Trong chớp mắt, hai ngón tay Trịnh Khôn khép lại như răng độc xà, vạch phá không khí, đâm tới trước người Triệu Phong.

Thật nhanh!

Không ít đệ tử có mặt trên diễn võ trường đều thất thanh hoảng sợ.

Rất nhiều thiếu niên tu vị Võ đạo nhị trọng không thấy rõ động tác của Triệu Khôn.

Mắt thấy ngón tay y hệt nanh rắn chỉ cách nửa tấc sẽ đâm trúng mục tiêu, khiến cho Triệu Phong thảm bại thì…

Phanh BA~!

Đột ngột một nắm đấm cứng rắn mạnh mẽ đánh trúng cánh tay Triệu Khôn, làm cho thân hình y run rẩy.

“Sao lại —-“

Tâm thần Triệu Khôn chấn động, thân hình cứng ngắc, cánh tay run lên vì đau đớn.

Ngón tay của hắn cách ngực Triệu Phong chỉ có non nửa tấc, cuối cùng lại không thể đâm vào.

Bành —-

Phần bụng Triệu Khôn đau nhói lên, kêu thảm một tiếng, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Cái gì!

Đám đệ tử Triệu tộc kinh hô không thôi.

“Một chiêu, ngươi bại…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.