Tinh vân bảy màu huyễn lệ mị nhân, phiêu diêu chập chờn phảng phất tùy thời đều có thể ngồi lên bay đi, khí tức cổ lão mang vẻ uy nghiêm của hoàng tộc vĩnh tồn. Vũ Lập Tuyết lúc này mặc Phượng Hoàng vân y, cao quý khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ mà không hề có chút tâm tư vẩn đục.
Hồng Thái Long nhìn tinh vân vũ động bên người, đưa tay chạm vào lại chợt phát hiện ra là trống rỗng liền nói:“Thì ra là đây chính là Phượng Hoàng vân y! Theo truyền thuyết thì đây là pháp y của Phượng Hoàng Cổ thần! Không nghĩ tới lại rơi vào người nha đầu ngốc như ngươi.”
Thải Vũ Sư Vương bên cạnh cũng nhìn vào Vũ Lập Tuyết, ánh mắt cung kính mà thành kính.
Đúng lúc này, hào quang đang bay múa bên ngoài quang cầu bỗng nhiên tụ lại toàn bộ bên này khiến Vũ Lập Tuyết sợ hãi thu tay lại. Trăm ngàn tia hào quang tụ lại một chỗ cuộn tròn như xoáy nước, dần dần mở rộng rồi tạo thành một lối thông lên thần miếu.
“Thần miếu mở ra rồi, Tuyết Nhi tỷ tỷ mau vào nha!” Dã Kê vỗ cánh dẫn đầu bay đi vào, ở bên trong hướng ra hưng phấn chào hỏi.
Vũ Lập Tuyết vẫn bao phủ trong vân y bảy sắc có chút khiếp đảm đi vào, những người khác cũng theo sát phía sau, hào quang tản đi, quầng sáng mở ra đại môn cũng tiêu thất.
Mọi người đi theo sau Vũ Lập Tuyết tiến vào quảng trường bằng bạch ngọc yên tĩnh trống trải, đều cảm nhận được khí tức thần thánh cổ xưa thấm vào lòng. Nơi đây cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm. Dã Kê không có nhiều cảm xúc như mọi người, một mình quạt cánh bay vào trong điện.
Mấy người bước qua cửa đại điện, bất giác ngẩng đầu bốn chữ trên cao “Phượng Hoàng hành cung”
Trong cửa lớn, Dã Kê đang thúc giục mọi người mau vào nhìn, mấy người đoán chừng không có gì nguy hiểm, tất cả cũng đi vào.
Bên trong cung điện là một không gian khổng lồ khiến mọi người cảm giác nhỏ bé như một con kiến. Mỗi cây xà bằng ngọc trải ra bốn phía đều có đường kính ít nhất mấy chục trượng, cao tới trên trăm trượng, toàn do ngọc thạch mài mà thành không hề có một chút tỳ vết, cả mấy trăm cây ngọc trụ đều như vậy, không biết là lấy từ đâu ra.
Cả cung điện trống rỗng, ngoại trừ ngọc trụ cơ hồ không thấy gì khác, ở trên đài cao chính giữa chỉ có một con Phượng Hoàng khổng lồ bằng ngọc, hai cánh đang giang ra ôm lấy một tháp ngọc.
Trên đỉnh tháp có một cái la bàn bằng kim khí không nhỏ đang quay tròn, là đồ vật bằng kim loại duy nhất trong cung điện bằng ngọc này.
Mọi người còn đang quan sát tình hình bốn phía, Dã Kê hiển nhiên đã bị cái bàn quay kim loại kia hấp dẫn bay đến xem xét một hồi rồi bỗng nhiên hô:“Tuyết Nhi tỷ tỷ, mau đến xem nhìn, đây là vật gì nha!”
Vũ Lập Tuyết mặc xiêm y tinh vân bảy màu phiêu nhiên bay đi, đứng ở ngọc tháp cùng Dã Kê ngó chừng cái bàn quay kim khí kia. Thải Vũ Sư Vương thần thái ngưng trọng từng bước đi tới đứng ở dưới ngọc tháp.
“Ngoại trừ là lớn ra còn cũng không nhìn thấy Phượng Hoàng thần miếu này có gì đặc thù!” Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, vỗ vỗ bả vai Hồng Thái Long:“Hồng Thái Long! Ngươi hướng bên phải, ta hướng bên trái, hai ta cùng kiểm tra kỹ xem có thứ nào liên quan đến Vô Thượng thần cung không.”
“Ừ!” Hồng Thái Long gật đầu, hắn cũng đang có ý đó, tới một chỗ như vậy mà không xem xét kỹ thì, quả thực là xin lỗi mình.
Hai người phân ra hai hướng xem xét kỹ từng ngọc trụ, hy vọng có thể nhìn ra chút đầu mối gì.
Qua không bao lâu, trong đại điện đột nhiên truyền đến một trận cười đùa, vang lên tiếng của Dã Kê:“Thì ra cái mâm này có thể chuyển động! Tuyết Nhi tỷ tỷ, ngươi tới thử một chút.”
Dược Thiên Sầu từ phía sau một cây ngọc trụ đi ra nhìn, chỉ thấy Vũ Lập Tuyết và Dã Kê đang đứng trên đỉnh tháp cùng nhau xoay cái bàn kim khí kia, cười đùa vui vẻ.
Đột nhiên, Dã Kê cùng Vũ Lập Tuyết kinh hô rồi vọt xuống bên dưới chân tháp nhìn lên chiếc bàn đang quay không ngừng.
Dược Thiên Sầu cùng Hồng Thái Long không biết chuyện gì xảy ra, đều nhanh chóng trở lại, chỉ thấy chiếc bàn do mười vòng kim khí tạo thành đang tự quay rất nhanh, có hai chiếc kim cũng đang chuyển động theo hai chiều ngược nhau, càng chuyển càng nhanh, điều này hiển nhiên có chút không quá bình thường.
Bọn họ không biết là là vầng hào quang trong suốt bên ngoài thần điện giờ đã kịch liệt co rút, nhanh chóng thu liễm vào trong thần điện.
“Có phải các người đã chạm vào cấm chế gì không?” Dược Thiên Sầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, lo lắng sợ chọc phải phiền toái gì. Dã Kê cùng Vũ Lập Tuyết cùng nhau lắc đầu, cũng tỏ vẻ không biết.
Đang lúc chiếc bàn quay với vận tốc cực nhanh khiến mọi người nhìn không rõ thì đột nhiên bắn ra một cột sáng bao phủ mấy người, cái bàn quay kia đã biến mất lộ ra một cái cửa sổ nhìn ra không gian vũ trụ, phía sau là mênh mông vô tận ánh sao.
“Tại sao có thể như vậy?” Mấy người đồng thời cả kinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Song chuyện khiến cho bọn họ giật mình hơn còn đang ở phía sau, cột sáng chậm rãi thu hồi, đồng thời còn mang theo ba người Vũ Lập Tuyết, Dã Kê cùng Thải Vũ Sư Vương, cả ba liều mạng giãy dụa cũng vô dụng.
“Dược Thiên Sầu, cứu ta!” Vũ Lập Tuyết thất kinh hô.
“Tuyết nhi!” Dược Thiên Sầu mạnh mẽ giơ trảo chụp vào Vũ Lập Tuyết, muốn đem nàng trở lại, nhưng chỉ cần va chạm vào cột sáng kia liền lập tức bắn trở lại, bằng vào tu vi của hắn nhưng xông vào mấy lần lại bật ra.
Hồng Thái Long muốn giúp hắn, liên tục xuất thủ nhưng cũng đều vô dụng.
Trong lúc bối rối Thải Vũ Sư Vương bỗng nhiên vui mừng liên tục nói:“Ta biết rồi, tổ tiên ta đã từng nói, chỉ cần ta tận trung thủ tại đây thật tốt, một ngày nào đó có thể trở lại thần giới. Đây là thông đạo đi đến thần giới mà Phượng Hoàng Cổ thần lưu lại, sứ mạng của ta đã hoàn thành, Phượng Hoàng Cổ thần muốn đón ta trở về thần giới”
” Thông đạo đi đến thần giới mà Phượng Hoàng Cổ thần lưu lại?” Dã Kê đang dãy giụa nghe vậy thì ngừng lại, tiếp theo cũng là một trận hoan hô.
Vũ Lập Tuyết lại càng giãy dụa, kêu lớn đưa tay về phía Dược Thiên Sầu:“Dược Thiên Sầu cứu ta, ta không muốn đi thần giới, ta muốn ở cùng với ngươi”
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì trợn mắt, trực tiếp triệu hồi ra thần tiễn bắn vào cột sáng kia, ai ngờ thần tiễn sắc bén vô cùng đâm vào cột sáng giống như một quyền đánh vào trên bông, căn bản là phát huy không ra uy lực, ngược lại bị bắn trở lại. Lúc này cột sáng đã hoàn toàn thu liễm vào bên trong cửa sổ kia, bọc lấy Vũ Lập Tuyết, Dã Kê cùng Thải Vũ Sư Vương nháy mắt tiến vào chỗ sâu thẳm trong vũ trụ, biến mất không thấy. Ngay sau đó cửa sổ kia cũng biến mất, cái bàn xoay lại hiện ra.
Dược Thiên Sầu giận không kìm được, một lần nữa sử ra thần tiễn bắn vào cái bàn. Chỉ nghe một tiếng “Cạch” rồi chiếc bàn khựng lại một chút nhưng cũng không hề hư hại.
Cơ hồ đồng thời cả tòa thần điện kịch liệt lay động, ngọc trụ theo đó ầm ầm đổ xuống dẫn đến mái nhà cũng rớt theo.
“Xong rồi! Thần điện muốn sụp đổ .” Hồng Thái Long thét lên kinh hãi, hai người đồng thời xuất thủ tấn công hướng về mái nhà đang sụp xuống đánh ra một lỗ thủng rồi bay vọt ra ngoài.
Chỉ thấy này tòa cung điện ngọc thạch đã ầm ầm rơi vào dưới chân núi, vỡ ra từng mảnh.
Phượng Hoàng thần miếu cứ như vậy phá hủy? Hai người trên không trung ngây người hồi lâu, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên giơ hai tay lên cao, tức giận gầm thét với trời cao:“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tuyết nhi…”.
“Tại sao có thể như vậy?” Hồng Thái Long cũng lắc đầu, lắc mình bay thấp phía dưới, tìm kiếm trong đám ngọc thạch đổ nát cuối cùng lấy được cái bàn quay kia đặt lên chỗ tấm bia có khắc “Phượng Hoàng đài”, cẩn thận xem xét dường như muốn tìm hiểu xem rốt cuộc có gì bên trong.
Phát tiết trên không trung một trận rồi Dược Thiên Sầu vô lực rơi vào trên đỉnh núi, si ngốc ngơ ngác không nói một lời, hồi lâu sau này lại đột nhiên nhảy lên, nói:“Hồng Thái Long! Đi, chúng ta đi U Minh thần phủ, ngươi mở ra thông đạo đến thần, chúng ta đi thần giới.”
“Nói đùa gì vậy, nhiệm vụ chúng ta vẫn chưa xong thành, trở về thần giới làm sao giao đãi với Bàn Long lão tổ?” Hồng Thái Long tức giận lườm hắn một cái.
Dược Thiên Sầu im lặng, lúc trước lừa dối giờ coi như lấy đá đập vào chân mình, cắn răng nói:“Quản không được nhiều như vậy, trước tiên đem Tuyết nhi cứu về rồi hãy nói.”
Hồng Thái Long đứng lên, đến gần vỗ vỗ bả vai hắn an ủi:“Yên tâm đi! Phượng Hoàng Cổ thần nổi danh thiện tâm, nhìn theo tình hình vừa rồi thì Tuyết nhi đến thần giới chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, cho dù Phượng Hoàng Cổ thần có ý xấu thì bằng bản lãnh ngươi bây giờ có thể cứu nàng từ trong tay Phượng Hoàng Cổ thần không? Ngay cả Phong Thần sống lại cũng có thể dọa ngươi chạy trối chết, chớ nói chi là Phượng Hoàng Cổ thần .”
Dược Thiên Sầu im lặng, hắn biết Hồng Thái Long nói rất đúng, nhưng Vũ Lập Tuyết sống chết không rõ, hắn thủy chung không an tâm.
“Chuyện nếu đã xảy ra, ngươi gấp gáp cũng vô dụng, ngươi nhìn cái này.” Hồng Thái Long kéo tay dẫn tới bên chiếc bàn kim khí, chỉ vào nói:”Chỉ có tìm được Vô Thượng thần cung, đến lúc đó bất kể là ngươi cứu Vũ Lập Tuyết hay là đối phó với Ma thần đều có chỗ dựa, ta hoài nghi cái bàn quay này có thể có cái gì đó huyền diệu, nếu không ngay cả thần tiễn của ngươi cũng đều không thể công phá bảo vật, Phượng Hoàng Cổ thần không thể nào tùy tiện đặt nó ở đây, biết đâu chừng là đầu mối dẫn đến Vô Thượng thần cung. Đầu óc tiểu tử ngươi lanh lợi, bình tĩnh lại suy nghĩ xem.”