Chí Tôn Vô Lại

Chương 344: Tiểu ma tinh cổ quái!


“Cái gì?” Tiểu Lôi thấy Điền Chấn chủ động mở miệng, không khỏi kỳ quái.
Điền Chấn ngước mắt nhìn Tiểu Lôi, hắn ngồi trong phòng, tay cầm một hộp thuốc, trước mặt mù mịt khói thuốc. Những thứ này đều là thủ hạ đưa tới cho hắn, Điền Chấn ngồi ở nơi này, khuôn mặt giấu sau khói thuốc, tựa hồ không thấy rõ vẻ mặt.
“Ta đã nhìn lầm hắn.” Ngữ khí Điền Chấn nếu nói là bình tĩnh, không bằng có thể nói là một loại tuyệt vọng khá rõ. Ngay cả nụ cười trên mặt hắn, cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ:” Ta vốn tưởng rằng hắn có thể kế thừa Ngũ Hành Tông của ta.”
Trong nháy mắt, Tiểu Lôi tựa hồ minh bạch Điền Chấn vì sao trước đây coi trọng tên gia hỏa Tây Môn này như vậy.
Điền Chấn, ngoại trừ thân phận là hắc đạo kiêu hùng, một thân phận khác của hắn là môn chủ Điền môn Ngũ Hành Tông, chấp chưởng vị trí tông chủ Ngũ Hành Tông. Liên tưởng đến đây, Tiểu Lôi tựa hồ có thể hiểu được.
Quả nhiên, Điền Chấn chậm rãi nói:” Ta vốn đem hi vọng đặt trên người Lôi Hống, ta bỏ vài chục năm tâm huyết dạy đứa nhỏ này, hắn cũng đích xác không phụ kỳ vọng của ta, tiểu tử này trung hậu quả cảm, là một nhân tuyển tốt, đáng tiếc…… Hắc hắc, các ngươi lại đem hắn đi mất. Ta đã đến tuổi này, chỉ sinh có một đứa con gái, nếu ta không cố gắng một chút, có lẽ Ngũ Hành Tông sẽ sụp đổ trong tay Điền Chấn ta! Nếu như vậy, sau khi ta chết, dưới cửu tuyền, sao còn có mặt mũi gặp các đời tổ sư gia?” Mắt hắn hiện lên một tia quang mang:” Vốn, ta thậm chí nghĩ tới ngươi. Kha Nhi chung tình với ngươi, ta cũng có thể nhìn ra ngươi có thiên phú dị bẩm! Đáng tiếc, tiểu Ngũ Hành Tông của ta sao có thể dung nạp được ngươi.” Hắn thở dài:” Tây Môn thì khác, hắn là người kế thừa Tây Môn gia. Tự nhiên là rất có bản sự, Tây Môn gia tại Nam Dương cũng có danh khí rất tốt. Hắn đã là người kế thừa, gia học uyên nguyên, chúng ta hai nhà quan hệ luôn luôn không tệ, sau khi ta nhìn thấy hắn, nói đến hôn sự của Kha Nhi, trong đầu đột nhiên sinh ra ý niệm muốn cho hắn kế thừa y bát. Ta cũng biết người này vị tất là một người nhân hậu, nhưng chuyện này có sao? Điền Chấn ta cũng không lưu ý hắn có phải là người nhân hậu hay không. Nói thật, hắn có chút cổ quái, ta cũng có thể cảm giác được. Nhưng xem ra, hắn nếu là cùng ta kết thân, vậy tương lai sẽ là một nhân tuyển cực tốt, có thể kế thừa Ngũ Hành Tông của ta! Tóm lại là không thể để đám gia hỏa Phong Môn đoạt mất!”
“Vậy là ông đem nhi nữ giao cho hắn?” Tiểu Lôi nhíu mày.
Điền Chấn nhướng mày:” Vậy thì sao? Ngươi còn trẻ, không biết lòng dạ của cha mẹ! Tây Môn bất quá là dã tâm bừng bừng mà thôi. Nam tử hán đại trượng phu, không có chút dã tâm, sao lại có thể làm đại sự? Huống hồ, ngươi cho rằng hắn không thể làm cho con ta hạnh phúc, nhưng trong lòng ta, chẳng lẽ ngươi có thể làm cho con ta hạnh phúc? Hừ!”
Tiểu Lôi cười khổ, không nói. Đích xác, trong mắt thế tục, mình là loại chân đạp hai thuyền, cha mẹ nào cũng tuyệt đối không dám đem con gái phó thác cho mình, mà Điền Chấn là hắc đạo kiêu hùng, vốn cũng không là người tốt lành gì, xem Tây Môn vừa mắt, cũng không kỳ quái.
Cẩn thận nghĩ đến, nếu…… Nếu bỏ qua bối cảnh thần bí của Tây Môn, nếu Tây Môn chỉ là người kế thừa một nhà giàu có ở Nam Dương, bằng vào thông minh tài trí của hắn, mặc dù tâm cơ thâm trầm một ít, dã tâm lớn một chút, nhưng lại đích thật là phi thường phù hợp tiêu chuẩn nữ tế của loại hắc đạo kiêu hùng như Điền Chấn.
Điền Chấn cười, nói:” Chuyện này, ta biết không nhiều lắm. Thật ra, ta cũng còn có rất nhiều nghi vấn, quái lạ. Cả câu chuyện, ngươi biết nhiều hơn ta. Ta nghĩ lâu như vậy, chỉ có thể đem sự tình ta biết nói cho ngươi, những chuyện khác, ta cũng không rõ ràng.”
Hắn phẩy phẩy tay, tỏ ý Tiểu Lôi không cần cắt ngang hắn, sau đó Điền Chấn chậm rãi nói:” Bối cảnh của Tây Môn, ta biết, chỉ có hắn là người kế thừa Tây Môn gia tộc tại Nam Dương. Tây Môn gia tộc và ta làm ăn lâu năm, quan hệ không tệ. Những chuyện khác, ta biết hắn từng du học tại châu Âu, cũng mơ hồ biết một ít, hắn có thể có quan hệ gì đó với các thế lực tây phương, cũng không nghĩ tới, lai lịch của hắn lại lớn như vậy, Vatican gì đó, cái này ta hoàn toàn không hiểu. Nói tóm lại, Điền Chấn ta và Ngũ Hành Tông của ta, đều chỉ là tiểu nhân vật, tiểu nhân vật mà thôi. Còn như Tây Môn tại sao có mưu đồ với Điền gia, chuyện này khẳng định là có nguyên nhân. Đáng tiếc, ta nói cho ngươi rất rõ ràng, ta không biết.”
Nói đến đây, Điền Chấn tựa hồ có chút mỏi mệt, nhìn Tiểu Lôi thật sâu, chậm rãi thở dài, sắc mặt có chút tiều tụy, thấp giọng nói một câu:” Sau này, đối đãi với Kha Nhi cho tốt……”
Sau đó, hắn phất tay, tỏ ý mình muốn nghỉ ngơi, không nói nữa.
Tiểu Lôi ngẩn người, lúc này mới rõ ràng, nguyên là mình đã hiểu lầm.
Vốn là Tiểu Lôi tưởng rằng Điền Chấn sau khi tỉnh lại, không muốn nói chuyện với mình, vậy hắn khẳng định là biết một ít chuyện về Tây Môn…… Hiện tại xem ra, Điền Chấn đích xác không hề biết, chỉ là bị Tây Môn đánh lừa, nhìn thấy Tây Môn mặt ngoài tài hoa, chuyên tâm một ý muốn bồi dưỡng hắn thay mình mà thôi.
Còn như Điền Chấn tại sao sau khi tỉnh lại lâu như vậy không chịu nói chuyện với mình…… Nguyên là, hắn đang tự hỏi về chuyện giữa mình và Kha Nhi! Mà câu nói cuối cùng của hắn, ý tứ là Điền Chấn đã nghĩ thông suốt, quyết định đem Kha Nhi giao cho mình.
Mình vòng vo một hồi, tưởng rằng có thể từ Điền Chấn tìm được tin tức gì, lại hoàn toàn không có chút thu hoạch.
Đương nhiên, Điền Chấn cuối cùng đồng ý chuyện giữa mình và Kha Nhi, chuyện này cũng tính là đại thu hoạch. Trên mặt Tiểu Lôi cũng lộ ra nụ cười, cung cung kính kính nói:” Ta đã rõ…… Điền bá phụ, người yên tâm, ta nhất định sẽ không ủy khuất Kha Nhi, sẽ đối đãi tốt với nàng.”
Nói xong, hắn nhìn Điền Chấn, Điền Chấn đã xoay người bỏ đi.
Sau đêm ồn ào tại Điền gia, Tây Môn cũng tiêu thất vô ảnh vô tung. Cũng không biết là trốn đi, hay đã về châu Âu. Tiểu Lôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này cũng làm Tây Môn chiếm tiện nghi.
Hiện tại Thiên sứ của Vatican đã chết một, bị thương hai, thực lực đã suy yếu rất nhiều. Người cuối cùng chiếm được tiện nghi, tự nhiên là Tây Môn. Bất quá cũng may kế hoạch mưu đồ Điền gia của hắn, tựa hồ đã phá sản.
Nhưng gặp quỷ…… Rốt cuộc Điền gia có cái gì để mưu đồ?
Tiểu Lôi lại bỏ rất nhiều tâm tư cẩn thận nghiên cứu tư liệu về Điền gia. Lại nghĩ biện pháp từ Tiêu Dao phái đem về một ít tư liệu về Ngũ Hành Tông để mình nghiên cứu. Muốn tìm ra manh mối từ bên trong.
Gia nghiệp của Điền Chấn, bất quá là sản nghiệp thế tục bình thường, không có gì khả nghi. Vậy mưu đồ của Tây Môn, chắc là về Ngũ Hành Tông gì đó.
Nhưng Tiểu Lôi đem lịch sử Ngũ Hành Tông xem qua một lần, cũng nhìn không ra có cái gì không ổn.
Ngũ Hành Tông chẳng qua là một môn phái tu hành nhỏ yếu của Trung Thổ. Không thể kể là có danh, cũng không thể nói là rất nhỏ.
Khi Ngũ Hành Tông vừa mới sáng lập, cũng từng huy hoàng một thời, cũng từng là đại môn phái nổi tiếng thiên hạ, bất quá so với tam đại môn phái Côn Luân Tiêu Dao Tiên Sơn, lại cũng kém không ít, hơn nữa cũng chính sau một thời huy hoàng, bởi vì nội đấu không ngớt mà suy yếu. Sau này, lại bị người của hai phái Phong Môn Điền Môn nhân tranh đấu từng đời……
“Ai, xem ra cũng phải tìm đáp án từ Tây Môn, nhưng tiểu tử đó đã trốn đi đâu……” Tiểu Lôi thở dài.
Ngày thứ ba sau đêm tại Điền gia, lại có người tới gặp Tiểu Lôi.
Chính là đồ đệ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch sau khi mang đi hai thi thể, lặng lẽ trở về phòng thí nghiệm trong bệnh viện cẩn thận kiểm tra, Tiểu Lôi lại phái Tiểu Thanh làm hộ vệ, ba ngày qua, quả nhiên có được một ít thành quả.
Nhìn sắc mặt Tiểu Bạch mỏi mệt, ánh mắt tràn ngập tơ máu, xem ra người này mấy ngày nay không hề nghỉ ngơi, bất quá trông bộ dạng hưng phấn, chắc là phát hiện được thứ gì đó.
“Sư phụ, đây là bản đồ gene!” Tiểu Bạch khá kích động, đưa ra một vật gì đó:” Rất hiển nhiên, người cho ta hai thi thể đó, gene bọn họ đã thay đổi, hơi khác một chút so với người bình thường.” Sau đó, Tiểu Bạch kích động liên tiếp phun ra một tràng từ ngữ chuyên nghiệp, làm Tiểu Lôi nghe không hiểu gì cả, vội vàng lắc đầu nói:” Ta không hiểu, ngươi nói đơn giản một chút.”
“Hụ hụ……” Tiểu Bạch cười khổ, cẩn thận ngẫm nghĩ, nói:” Đơn giản mà nói, gene của hai gia hỏa này đều đã hoàn toàn chuyển biến…… Hoặc là nói, là…… biến dị! Bình thường mà nói, biến dị mang đến kết quả là thân thể hai người này trở nên phi thường…… A, nói như thế nào đây, thân thể đối với tính bài xích dị thể đã giảm bớt, thậm chí sức sống và sự tăng trưởng lại tăng rất mạnh! Ví dụ, chúng ta đều biết con giun, cho dù người đem một con giun chặt thành hai mảnh, nhưng hai mảnh phân khai vẫn có thể tiếp tục sống sót, thậm chí sống rất lâu! Hai thi thể này cũng có tính chất như thế! Đương nhiên, não bộ bọn họ đã tử vong, mới khiến cho công năng của thân thể bọn họ hoàn toàn đình chỉ, không giống như con giun. Nhưng, nếu tiến hành thủ thuật đối với bọn họ, nếu bọn họ vẫn còn sống, đừng nói là thay trái tim…… Ta dám bảo chứng, thậm chí có thể đem hai chân bọn họ cắt bỏ, sau đó thay đuôi cá vào, đem bọn họ biến thành mỹ nhân ngư! Chuyện này tuyệt đối có thể! Quả thực quá thần kỳ! Rất rõ ràng, bọn họ vốn đều là người bình thường, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, mới bị biến dị, tạo thành kết quả hiện tại …… Nếu ta có thể tìm được phương pháp làm cho bọn họ biến dị, vậy…… Thượng đế a, ta có thể thay đổi cả sinh vật học!!! Công trình gene của nhân loại, có thể lập tức tiến bộ một trăm năm…… không, hai trăm năm!!”
Cẩn thận nhìn sư phụ, thấy Tiểu Lôi đối với “Ý tưởng vĩ đại” của mình không có hứng thú, hắn mới thở dài:” Cho dù tìm không thấy phương pháp biến dị, chỉ cần ta đem phát hiện này công bố ra ngoài, giải Nobel sang năm, tuyệt đối là đồ trong túi của ta!!” Nói đến đây, hắn lại lâm vào hoang tưởng, kêu lên:” Chuyện này quá mỹ diệu! Ngẫm lại đi, sư phụ!! Nếu chúng ta có thể nắm giữ phương pháp này, nhân loại chúng ta có thể tùy ý thay đổi thân thể! Không hề bị thân thể hiện tại hạn chế! Hiện tại thân thể nhân loại chúng ta, so với với đại đa số động vật mà nói, cũng rất yếu ớt. Nhưng nếu chúng ta nắm giữ phương pháp này, chúng ta có thể tùy ý thay đổi hình dáng, thậm chí các thứ khác!! Chúng ta có thể thêm cho mình đôi cánh, từ nay về sau không cần phi cơ! Chúng ta có thể làm cho mình mang cá, từ nay về sau nhân loại có thể không phải sinh sống giới hạn tại lục địa!! Nhân loại toàn thế giới, đều có thể thay đổi…… trời ơi…… Nếu chúng ta thật sự có thể làm chuyện này, chúng ta quả thực chính là tái hiện thời đại Thần Thoại! Thời đại của chúng thần!!!”
“Tái hiện thời đại Thần Thoại ……” Tiểu Lôi chậm rãi nhớ lại những lời này, nhìn Tiểu Bạch đang hoa chân múa tay trước mặt, thở dài. Hắn thầm cười lạnh nói:” Có lẽ hiện tại, đám gia hỏa trên núi Olympia, đúng là đang ôm mục tiêu như vậy.”
Rất đáng tiếc, nguyện vọng của Tiểu Bạch trở thành một vị khoa học gia vĩ đại lưu danh sử sách nhất định là không có khả năng đạt thành. Trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Lôi hủy bỏ tất cả kết quả kiểm tra, đem tất cả tư liệu, ghi chép, cả đĩa CD, toàn bộ đều thiêu hủy, ngay cả một chút chứng cớ cũng không lưu lại, sau đó lại nói Tiểu Thanh đem hai thi thể kia thiêu cháy hoàn toàn.
Mặc dù Tiểu Bạch rất bất lực, nhưng cũng không có biện pháp. Cho dù hắn muốn lặng lẽ lưu lại cái gì, cũng không thể. Bởi vì ba ngày này, Tiểu Thanh đều ở bên người hắn…… chuyện này đại khái cũng là mục đích của Tiểu Lôi phái Tiểu Thanh đi theo hắn.
“Ngươi không cần oán ta.” Tiểu Lôi nhìn Tiểu Bạch đang thất vọng vô hạn, thậm chí còn có chút bi thống, tận lực nói một giọng bình hòa:” Chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện ngươi có thể công bố ra. Ta làm như vậy. Là không muốn ngươi gặp phiền toái! Là đang cứu mạng của ngươi!”
Sau đó hắn thở dài, nói:” Ta có thể nói cho ngươi, kết luận mà ngươi phát hiện, kỳ thật không hề vừa mới xuất hiện trên thế giới, niên đại tồn tại của nó, đã lâu lắm rồi…… rất rất lâu, thậm chí so với lịch sử văn minh của nhân loại còn lâu hơn rất nhiều. Chuyện này, ngươi coi như không thấy, không làm, cũng không nghe được.” Dừng một chút, hắn lại nói:” Hơn nữa, đám gia hỏa biến dị, còn có rất nhiều đang sống trên thế giới, bọn họ đại biểu cho một thế lực thần bí. Nếu ngươi không muốn có một ngày bị giết chết, thì tốt nhất nghe ta nói đi.”
Sau khi tống cổ Tiểu Bạch đã hồn vía lên mây, Tiểu Lôi còn không yên tâm, nói Tiểu Thanh lấy một chút vong ưu phấn cho hắn, làm Tiểu Bạch quên đi trí nhớ mấy ngày nay, miễn cho hắn gây ra phiền toái.
Lại hết một ngày, nhưng cuối cùng Tiểu Lôi cũng làm một được chút nỗ lực, hắn dẫn theo Diệu Yên, có cả Tiên Âm Việt Sư. Bốn người đi ra ngoài, tìm tòi chung quanh một lần, thử tìm xem có đầu mối gì. Bất quá rất đáng tiếc, Tây Môn cố nhiên là tìm không được, người của Vatican cũng không có. Đám gia hỏa Hắc Ám Hội Nghị cũng không có tin tức, mà đám gia hỏa núi Olympia, cũng tựa hồ như bốc hơi.
“Chẳng lẽ bọn họ đã về tây phương?” Tiểu Lôi thở dài.
Trở lại nhà, lại bất ngờ thấy một bóng người nhỏ thó đợi trước cổng vườn, cẩn thận nhìn lại, không ngờ là thổ địa canh giữ tiên thảo viên!
Thổ địa lão nhi không biết hôm nay làm sao, sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ đang rất tức giận đến phát run, cây gậy luôn trong tay không biết đã quăng ở nơi nào, vừa thấy Tiểu Lôi trở về, lập tức , chạy tới, miệng kêu to:” Mặc kệ mặc kệ! Tiểu lão nhi mặc kệ! Cả ngày làm vườn cho đám phá nhà các ngươi, vậy mà còn bị tiểu ma tinh làm nhục như vậy, khu vườn của tiểu lão nhi sớm nay đã bị nó bẻ gãy hết rồi!!”
Nói xong, hắn còn giận dỗi ngồi phịch xuống.
Tiểu Lôi “A” Một tiếng, trong lòng có chút kỳ quái, tên thổ địa nhát gan này ngày thường gặp mình thở mạnh còn không dám, hôm nay sao lại hỗn láo như thế, dám chạy đến trước mặt mình gào thét? Nhìn bộ dáng của hắn, hình như là có người đã nhổ sạch tiên thảo viên.
Hắn không để ý, chỉ mỉm cười, chậm rãi đi vào, cao giọng nói:” Thổ địa, hôm nay ngươi làm sao vậy? Không ngờ chạy đến gặp ta? Không lẽ, khu vườn của chúng ta xảy ra chuyện gì sao?” Thổ địa tức giận hét lớn:” Vườn gì? Có lẽ cũng sắp thành bãi cỏ rồi! Một chút thứ còn lưu lại, đều bị tiểu ma tinh cướp đi hết rồi! Hiện tại trong vườn này còn lại cái gì? Ngày đó khi dời tới đây, các tiên thảo thượng phẩm có gần ba mươi vị, trung phẩm cũng có năm sáu mươi vị, nhưng đến hôm nay! Thượng phẩm tiên thảo còn lại bất quá bốn vị, cũng do ta liều chết lưu lại! Trung phẩm đích xác bất quá mười vị! Mà hạ phẩm tiên thảo, hừ, hiện tại có lẽ ngay cả một gốc nhỏ cũng không còn! Cứ tiếp tục như vậy, không cần các ngươi động thủ, tiểu lão nhi ta đi tìm một gốc cổ thụ, đập đầu vào là xong!”
Trong lòng Tiểu Lôi cũng không tức giận, nghĩ thầm quá nửa là Bảo Nhi vụng trộm chạy vào vườn hái đi thứ gì đó, chọc lão đầu này tức giận. Cẩn thận hỏi lại, quả nhiên như thế, nguyên là trước khi mình trở về, Bảo Nhi đã chạy vào vườn, dù cho thổ địa ngăn cản như thế nào, hái đi các loại tiên thảo. Thổ địa đang ngăn trở, lại bị Đậu Đậu đi cùng với Bảo Nhi, thi triển một pháp thuật, treo lên cây chừng mười lăm phút.
Tiểu Lôi nghe xong cũng cảm thấy hai đứa con mình phá phách có hơi quá đáng. Đặc biệt là nghe thổ địa nói:” Nếu là thảo dược khác, cũng không sao, nhưng Bảo Nhi lại hái tuyệt phẩm tiên thảo, bị nó nhổ gốc như vậy! Thiên hạ này không thể tìm thấy dù chỉ nửa gốc, vậy biết làm sao bây giờ?!”
Tiểu Lôi nhíu mày, nói:” Được, ngươi đừng vội, ta đi tìm nha đầu kia tới, thảo dược hái xuống, thời gian cũng không quá lâu, chờ ta lấy về, ngươi dùng tiên thủy rót xuống, chắc cũng có ba phần hi vọng cứu sống.”
Nói xong, hắn chạy vào nhà, nhưng mới vừa đi một bước, lại đột nhiên thấy Tiểu Thanh từ bên trong bối rối chạy ra, vừa thấy Tiểu Lôi, liền kinh hô:” Không tốt! Không tốt! Không thấy Bảo Nhi!!”
Tiểu Lôi trầm mặt:” Hoảng cái gì, nha đầu đó luôn luôn thích chạy loạn, chắc là biết mình làm chuyện xấu, lặng lẽ trốn mất rồi.”
Lo lắng trên mặt Tiểu Thanh cũng không giảm bớt nửa phần, nói:” Không phải! Nó đã đi thật, còn lưu lại một bức thư!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.